Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15: Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái fic này, tớ thật sự là thích cặp JiJung lắm lắm luôn í :">


Chap 15: Lạc

"Thả hắn ra."

Park Soyeon khẽ đẩy Kim HyunA sang một bên, một mình đi vào đại sảnh, kiên định nhìn Lee Qri, trong đôi mắt trong veo ẩn hiện sự khẩn cầu.

Lee Kikwang đó, tuyệt đối không thể chết.

Đôi mày Lee Qri cau lại, nơi đáy mắt thâm trầm tối sầm lại, một chút kinh ngạc hiếm hoi bay ra khỏi tầm mắt.

Cũng không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, chỉ khi Lee Qri mở miệng, cả đại sảnh tưởng chừng được thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên thần kinh lại căng như dây đàn.

"Không được."

"Chủ tịch." Đã rất lâu rồi, trong mớ hồi ức hỗn độn không hình thù của Park Soyeon, cô mới dùng giọng điệu van nài này để gọi Qri. "Xin chủ tịch thả hắn ra."

Cũng đã từ rất lâu rồi, Park Soyeon có thể không màng tính mạng mà ra mặt cứu người khác.

Biểu cảm khẩn thiết hiếm hoi lọt vào mắt rắn, Hayashi cũng bước lên cầu tình, thái độ xin xỏ thành khẩn.

"Chủ tịch Lee, lần này chừa lại cho Kikwang một con đường sống, ngày sau chúng ta còn hợp tác lâu dài mà. Bến cảng của Mamushi ở Osaka và Kyoto luôn mở rộng cửa chờ thuyền của Lee gia."

Park Soyeon chống tay vào bàn, hơi thở càng ngày càng gấp gáp nhưng vẫn kiên định thuyết phục Lee Qri.

"Chúng ta đừng truy cứu nữa. Làm căng như vậy với cả Butterfly Night và Mamushi đều không có lợi..."

Lời Park Soyeon còn chưa dứt đã bị chặn mất. Lee Qri đập mạnh tay xuống thành ghế, âm thanh va chạm đanh thép chát chúa như tiếng đá lở. Đôi mắt đen tối sầm lại, chỉ nghe qua giọng nói cũng biết con người này đang tức giận đến nhường nào.

Người ta nói "ở trên cao sẽ thấy lạnh", đến bây giờ, Park Soyeon mới hiểu hết được cái lạnh lẽo cô độc đó.

Lee Qri ngồi đó, uy nghiêm như vậy, trang trọng như vậy, lãnh băng như vậy, lại như tảng băng lạc đi trong đám người trôi lững lờ trong đại sảnh.

Một câu nói có thể làm ngừng cả tiếng thở, ngay cả người con gái kia cũng có ngày quay lưng lại với cô rồi.

"Ta nói không thể."

Cả sảnh lớn im lặng như tờ, đâu đây vẳng lại tiếng điều hòa khẽ rung trong không khí đặc quánh, lay động cả trái tim và tâm trí con người. Mọi người sợ hãi nhìn nhau, không còn ai dám thở mạnh chứ chưa tính đến mở miệng ý kiến này nọ.

Chủ tịch Lee bình thường lãnh đạm vô cảm, nghĩ gì, làm gì, muốn gì, một chút cũng không để cho người khác biết được lại có ngày tức giận đến như vậy. Bất cứ kẻ nào lanh chanh nói bậy vào lúc này để rồi không biết sau này còn lưỡi để mà ba hoa nữa hay không đều xứng đáng được phong danh hiệu "anh hùng cảm tử quốc dân" do toàn thể trên dưới già trẻ nhân viên của BN trao tặng.

Park Soyeon cắn môi dưới, đôi mắt phượng xinh đẹp từ lúc bước vào đây chưa từng một giây phút rời khỏi Lee Qri, tách bản thân ra khỏi Kim HyunA, một bước lại một bước nhỏ tiến lại gần, vết thương tuy đã lành nhưng cơn đau âm ỉ không dứt vẫn luôn đeo bám. Thêm một bước nữa, vết thương bục chỉ rồi, chạm đến bậc thang cuối cùng, mặt đối mặt với Qri thì toàn thân mồ hôi đã ướt lạnh.

Trong đôi mắt đen thẫm tối sầm lại của Lee Qri, không biết đã kìm nén bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu đau đớn, thống khổ. Nhưng cũng thật kì diệu, khi toàn bộ ánh sáng trước mặt cô đều bị phai nhạt trước đôi mắt trong veo ấy, tất cả phẫn nộ, xót xa, bá khí, âm trầm, tính toán... trước đây đều tan biến hết, có chăng thứ còn xót lại chỉ là một hồ nước tĩnh lặng trong trẻo.

Tất cả những gì tôi có thể cho em, chỉ là trái tim này thôi.

Lee Qri đã từng rành mạch từng từ từng chữ thì thầm vào tai Park Soyeon như thế, còn bây giờ, đến trái tim của cô cũng không thể cho Park Soyeon nữa rồi.

Bản thân cô cũng đã từng ôm ấp ý niệm, một ngày nào đó, một ngày mà Lee Qri không còn là Chủ nhân của BN và Park Soyeon trở về làm cô bé hay cười hay nói, trái tim đã cất giấu của cô có thể trở lại.

Nhưng mà, mọi thứ đều tan biến theo một cách đểu giả và khéo léo nào đó, để rồi khi cô kịp nhận ra thì cũng đã quá muộn.

Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lẽ quan sát cảnh tượng ngàn năm có một, Chủ tịch tập đoàn BN-Group và Ám chủ đối đầu nhau.

"Qri." Park Soyeon nhẹ nhàng gọi "Tôi chưa bao giờ cầu xin Chủ tịch điều gì, chỉ lần này thôi..."

"Yêu cầu của tôi, chưa từng hỏi xem người khác có muốn đáp ứng hay không, cũng chưa từng quan tâm đến khẩn cầu của kẻ khác."

Lee Qri lúc này mới phát hiện sắc mặt Park Soyeon bỗng trở nên tái nhợt, cô lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Soyeon.

"Em làm sao vậy?"

Park Soyeon cắn chặt môi, tất cả sức lực còn lại dồn vào một câu nói. Dù biết bản thân mình không trụ được bao lâu nữa, vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay Lee Qri.

"Nếu không thể, vậy... một mạng đổi một mạng, lấy mạng của Park Soyeon tôi đổi lấy mạng hắn, được rồi chứ?"

Park Soyeon bỗng thấy xung quanh mình đột nhiên yên lặng quá, hơi thở mỏng manh chỉ một làn gió cũng có thể cuốn đi mất, trước khi hai mắt tối sầm lại vẫn cố gắng thả ra ba chứ: "Thả Lee Kikwang."

Giây phút sau đó, Park Soyeon không còn cảm giác được sự tồn tại của đôi chân mình nữa, chỉ cảm thấy chất lỏng ấm nóng tanh tưởi chạy dọc cơ thể, thân ảnh nhỏ bé nặng nền cứ thế trượt dài xuống trong vòng tay Lee Qri. Nhớ đến lúc cô vừa mới biết tin, tuy nói rằng vết thương đã lành, hôm nay có thể cắt chỉ nhưng sức khỏe còn quá yếu, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn.

"Soyeon!" Lee Qri lập tức đỡ lấy thân thể mềm oặt của Park Soyeon.

Cô ấy quả thực có thể vì Lee Kikwang đó mà không màng đến tính mạng?

Trong tiềm thức mơ hồ, Park Soyeon nghe thấy được nhịp tim của Lee Qri, rõ ràng là đang rối loạn.

***
Kim đồng hồ chăm chỉ chạy từng vòng nhả ra những tiếng tik tok tẻ nhạt, chớp mắt đã 12 giờ khuya mà đèn sở nghiên cứu vẫn còn sáng. Park Jiyeon đứng trước một bàn trắng bày la liệt ống nghiệm, kiên trì thử từng loại huyết thanh, một giây phút cũng không dám lơ là, rủi có chuyện gì xảy ra, dù có 10 Park Soyeon cũng không thể chịu trách nhiệm.

Phải rồi, vì Park Soyeon là tấm khiên chắn cho cả sở nghiên cứu nhỏ bé này nên một lỗi Jiyeon cũng không được phép mắc phải.

Cũng bởi cái sở nghiên cứu này, 5 năm trước, viên đạn đó không nương tình ghim vào đầu Park Soyeon.

Khẽ lắc đầu để tỉnh táo lại, Jiyeon chăm chú quan sát mẫu vi khuẩn đang phát triển sau đó cẩn thận đặt từng giá vào trong máy ủ nhiệt lạnh. Hoàn tất một loạt công đoạn, cô mệt mỏi ngồi xuống chờ đợt thời gian trôi qua.

Cửa phòng đột ngột mở, Park Jiyeon chớp chớp đôi mắt khô khốc của mình, giữa màn sương mờ mờ, đôi mày liễu khẽ cau lại.

Ham Eun Jung, tại sao những lúc cô mệt mỏi nhất, con người này luôn đột ngột xuất hiện?

"Sao cô lại ở đây?"

"Ngủ không được nên đi dạo một chút. Lee gia hôm nay được Park Soyeon làm cho một phen náo loạn, vui như vậy, có thể thiếu tôi sao?" Ham Eun Jung nhìn một lượt quanh phòng, mục quang dừng lại ở mấy cái ống nghiệm trên bàn. "Đây là mẫu phân tích của loại thuốc hôm trước được tiêm vào người Soyeon?"

"Ừm"

Park Jiyeon xoa xoa bả vai, ngáp một cái rõ to, tay cũng không quên xoa xoa hai con mắt nhập nhèm, vặn mình mấy cái. Toàn bộ cái xấu đều bị tên cáo già Ham Eun Jung kia nhìn thấy hết rồi, cô cũng đã thức trắng hai đêm, một chút sức cũng không còn mà để ý đến hình tượng.

"Loại thuốc này, liều lượng dùng rất ít nhưng công dụng mạnh, thành phần của nó quá phức tạp, tuy rằng trước đây đã từng thí nghiệm một vài lần trên chuột bạch rồi, nhưng trên người đây là lần đầu tiên, phân tích chuyên sâu e là phải mất nhiều thời gian."

Toàn bộ những động tác dễ thương hiếm gặp của Park Jiyeon, một chút cũng không lệch khỏi tầm mắt Eun Jung. Cô phì cười, với tay cướp lấy chiếc máy tính của Jiyeon.

"Tôi giúp em tra tư liệu của nó."

Mười đầu ngón tay gầy gầy thuần thục lướt trên bàn phím, chưa tới 3 phút, màn hình máy tính đã hiện đầy đủ thông tin Park Jiyeon cần.

"Sao cô tìm ra được?"

"Trong tư liệu mật của Mamushi có nhiều nơi dùng để lưu trữ các loại tư liệu về nghiên cứu thuốc, xâm nhập vào đó, muốn biết thuốc gì thì bốc file ra, xem xong rồi bỏ lại, còn nếu muốn dùng để nghiên cứu lâu dài, cùng lắm thì chụp màn hình lại."

Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, nhấp nhấp vài cái, Ham Eun Jung quay đầu cười với Park Jiyeon.

"Tìm ra rồi."

"Cô là hacker?" Park Jiyeon lắp bắp.

"Chỉ là biết nhiều hơn người khác một chút chút thôi."

Park Jiyeon tuy không biết quá nhiều về máy tính nhưng cũng hiểu với trình độ này không đơn giản là "biết nhiều hơn người khác một chút chút", xâm nhập vào hệ thống máy chủ của một tổ chức không phải là chuyện ai cũng có thể làm, nhớ có lần đi theo Soyeon làm việc, Hyomin còn mất một lúc mới có thể phá được tường lửa, còn tên vô lại này lại có thể nói chuyện tỉnh như ruồi.

Một lát sau, Ham Eun Jung chợt nhớ ra vấn đề quan trọng nên quay lại, nhìn thẳng vào mắt Jiyeon.

"Này, Park Jiyeon, tôi đã giúp em như vậy, em có nên báo đáp một chút hay không?"

Parj Jiyeon rời mắt khỏi máy tính, không khỏi cau mày thở dài.

"Cuộc sống ở Mỹ rèn luyện con người ta giúp người khác phải đi kèm điều kiện trao đổi sao?"

Ham Eun Jung nhún vai cười cười, điệu bộ càng ngày càng mặt dày.

"Không biết nữa, chắc tại em gặp phải người nhỏ mọn thôi."

Từ cái giây phút Ham Eun Jung đặt mông vào cuộc đời mình, Park Jiyeon bỗng nhiên hiểu được chân lí, đối với loại người vô sỉ, mặt dày như thế này, cách tốt nhất là giả vờ thỏa hiệp.

"Thôi được, cô muốn tôi làm gì?"

"Đơn giản vô cùng, em chỉ cần nói cho tôi biết lời hứa giữa em và Soyeon là cái gì thôi."

Tay Park Jiyeon mân mê vạt áo trắng, do dự một chút rồi lại trút tiếng thở dài.

"Thật ra chuyện này cũng không phải bí mật gì, toàn bộ người của Lee gia đều biết. Nói là lời hứa nhưng nó giống như một giao ước, nếu muốn tôi ở lại Lee gia, BN phải cung cấp người sống cho tôi làm vật thí nghiệm."

"Người sống? Nhưng tại sao chỉ mình Soyeon làm người thử thuốc?"

"Tôi vốn dĩ không phải là người của Lee gia, chỉ là dược sĩ Soyeon cứu về sau cuộc thanh trừng năm đó. Khi đó, toàn thể đường chủ của BN đều không chấp nhận, nói rằng Soyeon cõng rắn cắn gà nhà, thậm chí còn ép Qri giết chết tôi. Soyeonie, cậu ấy... cậu ấy giống như hôm nay, lấy mạng mình đổi lấy mạng tôi, còn nói nếu sống sót sẽ nguyện ý làm người thử thuốc, len lút kí vào bản giao ước, sau này Qri biết được, cũng không thể phản đối, mà có phản đối cũng không thể lay chuyển được Soyeon. Tôi vẫn nhớ rất rõ đêm hôm đó, dáng vẻ bất đắc dĩ của Qri. Khoảnh khắc viên đạn khảm vào não Soyeon, bao nhiêu bất lực và thống khổ của unnie ấy, người ngoài không thể nhìn thấu được."

Đến bây giờ, Ham Eun Jung mới hiểu vì sao viên đạn đó lại nằm trong đầu Park Soyeon, vì sao Soyeon nhất định không chịu lấy nó ra và vì sao hai người đó, hai người đó, rõ ràng là yêu nhau đến chết đi sống lại, lại có thể trở nên như vậy.

Hóa ra, Park Soyeon là khổ tâm, cũng là điểm yếu của Lee Qri. Vậy mà từ trước đến giờ, cô vẫn lầm tưởng, Park Soyeon đó đơn phương cuồng dại, vì Lee Qri mà sinh, vì Lee Qri mà tử.

Thì ra, đối với người không thể thể hiện thì tàn nhẫn buông tay hay lạnh lùng chối bỏ cũng là một cách yêu.

Yêu như vậy, không phải rất đau khổ sao?

Nhưng mà, Ham Eun Jung vẫn chưa hiểu, tại sao nhất định phải là Park Soyeon thử thuốc?

"Ra vậy. Nhưng tại sao đến giờ vẫn là Soyeon đi thử thuốc?"

Park Jiyeon đưa ly nước lên môi, nhấp một ngụm. Vị café đắng chát đặc quánh quấn quýt lấy cổ họng, xâm nhập vào tận trong tâm con người. Bàn tay đặt dưới gầm bàn vô thức xiết chặt.

"Không thể phủ nhận việc dùng người sống thử thuốc là phương pháp tốt nhất để thấy rõ được công dụng của nó. Những năm trở lại đây, không có ai tình nguyện làm vật thí nghiệm, nhưng Soyeon lại kiên quyết muốn làm. Tuy nguyên nhân cụ thể tôi không biết, nhưng mà không khó để đoán, cậu ấy, là vì Qri unnie."

Ham Eun Jung nhạy bén chộp được hai chữ "vì Qri". Park Soyeon đem thân thể mình ra làm vật thí nghiệm, không phải vì Lee gia mà là vì Lee Qri, đến đây thì cô đã nhận ra mấu chốt rồi, nụ cười mờ ám trên môi càng thêm đậm.

Park Jiyeon đứng lên đem ống nghiệm đi rửa, lúc sau thấp giọng nói.

"Hai người họ giống như đóa Sen Tịnh Đế(*), cứ đau khổ tra tấn lẫn nhau, nhưng khi thiếu đối phương thì người còn lại sẽ không thể tiếp tục tồn tại, cỡ Choi Sulli mà cũng đòi chen vào. Cô ta nên cảm thấy may mắn vì mình không phải là một trong hai đóa hoa ấy, chỉ có mình họ mới biết thế nào là đau khổ, thế nào là giày vò. Thống khổ của họ, người ngoài không thể hiểu hết. Choi Sulli đó, cứ tìm cho mình một người đàn ông bình thường, kết hôn rồi sinh con, sống một cuộc sống bình thường, thanh thản, không phải là tốt lắm sao?"

Ham Eun Jung ngẩn người, trong một khoảnh khắc, lòng cô có chút gì đó xáo trộn. Cảm giác mất mát trống trải tràn ngập tâm trí, trống đến tận tim, bào mòn cả xương tủy, từ từ gặm nhấm, róc da trầy thịt bản thân. Đã rất lâu rồi, Ham Eun Jung không thể lí giải được cảm xúc của mình, đành miễn cưỡng giả bộ cười cười với Park Jiyeon.

(*)Sen Tịnh Đế: loài hoa hai đóa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết. Theo truyền thuyết Trung Quốc thì Sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau không thành, cùng ngay từ vẫn ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi.

***
Lúc Park Soyeon tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Cô khẽ quay đầu, nhìn thấy Lee Qri tựa lưng vào thành giường, đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt, không khỏi ngạc nhiên.

Lee Qri đã ngồi đây cả một đêm?

Bị hương thơm dịu nhẹ đầy từ tính làm cho choáng ngợp, Soyeon suy nghĩ một hồi, cánh mũi của cô tự nhiên sao ê ẩm.

Cảm giác được hơi thở khác thường của Park Soyeon, Lee Qri mở mắt, lẳng lặng nhìn cô.

Một phút rồi lại một phút, cả căn phòng im lặng đến ngột ngạt, Park Soyeon đành phá tan bầu không khí này trước.

"Chủ tịch có biết Lee Kikwang là ai không?"

Lee Qri tiếp tục yên lặng, không nói cũng biết là đang thừa nhận.

"Chủ tịch đúng là đã biết, cũng đúng, Hyomin làm sao có thể không nói cho Chủ tịch biết việc Kikwang là cháu của thầy Kim chứ... Nếu đã biết thì tại sao còn muốn giết hắn?"

"Hắn đáng chết." Lee Qri thấp giọng trả lời, "Để hắn sống, hắn sẽ uy hiếp chúng ta."

"Hắn là người chăm lo mộ phần của thầy Kim, là hắn bầu bạn với thầy. Tôi từng nhớ trước kia thầy nói, thầy có một đứa cháu bằng tuổi Chủ tịch, một đứa nhỏ vừa thông mình vừa nghịch ngợm."

"Giao ước của chúng ta, không được nhắc đến thầy Kim." Lee Qri lớn tiếng ngăn Soyeon nói, "Thầy Kim... đã chết rồi. Park Soyeon, tôi đã giết thầy Kim rồi."

"Sai rồi, thầy Kim là tôi giết, là tôi đã giết thầy. Chủ tịch mất trí rồi sao? Hắn là cháu của thầy, dù biết mối quan hệ này Chủ tịch vẫn muốn giết hắn?"

Park Soyeon lập tức ngồi dậy, phẫn nộ nhìn Lee Qri.

Bao nhiêu năm rồi, Lee Qri vẫn không để cô chấp nhận sự thật, chính bàn tay này đã giết chết Kim Kwang Soo.

Có thể chối bỏ sao?

Khẩu súng bạc vẫn nằm đó, dù có lau rửa thế nào cũng không hết cái tanh nồng nồng mùi máu của thầy Kim.

"Tôi không quan tâm, cũng không cần biết hắn và Kim Kwang Soo có quan hệ gì, hắn sẽ uy hiếp đến BN, đó là sự thật."

Park Soyeon đầu óc trống rỗng, chỉ còn nghe thấy chính miệng Qri gọi thẳng tên thầy Kim, trong lòng cảm thấy khó chịu, giọng nói không kiềm được cũng cao lên mấy phần.

"Lee Qri, unnie đã từng để ý cái gì? Chính unnie ích kỉ, trong mắt unnie ngoài Lee gia và BN ra cuối cùng chúng chỉ có Choi Sulli! Lee Qri, sự tàn nhẫn của unnie làm cho lòng tôi càng ngày càng lạnh lẽo."

Ryu Hwa Young ngồi bên ngoài nghe thấy hai người to tiếng vói nhau đâm ra lo lắng bất đắc dĩ đẩy cửa bước vào. Cô đến bên Qri, ghé vào tai Qri thì thầm vài câu, Lee Qri lập tức quay lưng đi ra ngoài cửa phòng, chưa từng một lần quay đầu nhìn lại.

Nhìn Park Soyeon giống một con mèo xù lông, Hwa Young thở dài.

"Sao lại cãi nhau rồi?"

Park Soyeon nằm quay người vào vách tường, kéo chăn lên cao, một lúc lâu mới có thể định thần lại.

"Youngie, có lúc em cảm thấy mình giống như một đứa lì lợm."

"Soyeon à."

"Khoảng cách giữa em và Qri càng ngày càng xa, xa đến nỗi mỗi khi nhìn lại em không biết người đứng trước mặt mình có phải là Lee Qri không. Còn em, em cũng không còn là Park Soyeon nữa rồi."

"Yeonie à." Ryu Hwa Young ngồi xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc Park Soyeon, "Em cho rằng Qri thật sự thay đổi sao? Cái gì quan trọng đối với Qri? Tại sao em không nghĩ tới việc cậu ấy làm tất cả là vì em."

"Không thể nào."

"Không thể phủ nhận rằng từ lúc Qri lên làm chủ tịch của Butterfly Night đến bây giờ đã thay đổi rất nhiều, không giống như trước đây hay làm nũng với chúng ta. Cậu ấy trở nên ít nói, trở nên thành thạo, sảnh sỏi, làm một chủ tịch uy danh, cậu ấy đứa Butterfy Night lên địa vị cao hơn, cậu ấy làm cho mỗi người trong chúng ta đều phải cúi đầu trước cậu ấy. Những việc đó có nghĩa là cậu ấy càng ngày càng xa chúng ta. Em có bao giờ thử đặt mình vào vị trí của Qri, vinh quang càng cao bao nhiêu thì cô độc lại gặm nhấm con người ta bấy nhiêu. Tuy là unnie không biết nguyên nhân tại sao cậu ấy muốn ở bên cạnh Choi Sulli nhưng cậu ấy vì em mà bất chấp tất cả, ai trong chúng ta cũng đều nhìn thấy."

"Mỗi lần em bị thương, bất luận là ở nước ngoài hay đang họp đều bỏ lại tất cả quay về tìm em. Mỗi lần em đi thử thuốc, cậu ấy đều bắt Jiyeon đưa cho cậu ấy tài liệu về tất cả các thứ thuốc em phải thử. Mỗi lần em làm một nhiệm vụ ở bên ngoài, cậu ấy đều làm như vô tình hỏi bọn unnie về tin tức của em, còn rất nhiều, rất nhiều việc, cậu ấy không cho bọn unnie nói, nhưng không có nghĩa là em không được biết. Em hôn mê ba ngày, trong ba ngày đó từ Butterfly Night đến Ám bộ đều loạn hết cả lên, trừ những lúc bất khả kháng phải ra ngoài xử kí công việc, thời gian còn lại Qri một bước cũng không rời khỏi em. Soyeonie, chẳng lẽ em mất hết niềm tin của mình vào Qri rồi sao?"

"..."

Park Soyeon im lặng một hồi, thật lâu, thật lâu sau cô mới quay người lại, trong đôi mắt ánh lên một tia đau thương. Gió đêm lạnh lẽo thổi vào hong khô giọt nước hiếm hoi ẩn hiện trong mắt con người, bóng ai đổ dài trên nền gạch tối sầm lại một màu bi ai.

"Hwa Young à, nhìn unnie ấy vì Choi Sulli làm tất cả, em có thể tin tưởng vào cái gì?"

"..."

"Em không cần tình thân bố thí của Qri, em không thể chịu được việc Choi Sulli ở trong lòng Qri chiếm vị trí lớn nhất, càng không thể kiềm được sự đố kị của mình. Hwa Young à, tim em đau lắm, thật sự đau lắm, có phải em bị điên rồi không?"

Ngay cả bản thân Park Soyeon cũng không phát hiện được, dù đã cố kiếm chế, trên mặt cô từ lúc nào đã đẫm nước mắt, vị mặn nhè nhẹ thấm vào bờ môi.

Cô khóc, Park Soyeon quả thật đã khóc, sau những năm tháng sống không bằng chết đó, cô còn có thể khóc được sao?

Ruy Hwa Young lần đầu tiên thấy một Park Soyeon yếu đuối như vậy, tự ti như vậy, mong manh như vậy, làm cô nghĩ rằng, lúc này đây, chỉ cần chạm nhẹ thôi, cô gái nhỏ trước mặt sẽ như miếng pha lê trong suốt, vỡ thành trăm ngàn mảnh. Cô như một người lạc trong tăm tối, không nhìn thấy mặt trời, cũng không thấy được tương lai.

***
Đúng là trong ba ngày Park Soyeon bất tỉnh, Butterfly Night Co-operation thật sự đã xảy ra một sự kiện, Hyomin đã tìm được hacker xâm nhập vào hệ thống trước kia, không ai khác chính là Ham Eun Jung.

Khi cái tên vô lại họ Ham mặt mày tươi rói bước vào phòng theo dõi thì Park Hyomin đã sớm ngồi ở sofa chờ.

"Lần đầu gặp mặt, tôi là Ham Eun Jung."

Ham Eun Jung lộ ra nụ cười mê người, giống như người mà mấy ngày trước bị Park Hyomin tóm được không phải là cô vậy,

Tay Hyomin đặt trên bàn phím vẫn không ngừng chuyển động, đuôi mắt cô liếc Eun Jung một cái rồi lại nhìn chằm chằm vào màn hình, khoảng gần một phút sau trên màn hình máy tính hiện lên hàng loạt kí tự được mã hóa, cô mới nhếch môi nói chuyện.

"Hiện tại bắt đầu được rồi, từ đây cho tới lúc bọn chúng phát hiện có người xâm nhập hệ thống, chúng ta có 30 phút."

"Đợi đã."

Ham Eun Jung móc túi quần bên trái ra một con chip, móc túi quần bên phải ra một hộp kẹo cao su và hai cái tai nghe Bluetooth tàng hình rồi lắp con chip vào máy tính của Hyomin. Xong xuôi, cô đút vài viên kẹo vào miệng, đưa cho Hyomin một ít rồi cười cười.

"Xong rồi, bây giờ mới là 30 phút thật sự an toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top