Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 38: BỒ ĐỀ KỆ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

"Duyên đến hoa nở

Duyên đi hoa đã tàn..."

Địa ngục mười tám tầng, tiếng kêu than không bao giờ ngừng nghĩ, bên trong chứa đầy vong hồn của tội đồ. Tận cùng nơi đó, nam nhân tay chân bị xích đỏ trói chặt, trên người đầy vết thương, máu đỏ nhiễm cả y phục trắng. Hắn hai mắt nhắm nghiềm, lòng muốn nghĩ ngơi một lát nhưng tiếng kêu hét bên ngoài vẫn không hề dừng lại.

Vương Tuấn Khải hé mở nhãn quan sắc lạnh nhìn hai đầu trâu mặt ngựa đang canh gác bên ngoài, rồi nhìn đống dung nham đỏ rực dưới chân, môi bất giác nhếch lên đường cong lạnh lùng.

Tiếng leng keng của sự va chạm các thanh sắt vang lên, bên ngoài quỷ sai tay cầm soi sắt nung đỏ từ từ bước vào, bộ dáng hung tợn trừng mắt nhìn hắn:

-          Là thần lại đến mất đi một hồn, ngươi đã biết tội

-          Vì sao là thần phải toàn vẹn hồn phách, vốn dĩ tâm tính đã không toàn vẹn cần gì ở mảnh hồn này._Vương Tuấn Khải nhẹ giọng đáp, khẩu khí mang ý kinh bỉ.

-          Nhưng cho dù ngươi biết tội, cũng đừng mong quay về Thiên Giới.

Dứt lời quỷ sai cầm chặt roi sắt không thương tình quất mạnh vào nam nhân đối diện mặt cho tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp phòng.

Lúc này bên dưới dòng dung nham đỏ hiện lên một con mắt phượng, con ngươi nâu hổ phách lóe lên tia kinh hãi rồi nhanh chóng biến mất. Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn xuống, đầu hắn cúi mặt xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười khó hiểu.

Tây Phương, Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngồi đối diện với một thiếu niên lục y, vị thiếu niên này tuổi nhìn còn rất trẻ nhưng từ sâu trong ánh mắt lại có nét u thương cùng lạnh lùng. Hắn một tay cầm chuỗi phật niệm, tay còn lại đưa lên trên mặt, từ từ cất lời hỏi:

-          A Di Đà Phật, không biết thí chủ đến đây có chuyện gì?

-          Có hai chuyện ta muốn hỏi_Vương Nguyên trầm giọng nói, khẩu khí mang hàn khí như muốn đóng băng cả đại điện

Thiên Tỉ cong môi nở nụ cười để lộ hai đồng tiền nhỏ khóe miệng, gật đầu đáp ứng y. Vương Nguyên lúc này mới lấy từ trong tay một gói vải bên trong mở ra là những mảnh sắt vụn nát, nhìn kỹ thấy có chút giống quạt sắt nhưng vì sao lại gãy nát đến độ này, Thiên Tỉ cũng không hiểu, vì thế chỉ im lặng chờ đợi y cất lời.

-          Đây là Kỳ Lân Thích, kính xin Hộ Pháp ban phép khiến nó phục hồi nguyên trạng_Vương Nguyên vừa nói vừa cẩn thận dò xét thái độ của đối phương

-          Kỳ Lân Thích?_Thiên Tỉ miệng lẩm bẩm ba từ có chút quen thuộc nhưng không tài nào nhỡ nỗi đã nghe ở đâu.

-          Hộ Pháp từng nghe đến pháp bảo này sao?

-          Chưa từng_Hắn nhẹ lắc đầu, ánh mắt trong vắt không vứng bụi trần

-          Vậy việc này_Y cẩn trọng hỏi

-          Ta sẽ tận sức_Hắn đưa tay chạm vào mảnh sắt trước mặt rồi nhận lấy nó từ tay y

-          Chuyện thứ hai, ta muốn nhờ người tìm tung tích của Vương Tuấn Khải

-          Sơn Quân, Vương Tuấn Khải?_Thiên Tỉ dường như không tin vào tai mình liền lên tiếng hỏi lại.

-          Đúng, là hắn

Trong mắt có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh biến mất, Thiên Tỉ nhẹ giọng đáp:

-          Năm trăm năm trước, Sơn Quân đã biến mất khỏi Thiên Giới, không ai biết hắn đi đâu, nhưng bất quá ta có thể giúp người tìm thử.

-          Vậy xin nhờ người

Đôi ngươi hổ phách lóe lên ánh đỏ rồi nhanh chóng vụt tắt, lúc này ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin được có thể trong một lần tìm được Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ đưa mắt nhìn thiếu niên lục y đối diện, trầm giọng nói:

-          Tầng 18 địa ngục

-          Đa tạ_như nhận được điều bản thân trông chờ, lập tức đứng dậy rời đi

Bước chân đến bậc cửa chợt dừng lại, y xoay nửa đầu lại nói:

-          Còn Kỳ Lân Thích xin nhờ Hộ Pháp, sau này chủ nhân của nó sẽ tự đến nhận lại.

Dứt lời không đợi người kia đáp lại liền hóa thành làn khói trắng biến mất. Thiên Tỉ chỉ biết nhìn về hướng cửu thở dài rồi liếc tới Kỳ Lân Thích vỡ nát trong tay lòng đột nhiên có chút khẩn trương. Bàn tay lóe lên kim quang đỏ chạm vào mảnh vỡ, đột nhiên trước mặt như xuất hiện gương mặt tươi cười của nữ nhi rồi tầm mắt đột nhiên tối sầm lại.

Minh Giới nơi Diêm Vương cai quản, quanh năm chỉ một sắc u tối, đây không phải lần đầu tiên y đến đây. Nếu những lần trước là vì Lạc Vân Ly thì lần này là vì Vương Tuấn Khải. Nhớ lại khoảnh khắc bản thân tỉnh dậy, y đã đứng trước mặt Bích Dao nghiêm túc hỏi:

-          Là ai hiến hồn phách của đệ?

Bích Dao khi đó nghe xong khẩu khí này của y, sắc mặt không hề thay đổi, thản nhiên nâng chum rượu Hoa Đào trong tay lên uống rồi nhạt giọng nói:

-          Vương Tuấn Khải

Nghe xong y liền xoay người rời đi, một câu chấn vấn hỏi nàng cũng không có. Giờ phút này siết chặt bút Khổng Tước trong tay, y từng bước tiến vào điện Diêm Vương.

Diêm Vương lão nhân ngồi trên ghế tay cầm tấu sớ bên cạnh phán quan đang bẩm báo chuyện nhân gian, chợt mắt dừng lại trên thân ảnh đang tiến vào đại điện, mày đem rậm nhíu lại, buông tờ giấy đang cầm.

-          Băng Thần không biết người đến đây có chuyện gì?

-          Ta muốn gặp Vương Tuấn Khải_Y thẳng thừ nói.

Diêm Vương nhìn qua phán quan rồi mở miệng ra lệnh:

-          Cho người đưa Băng Thần đến đó.

-          Diêm Vương, nhưng..._Phán quan bên cạnh có chút không tin điều bản thân vừa nghe

-          Dẫn đi_Diêm Vương trầm giọng ra lệnh lần nữa cắt ngang lời phán quan muốn nói

Phán quan lúc này chỉ còn biết gật đầu nhận lệnh, đi đến trước mặt y đưa tay về trước tỏ ý mời. Vương Nguyên cúi đầu cảm tạ rồi theo sao phán quan. Đi qua mười tầng địa ngục, nhìn thấy chúng sinh mỗi người đều phải chịu khổ hình đau đớn không ngừng nghĩ trong lòng dâng lên nỗi chua xót. Phán quan đi trước sắc mặt không biến đổi, nhẹ giọng hỏi:

-          Cửa tầng mười tám, mỗi ngày chỉ mở hai lần một là vào đầu ngày, lần cuối là cuối ngày. Xem ra thượng thần phải chờ đến cuối ngày mới có thể vào.

-          Được

Dừng chân trước cổng mười tám, Vương Nguyên như không tin vào mắt mình xung quanh toàn lửa bao quanh, dung nham đỏ rực chảy ra từ bên trong, nhìn những bức tường sắt nung đỏ rực, lòng tự hỏi liệu Vương Tuấn Khải có thật sự sống ở đây năm trăm năm sau.

Phán quan đứng im tay chấp về trước nhìn cánh cổng đỏ rực đang đóng kín trước mặt, nhỏ giọng nói:

-          Tầng mười tám vốn vô hình vô dạng, tùy tâm người mà biến đổi, nếu là thần thì sẽ chuyển thành đối nghịch, người bên trong mang trong mình pháp thuật hệ thủy theo đó toàn bộ nơi đây sẽ là lửa.

-          Hệ Thủy?_Vương Nguyên như không tin vào tai mình, mở to mắt hỏi ngược lại

-          Chuyện sâu xa tiểu thần không rõ, chỉ biết nơi đây vốn là như vậy, theo tâm biến đổi. Tâm hối lỗi liền giải thoát.

-          Hắn cần hối lỗi chuyện gì?_Y cười nhạt hỏi

-          Nguyên do Sơn Quân bị bắt vào đây là do mất đi một hồn, nếu như có thể nói ra nguyên do cùng tìm được sẽ thoát được nhưng người ấy như kẻ câm một lời không nói. Chuyện này chưa tới tai Thiên Đến, hy vọng Băng Thần có thể khuyên giải Sơn Quân._Phán quán cúi người, kính cẩn nói

-          Được, ta sẽ tận sức

Dứt lời lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh toát vì sao ở nơi toàn lửa lại cảm thấy lạnh, y hít một hơi thật sâu nhìn về phía cánh cổng đợi chờ nó hé mở.

Hạ giới, năm trăm năm trôi qua thời đại thay đổi, cảnh vật cũng thay đổi kéo theo con người cũng thay đổi không ít. Nghiêm gia ngày trước bị chính nữ nhi mình bức tử, cả gia đình mang tội mưu sát Vương Gia từ đó trở thành nổi nhục lớn cho xã tắt, nhưng may thay vẫn giữ lại một chút hương hỏa của Nghiêm gia ở Giang Nam. Chuyện cũ đã trôi qua năm trăm năm, nữ nhi năm xưa cũng đã trầm mình dưới biển tự vẫn, hậu nhân Nghiêm gia là Nghiêm Tuấn lớn khôn trưởng thành xây dựng lại gia tộc nhưng không làm quan vì sợ bại lộ thân phận. Đúng ngày nàng tự vẫn, năm trăm năm sau, Nghiêm Thần Hy thông minh hơn người, tính tình có chút ngang bướng. Hôm nay là ngày nàng gặp mặt tân lang của mình.

-          Ngươi là người hỏi cưới ta?

-          Phải, nghe đại danh tiểu thư Nghiêm Thần Hy tài đức song tài, vãn sinh đã ngưỡng mộ từ lâu_Nam nhân dáng người nho nhã, nhẹ giọng nói

-          Ngươi tên họ là gì?_Nàng cẩn thận hỏi

-          Doãn Kha_Hắn mỉm cười khóe môi để lộ hai đồng tiền nhỏ

Nhất thời thần trí nàng theo nụ cười người đối diện làm loạn lên, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, nàng tay nâng tách trà lên, cười nhạt nói:

-          Người ta muốn gả cả đời này tên là Dịch Dương Thiên Tỉ, xin lỗi ta không thể đồng ý.

Dứt lời nàng liền đặt mạnh tách trà đã cạn xuống bàn, xoay người rời đi. Nam nhân phía sau, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười như lúc nãy, không hề quay đầu nhìn theo hướng nàng rời đi, thậm chí cũng không lên tiếng ngăn cản. Dáng vẻ đó thật giống nam nhân đi xem mặt sao? Đáy mắt vì sao lại thoáng qua nét bi thương.

Bàn tay siết chặt một thứ giấu kỹ trong tay áo, hắn cười nhạt nói:

-          Lạc Vân Ly, vì sao nàng vẫn cố chấp như thế.

Doãn Kha bước ra khỏi quán trọ, tay trái đưa lên bấm như đang tính toán đều đó, rồi lại buông xuống, bước chân đi về Nghiêm gia càng lúc càng nhanh.

Cửa địa ngục tầng mười tám đang dần mở, bên trong vang lên tiếng hét đau đớn của hắn, bàn tay đang cầm Bút thần siết chặt lại.

Bút lấy khí tức làm mực viết một chữ phá, lập tức dung nham đỏ bị đóng băng, ngọn lửa bao quanh cổng cũng bị thổi tắt. Hàn khí phát ra từ người y chính là khắc tinh của hỏa khí nơi đây. Từng bước Vương Nguyên cẩn thận dò xét mới đi vào, chân vừa nhấc qua bậc cửa liền từ đâu phóng ra bốn sợi dây xích trói chặt tứ chi.

-          Khốn kiếp

Dùng sức thoát khỏi nhưng xích càng lúc càng chặt, nhiệt độ tăng lên, lúc này trong đầu chợt nhớ đến lời phán quan nói bên ngoài cổng:

"Tùy tâm mà biến đổi chính là tầng mười tám địa ngục"

-          Tùy tâm biến đổi, vậy tùy khí lực biến đổi, như vậy để cứu Vương Tuấn Khải chỉ có thể nhờ Dịch Dương Thiên Tỉ_Vương Nguyên như ngộ ra điều gì đó, lòng không ngừng mắng bản thân ngu ngốc.

-          Vương Tuấn Khải chết tiệt, bổn thượng thần đến đây cứu ngươi kết quả lại cùng ngươi bị xiềng xích tại nơi đây

-          Ta chưa hề muồn đệ đến đây_Lúc này tận sâu bên trong vang lên tiếng nam nhân khàn khàn quen thuộc.

-          Vương Tuấn Khải, ngươi nghe được điều ta nói?_Đáy mắt lóe lên tia kinh hỷ, y nhanh miệng hỏi

-          Vốn nghĩ kẻ nào đến đây thăm nom ai ngờ lại là đệ, hàn khí của đệ từ bên ngoài cổng ta đã cảm nhận được_Hắn cười nhạt đáp, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không u tối trước mặt

Chợt nhớ ra điều gì đó, Vương Nguyên lãnh đạm nói:

-          Ta đến trả nợ cho ngươi

-          Ta không cần_Vương Tuấn Khải lên tiếng cự tuyệt

Y nhất thời bị khẩu khí của hắn làm cho nghi ngoặc, mày đen nhíu lại, mắt  dõi theo hướng sáng duy nhất lóe lên trong hang động u tối trước mặt như đang chờ đợi điều gì đó.

Vương Tuấn Khải bên trong cũng tự mình hình dung được gương mặt ngây ngốc của y, khóe môi bất giác cong lên, lộ ra tiếng cười nhỏ. Mắt anh đào lóe lên tia lam quang nhìn ra bên ngoài, chất giọng ấm áp có phần ôn nhu cất lên:

-          Vì ta muốn đệ đời đời kiếp kiếp dù là hình dạng nào cũng phải nợ ta.

Vương Nguyên như người trong mộng tỉnh lại, bàn tay vô thức siết chặt, các khớp tay trắng bệch, nhìn thẳng vào trong động, nghiêm giọng nói:

-          Vì sao ngươi vẫn mãi không thể buông tha cho ta?

-          Tiểu Nguyên, nếu đoạn tơ tình giữa ta và đệ đã đứt ta liền dùng máu bản thân nối lại. Cả đời này đệ đừng mong trốn khỏi ta._Hắn nghiến răng thốt lên

-          Vương Tuấn Khải, ngươi có từng yêu ta không?_Y trầm giọng hỏi

Ánh mắt mang chút u buồn nhìn về hang động u tối trước mặt, bàn tay đang bị xích  trói lại nắm chặt lại để lộ gân xanh, bản thân vì sao lại lo sợ, sợ câu trả lời của hắn là có hay là không.

Bên trong hắn nhếch cong khóe môi, để lộ nụ cười dụ tình, từng làm điên đảo bao thần tiên trên Thiên Cung, nhìn ra bên ngoài, Tuấn Khải nhẹ giọng đáp.

-          Vương Nguyên, quá khứ ta yêu đệ, hiện tại ta yêu đệ, tương lai đệ cũng đừng mơ có thể thay đổi.

-          Vì sao lại yêu ta?_Tận sâu trong lòng vì sao lại dâng lên một cổ ấm áp, y thấp giọng hỏi

Từ bên trong, hắn phì cười, tiếng cười rất nhỏ nhưng cũng lọt vào tai y. Vương Nguyên nhíu mày nghi ngoặc, tự hỏi có phải hắn đang giễu cợt mình không. Vương Tuấn Khải ánh nhìn đầy cưng chiều, dùng ngữ điệu ôn nhu đáp lại câu hỏi ban nãy:

-          Ta không biết, ở Gò Côn Luân lần đầu gặp mặt cảm thấy đệ rất ngốc dễ bắt nạt, khi ở cùng lại cảm thấy đệ còn ngu ngốc hơn ta tưởng. Nhưng bản thân ta cũng không biết từ khi nào, đêm không thể yên giấc nếu thiếu mùi hương trên người đệ, cả ngày đều sẽ không làm được việc gì nếu đệ không có bên cạnh. Tiểu Nguyên, ta chính là yêu thích đệ như thế.

Câu trả lời của hắn, như trở thành mũi dao vô hình đâm thẳng vào ngực trái y, ký ức nhiều năm trước cứ ngỡ trải qua nhiều lần sinh tử vốn đã quên hết nhưng nào ngờ chỉ cần khơi ngợi lại như nước chảy vỡ bờ.

Dòng nước ấm nóng chảy dọc gương mặt theo năm tháng đã có góc cạnh, không còn vẻ bầu bĩnh năm xưa. Lệ rơi xuống nền đất dưới chân, Vương Nguyên đưa mắt như đang phủ tầng sương nhìn mọi thứ xung quanh, cười nhạt đáp:

-          Vương Tuấn Khải, ta vốn đã không còn hận huynh nữa, một chút cũng không còn. Tâm ta vốn đã từng tặng cho huynh nhưng khi ấy chính huynh là người không cần. Còn bây giờ nó vốn không còn ở chỗ huynh nữa rồi.

Lòng bàn tay bị sắt nung đỏ làm bóc lên lớp da thịt đang từ từ nắm chặt lại, lời nói của y như một đòn vô hình đánh thẳng vào đỉnh đầu hắn. Chân cũng trở nên vô lực, quỵ xuống, tự vấn bản thân:

"Đệ ấy ngay cả một chút hận thù cũng không còn, Vương Tuấn Khải tất cả mọi thứ đều do ngươi tự chuốc lấy"

Lúc này cả tầng mười tám như bị ai đó dùng búa đập nát từng mảnh tưởng sắt vỡ nát rơi xuống, xiềng xích trên tay cả hai đều tự động tan biến. Vương Nguyên có chút kinh ngạc một luc rồi chạy nhanh vào bên trong. Trước mặt y lúc này là thân ảnh nam nhân quen thuộc nhưng so với trước kia tiều tụy đi rất nhiều. Từng bước đi tới, đưa tay lên chạm vào gương mặt hắn,

"gầy đi, thật sự đã gầy rất nhiều"_Y tự nhủ

Vương Tuấn Khải lúc này từ từ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt hằn lên tia đau thương, muốn mở lời nhưng không biết phải nói gì. Trái lại Vương Nguyên lại nhanh chóng xoay người đặt cả người hắn lên lưng, cõng chạy ra ngoài.

Khi chân vừa bước qua bậc cửa mọi thứ bên trong liền rơi xuống sụp đổi, như nơi đây vốn chưa từng tồn tại. Nhẹ nhành đặt hắn tựa người vào tảng đá, y cẩn thận dò xét kiểm tra từng vết thương trên người hắn.

Lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên nâng tay lên gạt đi bàn tay đang chạm vào da thịt mình, dùng chút sức lực xót lại đẩy Vương Nguyên ra xa, mắt lóe lên tia sắc lạnh, hắn lãnh đạm nói:

-          Nhiệm vụ đã xong, mau chóng biến đi

-          Ta đang xem vết thương cho huynh

-          Không cần, ta không cần đệ thương hại.

-          Ta..._Vương Nguyên nhất thời bị ngữ khí của hắn làm cho chút đau lòng, lời muốn nói cũng không tài nào thốt lên.

Y lặng người nhìn nam nhân trước mặt hồi lâu rồi đứng dậy xoay người đi. Bước đi không nhanh không chậm, Vương Tuấn Khải ở phía sau cũng không lên tiếng gọi y quay lại.

Bước chân đến đầu cầu Nại Hà dừng lại, mắt nhìn Mạnh Bà đang nấu canh giữa hồ, nhưng không hề thấy bóng dáng Lạc Âm trên hồn đá dưới cầu, y toan lên tiếng hỏi nhưng Mạnh Bà đã nhanh chóng cất giọng nói:

-          Lạc Âm đã lên nhân gian độ kiếp cho Vô Lạc rồi. Người muốn tìm gã để chỉ cách trị thương cho Vương Tuấn Khải?

-          Phải_Y gật đầu nói

-          Dưới lòng sông trước mặt có mọc loại cỏ gọi là Vô Ưu, dùng nó có thể chữa trị bất cứ vết thương nào. Nhưng dễ vào khó ra, thượng thần xin người cẩn trọng suy xét

Dứt lời bà liền tiếp tục công việc nấu canh, Vương Nguyên từng bước đi lại bên bờ Vong Xuyên, mắt nhìn xuống đáy hồ thấy rõ bên dưới toàn sương người, thậm chí còn có những vong hồn không thể siêu thoát. Cắn môi dò xét rồi quay đầu nhìn về hướng bản thân vừa rời đi, khóe môi cong lên nụ cười, mắt hạnh khẽ cong lên, bên trong hình như còn phản phất bóng dáng nam nhân lam y đang đi nhanh đến.

Vương Nguyên im lặng xoay đầu một chân đặt xuống lòng sông rồi thêm một chân, bên tai còn nghe thấy tiếng hét kinh hãi của hắn. Vương Tuấn Khải vốn chỉ muốn đi theo nhìn y rời khỏi nơi này rồi sẽ đi gặp Diêm Vương nhưng nào ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này. Hắn hoảng loạn chạy đến nhưng chỉ có nắm lấy vạt áo lục còn người đã chìm sâu dưới lòng sông

-          VƯƠNG NGUYÊN_Hắn hét lên đầy bất lực

Lúc này tại Phàm Gian, Nghiêm Thần Hy thân vận giá y, theo lệnh phụ mẫu gã cho Doãn Kha, nàng thuận theo chữ hiếu lên kiệu hoa, nhưng hướng đến không phải Doãn phủ mà là miếu thờ các vị La Hán cùng hộ pháp. Nàng nói với Doãn Kha rằng:

"Muốn ta lấy huynh trừ phi ngày bái đường ta muốn chọn miếu La Hán, nơi đây mẫu thân ta đang mang đến gửi, hài cốt người đều ở đây"

"Được"_Nam nhân một chút do dự cũng không có, liền gật đầu đồng ý.

Tân nương vận giá y xinh đẹp lộng lẫy bước đến trước mặt bài vị mẫu thân quỳ xuống, Doãn Kha cũng từ ngoài bước vào, gã theo nàng quỳ xuống.

Bà mối miệng cười như nông dân được mùa đọc lớn:

-          Nhất bái thiên địa

Nàng đứng dậy hướng thiên địa bái một lạy hoàn toàn không đợi người bên cạnh.

-          Nhị bái cao đường

Lần này nàng quỳ trước bài vị mẫu thân lạy ba lạy rồi đến trước mặt phụ thân tiếp tục lạy ba lạy. Mọi người xung quanh nhíu mày khó hiểu nhưng nhìn tân lang một lời cũng không nói nên chỉ còn biết giữ mồm im lặng.

-          Tam bái, phu thê giao bái

Lần này nàng đứng dậy bước nhanh về phía một tảng đá, trên đó khắc ba chữ "Thủy Thiên Quân" nhẹ giọng hỏi:

-          Ta muốn gả cho chàng

Lời vừa dứt trên trời liền nổi trận sấm rền, mọi người đều hoảng sợ tìm chỗ trốn riêng Doãn Kha, gã chỉ đứng một chỗ lòng bàn tay siết chặt nhìn nàng, dưới tay phái lóe lên thanh kiếm, thân kiếm bao phủ tầng khí ám đen.

Nghiêm Thần Hy đứng đó một chút hoảng sợ cũng không có, nàng tiếp tục nói:

-          Dịch Dương Thiên Tỉ, Lạc Vân Ly muốn gả cho chàng, không phải chàng từng nói đồng ý sao? Người tu hành không được nói dối, chàng đã nói chàng nhất định phải làm được.

Trên trời, Thiên Tỉ đang cố gắng sữa Kỳ Lân Thích liền bị thanh âm sét lôi làm cho giật mình, nhìn ra ngoài cửa rồi nhìn xuống Kỳ Lân Thích đã biến mất từ lúc nào. Hắn nhíu mày khó hiểu đứng dậy bước ra ngoài, phía ngoài một vị La Hán đang đứng mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

-          Không thể rời đi

-          Vì sao?_Hắn nhíu mày khó hiểu nhìn người trước mặt

-          Không có lý do, người có thể rời đi nhưng một khi rời đi sẽ không thể quay lại.

Lúc này không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại có một giọng nói thao túng muốn hắn rời đi, Thiên Tỉ mắt nhìn theo hướng Kỳ Lân Thích bay xuống rồi nhìn vị La Hán trước mặt, giọng điệu cất lên có chút khẩn trương:

-          Kỳ Lân Thích vốn là vật Băng Thần giao cho con, con không thể làm mất, nay nó bay xuống trần gian nếu không kịp thu lại chẳng may sẽ thành hóa hại chúng sinh

Dứt lời nắm chặt Xích Đồng bay đi, La Hán nhìn theo hướng hắn rời đi, chỉ biết lắc đầu, ngẩng cao lên nhìn trời rồi cúi xuống:

-          A Di Đà Phật, Nghiệp duyên muốn tránh cũng không thể tránh nổi. Thiên kiếp dễ qua, Tình kiếp khó đứt. Thiên Tỉ, Lạc Vân Ly, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lần này đành coi số mệnh các người.

Phàm gian, nàng vẫn đứng đó, mặc cho sét đánh xuống, Doãn Kha nhanh chóng bước đến nắm lấy tay nàng kéo lại, nghiêm giọng nói:

-          Đủ rồi

-          Lạc Âm, gương mặt nhìn không hợp với ngươi_Nàng nhìn nam nhân trước mặt mỉm cười nói

-          Là khi nào?_Gã tức giận hỏi

-          Từ sau khi gặp ngươi, ta luôn mơ một giấc mơ đến tối hôm trước ký ức kiếp trước không hiểu vì sao lại trở về._Nàng nhàn nhạt đáp

-          Vì sao? Cuối cùng nàng lại cố chấp như vậy?_Gã hét lớn

-          Ta không biết, ta...

Lời còn chưa dứt từ trên trời một vầng sáng lao xuống bay vào tay nàng, khi ánh sáng bạc biến mất Kỳ Lân Thích nguyên vẹn không vỡ nát đã an ổn trong tay nàng. Vân Ly có chút kinh ngạc nhìn thứ trước mặt, lúc này bên tai liền vang lên thanh âm trầm ấm quen thuộc:

-          A Di Đà Phật, Thí chủ xin trả lại thứ này cho bần tăng

Lạc Vân Ly như không tin vào mắt nhìn xoay lại nhìn người vừa đến, môi lấp bắp nói:

-          Dịch Dương Thiên Tỉ?

-          Thí chủ biết bần tăng?_Hắn có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mặt, gương mặt này có chút thân thuộc.

-          Ta không biết chàng_Nàng lắc đầu, thanh âm khàn đi

-          Vậy vì sao thí chủ lại khóc?_Lòng hắn vì sao nhìn nàng khóc lại có chút không đành lòng

-          Chúc Thiên_Vân Ly nhẹ giọng cất tiếng gọi

Lạc Âm cả Thiên Tỉ đều nhất thời bị lời nàng nói làm cho kinh hãi, người nàng vừa gọi không phải là Hỏa Thần Chúc Thiên từ lâu đã chết cùng Phụ Thần rồi sao? Vì sao lại ở đây.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn lôi mẫu trên cao, tay cầm búa sét hướng nàng chuẩn bị đánh xuống. Lạc Vân Ly để lộ nụ cười xinh đẹp, mắt phủ tầng sương mỏng xuống hắn, cười nhạt tiếp lời:

-          Bồ Đề vốn không hoa, chỉ vì tán dương lời phật dạy mới nở hoa trắng, lại vì người hữu duyên thiên mệnh nở hoa đỏ. Bồ Đề vốn không gốc chỉ vì người chăm sóc mà sinh rễ bám vào tận tim. Bồ Đề cũng vốn vô dục vô cầu lại vô ái nhưng chỉ vì một người sinh ra chấp niệm.

Dứt lời một đường sét dài đánh thẳng vào đỉnh đầu nàng, tiếp đó lôi mẫu tiếp tục đánh theo hai phát vào tứ chi khiến nàng muốn đứng cũng không được. Thiên Tỉ nghe xong lời nàng nói trong đầu xuất hiện hình ảnh đóa hỏa đỏ thắm, còn bản thân tay cầm Xích Đồng sau lưng là đội Hỏa Quân.

"Bái kiến Hỏa Thần"

Cảnh tượng hắn đứng trước một cây Bồ Đề, tay cầm gáo nước cẩn thận chăm sóc nó, miệng không ngừng mỉm cười:

"Bồ Đề, ta nhất định sẽ chờ ngươi nở hoa lần nữa. Ta thề rằng cả đời nàu cùng ngươi bầu bạn"

Rồi đến khi hắn kiệt sức nhắm mắt, trước mặt như xuất hiện bóng dáng nữ nhân bạch y, giữa trán còn có ấn khí cánh hoa đỏ rực nhìn giống hoa Bồ Đề năm đó. Nàng đi đến ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng hỏi:

"Bồ Đề đã nở hoa, không biết Hỏa Thần có muốn cùng ta bầu bạn"

"Được, ta cùng nàng bầu bạn đến già"

Trở về hiện thực, Thiên Tỉ nhìn nữ nhân trước mặt cả người đang bị sét trói chặt, Lạc Âm bên cạnh cũng bị hai tên quỷ sai bắt lấy tự khi nào, mặc cho gã quát lên giận dữ cũng không tài nào thoát khỏi.

Hắn từng bước đến gần nàng, một chân quỵ xuống, thanh âm cất lên đã lạc đi vài phần:

-          Vì sao lại ngốc như vậy?

-          Bồ Tát nói, ta là kiếp nạn cuối cùng của chàng, nếu không thể vượt qua, chàng không thể chứng quả La Hán. Thiên Tỉ, chỉ cần là điều chàng muốn ta đều nguyện ý làm._Nàng vừa cười vừa nói

Nụ cười ấy vốn xinh đẹp nhưng vì sao lại trở nên chua xót đau thương, hắn nhìn nữ nhân trước mặt sắp bị đánh đến khi hồn lìa khỏi xác, bàn tay nâng lên muốn chạm vào nhưng như lại ai đó gạt mạnh đi. Nhìn nàng từ từ ngủ say, hồn phách cũng bị đám người Thiên Cung dẫn đi, rồi biến mất, một chút khả năng vung kiếm cũng không có. Nhìn theo bóng dáng nàng biến mất. Ký ức ngày mưa mười một vạn năm trước như hiện về.

Nàng cũng như bây giờ vận giá y rực rỡ mỉm cười nhu tình xinh đẹp trước mặt hắn. Nhưng hắn lại nhẫn tâm lạnh lùng xoay người rời đi.

-          Gió thổi năm đó khiến mưa rơi loạn, cũng thổi loạn cả lòng ta.

Vong Xuyên dưới Diêm La vẫn lặng yên như từ, Vương Tuấn Khải muốn nhảy xuống nhưng lại bị đám người Thiên Đế giữ chặt lại. Từ dưới lòng sông lúc sau một thân ảnh xuất hiện trên người đầy vết thương do bị vong hồn cắn xé, trên tay y cầm một nhánh cỏ Vô Ưu đưa đến trước mặt Tử Yên, y nhạt giọng nói:

-          Ta không còn nợ hắn

-          Được_Tử Yên từ từ đưa tay nhận lấy

Vương Nguyên mắt nhìn lướt qua gương mặt hắn một lần nữa rồi xoay người đi, trước khi hóa thành khói trắng biến mất không quên để lại một câu:

-          Hy vọng sau này đừng gặp lại.

#Selena

Mùng 2/2 chúc mọi người vui vẻ, bình an a~~~ hẹn mọi người chủ nhật tuần tới :)))))).

Ngủ ngon ~~~~ chương này hơi buồn nhỉ...vì con âu nó đang buồn :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top