Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30


"Bẩm công chúa, có Thục phi nương nương cầu kiến?" – Thời gian này công chúa phải ở lại trong cung để học một số lễ nghi cần thiết cho hôn lễ sắp tới, mà vị Thục phi này cũng chưa từng qua lại, hôm nay lại đích thân đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì

"Thục phi sao? Mời vào"

"Công chúa, người vẫn khỏe chứ?" – Thục phi bộ dáng thướt tha trên tay cầm một chiếc hộp màu đỏ, tươi cười chào hỏi

"Thật làm phiền Thục phi nương nương quan tâm rồi, ta đây rất khỏe, không biết nương nương tìm ta có việc gì?" – Những chuyện trước đây của vị nương nương này công chúa cũng đã được nghe qua, con người ác độc như vậy nên đề phòng vẫn hơn

"Sắp tới là ngày đại hỷ của công chúa nên ta có chuẩn bị một món quà chúc mừng công chúa" – Thục phi hay tay dâng lên chiếc hộp màu đỏ hướng công chúa mỉm cười hòa nhã

"Vậy sao? Thật là phải cảm tạ nương nương rồi, người đâu" – Ra hiệu cho người hầu nhận lầy chiếc hộp trình lên. Nhìn thấy tờ giấy bên trong công chúa không khỏi tay chân run rẩy

"Thế nào, món quà này có hợp ý công chúa không?" – Thục phi thấy phản ứng của công chúa dù rất nhỏ nhưng cũng đã đủ rồi

"Các ngươi lui ra ngoài hết đi"

Ra lệnh cho tất người hầu lui ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người họ, Kim Thục phi nhìn thấy thái độ của công chúa thì chỉ nhàn nhã nhấm nháp ly trà, giống như đã dự liệu trước được việc này

"Ngươi sao lại có thứ này?"

"Công chúa, người cũng là quá sơ suất đi, đây là Ngô quốc, cha ta lại là tể tướng đương triều, có chuyện gì mà ta không biết chứ" – nhìn vị công chúa lúc nãy còn cao ngạo, bày ra uy phong nhưng giờ sắc mặt lại trắng bệch như vậy thật hả dạ mà

"Ngươi...ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?"

"Ta chỉ cần Bích Lạc đan của ngươi"

"Ngươi cần thứ đó để làm gì chứ?" – Bích lạc đan là thuốc bí truyền trong hoàng cung của Đường quốc, người này sao lại biết chứ

"Hoàng thượng giờ đây ngày đêm đều bên cạnh tên Lộc Hàm kia, giành hết sủng ái của ta nhưng nếu ta có long thai, thì ngôi vị Hoàng hậu kia không phải của ta hay sao?"

"Sao ngươi lại chắc chắn ta sẽ giúp ngươi chứ?"

"Công chúa lặn lội đường xa đến đây không phải vì vương gia sao? Người cũng biết Lộc Hàm kia cùng Nghệ Hưng tình như huynh đệ, hắn sẽ đứng yên nhìn huynh đệ tốt của mình chịu khổ sao, Hoàng thượng lại hết mực yêu thương hắn, nếu người có được bức mật thư này e là hạnh phúc tươi đẹp của công chúa sẽ vỡ tan tành, với lại nếu ta lên làm Hoàng hậu, công chúa lại là vương phi không phải cả bầu trời này đều là của chúng ta sao?"

"Được lắm, ta đồng ý với ngươi"

—————————————————————————————————-

Diệc Phàm sau lần bị ngất ở trong cung tỉnh lại vẫn không nhớ được gì, Hoàng thượng cùng Lộc Hàm thật sự cũng không còn cách khác, chỉ đành để Nghệ Hưng trở về vương phủ tiếp tục chờ đợi mà thôi.

Ngày mai đã là hôn lễ rồi, không lẽ ta phải tận mắt nhìn người mình yêu thành hôn cùng người khác sao?

Mấy ngày nay Nghệ Hưng nhìn người trong vương phủ đều đang tất bật chuẩn bị hôn lễ cho vương gia, trong lòng không khỏi đau đớn. Vương gia vì công chúa chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng xa hoa, tất cả mọi thứ được sử dụng trong hôn lễ đều là hàng nhất phẩm, Nghệ Hưng nhìn chữ hỷ đỏ tươi được dán khắp nơi chỉ nhàn nhạt cười, có lẽ nên tập quen đi thôi

"Nè tên kia, ngồi ngẫn người ra đó làm gì, không thấy ở đây đang bận sao, còn không mau đến giúp" – Tiểu Thúy giọng nói chanh chua, luôn tìm cách để mắng chửi Nghệ Hưng. Nhưng một câu Nghệ Hưng cũng không cãi lại nên nàng ta càng đâm ra bực tức

"Tiểu Thúy cô nương, gọi ta có việc gì?"

"Không có việc không lẽ gọi ngươi đến chơi sao, mà ngươi vừa gọi ta là gì hả?"

"A...Dạ, tổng quản" – Công chúa sẽ trở thành vương phi nên sẽ cai quản mọi việc trong phủ, Tiểu Thúy đương nhiên sẽ là tổng quản của vương phủ này rồi, còn vị tổng quản trước kia sẽ lo quản lý những việc riêng của vương gia

"Ngươi mang bộ đồ này đến phòng cho vương gia thử đi, đây là lễ phục vương gia phải mặc ngày mai, cầm cho cẩn thận đó"

"Lễ...phục...sao?" – Nghệ Hưng miệng lắp bắp nói không thành câu nhìn chằm chằm vào bộ y phục màu đỏ trên tay mình

"Còn đứng đó làm gì, đi nhanh lên"

Nghệ Hưng thơ thẫn lê bước đến phòng của vương gia, cửa phòng không đóng liền nhìn thấy được Diệc Phàm đang say sưa đọc sách nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào

"Bẩm vương gia, đây là...là...lễ..phục, tổng quan sai tiểu nhân mang đến cho người mặc thử" – từ lúc bước vào Nghệ Hưng vẫn một mặc cuối đầu không dám nhìn mặt Diệc Phàm, Nghệ Hưng thật sự rất sợ, sợ rằng mình sẽ không kìm được mà rơi nước mắt, không kìm được mà ôm chặt lấy người kia, như vậy chỉ làm cho hắn thêm chán ghét mà thôi. Cho nên đến khi nhìn thấy một đôi giầy màu đen đứng trước mặt Nghệ Hưng mới giật mình mà ngẩng đầu, chỉ thấy người kia khuôn mặt lạnh băng đang nhìn mình chán ghét

"Còn đứng đó làm gì, không giúp ta thay y phục" – giọng nói lạnh lùng xa lạ không chút ấm áp làm Nghệ Hưng từ trong miên man thức tỉnh

Nghệ Hưng vội vàng để bộ lễ phục lên bàn rồi nhẹ nhàng vòng tay qua người Diệc Phàm cởi đai lưng rồi đến ngoại y, với tay lấy bộ lễ phục trên bàn giúp Diệc Phàm mặc vào từ đầu đến cuối cũng không dám nói một câu nào

"Rất vừa vặn, cũng rất đẹp, có phải không... Hưng nhi?"

Nghệ Hưng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vội vã ngẩng đầu, cảnh trước mắt thật làm cho Nghệ Hưng ngây ngẩn, nam nhân anh tuấn, mang khí chất vương giả, khoát trên mình lễ phục rực đỏ, trên áo còn có thiêu hình một con rồng tinh xảo càng làm tôn thêm khí chất của hắn ta. Nghệ Hưng tâm hồn đã bị người kia lấy mất, cứ mãi ngẫn ngơ cho đến khi rơi vào một cái ôm ấm áp mới tỉnh táo lại

"Vương...gia...ngài..."

"Eo cũng thật nhỏ, da cũng thật mịn màng, trên người còn rất thơm nữa" – Diệc Phàm một tay ôm lấy eo Nghệ Hưng, một tay vuốt ve khuôn mặt của Nghệ Hưng còn tấm tắc khen ngợi nhưng sao trong lòng lại có chút xót xa, mới một thời gian không gặp mà người này đã tiều tụy đến như vậy chắc đã chịu không ít cực khổ

"A...Ta...ta..." – Nghệ Hưng thật sự bị hành động của Diệc Phàm làm cho đỏ cả mặt, mắc cỡ chỉ biết cuối đầu nhưng lại bị người ta dùng tay nâng mặt lên rồi cứ như vậy mà hôn xuống. Diệc Phàm cũng không biết đã bị gì, chỉ khi nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt của Nghệ Hưng thì lại không tự chủ được mà hôn xuống, tự nhủ với lòng một chút thôi, một chút thôi mà nhưng lại không làm được

Môi lưỡi triền miên không dứt, Nghệ Hưng cũng quên phải phản kháng, cả người vô lực để mặt người kia làm càng

Cảm giác này rất quen thuộc, đã rất lâu rồi, Diệc Phàm ngươi đã nhớ ra ta rồi phải không?

"Môi cũng thật ngọt đi, thảo nào lúc trước ta lại say mê ngươi như vậy, đúng là bản chất dâm đãng mà, chỉ hôn một chút mà đã không chịu nỗi rồi sao? Có cần ta gọi người giúp ngươi giải quyết không?"

Những lời của Diệc Phàm làm tâm của Nghệ Hưng lạnh đi mấy phần, thì ra hắn chỉ muốn trêu chọc y thôi, hắn vẫn chưa nhớ lại. Ha ha ha lại là ta quá vọng tưởng rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top