Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Sweet revenge - chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đã sắp ngủ đến nơi – và anh cũng vậy. Nhưng khoảng hai giờ sau, quản gia của cha anh bất thình lình xuất hiện trong phòng và đánh thức anh.
Luhan  giật mình thức giấc, và theo bản năng kéo chăn trùm lên vai vợ.

- Có chuyện gì?-  anh hỏi khàn khàn và cảm thấy cô giật thót trong vòng tay anh.
- Tôi có gõ cửa, là chủ tịch

Luhan chẳng nhớ mình rời khỏi giường như thế nào
- Ông ấy mệt sao? – Luhan vội vàng với lấy chiếc áo khoác
- Bác sĩ Lee nói thiếu gia nên qua đó

Luhan vội vã rời khỏi phòng  quên không nghĩ đến vợ, người đã thức giấc trên giường anh nhưng cô cảm thấy hài lòng vì chí ít anh thực sự rất lo cho cha mình, dù có hơi muộn nhưng có thể hôm qua cô đã làm đúng

Cha anh đã lên cơn đau tim. Lần này sẽ không qua khỏi. Ông đang hấp hối. Anh đã thấy rõ ràng điều ấy lúc lao phòng ông. Ông đang nằm trên giường, thở đứt quãng, mỗi hơi thở đều khó nhọc.
- Seohyun – giọng ông thều thào cất lên
- Dạ cha gọi con

Lúc này Luhan mới nhận ra vợ mình cũng đến từ lúc nào, và anh nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt thanh thản của cha mình

- Seohyun, con là đứa con duy nhất dám gọi ta một tiếng cha, tất cả mọi người đều cung kính gọi ta lá chủ tịch, không bao giờ làm trái ý ta nhưng con là người duy nhất. Lần đầu tiên nghe tiếng cha của con thực sự trái tim ta đã chấn động mạnh, thì ra tiếng cha ấy nó thiêng liêng như thế. Hôm qua có một chuyện con đã sai, ban đầu ta định dùng chính con để đả kích con trai ta nhưng ta thực sự rất quý con. Con luôn cố gắng ở bên ta, lúc nào cũng ríu rít gọi cha điều đó khiến ta thực sự rất vui. Sợi dây đó ta không có ý đả kích Luhan chỉ là tình yêu cuối cùng ta dành cho con dâu của SM thôi, cảm ơn con vì đã đến gặp ta những ngày cuối cùng này. Cảm ơn con đã xuất hiện để ta có thể thanh thản ra đi.
- Cha ...
tiếng Seohyun nấc lên đứt quãng.

Sau Seohyun họ bước đến bên giường chủ tịch chỉ hơi mỉm cười và gật

Luhan  bước đến đứng bên giường, hai tay nắm chặt , nhìn xuống cha mình.
- Ra ngoài cả đi - Tiếng thì thào khàn khàn và rời rạc, nhưng ai nấy đều nghe rõ.
- Có lẽ mọi người hãy đợi bên ngoài một lát,-  Luhan  không rời mắt khỏi gương mặt cha mình

Tất cả đều im lặng nối gót nhau đi ra.

Chủ tịch  không phải người để người khác tự tiện chạm vào mình, và hiếm khi mời ai đó làm thế. Nhưng Luhan  nhìn xuống bàn tay xanh xao yếu ớt đặt lên chăn và cầm nó lên. Nó lạnh ngắt dù lúc trước anh đã cố gắng làm ấm lên.
- Cha -  anh nói, cùng lúc ấy nhớ lại ý tưởng về cảnh tượng đa cảm bên giường lâm chung mà anh ta dẫn ra để chế nhạo vợ mình - con luôn yêu cha. Yêu cha nhiều đến mức không nói bằng lời. Nếu không yêu cha, con đã không thể ghét cha. Nhưng con yêu cha rất nhiều. - Anh nâng bàn tay ông lên môi.

Đôi mắt sắc bén và ngạo mạn của chủ tịch  chợt sáng lên, nhìn lên từ gương mặt đã xám đi và dưới hàng mi trĩu nặng.

- Con là con trai ta -  ông khó nhọc thốt ra. - Ta cũng giống như mẹ con, lúc nào cũng yêu con nhất. Rồi con sẽ có những đứa con của mình. Vợ  của con sẽ là người mẹ tốt và người vợ tốt. Con đã có sự lựa chọn may mắn. Các con sẽ yêu thương lẫn nhau. Ta ghen tỵ với con. Con không chọc giận được ta đâu. Con không bao giờ chọc giận được ta nhưng ta thực sự tiếc nếu như ta gọi con về sớm hơn có thể ta đã có nhiều thời gian vui vẻ ở bên con dâu của ta. Seohyun là cô gái tuyệt với hãy yêu thương và chăm sóc cho con bé.

Ông không thể nói tiếp được nữa. Ông nhắm mắt lại. Con trai ông nhìn ông một lúc rồi quỳ xuống, gục đầu lên giường gần bàn tay ông và bật khóc. Anh cảm thấy mình ngu ngốc vì khóc cho người đàn ông anh căm ghét – và yêu thương nhất , nhưng anh không thể ngăn được những tiếng nức nở đau đớn đang cào xé tâm gan. Và rồi bàn tay ấy giơ lên, đặt lên đầu anh. Nó nhúc nhích một lần, hai lần, rồi nằm im trong khi tiếng thở khọt khẹt vẫn tiếp tục.
Đấy là cái chạm của sự tha thứ, xá tội, cầu chúc, ban phúc và hàn gắn. Cái vỗ đầu của một người cha. Như một biểu hiện yêu thương. Luhan  khinh thường những cảm xúc ấy cùng lúc để cho nó ngập tràn trong anh. Cha anh đã chạm vào anh bằng tình yêu thương.
Nhịp thở của ông thay đổi. Anh đứng dậy và băng ra cửa. Đã đến lúc gọi gia đình trở lại phòng. Họ có quyền chứng kiến thời khắc cuối cùng. Và thời khắc ấy sắp đến rồi.

Seohyun  ngồi trên ghế trong phòng chờ với Yoo Jung  nằm cuộn tròn trong lòng. Cô bé vẫn thức, nhưng cô không đưa nó quay về phòng chủ tịch cùng những người khác. Cô bé cần nói lời từ biệt cha mình, để hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không cần thiết phải chứng kiến cái chết. Seohuyn vuốt ve mái đầu đứa trẻ và thỉnh thoảng hôn lên trán nó.

Chồng cô là người đầu tiên ra khỏi phòng. Anh bước đến đứng ngay trước ghế và mắt anh gặp mắt cô. Trông anh xanh xao và mệt mỏi. Anh đã khóc, cô nghĩ. Cô lấy làm mừng vì anh đã khóc. Anh ngồi xổm xuống và đặt tay lên đầu Yoo Jung
- cha đẫ đi rồi cha chúng ta đi rồi -  anh nói với một giọng dịu dàng khiến mắt Seohyun rân rấn nước. - Ông đã ra đi thanh thản. Từ giờ trở đi ông sẽ được hạnh phúc. Ông sẽ... ở bên mẹ.

Yoo Jung mở mắt, nhưng cô bé không nhúc nhích hay nói năng gì.

- Nhưng em sẽ vẫn được ăn toàn, anh sẽ luôn ở đây với em, tất cả mọi người đều ở đây. Chúng ta sẽ là một gia đình. Em biết không, anh đã từng bế em khi em còn nhỏ xíu. Anh là người đầu tiên bế em đấy. Anh không biết có thể yêu được ai nhiều như yêu em không. Anh đã phải ra đi ngay sau đó và vắng mặt trong một thời gian dài. Nhưng lúc nào anh cũng yêu em. Giờ anh đã về nhà rồi. Chúng ta là hai anh em, nhưng may thay anh đã đủ lớn để trông nom em và giữ cho em an toàn gần bằng cha chúng ta.

Cô bé nhìn anh không nói gì, nhưng Seohyun có thể cảm thấy cô bé đã bớt căng thẳng. Trong mấy phút nữa nó sẽ ngủ được thôi.
- Cha chúng ta  đã biết trước ông sẽ phải bỏ em lại, nên ông đã gọi anh về nhà để thay ông chăm sóc em. Bởi vì ông yêu em, Yoo Jung à  và bởi vì ông yêu anh. Vì chúng ta là con của ông. Mọi thứ rồi sẽ ổn, em gái của anh. Giờ em có thể ngủ lại được rồi. Anh sẽ mang em về giường và chị Seohyun  sẽ đi cùng chúng ta.

Anh nhìn cô và nhướng mày ra hiệu. Cô hiểu ngay và gật đầu.
Chị ấy sẽ ở lại với em.. Em đừng lo gì cả.

Anh nhấc đứa trẻ đang ngủ lơ mơ lên tay và đợi Seohyun đứng lên. Đến giờ cô mới nhớ ra, kể từ lúc giọng anh làm cô giật mình tỉnh dậy từ giấc ngủ sâu, là sáng nay họ định lên đường về lại Seoul . Hôm nay là ngày kết thúc trò chơi, là khởi đầu của cuộc sống bình yên hạnh phúc bên gia đình mà cô đã mơ ước bấy lâu nay kể từ khi cha cô mất.

Nhưng hôm nay vẫn còn một vai nữa cô phải đóng – cũng không hẳn là một vai. Hôm nay Yoo Jung  cần cô. Còn sự kiện nào chấn động hơn cái chết của cha trong cuộc đời đứa trẻ. Hôm nay những mong muốn của cô bé  quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, và có lẽ không chỉ trong hôm nay. Phải có lý do nào đó cô bé mới quay sang tìm sự an ủi vỗ về ở cô chứ không phải ở những người khác

Và Luhan  cũng cần cô trong ngày hôm nay cũng như trong vài ngày tới. Anh đã mất cha trong hoàn cảnh khó khăn. Cô hy vọng rằng anh đã kịp nhận ra tình yêu của mình với cha trước khi quá muộn. Cô cũng hy vọng cha anh đã phần nào bày tỏ tình yêu thương của ông. Hai người họ mới ngốc nghếch làm sao, khăng khăng không chịu nhượng bộ cho đến phút cuối cùng và có lẽ qua cả phút cuối cùng. Nhưng vẻ mặt anh, và cả những giọt nước mắt, mách bảo cô rằng hai cha con đã hiểu được nhau trước khi bị chia lìa vĩnh viễn. Họ đã ở riêng với nhau trong đúng năm phút.

Anh cẩn thận đặt cô bé  xuống giường, trong lúc cả bảo mẫu và gia sư của cô bé đứng ngập ngừng ngoài cửa. Bà bảo mẫu mắt đỏ hoe vì khóc – tin tức lan đi trong ngôi nhà lớn thật nhanh. Yoo Jung  đã ngủ. Anh đắp chăn cho nó, và Seohyun chợt nhớ ra anh cũng đắp chăn cho cô như thế mấy giờ trước rồi ôm lấy cô trong lúc cô chìm vào giấc ngủ mê mệt. Anh đứng thẳng lên và quay sang cô. Những người hầu đã biến mất.
- Em ở lại bên con bé nhé – Luhan đề nghì
- Vâng

Trong giây phút bốc đồng, Seohyun dấn lên một bước và gạt một lọn tóc cong cong ra khỏi trán anh. Tức thì nó lại xòa xuống. Cô ôm lấy gương mặt anh trong hai bàn tay.
- Em rất tiếc -  cô thì thầm. - Em rất tiếc, Luhan -  Và cô kiễng chân hôn lên môi anh.
Anh đưa tay lên áp vào hai bàn tay cô, giữ chúng lại trên mặt mình một lúc, rồi hạ chúng xuống và siết nhẹ.
- Mọi người còn cần anh -  anh nói và rời khỏi phòng.

Chỉ sau khi anh đã đi và cô ngồi lại trong căn phòng yên ắng, ngắm đứa trẻ đang say ngủ, cô mới bắt đầu bị cảm giác tội lỗi khủng khiếp quấy nhiễu.
Thật là một ngày bận rộn và mệt mỏi chưa từng thấy, Luhan đã sống một mình trong 10 năm và đã quen với những trách nhiệm, nhưng đột ngột thấy mình trở thành Chủ tịch của SM  chỉ ba ngày sau khi trở về nhà , với hàng dãy người quay về phía anh chờ chỉ thị, bảo anh bị căng thẳng còn là nhẹ. Anh phải tổ chức đám tang, sắp xếp mọi thứ . Còn phải đè nén nỗi đau buồn .

Luhan trở về phòng Yoo Jung sau một ngày rã rời
- Anh sẽ ở lại với em chứ?
- Uh tất nhiên rồi. Em muốn 1 người anh lớn hay là một người cha
- Em muốn một người cha
- Thế thì anh sẽ là một người cha -
  Luhan  nói. Tâm trí anh vụt quay lại quãng đời anh đã sống và những quan điểm anh kiên quyết giữ cách đây mới một tuần. Nhưng cuộc sống đó đã chết. Anh chấp nhận thực tế. Đây không phái cái anh có thể chống lại. Thậm chí anh không chắc mình có muốn chống lại hay không. Có những sự thật quá rõ ràng để mà phủ nhận.
- Và chị Seohyun sẽ giống như một người mẹ
Anh nhắm mắt. Một đứa trẻ được bảo bọc kỹ lưỡng biết đối phó thế nào với những điều nghiệt ngã? Làm sao nó hiểu được đây?
- Em muốn chị ấy ở cạnh em ư?
- Tất cả bạn em đều có mẹ chỉ có em là không có giờ chị ấy là của em.
- ĐÚng chị ấy sẽ che chở cho em, chị ấy rất yêu em
- Vâng em biết, chị ấy còn nói với em cha cũng yêu em mặc dù ông chưa bao giờ nói thế nhưng chị Seohyun bảo rằng có những người không biết nói hoặc thể hiện điều đó ra, song như thế không có nghĩa là họ không cảm. Ông luôn luôn chăm sóc em và đưa anh về nhà để chăm sóc em sau khi ông ra đi. Sáng nay em đã thấy được ông có yêu em. Ông đã nắm tay em tay ông rất lạnh
- Cha cũng yêu em, em là con gái nhỏ của cha và giờ là em gái nhỏ à không công chúa nhỏ của anh


Cuộc trò chuyện đến đó là chấm dứt. Còn bao nhiêu người và bao nhiêu công việc choán hết thời gian của anh đến tận sau bữa tối. Trong suốt bữa ăn, anh lơ đãng tự hỏi tại sao mọi người, trừ Yoo Jung và vợ anh, có thể đặt tay lên bộ đồ tang nhanh đến vậy.

Anh ngồi ở đầu bàn và nhìn lại mình. Một tuần đầy những biến động lớn lao. Chỉ mới vài ngày trước thôi anh còn cho rằng mình có thể trở về đây và hoàn toàn không bị tác động. Một phần trong anh, một phần nào đó sâu kín, đã biết rằng anh cần giữ Seohyun bên mình nếu anh định nắm lấy cơ hội giữ lại thân phận của mình. Chỉ có điều anh không hiểu – hoặc không chịu thừa nhận – thân phận ấy là gì. Anh không biết anh là ai. Giờ thì anh đã biết. Anh là một phần không thể tách rời của gia đình này, kể cả trong 10 năm tha hương.

Anh chưa bao giờ thoát khỏi họ. Thế mà lạ thay, vào cái ngày mọi sự tự do, mọi lựa chọn của anh đã tuột khỏi tầm tay, anh lại cảm thấy tự do hơn bao giờ hết. Mà không phải vì cha anh đã mất và không còn điều khiển anh được nữa. Gần như ngược lại. Chính vì giờ đây anh vừa là chính mình, vừa là con trai của ông. Cha anh, như anh đã nhận ra sáng nay, đã để anh tự do sống với cả hai thân phận đó. Cuối cùng ông đã dành tình yêu thương cho anh và để anh được tự do.Vợ của con sẽ là người mẹ tốt và người vợ tốt. Con đã có sự lựa chọn may mắn. Các con sẽ yêu thương nhau.

Luhan  nhìn sang chỗ vợ anh,cô đang chuyện trò thân mật với phu nhân nhà họ Park mắt hoe đỏ.  Nhưng cô phải được thuyết phục, chứ không phải ra lệnh. Nếu anh yêu cô – và chắc chắn là anh yêu cô rồi – thì anh phải trả tự do cho cô như đã hứa. Và anh buộc phải hy vọng rằng cô sẽ chọn ở lại bên anh theo ý muốn của cô, để làm vợ anh, để sinh những đứa con cho anh, để cùng san sẻ tình yêu với anh trong quãng đời còn lại của hai người.
Hy vọng của anh không phải không có cơ sở. Cô sở hữu sự ấm áp, quyến rũ, và nồng nàn yêu thương hơn bất cứ ai anh từng biết! Anh vẫn còn cảm thấy hơi ấm bàn tay cô ôm lấy gương mặt anh, cảm thấy nỗi xót xa sâu sắc dành cho anh trong mắt cô, và cả nụ hôn êm dịu cô đặt trên môi anh nữa. Không, hy vọng của anh là có căn cứ. Nhưng anh đã đánh mất sự tự tin ngạo mạn trong mấy ngày qua, cùng với một số thứ khác. Anh không có cách nào để chắc chắn về cô. Không có gì để đảm bảo cô cũng có tình cảm với anh. Niềm hy vọng của anh rất cần được củng cố.

   Cre : FB Hải Nguyễn 

   p/s: Các bạn ủng hộ fic ms nha "Người yêu tôi là một thiên thần" --------> link: https://www.wattpad.com/myworks/61207958-shortficseohan-ngi-yu-ti-l-mt-thin-thn

và " [Oneshot] Mây trôi lãng bãng và hồng da trời " --------> link: https://www.wattpad.com/myworks/61209122-oneshot-my-tri-lng-bng-v-hng-da-tri

" Xuyên Không " --------> link: https://www.wattpad.com/myworks/61482766-longfic-hanseo-xuy%C3%AAn-kh%C3%B4ng
" Oneshot : Kết thúc và bắt đầu " --------> link: https://www.wattpad.com/myworks/61477324-hanseo-oneshot-k%E1%BA%BFt-th%C3%BAc-v%C3%A0-b%E1%BA%AFt-%C4%91%E1%BA%A7u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top