Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 :

** Trần gia ***
- Tây Tây , người đàn ông chị đi xem mắt hôm bữa nhìn như thế nào ? Có đẹp trai anh tuấn không ? Nói năng có ôn nhu lịch sự không ? ... - Trần Lạc Đình nằm trên giường , miệng cứ liên tục hỏi Trần Lạc Tây đang chăm chú vào cái ipad .
- Tất nhiên rồi ! Anh ấy vừa đẹp trai nói năng ôn nhu lại lịch sự và còn là một giáo viên của một trường tư thục hạng 1 trong thành phố - nhắc tới người trong lòng , cô ta buông cái ipad vẻ vô cùng tự hào .
- Sướng nha .
- Thế còn em ? Sao không nói với chị về bạn trai của em đi . Người đó thế nào ?
- Còn nói sao , nghĩ lại em tức chết đây . Hôm kia em gặp anh ấy đi với một người đàn ông , còn nói với em người đó là người yêu của anh ấy , người đàn ông đồng tính bệnh hoạn đó đã dụ dỗ Lộc Hàm của em còn làm em bị mọi người cười vào mặt .Em phải nghĩ mọi cách để cướp Lộc Hàm từ tay người đàn ông đó . - Trần Lạc Đình bị Trần Lạc Tây đâm vào vết thương lập tức nhảy dựng lên như chó bị đạp đuôi - Tây Tây a ~~ chị có cách nào không giúp em với , em không muốn nhìn người đàn ông của em bị tên đồng tính ghê tởm huỷ hoại được .
- Cách thì chị có nhưng ...em phải chịu thiệt thòi đó nha - ánh mắt sắc bén liếc nhìn cô em , khóe miệng nhếch lên nở nụ cười thâm độc .
- Thiệt thòi bao nhiêu em cũng chịu ... Chỉ cần Lộc Hàm là của em là được
- Tốt ! Đơn giản lắm ....trao cho hắn lần đầu của em rồi bắt hắn chịu trách nhiệm . Còn nếu ràng buộc hắn cả đời thì cố gắng mang thai đứa nhỏ của hắn .
Không ngờ một cô gái xuất thân từ một gia đình giàu có , quyền thế được nuôi dạy nghiêm ngặt lại có thể nghĩ ra một cách hèn hạ như vậy .
- Lần đầu ...còn mang thai nữa...như vậy huỷ hoại đến thanh danh , sĩ diện của Trần gia chúng ta rồi ...nếu ba biết được sẽ đuổi em đi đó chị - Trần Lạc Đình run rẩy , sợ đến mất phát khóc.
" Hưm ! chính tao muốn mày bị đuổi ra khỏi đây mà , đồ con hoang " ả liếc xéo , trong đáy mắt thập phần chán ghét khinh thường .
- Tuỳ em thôi , chỉ có cách này là cách duy nhất để nắm giữ trái tim của người em yêu .

Trần Lạc Đình và Trần Lạc Tây không phải chị em ruột mà là chị em cùng cha khác mẹ . Lạc Đình là do Trần lão gia và cô hầu gái trong một phút nông nỗi mà sinh ra , Trần phu nhân biết tin động trời này lên cơn tim mà qua đời bỏ lại Trần Lạc Tây lúc đó chỉ mới 9 tuổi . Mẹ mất cha liền thú người đàn bà cùng đứa con gái của bà ta vào nhà làm vợ , Trần Lạc Tây từ nhỏ đã thấy Trần Lạc Đình như cái gai trong mắt không tài nào gỡ bỏ được . Hận người đàn bà và đứa con gái của bà ta đã hại chết mẹ của mình nhưng cô ta chỉ biết im lặng , cố nguỵ trang bằng một cái mặt nạ tươi cười , dịu dàng ngoan hiền đối với dì và em gái thực chất trong lòng cô ta luôn muốn tìm cách trừ khử hai mẹ con họ . Cũng như lần này , đây chính là cơ hội tốt nhất để cô ta có thể tống Trần Lạc Đình ra khỏi nhà họ Trần .
- Em không biết làm thế nào hết ...chị chỉ em đi .
" Đồ ngu , mày ngu còn hơn con súc vật ? Chính tao làm vậy để trừ khử mày mà mày lại nhờ tao giúp . Ngu như mày hèn chi bị thằng mày yêu ghét là phải " ả nghĩ rồi cười thầm trong bụng , quay sang tươi cười với Trần Lạc Đình - Đình Đình ngốc , chuyện đơn giản cũng phải nhờ chị giúp sao ? Được rồi em hãy làm cách này ...bla bla

** Sáng hôm sau **
Lộc Hàm đang cuộn mình trong lòng Thế Huân thoải mái mà ra sức cọ tới cọ lui như chú mèo nhỏ , làm hắn nhột mà tỉnh dậy :
- Mới sáng sớm đã nghịch rồi , có phải " tiểu cúc hoa " lại ngứa rồi không ?
- Đồ hạ lưu , đêm qua có biết anh vật em bao nhiêu lần rồi không hả ? Mở miệng ra chỉ biết XXX YYY thôi - tức giận đánh nhẹ vào cơ ngực rắn chắc của hắn .
- Đã 7h rồi sao ? Anh nên chuẩn bị rồi đến trường đây , hôm nay trong trường có buổi họp hội đồng ! - hắn ngồi dậy nhặt quần áo dưới sàn nhà , nước da màu mật ong khỏe mạnh , thân thể cao lớn trần trụi đẹp như nam thần trong truyện thần thoại Hy Lạp .
- Chiều nhớ qua đó , không qua em cho anh ăn chay 1 tháng .
- Được rồi , bảo bối , còn sớm em ngủ thêm chút đi - hắn mỉm cười , hôn nhẹ lên môi cậu .
- Ừm ! - nghe lời , lần nữa vùi mặt vào trong chăn .

Hắn đi được một lúc thì tiếng điện thoại reo , với với tay kiếm điện thoại trên tủ đầu giường , trượt qua nút nghe rồi áp vào tai , giọng biếng nhác trả lời .
- Alo , ai đó .
[ Anh Lộc Hàm , là em đây ! Em là Lạc Đình ] - bên kia truyền đến giọng của một cô gái .
- Là cô à ! Gọi tôi có chi không ? Không phải tôi đã nói với cô rằng là tôi không có tình cảm gì với cô rồi mà .
[ Nhưng ... Em gọi anh là có lí do ]
- Lí do gì ?
[ Em sắp phải sang Pháp du học , anh biết đấy , em vốn không có nhiều bạn chỉ có mình anh là thân nhất . Nên em muốn hẹn anh ra ngoài uống cà phê coi như lần cuối gặp mặt , có được không anh ? 6h tối tại cà phê EXODUS nha . Tạm biệt ]
- Tôi ... Alo ... Trần Lạc Đình - không đợi cậu đồng ý bên kia đã ngắt máy , chỉ còn lại tiếng tút dài .
" Lạc Đình cô ta muốn gì nữa đây ? Rốt cuộc có nên đi gặp cô ta không ? "
Cậu suy nghĩ một lát rồi chui vào chăn ngủ tiếp .
END
Srr tại ôn thi nên ra chap trễ nha m.ng * cúi đầu * m.ng đừng ghét Lạc Đình nha ! Nhỏ không phải người xấu đâu :)))
Vote + cmt cho Dii nhé :)))) thanks

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top