Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6: Quá khứ.

Mười hai năm trước, Huy Khánh vẫn là một cậu bé mười ba tuổi. Gia đình anh có ba, có mẹ và hai cô em gái, một người là Tuyết Anh nhỏ hơn anh ba tuổi. Người kia là Tuyết Nhi nhỏ hơn anh sáu tuổi. Họ sống ở ngay trung tâm thành phố, cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc.

Ba anh, ông Huy Anh, lúc đó có một công ty riêng, quy mô công ty không lớn nhưng làm ăn rất tốt. Tuy không có nhiều nhân viên, nhưng ai đối với ba anh cũng đều hết mực kính trọng.

Mẹ anh là một người phụ nữ bình dị, bà ở nhà nuôi dạy ba con nhỏ. Hai em gái anh xinh xắn đáng yêu và biết nghe lời. Gia đình anh xem như hoàn hảo.

Cho tới một ngày, ba anh dẫn về một người đàn ông rất sang trọng. Từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện cho thấy ông ta là người khôn ngoan. Giọng nói của ông ta rất sảng khoái. Ba anh đã giới thiệu với cả nhà: "Đây là bác Đức, bạn cùng quê với ba. Cũng là người đang cùng công ty nhà ta hợp tác"

Khi Huy Khánh thay mẹ bê nước mời ông ta uống, ông ta nhìn anh rất chăm chú hỏi vài câu, Huy Khánh lễ phép trả lời rành rọt rồi đứng lui một bên, ông ta cười nói:

"Em có đứa con khá thật, xem ra sau này sẽ là một nhân tài đó."

"Nó trông vậy chứ khờ lắm" ông Huy Anh cười đáp.

"Cứ tin đi, anh nhìn người chưa bao giờ sai cả" ông Đức rút gói thuốc trong túi ra châm một mồi lửa rồi nói.

"Dạ, thằng con này là niềm tự hào của em đó anh" ông Huy Anh lúc này mới sảng khoái đáp.

"Ha ha, anh chỉ có mỗi một đứa con gái, thấy thằng con của em mặt mày sáng sủa lại thông minh thì thích lắm. Sau này, để thằng nhóc làm con rể anh đi" ông Đức quay sang Huy Khánh hỏi đùa "Con muốn làm con rể bác không?"

"Anh cứ trêu cháu, mau xuống gọi mẹ đem thức ăn đãi bác Đức đi con..."

Hôm ấy, ông Huy Anh vui lắm, ông bảo vợ làm nhiều món ngon đãi khách, lần này nếu hợp tác thành công, công ty của ông có nhiều cơ hội phát triển hơn nữa.

Huy Khánh rất ấn tượng với ông Đức, tự thấy con người ông ta rộng rãi thoải mái vô cùng, anh chỉ không thích ánh mắt của ông ta cho lắm. Trong đôi mắt ấy, có những ánh nhìn gian trá, mờ ám. Những ngày sau đó, ba Huy Khánh rất vui vẻ, ông còn hào hứng khoe mình vừa lấy được một đơn hàng rất khá rồi dẫn vợ con đi ăn nhà hàng. Những khoảnh khắc hạnh phúc ấy, Huy Khánh không bao giờ quên.

Những ngày hạnh phúc nhanh chóng vụt tắt, hai tháng sau, ông Huy Anh về nhà với vẻ mặt buồn rầu. Mẹ Huy Khánh thấy vậy vội đi theo hỏi han, lát sau bà trở ra với nét mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn Huy Khánh và hai cô em gái anh, giang tay ôm lấy ba đứa con vào lòng thật chặt giống như cảm giác lúc chia li.

"Mẹ, chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ khóc?" Tuyết Nhi ngây ngô tròn mắt nhìn mẹ hỏi "Ai làm mẹ khóc vậy? Có phải tại con, anh Hai và chị Ba không ngoan nên mẹ buồn không?"

"Không phải đâu con" mẹ Huy Khánh cố gắng cười, lau nước mắt rồi nói tiếp "Tại lúc nãy mẹ không cẩn thận va chân vào tường, đau quá mà khóc thôi."

"Để con xoa dầu giúp mẹ" Tuyết Nhi cong đôi môi hồng nhỏ xíu của mình lên nói rồi vội vàng chạy đi lấy dầu.

Mẹ Huy Khánh nhìn theo khẽ cười, ánh mắt rất buồn bã.

"Mẹ..." Huy Khánh gọi khẽ.

Nhưng mẹ anh dường như không muốn nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi xuống bếp. Huy Khánh nhìn theo bóng dáng mệt mỏi của mẹ, linh cảm sắp có giông bão kéo đến gia đình mình.

Rồi giông bão kéo đến vào ngày cảnh sát ập vào đưa lệnh bắt ba anh lúc cả gia đình đang ăn cơm. Mẹ Huy Khánh bê tô canh nóng đi lên, hoảng hốt đến nỗi đánh rơi xuống sàn nhà sau đó ngất đi. Tô canh nóng văng vào người em gái anh đang hoảng sợ núp dưới chân mẹ.

Huy Khánh chỉ biết đứng nhìn theo bóng ba bị còng tay cúi đầu bước đi, mẹ và em gái vật vã trên sàn nhà. Lúc đó anh chỉ là một cậu nhóc...

***
Tiếng điện thoại reo kéo Huy Khánh rời khỏi những kí ức đau buồn năm xưa.

"Khánh, sáu giờ chiều mai ông chủ muốn gặp em" tiếng Trọng Thành vang lên trong điện thoại thông báo.

"Em biết rồi" Huy Khánh đáp xong thì mệt mỏi ngả người vào sofa, anh đưa tay vuốt mặt, cố xua đi những kí ức đau lòng.

Huy Khánh vào căn phòng của em gái. Anh kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức tràn ngập. Anh bước đến bên đầu giường, đưa mắt nhìn khung hình mà Khởi My mua đến đã bị anh quăng vỡ nát nơi góc phòng. Trong đáy mắt anh dâng lên một niềm mơ hồ, nửa hận, nửa bất lực. Anh luôn biết, Khởi My vô tội, chỉ có điều cô là con gái của kẻ đó.

Trọng Thành đã từng hỏi anh vì sao không lợi dụng cơ hội tìm thấy cô mà bắt cóc và uy hiếp cha cô. Huy Khánh cũng từng nghĩ đến điều đó. Nhưng chỉ có vậy thì quá nhẹ đối với tội lỗi mà kẻ đó đã gây ra cho gia đình anh. Anh muốn hắn phải sống trong đau đớn, phải khốn khổ hơn gia đình anh năm xưa.

Những thứ thuộc về ba anh năm xưa đã mất vào tay hắn, anh nhất định phải đòi lại. Năm xưa hắn có thể dùng ba anh làm quân tốt thí thì giờ đây muốn hạ gục hắn chắc chắn không dễ dàng gì.

Khởi My dù vô tội vẫn đành phải làm bàn đạp cho anh tiếp cận hắn.

Sợ rằng ai đó sẽ có thể cướp em xa cuộc đời anh, cố xoá hết đi những kỉ niệm mỏng manh êm đềm...

"Alo?"

"Khánh, là em"

"..." Tố Uyên?

"Gặp em một chút được không?"

"Xin lỗi! Tôi không..."

"Em có chuyện cần nói với anh. Xin anh! Gặp em một lần"

"..." im lặng.

1 phút
.

.
2 phút
.

.

.
10 phút.

"Được" vẫn là đồng ý.

"Em đợi anh ở bãi đỗ xe của công ty"

Tít...tít...tít

***
Khi đi tới bãi đỗ xe ngầm, Huy Khánh mở cửa xe chuẩn bị ra thì cửa xe bỗng nhiên tự mở.

Huy Khánh không khỏi rùng mình một cái, bước ra quay đầu nhìn lại, mặt Tố Uyên lộ vẻ chân tình đứng ở bên cạnh anh.

"Khánh!"

Một giọng nói dịu dàng, khiến Huy Khánh nhất thời nhớ lại khuôn mặt hồn nhiên tốt đẹp nhiều năm trước, nhưng mà bây giờ đứng ở trước mắt anh chỉ còn người kia năm ấy, nhưng không có loại cảm giác năm ấy...

"Thế nào? Cô muốn nói gì?" Huy Khánh mặt không chút thay đổi.

"Anh muốn biết sao?" - Tố Uyên chợt kích động, đôi tay nắm thật chặt bả vai Huy Khánh - "Huy Khánh, em biết anh giận em, nhưng mà anh biết không, ban đầu là em có nỗi khổ tâm..."

"Kêu tôi đến đây chỉ để nói điều đó? Tôi không muốn nghe gì nữa, cô tránh ra." Huy Khánh ánh mắt tràn đầy thù hận, trừng mắt.

"Bất kể hôm nay anh đối xử với em thế nào, em đều muốn cho anh biết em vẫn yêu anh, anh nghe em giải thích được không?"

Đối mặt với bộ dạng Tố Uyên khổ sở cầu xin, trong lòng Huy Khánh không khỏi hơi bị run lên, nhưng là rất nhanh cảm xúc thù hận lấp đầy lồng ngực, anh nâng lên cánh tay dùng sức vung lên, dễ dàng đẩy Tố Uyên sang một bên, sau đó thật nhanh mở cửa xe, lái xe đi.

Bất kể Tố Uyên như thế nào gõ cửa xe, Huy Khánh như cũ không chút biểu tình, nhìn thẳng, lái xe đi.

Chiếc xe dưới ngọn đèn đường mờ tối trong đêm mưa xuyên qua, cửa sổ xe kích thích ngàn tầng mưa lãng, thấy rõ tâm Huy Khánh đang thấp thỏm không yên. Trước mắt không ngừng hiện lên cảnh tượng đau đớn năm đó...

Tám năm trước.

Huy Khánh và Tố Uyên đã từng yêu đến chết đi sống lại, tình yêu của họ không ngừng cảm động đến mỗi người xung quanh, cảm giác ngọt ngào không ngừng quanh quẩn ở trong lòng của hai người họ.

Nhưng, ba mẹ của Tố Uyên không coi trọng chuyện tình yêu của hai người.

Bởi vì lúc đó, Huy Khánh chỉ tập trung vùi đầu trả thù, anh không hi vọng dựa vào ba nuôi để lấy được bất kì vật gì, chỉ muốn dựa vào chính mình. Khi đó còn trẻ như vậy khiến cho ba mẹ của Tố Uyên không khỏi lo lắng.

Rốt cuộc, hai người không để ý đến sự phản đối của ba mẹ Tố Uyên quyết định kết hôn.

Đến chỗ hẹn cũ, tay Huy Khánh cầm hoa tươi, cầm giấy chứng nhận say mê cuồng nhiệt chờ đợi Tố Uyên đến nơi hẹn, nhưng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, một buổi sáng... suốt cả một ngày, Huy Khánh cũng không thấy bóng dáng của Tố Uyên.

Gọi điện thoại không nhận, chạy đến chỗ ở của Tố Uyên thì không tìm được bóng người. Cuối cùng, từ trong tay của ba Tố Uyên, Huy Khánh nhận được lá thư "tuyệt tình", biết được Tố Uyên đã cùng với một thanh niên tài giỏi tuấn tú đi Los Angeles sinh sống.

Trong thư nói, Huy Khánh chẳng qua là một con rối của Tố Uyên mà thôi, vui đùa một chút coi như xong... từng chữ từng chữ như kim châm hung hăng đâm vào trong lòng Huy Khánh, nhưng mà anh không tin.

Những đêm mất ngủ, Huy Khánh thống hận, lòng đau như dao cắt. Cuối cùng, anh quyết định xin ba nuôi đi Los Angeles du học. Mang tiếng là đi du học, nhưng thật ra là tìm kiếm Dương Tố Uyên.

Nhưng, toàn bộ hai năm tìm kiếm, Huy Khánh không tìm được bóng dáng của Tố Uyên. Cuối cùng, từ trong miệng người khác biết được cô đã kết hôn.

Nếu như lúc đầu đã chọn vứt bỏ tuyệt tình, hoàn toàn quên mất người yêu, lựa chọn kết hôn, hôm nay cần gì phải trở lại khổ sở rối rắm đây?

Huy Khánh nghĩ, trong mắt tựa hồ có gì đó trong suốt lóe lên, nhưng anh không cho nó có cơ hội mềm yếu ra ngoài.

Xe hơi từ từ lái vào biệt thự, Huy Khánh dừng xe xong, cầm lên cây dù mở cửa vào nhà, chợt sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Huy Khánh, anh nghe em giải thích được không?"

Tố Uyên tay cầm cây dù, chờ đợi nhìn về phía sau lưng của Huy Khánh.

"Huy Khánh, anh biết không, ban đầu em rời khỏi anh là có nguyên nhân, anh không thử suy nghĩ một chút năm đó chúng ta yêu nhau như vậy, làm sao em có thể nhẫn tâm rời khỏi anh mà đi? Huy Khánh em..."

"Đủ rồi, cô rốt cuộc xong chưa? Tôi không muốn nghe cô giải thích, cô tốt nhất lập tức rời đi." Huy Khánh cũng không quay đầu, mở khoá cửa đi vào nhà.

"Huy Khánh, hôm nay anh không nghe em giải thích em liền không đi, ở ngoài mưa chờ anh, chờ cho đến khi anh nghe em giải thích thì thôi." Vẻ mặt Tố Uyên như đưa đám, ném xuống chiếc dù trong tay hét lớn

Tiếng vang từ cánh cửa kịch liệt đóng lại, lưu lại một mình Tố Uyên đứng lại chịu đựng trong mưa.

Mưa tựa hồ không hiểu nhân tình, càng lúc mưa càng lớn, cộng thêm cả gió bão gấp gáp, đứng ở trước cửa Tố Uyên chịu hết đau khổ. Nhưng ngồi ở trong nhà Huy Khánh cũng khó chịu không kém.

Có phải không thể làm gì với cái người đang đứng bên ngoài kia hay không?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không biết từ lúc nào mưa đã ngừng rơi, Huy Khánh từ từ đi tới phía cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đang đứng yên trước cửa, suy nghĩ hàng triệu lần.

Tại sao? Tại sao sau bao nhiêu năm cô mới lựa chọn quay trở lại? Chẳng lẽ quên đi lại khó khăn như vậy sao? Thật vất vả anh chỉ vừa tiếp cận được Khởi My, bây giờ cô xuất hiện, muốn anh xử trí như thế nào đây?

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên bóng dáng ở bên ngoài cửa sổ nghiêng ngả, chậm rãi ngã xuống đất.

Huy Khánh nhìn ở trong mắt, cũng đã không khống chế được tay chân của mình, chạy nhanh ra ngoài cửa, đem Tố Uyên ngã xuống đất, đã ngất đi ôm vào.

"Huy Khánh, anh tha thứ cho em rồi sao?" trong mơ hồ Tố Uyên đưa tay muốn chạm vào gương mặt ấm áp của Huy Khánh, lại bị tránh thoát.

Huy Khánh đặt Tố Uyên ướt nhẹp ở ghế sofa, lấy khăn lông ra lau khô, đưa nước ấm tới. Cả người Tố Uyên run run đưa tay nâng ly thuỷ tinh cầm ở trước ngực.

Ngẩng đầu nhìn lại, cái bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ quen thuộc đó lúc này trở nên lạnh lùng, đôi mi buông xuống không có một tia sáng lộ ra, toàn thân toát ra một khí lạnh làm cho cơ thể run rẩy vì lạnh của Tố Uyên càng thêm rét lạnh.

Mặc dù trên thân thể không thoải mái nhưng trong lòng đang mừng thầm, cô biết chỉ cần vào được cửa này, rất nhiều chuyện có thể chuyển biến.

Cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cơ hội lần này.

"Huy Khánh, em..." Tố Uyên cố gắng hết sức khống chế run rẩy, cố gắng nặn ra vài chữ, lại bị Huy Khánh chặn trở về.

"Cô đi tắm trước đi, như vậy sẽ thoải mái một chút."

Mặc dù đầu Huy Khánh không có hạ xuống nhưng nghe được câu này, Tố Uyên mừng rỡ không thôi, cô giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, cặp mắt loé sáng, đôi môi không khỏi nhếch lên.

"Anh, anh quan tâm em sao? Thật tốt quá, Huy Khánh, em biết anh còn để ý đến em..."

"Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn có một cái thi thể ở trong nhà tôi, cô tốt nhất tự chăm sóc mình cho tốt, nếu không cô có chết tôi cũng không để ý đến."

Tuy lời nói lạnh lẽo nhưng Tố Uyên lại cảm nhận được sự ấm áp. Cô tình nguyện xem Huy Khánh nói như vậy là để kích thích mình, gián tiếp yêu mình, cũng không nguyện ý tin tưởng Huy Khánh chán ghét mình.

Tố Uyên chậm rãi đem ly thủy tinh đặt trên khay trà, run rẩy đứng dậy, khăn lông che kín cơ thể vòng qua ghế sofa đi vào phòng tắm, nhưng do nước mưa ở trên người còn, không có lau sạch sẽ, giọt mưa ở lòng bàn chân chảy xuống mặt đất, không cẩn thận trượt ngã.

Đứng ở một bên Huy Khánh thấy được cảnh này, trong lòng không khỏi hồi hộp, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, trước sau như một nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tố Uyên khẽ nghiêng mặt, nhìn thấy Huy Khánh không có một chút phản ứng nào, chỉ có thể ủ rũ vịn sofa từ từ đứng dậy, đi thẳng về phía phòng tắm.

Chỉ chốc lát, trong phòng tắm, tiếng vòi hoa sen tràn đầy nước vang lên.

Chừng ấy năm tới nay, người phụ nữ anh đã từng yêu lại gần anh như vậy, Huy Khánh tâm loạn như ma. Nhưng vào giờ phút này anh mới phát hiện chính mình mới là người bướng bỉnh, tựa hồ như không thể vượt qua được đoạn kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến gần hai tiếng đồng hồ, trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên như cũ nhưng vẫn không thấy Tố Uyên xuất hiện.

Huy Khánh càng phát giác không đúng lắm. Rốt cuộc sau một phen đấu tranh tư tưởng, anh bước nhanh đến phòng tắm.

Trong phòng tràn ngập sương mù trắng, nước vẫn chảy ào ào, hơi nóng làm mờ kính không thấy được gì. Huy Khánh đứng ở cửa, cau mày nhìn.

Nhìn phòng tắm mơ hồ, Huy Khánh vẫn còn do dự. Nếu là trước kia, Huy Khánh sẽ chạy vào phòng tắm, cùng Tố Uyên tắm uyên ương. Anh biết Tố Uyên có thói quen tắm không khóa cửa, cho nên lần nào cũng thành công.

Nhưng mà, hiện tại không thể.

Huy Khánh đứng ở cửa, vươn tay muốn gõ cửa, nhưng mà tay đến cạnh cửa lại rụt trở về. Chậm rãi cúi đầu, Huy Khánh lúng túng.

Chợt, máu đỏ tươi xông vào tầm mắt, giống như là tin dữ xông vào đầu Huy Khánh. Anh chỉ cảm thấy trong lỗ tai vang lên tiếng ông ông, chỉ một thoáng trước mắt trắng xám.

"Tố Uyên, Tố Uyên..." Cửa phòng tắm không khóa, Huy Khánh nhẹ nhàng đi vào.

Hơi nước lượn lờ ở bên trong, chỉ thấy thân thể Tố Uyên trần như nhộng tựa vào góc tường phòng tắm, trên tay trái cầm lưỡi dao, mà cổ tay phải thì máu đỏ tươi tuôn như thác, lẫn vào nước chảy trở nên đỏ tươi.

"Cô làm cái gì vậy?" Huy Khánh bất chấp tất cả xông lên phía trước, tắt vòi hoa sen, kéo khăn ra bịt kín vết thương, ôm Tố Uyên đang hôn mê chạy ra khỏi biệt thự.

Sau cơn mưa ban đêm rất rét lạnh, gió mát thổi vào cổ áo của Huy Khánh, anh không để ý quá nhiều, lấy khăn lớn đắp lên trên người Tố Uyên, lái chiếc Land Rover đến bệnh viện.

***
Ánh đèn bệnh viện đứng sững ở trong đêm tối, giống như là tử thần gọi linh hồn của những người sắp chết.

Bên trong vang lên tiếng bước chân vội vàng, y tá đẩy Tố Uyên vào phòng cấp cứu. Mặc dù là ở ban đêm, trong đại sảnh bệnh viện còn rất nhiều người đi lại, một đoàn người xung quanh, rối rít bàn tán lý do trên người Huy Khánh dính đầy vết máu cùng một người phụ nữ bao bọc bởi tấm khăn lớn lúc nãy.

***
"Huy Khánh, anh có thể tha thứ cho em không?"

Mới vừa tỉnh lại, Tố Uyên ngồi ở bên giường lo lắng nhìn Huy Khánh, thâm tình nghi vấn, một giọt lệ theo gương mặt chảy xuống.

"Em thật ngốc quá, sao lại làm vậy?" Huy Khánh thở dài, trong đôi mắt tràn đầy thương cảm.

"Nếu như... mà em không làm.. như vậy, anh sẽ nghe em nói sao?" Tố Uyên từ từ hạ thấp ánh mắt sầu bi của mình, lông mi ướt đẫm.

"Huy Khánh, anh biết không? Lúc mới gặp lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng không quan tâm của anh làm lòng của em giống bị người xé rách, đau đớn không dứt."

Nghe đến đó, Huy Khánh có chút không nhẫn nại được, đứng dậy muốn đi lấy quả táo, lại bị Tố Uyên kéo lại, sau đó thuận thế đầu tựa vào trong ngực.

Một khắc kia, Huy Khánh không biết là bởi vì không muốn tổn thương Tố Uyên, hay là bởi vì mình quá mệt mỏi không muốn so đo. Anh không cự tuyệt.

Thấy Huy Khánh vẫn không nhúc nhích, khóe miệng Tố Uyên lộ ra một tia vui mừng, trong giây lát đó lại chuyển thành ngưng thương, đè thấp giọng nói đau lòng không dứt.

"Khánh, em biết trong lòng của em một mực nhớ anh, tình yêu của em không biến mất. Năm đó, em chuẩn bị cùng anh đi đăng kí kết hôn, nhưng mà, em vừa ra khỏi phòng thì gặp ba em. Ba không cho em đi tìm anh, còn đem em..." Tố Uyên nhẹ nhàng khóc sụt sùi, từ từ lau nước mắt.

"Còn nhốt em. Em muốn chạy, em đã thử qua rất nhiều phương pháp, thậm chí từ trong cửa sổ leo ra ngoài, cũng đều thất bại. Rất nhanh ba xông vào trong nhà, đưa em sang Los Angeles, sau đó cắt tất cả liên lạc của em. Em ở nước Mỹ một thân một mình, bạn bè bên Pháp cũng không liên lạc được. Em tìm tin tức về anh, nhưng mà không thu hoạch được gì. Rốt cuộc, em biết anh đã đến làm việc ở công ty ba nuôi, vẫn nuôi ý định trả thù. Em thật vất vả mới biết anh làm việc ở đâu. Có lẽ là trời cao có mắt, an bài chúng ta gặp mặt. Nhưng mà, anh không nghe em giải thích, vẫn cự tuyệt em. Em, rất khổ sở."

Tố Uyên ôm thật chặt Huy Khánh đang đần độn, lớn tiếng nức nở: "Huy Khánh, anh có biết em yêu anh nhiều lắm không? Em một mực nhớ anh, anh biết không..."

Đối mặt với lời giải thích của Tố Uyên, Huy Khánh giống như đột nhiên bị người khác rút sạch linh hồn. Nhiều năm oán hận vào thời khắc này trong nháy mắt tan ra, thế nhưng cảm giác cũng không thoải mái, liền giống bị đột nhiên rút sạch máu, chỉ còn lại thân xác khô cạn, không có linh hồn.

"Tất cả là thật sao?" Cặp mắt vô hồn nhìn phía trước, mặt của Huy Khánh không chút thay đổi, cả người cũng ngây ra.

Tựa hồ thế giới trong nháy mắt biến thành trống không, cái gì cũng không có hình dạng. Huy Khánh không biết nên hay không nên tin tưởng lời nói của Tố Uyên, nhưng mà nói xong những lời này vẫn còn ngớ ngẫn.

Không nghe rõ ràng Huy Khánh nhẹ giọng lầm bầm, Tố Uyên từ từ nâng khuôn mặt đầy nước, đầy mất mác nhìn chằm chằm vẻ mặt Huy Khánh.

Giờ phút này lòng của Tố Uyên giống như là con nai đang chạy loạn, chỉ sợ Huy Khánh lần nữa đầy mình ra xa.

"Chúng ta về nhà... Anh sẽ tìm cho em một căn nhà thật tốt!"

Không thể tin được lời nói của Huy Khánh. Anh cư nhiên quan tâm cô như vậy? Còn đưa cô về?

Mặt Tố Uyên lộ nụ cười kinh hỉ, rất vui mà khóc. Ngồi ở bên giường Huy Khánh vẫn như người đầu gỗ, thẳng tắp nhìn vách tường màu trắng, thế nhưng cũng không làm trở ngại cái ôm kích động của Tố Uyên, trong giây lát đó cả gian phòng bệnh tràn đầy tiếng hoan hô vui mừng của Tố Uyên.

"Khánh! Có phải anh vẫn muốn trả thù?"

"..." cô quan tâm anh ư?

"Em sẽ giúp anh!"

"..." thật sao?

"Cám ơn. Cảm ơn em nhiều lắm!"

"Chỉ là làm chút chuyện cho anh. Không đáng để anh cảm ơn"

"Được rồi. Em nghỉ chút đi! Anh phải về chuẩn bị, chiều nay có buổi hẹn cùng ba nuôi"

"Vâng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top