Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Vì cô là con kẻ đó.

Bốp.

Cái bạt tai giáng xuống mặt Huy Khánh cùng với ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến tất cả bọn đàn em đứng đó đều giật mình, chẳng ai dám thở mạnh.

Huy Khánh bị đánh đau vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn hờ hững, im lặng, không rời khỏi người đàn ông đã đánh mình, cương trực không e sợ, nhưng cũng không có ý phản kháng.

"Nói! Lí do vì sao thả con bé đó?" Người đàn ông gầm lên "Huy Khánh, ta giao cho con tiếp quản những địa bàn của ta, là đã tin tưởng con hết mực. Biết rõ là bọn chúng cố tình gây sự phá quán của chúng ta mà con hành động thế sao? Công ty không quản, quán bar thì buông thả. Bây giờ còn cứu con gái của kẻ thù. Con càng ngày càng làm ta thất vọng."

Huy Khánh nhìn ông ta cúi đầu nhận lỗi:

"Con xin lỗi. Con sẽ cố gắng để bù lại doanh thu."

"Bù lại ư?" Ông ta vẫn không hạ giọng "Không ngờ con lại ngây thơ như thế."

"Ông chủ, thật ra..." Đại Nhân lo lắng cho Huy Khánh, bước lên giải thích.

Nào ngờ ông ta quắc mắt nhìn Đại Nhân quát:

"Im miệng."

Đại Nhân sững sờ, vội ngậm miệng lại nhưng trong lòng không phục chút nào cả.

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi việc ở đây tạm thời sẽ giao lại cho Trọng Thành" Ông ta lạnh lùng phán một câu.

"Ông chủ" Trọng Thành giật mình kêu lên.

"Thật là bất công, Huy Khánh, nó..." Đại Nhân bức xúc quá, nhịn không được định lên tiếng phản đối.

"Đây.là.lệnh" Ông ta quát lên.

Thấy Đại Nhân không có ý định dừng lại, Huy Khánh bèn lên tiếng:

"Anh Nhân, thật ra em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, đây là cơ hội lớn mà ông chủ cho em."

"Nhưng mà..." Đại Nhân quay sang nhìn Huy Khánh bất lực.

"Được rồi, chuyện của em, em tự định đoạt được" Huy Khánh nhẹ nhàng nói.

Đại Nhân đành thở dài gật đầu.

"Đi làm việc đi" Ông chủ của họ phẩy tay.

Cả đám người đành lục đục kéo ra ngoài.

"Hôm nay chúng ta làm một chầu đi" Trọng Thành đề nghị.

Phòng VIP ở quán bar là nơi cực kì yên tĩnh, ba người đàn ông ngồi giữa những lon bia, trầm mặc uống.

"Em yên tâm, chỗ này hiện giờ do anh quản lí, nhưng vẫn dưới sự lãnh đạo của em" Trọng Thành nói.

Huy Khánh nghe vậy thì cười nhạt:

"Thật ra cũng đến lúc anh và anh Nhân tập quản lí là vừa."

"Nhưng lần này xem ra không phải chuyện nhỏ đâu. Anh chưa bao giờ thấy ông chủ như thế cả" Đại Nhân bất giác nói lên suy nghĩ của mình.

"Em biết..." Huy Khánh nhẹ nhàng đáp, giống như anh đã biết trước việc gì xảy ra và anh chấp nhận nó.

"Em..." Đại Nhân kêu lên.

"Được rồi" Huy Khánh cắt ngang lời Đại Nhân, anh đưa lon bia trong tay lên, Trọng Thành và Đại Nhân cũng miễn cưỡng nâng lên chạm.

Khi cả ba người loạng choạng bước ra khỏi quán bar, chỉ có Huy Khánh là còn tỉnh táo, Trọng Thành và Đại Nhân đã chếch choáng say. Đang đợi taxi đến thì một đám người bao vây lấy họ. Nếu là bình thường thì không phải là chuyện lớn nhưng Đại Nhân và Trọng Thành đang say, không có khả năng đánh trả. Một mình Huy Khánh tả xung hữu đột. Sự hỗn loạn càng lúc càng tăng. Cuối cùng Huy Khánh xoay người đỡ một nhát dao cho Đại Nhân. Máu đổ không ngừng, tiếng đâm chém không vì thế mà giảm bớt.

***
Đêm đã rất khuya, Khởi My giật mình thức dậy. Khắp người lạnh toát, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, cô đưa tay lau mồ hôi rịn ra trên trán. Tiếng máy lạnh vẫn chạy đều đều. Cổ họng bỗng thấy khô đắng, cô lặng lẽ đi xuống bếp lấy nước uống.

Bỗng cô nghe thấy từ ngoài ban công, giọng Tuyết Anh khẽ khàng:

"Anh hai, anh thế nào rồi?"

Giọng Tuyết Anh lo lắng. Khởi My đứng im lặng một chỗ, không phải cố tình muốn nghe trộm, chỉ là cái tên "Huy Khánh" gợi tò mò của cô.

Dường như tiếng mở cửa của cô đã đến tai Tuyết Anh, ban công phía bên kia bỗng im lặng, Khởi My thấy bối rối lẫn ngượng ngùng vì hành động nghe trộm của mình, cô đành để mặc cửa như thế mà quay vào phòng lên giường ngủ. Thao thức mãi, cuối cùng cũng ngủ được.

Sáng hôm sau, Khởi My thấy khó chịu trong người. Bữa sáng diễn ra trong tiếng ho không ngừng của cô.

"Không được rồi, để lát mẹ đưa con đi khám bệnh" Bà Diễm My lắc đầu buông muỗng trên tay mình xuống, cau mày nhìn con gái lo lắng.

"Con không sao mà mẹ, hôm qua con quên đóng cửa ngoài ban công" Khởi My vội vàng giải thích như ngầm bảo Tuyết Anh tiếng động hôm qua chỉ là tiếng gió thổi mà thôi. Tuyết Anh hơi ngẩng cao đầu có lẽ nghe câu trả lời của cô xong thì thắc mắc được giải đáp.

Ăn uống xong, Tuyết Anh vội vàng thu dọn chén bát, bà Diễm My đã khá có thiện cảm với Tuyết Anh, bây giờ nhìn cô nói:

"Bác đã cho người thuê người giúp việc rồi, ngày mai họ sẽ đến, con không cần làm những việc này nữa."

"Không sao đâu bác, con cũng thích chuyện nội trợ, bếp núc mà" Tuyết Anh vội lắc đầu.

"Con cứ xem mình là người trong nhà, đừng ngại những chuyện nhỏ" Bà Diễm My trìu mến đáp.

"Bác gái con nói đúng đó, dù sao con cũng còn phải đi học nữa" Ông Đức tỏ ý đồng tình với vợ.

Mọi việc vậy là được quyết định.

Khởi My vẫn không ngừng ho. Tuyết Anh bèn giục cô đi khám bệnh, cô đành lên lầu thay quần áo, khi trở xuống đã thấy mùi thơm từ bếp bay ra.

"Đang nấu gì thế?" Khởi My bất chợt hỏi khiến Tuyết Anh giật mình, nhưng cô quay đầu cười đáp.

"Mình nấu chút cháo để vào thăm một người bạn đang nằm viện."

"Vậy mình đi đây" Khởi My cố gắng mỉm cười rồi quay đi, ánh mắt thoáng buồn.

Vậy là Huy Khánh đã xảy ra chuyện gì rồi.

***
Khởi My vừa khám bệnh xong, đứng chờ thang máy thì thấy bóng Đại Nhân và Trọng Thành từ xa đi đến, cô vội vàng nép người vào một góc tường né tránh. Họ cứ thế đi mà không nhận ra cô. Chắc chắn Huy Khánh đang nằm viện ở đây, cô tự nhủ. Không suy nghĩ quá nhiều, cô lặng lẽ bám theo hai bóng người còn chưa kịp khuất.

Loanh quanh một hồi, cô cũng đến được phòng Huy Khánh nằm. Qua khe cửa, cô thấy Tuyết Anh đã đến. Gương mặt Tuyết Anh đẫm nước mắt. Huy Khánh bị băng bó nhiều chỗ, nằm trên giường bất động.

Khởi My thở dài, cô quay người định trở ra, không ngờ lại va vào ngực một người.

"Sao cô lại đến đây? Cô đến thăm Khánh à?" Đại Nhân nhìn cô với ánh mắt khó chịu.

Ánh mắt đó làm Khởi My thấy sợ, cô chẳng muốn đối mặt lâu với anh, càng không muốn đối diện với Huy Khánh. Cô vội giơ sổ khám bệnh lên trước mặt Đại Nhân rồi nói:

"Tôi chỉ đến đây khám bệnh thôi."

Nói xong, Khởi My quay đầu đi. Cô đi như chạy. Không ngờ Đại Nhân lại đuổi theo sau lưng cô. Anh nắm chặt tay cô kéo cô lại.

"Anh muốn gì?" Khởi My hốt hoảng kêu lên.

"Cô có lương tâm hay không?" Đại Nhân giận dữ "Khánh nó vì cô mới bị như thế, vậy mà cô nỡ lòng nào không thèm đến thăm nó một lần?"

"Anh nói sao?" Khởi My ngỡ ngàng, môi run run hỏi.

Huy Khánh bị thương vì sao lại có liên quan đến cô cơ chứ?

Đại Nhân hít một hơi thật sâu, cất giọng đau khổ:

"Cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của tôi, Khánh chỉ vì đỡ một nhát dao cho tôi nên mới..."

"Đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói rõ đi" Khởi My nóng ruột thúc giục.

"Lần trước cô bị bắt cóc, bọn chúng vốn định dùng cô uy hiếp Khánh..."

"Nhưng chuyện lần trước với chuyện này có liên quan gì đến nhau chứ?" Khởi My vẫn lấy làm khó hiểu vô cùng "Chẳng lẽ bọn bắt cóc lần trước đã tìm anh Khánh gây chuyện nữa à?"

"Không phải" Đại Nhân ủ rũ lắc đầu "Người tấn công nó chính là ông chủ của chúng tôi, ba nuôi nó"

"Ông chủ của các anh? Sao lại như vậy?" Khởi My không tin kêu lên.

"Cô có biết vì để đi điều tra tin tức của cô, đưa cô về bình an, Khánh nó đã rút một số người đang cai quản việc làm ăn của chúng tôi hay không?"

Khởi My lắc đầu, cô không biết chuyện đó. Đại Nhân thấy cô trưng bộ mặt ngây ngốc ra như vậy bèn nói tiếp:

"Cô có biết, không có ai cai quản nên mới có người đến làm loạn quán bar, gây ra một sự việc nghiêm trọng, làm tổn thất khá nhiều tiền?"

"Bao nhiêu?" Khởi My lập tức hỏi.

"Vấn đề không phải là tiền. Mà là vì cô?"

"Tôi..."

"Ông chủ đã giao cho Trọng Thành vị trí quản lí của Khánh rồi. Có lẽ thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của nó với việc bị đình chỉ nên ông chủ chúng tôi nghi ngờ nó phản bội. Tối hôm qua cho người ám sát nó."

"Lẽ nào ông chủ của anh lại không phân biệt được tốt xấu sao?"

"Ông ta là người đa nghi."

Huy Khánh đã vì cô mà nhận một nhát chém oan nghiệt thế này ư?

"Huy Khánh, anh ấy... hiện giờ thế nào rồi?" Khởi My như cầu xin.

"Nó không cho chúng tôi nói với cô, còn dặn dò Tuyết Anh cẩn thận không để cô biết. Tôi nghĩ có lẽ nó không muốn cô áy náy vì việc này" Đại Nhân thở dài.

"Vậy các anh thì sao? Vẫn muốn làm việc cho một người như ông ta à?" Khởi My lo lắng hỏi.

"Cũng không thể trách ông chủ, ai bảo..." Đại Nhân vừa nói vừa liếc mắt nhìn Khởi My vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định không nói tiếp.

"Chuyện gì?" Khởi My ngạc nhiên hỏi.

Đại Nhân hít một hơi thật sâu, quyết tâm nói ra:

"Ai bảo Khánh lại bảo vệ cô, trước mặt ông chủ mà còn... Thật ra, ông chủ nổi giận là bởi vì cô là con gái của... Thôi bỏ đi" Đại Nhân xua tay nói "Cô về đi."

Nói xong Đại Nhân xoay lưng bỏ đi để mặc Khởi My đứng ngỡ ngàng nhìn theo với câu nói lấp lửng của Đại Nhân: "...bởi vì cô là con gái của..."

Câu này cô nên hiểu thế nào? Ông chủ của họ quen biết với mẹ cô hay ba cô? Xưa nay chuyện của ba mẹ, cô chưa bao giờ hỏi tới. Trong lòng cô bỗng phập phồng một nỗi lo sợ mơ hồ không tên.

Cô ngồi xuống bậc cầu thang, đột nhiên nhớ đến cảm giác một mình cô đơn trên khu đất trống. Lúc đó Huy Khánh đã đến và ôm cô vào lòng. Nghĩ đến Huy Khánh, cô lại thấy tim đập mạnh. Người con trai lạ lùng mới gặp này luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, có lúc dịu dàng quá đỗi, quan tâm vô cùng, cũng có lúc lại giống như hận, muốn xa lánh cô, dùng sự lạnh lùng của mình ngăn cách với cô. Khởi My hoảng hốt nhận ra, dường như càng ngày cô càng nghĩ đến Huy Khánh nhiều hơn. Dường như, cứ mỗi lần gặp anh trở về, cô đều thao thức. Cảm giác này có chút khó chịu nhưng cô không hề ghét mà cứ muốn sa vào.

Khởi My cắn mạnh môi, quyết định quay trở lại phòng Huy Khánh một lần nữa.

Lần này chẳng còn ai trong phòng. Dù biết vậy nhưng cô vẫn không đủ can đảm để bước vào. Cô đứng thập thò như một tên ăn trộm nhìn vào phòng qua tấm kính nhỏ. Cô thấy anh mặc một bộ quần áo bệnh nhân, nét mặt hơi tái nhưng anh không tỏ vẻ đau đớn chút nào. Tay phải của anh đang bó bột đeo trước cổ. Mãi nhìn, cô không ngờ cánh cửa bị đẩy vào trong. Huy Khánh ngước nhìn lên, thấy cô ngã vào phòng thì khựng lại.

Khởi My phớt lờ thái độ đó của anh, thản nhiên cầm li rót nước, bưng đến trước mặt anh nhẹ nhàng nói:

"Nước của anh."

Huy Khánh lẳng lặng cầm li nước.

"Sao em lại ở đây?" Anh hững hờ hỏi.

"Vì anh ở đây" Khởi My mỉm cười.

"Không nghiêm túc"

Thấy thái độ của Huy Khánh không có vẻ đùa cợt, cô nghiêm chỉnh đáp:

"Em đến để chăm sóc cho anh."

"Không ai mượn cô làm điều đó" Huy Khánh lạnh lùng quay mặt "Vì sao cô phải đến đây chăm sóc tôi cơ chứ?"

"Chỉ cần anh khỏe lại, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu" Khởi My nhẫn nại đáp.

Huy Khánh mệt mỏi dựa người vào tường, không đáp lại cô nữa.

"Nước hết rồi, em đi mua bình khác cho anh" Khởi My nhanh trí cầm cái chai rỗng lên trước mặt Huy Khánh rồi chạy biến đi.

Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô, anh bất giác mỉm cười nhưng ngay sau đó buông một tiếng thở dài nặng nhọc. Cô càng gần anh, càng khiến anh khó chịu. Đó là một đóa hoa, một đóa hoa đẹp đầy vẻ yêu kiều và ngây thơ giữa cuộc đời đen bạc này, nếu như anh chạm vào, đóa hoa ấy chắc chắn sẽ bị dập nát ngay lập tức.

Bàn tay còn lại của Huy Khánh siết chặt.

"Cha nợ con trả. Huy Khánh, mày thật sự nghĩ như vậy sao?" Huy Khánh tự cười chính bản thân mình. Anh chẳng muốn lợi dụng Khởi My, nhưng ngoài cách tiếp cận cô ra, không còn cách nào khác để đến gần với kẻ thù. Ông ta làm ăn bao lâu nay, quan hệ khá nhiều lại rất thận trọng, dù có gì xảy ra chăng nữa, vẫn có người lãnh đạn thay ông ta.

Huy Khánh không muốn nghĩ nhiều đến con người ấy. Ký ức nặng nề tràn ngập đau khổ mà ông ta đã gieo trong lòng anh quá lớn, nó không cho phép anh nhân từ với bất cứ ai, kể cả cô.

***
Bà Diễm My đã mướn một người giúp việc nên giờ đây Tuyết Anh có thể nhàn nhã hơn. Suốt cả đêm, Tuyết Anh lên mạng tìm việc, hi vọng có thể tìm được một công việc bán thời gian tốt để vừa học vừa làm. Buổi sáng nay cô thức dậy rất muộn.

Cô tự nhiên mặc đồ ngủ, xuống nhà lấy một li nước. Bình thường giờ này mọi người đều đã ra ngoài cả rồi. Khi đi ngang qua phòng làm việc của ông Đức, cô phát hiện cánh cửa khép chưa chặt. Tim Tuyết Anh đập thình thịch, cổ họng khô khốc, cô hít một hơi thật sâu, lưỡng lự không biết có nên bước vào hay không? Cô không chắc chắn ông Đức đã ra ngoài hay chưa. Nếu ông ta ở nhà, hành động tự tiện mở cửa bước vào của cô thật không phải phép, nhưng nếu như ông ta không ở nhà, thì đây là cơ hội tốt cho cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tuyết Anh quyết định mở cửa phòng bước vào.

Căn phòng quả nhiên không có người. Tuyết Anh thở phào. Cô đã tìm hiểu rất kĩ, chỉ khi ông Đức đi công tác mới bật hệ thống camera lên, hiện giờ hệ thống ấy đã tắt. Tuyết Anh bước nhanh đến chỗ bàn làm việc của ông. Lòng sợ hãi không thôi, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh. Cô kéo thật nhẹ các hộc bàn nhưng tất cả đều đã bị khóa.

Đang lúc thất thần, nghe tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang, tim cô như ngừng đập. Tiếng chân càng đến gần, lòng Tuyết Anh càng chùng xuống. Cô hoảng loạn nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng tìm thấy nơi để ẩn nấp. Cô cắn nhẹ môi.

Cánh cửa bật mở, ông Đức bước vào với nét mặt cau có. Ông khựng lại khi nhìn thấy Tuyết Anh. Cô tì một tay lên bàn, nét mặt hơi nghiêng nhìn ông, đôi môi đỏ mím lại đầy nữ tính, vừa e thẹn, vừa quyến rũ. Cô chớp nhẹ đôi mắt, hé môi nói nhỏ:

"Bác trai!"

Sau giây phút sững sờ, ông Đức lấy lại vẻ mặt bình thường ngồi xuống ghế, quan sát Tuyết Anh hỏi:

"Con tìm bác à?"

"Dạ phải"

"Nói đi" Ông Đức nhìn Tuyết Anh, ánh mắt xám lại. Thân hình Tuyết Anh hiện rõ trước mặt ông. Là người dày dặn kinh nghiệm, lẽ nào ông không hiểu mục đích của cô?

"Xin lỗi vì đã tự tiện vào đây, con chỉ muốn nhờ bác tìm giúp cho con một công việc bán thời gian."

"Vì sao lại muốn tìm việc? Con đang cần tiền à?" Ông Đức dựa cả người vào ghế, ánh mắt nhìn Tuyết Anh đầy ẩn ý.

"Dạ, con muốn tìm việc làm để dọn ra ngoài sống."

"Ở đây không tốt sao?"

"Mọi người đối xử với con rất tốt, con mang ơn hai bác và Khởi My, nhưng dù sao đây cũng không phải là nhà con. Con không thể làm phiền mọi người mãi được."

Ông Đức trầm mặc một chút rồi gật đầu:

"Thôi được, chuyện này cứ để bác lo."

Tuyết Anh tỏ vẻ vui mừng, cô nhìn ông Đức nở một nụ cười rồi mới quay người bỏ đi, cẩn thận khép cửa phòng làm việc của ông lại. Ông Đức nhìn theo bóng Tuyết Anh, ánh mắt thâm trầm, khóe môi nhếch lên bí hiểm, ông rút một điếu thuốc ra châm lửa hút, sau đó với tay cầm điện thoại bàn bấm một dãy số, nói bằng giọng ra lệnh:

"Đem hồ sơ của con bé đến đây."
.

.

.
Trong bệnh viện, mới sáng sớm, Khởi My đã xách theo một hộp cháo thịt bằm nóng hổi mà cô nhờ chị giúp việc mới nấu giúp, vui vẻ gõ cửa phòng Huy Khánh.

Huy Khánh đang bàn công việc với Đại Nhân và Trọng Thành, bỗng nghe tiếng gõ cửa, cả ba đều giật mình im bặt nhìn nhau. Huy Khánh thận trọng nói:

"Mở cửa đi, có lẽ là lao công đến dọn dẹp buổi sáng hoặc Tuyết Anh thôi"

Trọng Thành gật đầu rồi bước ra mở cửa. Khởi My bối rối khi nhìn thấy Trọng Thành. Cô cắn môi lí nhí nói:

"Em... em...."

"Em đến thăm Khánh?" Trọng Thành nhìn cô nghiêng đầu cười hỏi.

Hai má Khởi My đỏ ửng, cô gật đầu rồi đem hộp cháo đến đặt trên bàn của Huy Khánh.

"Chắc anh chưa ăn sáng, em có đem chút cháo cho anh, anh đói chưa?"

"Lần sau không cần đem đến nữa, tôi không muốn làm phiền ai" Huy Khánh không thèm nhìn cô đã nói luôn.

"Không phiền" Khởi My đã quen với tính cách lúc nóng lúc lạnh của Huy Khánh nên cũng chẳng để ý đến lời nói của anh mà đáp ngay. Cô sợ câu tiếp theo của anh là bảo cô đừng đến nữa.

Huy Khánh nhìn Đại Nhân và Trọng Thành nói, dường như chẳng muốn để ý đến Khởi My:

"Hai anh cứ đi về đi, em muốn ngủ một chút."

Gương mặt Khởi My chợt buồn bã, cô biết Huy Khánh vì phép lịch sự, không thẳng thừng đuổi cô về nên mới làm lơ như thế.

"Anh, ăn cháo nha, em múc cho anh một bát, cháo ngon lắm, lại tốt cho sức khỏe" Khởi My quay sang nhìn Huy Khánh hỏi bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ con.

Huy Khánh không nói gì, anh ngã người xuống giường, quay người nhắm mắt. Cô thấy anh như vậy thì thở dài, lặng lẽ múc cháo ra bát. Đang trong lúc tâm trạng không tốt, một muỗng cháo vô tình đổ ra tay cô. Cô kêu nhỏ một tiếng. Huy Khánh nghe cô kêu thì quay người lại nhìn, cau mày hỏi:

"Sao vậy?"

"Không có gì" Khởi My lắc đầu đáp, cố tình che đi vết cháo đổ.

"Đưa tay cho anh" Huy Khánh bỗng ngồi dậy nói.

"Để làm gì?" Khởi My ngơ ngác nhìn anh hỏi.

"Mau lên" Huy Khánh dường như không quan tâm đến câu hỏi của cô.

Khởi My bèn đưa một tay của mình cho Huy Khánh nhưng anh lắc đầu bảo:

"Tay kia."

Khởi My vốn muốn giấu vết bỏng, da cô mỏng manh, tuy vết bỏng không nghiêm trọng nhưng vẫn để lại một vệt hồng. Cô miễn cưỡng giơ tay về phía anh. Huy Khánh nắm chặt tay cô, nhìn ngó, anh cau mày rồi mở ngăn tủ của mình, lấy ra một tuýp thuốc đưa cho cô:

"Mau bôi đi."

Khởi My cảm thấy như có mật rót vào tim, ngọt ngào, ngây ngất. Cô ngoan ngoãn lấy tuýp thuốc thoa vào tay, quả nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều. Huy Khánh đối với cô là ngoài lạnh trong ấm, tuy miệng nói không thèm để ý đến cô, nhưng vẫn lo cho cô. Khởi My bèn lợi dụng cơ hội này e dè nói:

"Em lấy cho anh chén cháo nha?"

Thấy Huy Khánh im lặng không nói, Khởi My mặc định là anh đồng ý, vui vẻ đổ cháo ra bát. Cô cầm chén cháo đưa trước mặt Huy Khánh, anh đưa tay ra nhận lấy, Khởi My vội giữ lại, cô chớp mắt yêu kiều nói:

"Em đút anh ăn."

Huy Khánh tất nhiên là không chịu, anh sa sầm mặt lại:

"Không ăn nữa."

"Ngoan, đừng có trẻ con như vậy" Khởi My cười dỗ dành.

Huy Khánh bị sặc, ho lên một tràng, anh trừng mắt nhìn Khởi My, ánh mắt đầy giận dữ, nhưng cô chỉ nhìn anh cười:

"Nếu anh không muốn em làm phiền anh nữa thì mau ăn để khỏe lại đi."

Huy Khánh đành ngoan ngoãn ngồi yên để cô đút cháo cho. Anh vừa ăn xong, Khởi My vội vàng thu dọn. Lúc này cô mới giật mình nhận ra chỉ còn lại hai người trong phòng. Không gian lần nữa chìm vào im lặng, ngượng ngùng. Khởi My bước đến bên Huy Khánh, cô đưa tay lay khẽ anh nói nhỏ:

"Anh uống thuốc đi, bác sĩ bảo anh nên uống thuốc đúng giờ mà."

"Em có thể đừng gây phiền phức cho anh nữa được không?" Huy Khánh bực tức ngồi bật dậy quát lớn.

"Được. Chỉ cần anh lành lặn lại, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu" Khởi My mỉm cười vô tội nói "Là anh không hiểu hay cố tình không hiểu?"

Huy Khánh không còn gì để phản bác, là anh quá ngốc, nhượng bộ cô một bước nên bây giờ cô cứ lấn tới như vậy.

"Thuốc" Huy Khánh nói cộc lốc không nhìn Khởi My, tay trái xòe ra.

Khởi My vội lấy thuốc cho anh, anh uống xong, hậm hực nằm xuống quay mặt vào tường.

"Rõ là trẻ con" Khởi My bĩu môi nhìn bộ dạng của anh.

Huy Khánh nghe vậy liền quay lại nhìn cô đầy đe dọa:

"Em vừa nói gì? Em dám bảo anh là trẻ con sao?"

"Có người lớn nào đến uống thuốc cũng vùng vằng như anh không? Lại còn giận hờn nữa chứ."

Huy Khánh không ngờ Khởi My lại to gan đến mức dám trêu chọc anh như thế. Tức giận, anh kéo cô về phía mình. Vì muốn trừng phạt cô, trong giây phút nhất thời, anh đã quên mất lí trí rồi.

Kéo cô ngã xuống giường, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, một nụ hôn nhẹ, sau đó mạnh bạo dần như muốn chiếm đoạt tất cả, như một sự trừng phạt thích đáng. Cánh tay bị thương được giơ cao qua khỏi đầu, anh hôn cô một cách cuồng nhiệt, không để cô có thời gian phản đối.

Khởi My quá bất ngờ. Cô đối với anh từ sợ hãi chuyển thành tò mò, tò mò vì sao anh có thể đối xử với người đã làm vỡ khung hình duy nhất của em gái anh như thế? Tò mò vì sao có thể vì một người xa lạ như cô chấp nhận bị ông chủ nghi kị đến mức như thế? Thậm chí, ông ta nổi giận cho người trừng phạt anh, anh vẫn không muốn cho cô biết, xem như cô không hề liên quan đến chuyện này. Những hành động của anh thật khiến cho cô cảm kích, có đôi lúc thành hiểu nhầm, tưởng chừng anh để ý đến cô. Nhưng cô nhanh chóng phủ nhận ngay, cũng không dám cho phép bản thân nghĩ đến điều đó. Bởi vì anh và cô là hai thế giới cách biệt, cô luôn biết như vậy.

Thế giới của anh tràn ngập tội ác, máu tanh, tội phạm, sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Cuộc đuổi giết hôm nào là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất mà cô từng trải qua.

Thế giới của cô là một cuộc sống bình lặng đến nhàm chán, ngày này qua ngày kia. Quả thật có đôi lúc cô muốn nổi loạn. Chỉ là cô không biết làm thế nào...

Anh xuất hiện như một làn gió mới, thổi vào cuộc đời tù túng của cô. Anh giống như chiếc hộp Padora không cho phép người ta mở ra, nhưng lại luôn kích thích trí tò mò của người ta.

Nụ hôn của Huy Khánh khiến Khởi My hoảng hốt, nhưng cô chỉ mở to mắt nhìn anh hôn mình, quên luôn cả việc phải đẩy anh ra, phải phản kháng lại hành động bất ngờ này của anh. Tim cô đập mạnh không ngừng, bờ môi anh ấm áp như một vết mật ngọt ngào. Chỉ là một nụ hôn nhưng đã rút hết tâm hồn cô. Đầu óc cô cuồng quay, nhìn gương mặt say đắm của anh, càng thấy hấp dẫn hơn bao giờ hết. Chân mày của anh thẳng như một nét vẽ, người ta nói đây là chân mày của người đàn ông chân chính, ngay thẳng, không lọc lừa. Sống mũi cao, đôi mắt sâu đen nhánh ẩn chứa một nỗi buồn mênh mông như muốn người đối diện phải chìm đắm mãi.

Cả người cô nóng bừng, nụ hôn đầu đời của cô đã trao cho anh, nụ hôn mà cô từng nghĩ chỉ dành cho chàng trai mà cô nguyện yêu thương suốt đời này.

Chẳng biết nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết khi Huy Khánh buông cô ra, cô bật dậy, chạy nhanh ra ngoài. Cô thậm chí còn quên đóng cửa phòng, cứ thể chạy mãi ra bãi đỗ xe.

Khởi My cũng không biết bằng cách nào mình về nhà an toàn nữa. Đóng sầm cửa phòng lại, cô chặn lồng ngực nơi trái tim đang nhảy nhót không ngừng, rồi cô đưa tay miết lên môi mình.

Tại sao cô không đẩy anh ra? Tại sao cô không ghét nụ hôn của anh? Tại sao tim cô đập mạnh vì anh như vậy?... Cô bước lại gần tấm gương lớn, nhìn gương mặt mình trong đó, hương vị nụ hôn đầu thật ngọt ngào.

Cô yêu Huy Khánh mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top