Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 13

Harry quay sang nhìn ba đứa nhỏ nãy giờ bị con sói kia dọa cho đến chết tận mấy lần, cười hỏi, "Như ta thấy vừa nãy thì ba đứa đã rất trông mong vào sự hiện diện của ta nhỉ?"

Yizhuo gật đầu rồi đi thẳng vào vấn đề, cốt là vì không muốn làm phí thời gian của Harry và để thầy có thể tập trung mà chữa bệnh cho tiền bối của mình.

"Hòn đá Phục sinh... nó trông thế nào vậy, thưa giáo sư?"

Harry nhìn bọn nhỏ một cách khó hiểu, rồi trả lời Yizhuo bằng thắc mắc của mình, "Tại sao mấy đứa lại hỏi ta về viên đá đó? Chuyện cũng đã 20 năm hơn rồi mà."

"Đây là ý tưởng của Yizhuo, thưa giáo sư. Cậu ấy nghĩ rằng Chúa tể Hắc ám đang cho người truy lùng viên đá đó, nên mới muốn tìm hiểu về nó kĩ hơn để có thể tìm thấy nó trước hắn ta thôi ạ." Aeri mím môi, cố gắng nhịn cười khi nhìn thấy cái nhăn mặt của thầy mình.

"Ta có thể trả lời câu hỏi đó cho con đấy Yizhuo." Harry cảm nhận được mấy phần châm biếm trong lời nói của Aeri thì bật cười, "Và ta có thể cam đoan luôn với con rằng sẽ chẳng có ai tìm được hòn đá đó đâu..."

"Hòn đá Phục sinh sao, thật sự nếu nhìn lướt qua, nó chẳng khác gì một hòn đá bình thường ở bìa rừng Cấm đâu mấy đứa." Harry nhún vai, ý muốn nói với đám nhỏ trước mắt rằng đó là những gì còn đọng lại trong đầu cậu từ đoạn kí ức hơn 20 năm về trước kia.

"Hòn đá đấy màu đen, rất nhỏ, và trên bề mặt được chạm khắc biểu tượng của các Bảo bối Tử thần. Một vệt thẳng đứng tượng trưng cho cây đũa phép Cơm nguội, hình tam giác với hình tròn ở giữa tượng trưng cho tấm áo choàng tàng hình và hòn đá Phục sinh... chỉ vậy thôi đó."

"Khi trận đấu kết thúc, mặc dù ban đầu ta đã nói với cụ Dumbledore sẽ không đi tìm lại hòn đó nữa, nhưng lúc sau ta vẫn quẹo lại vào rừng. Vì ta cho rằng có thể sau này sẽ có một số vấn đề nan giải khác cần đến sự hỗ trợ của hòn đá thần kì này, như để giải cứu các Sinh vật huyền bí chẳng hạn? Tuy nhiên, không rõ vì gì mà ta lại tìm không thấy hòn đá đó, có thể nó đã bị bọn Nhân mã đạp trúng nên đã bị vùi sâu trong đất rồi chăng?"

"Thử nghĩ xem, người duy nhất biết được vị trí hòn đá và hình dạng của nó mà cũng chẳng thể tìm ra, thì theo mấy đứa, ai sẽ có đủ thông tin để tìm ra nó đây?" Harry nhướn mi nhìn đám nhỏ trước mắt.

"Thấy chưa, mình đã bảo cậu rồi." Aeri nghiêng đầu nói, rồi đảo mắt khi thấy nét mặt tiu nghỉu trông rất buồn cười của Yizhuo, "Bây giờ ai đâu mà đi tìm hòn đá đấy nữa..."

Đứng nhìn Aeri "kiếm chuyện" với Yizuo khiến Harry không khỏi nhớ đến Ron và cô bạn Hermione của mình, nhưng chợt nhận ra bầu không khí lúc này có gì đó hơi trống vắng, cậu mới quay sang nói nhỏ với Minjeong, "Ta có nghe qua tình hình vai phải của con rồi Minjeong."

"Trước mắt thì con cứ theo dõi vết thương này một thời gian đi, và chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách. Có Aeri, Yizhuo, cả ta cũng ở đây cùng con, con sẽ không phải trải qua chuyện này một mình đâu Minjeong."

"Và tin ta, vết thương của con hoàn toàn có thể chữa được, chỉ là lúc này chúng ta vẫn chưa tìm ra được cách thôi."

Minjeong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu rồi gật đầu. Nhưng Harry lại rất hài lòng khi thấy mắt con bé dần ánh lên vài tia sáng của niềm tin và hy vọng, khác hoàn toàn với ánh nhìn muộn phiền và ủ rũ ban nãy.

"Lời cuối cùng tới mấy đứa, một lát thầy còn phải họp bên Bộ nữa. Nếu ba đứa cần chiếc áo choàng tàng hình hay thanh gươm Gryffindor, thì cứ thoải mái mà gửi thư cú cho ta. Vì rằng thằng nhóc Albus nhà ta vẫn còn quá nhỏ để có thể hỗ trợ Bộ Pháp Thuật trong mấy chuyện thế này, nên chiếc áo choàng cùng thanh gươm rất lâu đã không được ai đụng đến rồi."

"Và cả ba đứa đều có thể sử dụng nó, bất kì lúc nào..."



.


.


.


"Quyển sách đó... nằm ở chỗ quái nào rồi?"

Tự nhốt chính mình trong thư viện từ sáng sớm đến tận trưa, nhưng Jimin vẫn chưa tìm ra được quyển sách mà bản thân đang cần. Lấy tay xoa nhẹ thái dương như một thói quen để bản thân thêm bình tĩnh, cô xoay đầu nhìn quanh căn phòng này, hai mắt híp lại. Một tay cầm cho mình hai quyển sách khác, tay còn lại giơ lên cao, cô lẳng lặng nhẩm chú, trong đầu là hình ảnh quyển sách mình đang cần.

Accio.

...

Ở giá sách cao nhất của thư viện đã có một quyển sách bắt đầu rục rịch rời khỏi vị trí của mình rồi tự động rơi xuống rồi bay thẳng về phía cô. Nhưng quyển sách đó cũng chẳng phải thứ tốt lành gì khi vừa rơi xuống, nó lại nhắm thẳng đến đầu của Jimin mà cứ tới, và cô lĩnh đủ một quyển sách dày vào đầu mình.

Bốp.

"Mẹ kiếp..." Jimin mím môi nhăn mặt, mau chóng đưa một tay ra sau xoa xoa cái đầu nhỏ tội nghiệp của mình, miệng cứ liên tục rủa thầm quyển sách dưới sàn. Cúi người nhặt quyển sách lên, toan bước xuống vài bậc cầu thang để trở về phòng thì đâu đó trong thư viện, và cả ngoài hành lang, lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ.

Karina, cho ngươi 2 phút, gặp ta ở phòng họp.

Và lúc đó, cô đã cảm nhận được ngay rằng sắp tới đây sẽ có chuyện không hay xảy ra với mình.


.


.


.


Đã cố hết sức mà lết từng bước chậm chạm từ thư viện đến phòng họp, nhưng có lẽ quãng đường ngắn ngủi từ thư viện đến căn phòng nọ lại làm phụ lòng Jimin không ít rồi. Hất nhẹ tay cho cánh cửa trước mắt mở ra rồi đảo mắt xung quanh, cô hít một hơi thật sâu để phần nào bình tĩnh trước bầu không khí căng thẳng không một bóng người của căn phòng hiện tại.

Chị ta... chỉ gọi mỗi mình tới đây thôi sao?

Jimin nhẹ bước vào phòng với phong thái đầy tự tin quen thuộc của mình, đến khi bản thân đã đứng đối diện với người kia qua một chiếc bàn dài thì dừng lại, "Ngài gọi tôi đến đây... là có chuyện gì không, thưa Chúa tể?"

"Lại đây." Người ấy nói, và lúc này đây Jimin có thể nghe được đâu đó sự tức giận cùng mệt mỏi trong giọng nói trầm khàn ấy của đối phương.

Ngay lập tức, mọi chuyện xảy ra dạo gần đây với Jimin như một thước băng mà tự động tua đi tua lại không hồi kết trong đầu cô, còn chính mình thì không ngừng tự hỏi rằng có phải sự giận dữ của người ấy là đang dành cho mình hay không.

"Tôi nói em bước lại đây... NHANH!" Người phụ nữ kia cao giọng khiến cô giật bắn mình, và Jimin cuối cùng cũng biết câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy của bản thân. Rồi đó, mày khỏi cần phải nghĩ đâu xa nữa đâu Jimin, giờ chị ta nổi khùng với mày luôn rồi kìa...

Giọng nói lớn đến vãi cả mật vừa nãy ảnh hưởng không ít đến tâm lí của cô lúc này, cũng chẳng dại gì mà không chịu nghe lời, Jimin lập tức bước về phía bên kia bàn, đứng đối diện với chị ta.

"Có gì muốn nói với tôi không, Jimin?" Chất giọng trầm ấy lại được cất lên, dù nhỏ nhưng vẫn là đủ để cô nghe thấy.

J-Jimin sao?!

"Tôi k-không, thưa Ch-Chúa tể." Jimin lắc đầu đáp lại, tâm trí bắt đầu hoang mang khi không hiểu vì gì mà cơ thể mình lại sợ người trước mắt đến vậy. Giọng mình mà cứ run thế này, thì chị ta sẽ thăm hỏi tới sáng mất...

"Thành thật, hoặc tôi sẽ dùng cách khác để nói chuyện với em..." Đối phương gằn giọng, hai mắt xoáy thẳng vào con ngươi đen láy kia của Jimin, như đang muốn nhìn thấu trọn mọi tâm tư cùng suy nghĩ của cô, "Về trận đấu tối hôm qua, có điều gì muốn nói với tôi ngay bây giờ không?"

Tối hôm qua? Chị ta biết tối hôm qua... mình đã làm những gì sao?

Từng chữ của người đối diện như sét đánh ngang tai với cô, không nghĩ rằng bản thân đã kín đáo như thế mà vẫn bị người của chị ta nhìn thấy.

Khẽ nuốt nước bọt, Jimin trả lời, cố gắng làm giọng mình không quá run như vừa nãy, "Thật sự không có, thưa Chúa t-"

Tức khắc, người phụ nữ kia đứng dậy khỏi ghế rồi đẩy Jimin thật mạnh, khiến cô loạng choạng vì mất thăng rồi ngã phịch xuống sàn, đáp đất bằng nửa thân dưới trong đau đớn. Cô cắn chặt môi nhìn người kia, nhưng rồi cũng nhẫn nhịn mà chờ đợi.

Chị ta - theo cách gọi của Jimin, khuỵu một bên gối, tay giữ chặt lấy cằm người bên dưới rồi cúi người từ tốn mà rót từng con chữ một như rót mật ngọt vào tai cô, nhưng thanh âm ấy lại không khác gì từng tiếng trống một đang từng hồi vang lên trong tâm trí Jimin cả.

"Đây là lần đầu và cũng sẽ là lần cuối tôi để em lựa chọn một điều gì đó cho mình đấy Jimin... Biết vì sao không?"

Bàn tay người bên trên không khác gì một con rắn mà trườn nhẹ từ cằm lên đỉnh đầu của cô, miệng khẽ rên lên một tiếng vì bị đối phương nắm tóc, chị ta nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng nụ cười nọ cũng không thể giấu được vẻ thâm độc ẩn sâu bên dưới cái nét đẹp thuần khiết kia.

"Vì nếu có được chọn hay không, thì em cũng quá là ngu ngốc khi nghĩ rằng bản thân có thể qua mắt được tôi rồi."

Và chỉ với một cái búng tay của chị ta, Jimin cứ ngỡ rằng cái chết đã ở ngay trước mắt mình rồi.

Nhanh chóng nhìn xuống rồi đưa tay phải lên cổ khi cảm nhận được có ai đó đang siết chặt lấy cuống họng mình, Jimin lúc này đây chỉ có việc hít thở thôi mà cũng cực kì khó khăn, hai tay cứ nắm lấy bàn tay vô hình nọ rồi ra sức mà kéo nó ra khỏi mình.

Và khi nhận ra mục đích của người kia là gì khi làm chuyện này, cô hít một hơi thật sâu rồi nhíu mi, cố hết sức mà đưa bản thân vào trạng thái tập trung cao độ để có thể duy trì sự tỉnh táo trong tiềm thức của mình.

"Bây giờ thì có gì muốn nói chưa?" Người phụ nữ lại hỏi, và Jimin lại lắc đầu phủ nhận, khi khuôn miệng cô giờ đây chỉ có thể dùng để thở và chỉ để thở mà thôi.

Trông thấy Jimin bướng bỉnh như thế thì đối phương nghiến răng, và mỗi lần như thế thì y như rằng đó sẽ là một lần thống khổ tột cùng đối với thân ảnh đang nằm bên dưới vậy.

"Tôi biết em đang nghĩ gì trong đầu lúc này đấy Jimin, dùng Bế quan bí thuật để tạo thông tin giả khi tôi cố xâm nhập vào tâm trí em sao?"

"Cũng khá khen là hai kĩ năng đó em hoàn toàn trên cơ tôi, nên tôi mới phải gọi em ra và dùng lời nguyền Tra tấn để tra hỏi em như thế này đây..."

Dưới sàn, Jimin nhích người từng chút một về sau, đến khi cảm nhận được bức tường đã gần với bờ lưng của mình thì tựa người ra sau, tay vẫn không ngừng kháng cự lại bàn tay vô hình nọ đang cố mà bóp nát cổ mình, như thể có ai đang dùng một sợi dây xích vòng quanh cổ cô rồi kéo lê lết trên mặt đất vậy.

Chị sợ tôi sẽ phản bội chị sao?

Jimin thở hắt ra, cười khẩy. Chị không tin tôi, mà khi tôi ngỏ ý muốn lập lời thề Bất khả bội với chị để thể hiện lòng trung thành của mình, thì chị lại không muốn thế.

Vẫn duy trì Bế quan bí thuật trong đầu, đồng thời sử dụng luôn Triết tâm trí thuật để nói chuyện với chị ta, cô gấp gáp nói, tay vẫn ở cuống họng mà cố hết sức ngăn chặn sức ép từ bàn tay nọ.

Ngoài ra, nếu chị vẫn tiếp tục chuyện này, nói thật là sẽ không thu lại được gì từ tôi đâu. Và chuyện chị đoán tôi sử dụng Bế quan bí thuật để tạo thông tin giả cho chị, cũng là sai nốt...

... vì rằng tôi thật sự chẳng có gì để nói cho chị cả.


.


.


.


Cạch.

...

Trở về phòng với bộ dạng mệt mỏi cùng ba quyển sách dày cui trên tay, Jimin dùng chân đóng cửa rồi tiến đến chiếc bàn gỗ bóng loáng. Thả người ngồi xuống chiếc ghế đơn, cô ném hai quyển sách kia lên bàn, mắt thì tập trung tìm dò mục lục của quyển sách còn lại đang ở trên tay mình, "Đâu rồi... chữ p, phượng hoàng...... phượng hoàng... đây rồi, trang 1504."

Và ngay sau đó là hàng loạt thanh âm giấy bay lất phất dưới cái phẩy tay của cô.



83. Phoenix (Phượng hoàng)

Ministry of Magic Classification System (Phân loại của Bộ Pháp Thuật): XXXX

"Loài Phượng hoàng được phân loại XXXX không phải vì chúng hung dữ và hiếu chiến, mà là vì đã có rất rất ít pháp sư có thể thuần hóa được chúng." - Newt Scamander.

Ngoại hình: Loài Phượng hoàng có kích thước lớn như loài thiên nga và bộ lông rực rỡ màu đỏ và vàng. Chúng có chiếc mỏ và những móng vuốt màu vàng kim lấp lánh, đôi mắt đen và chiếc đuôi dài và đẹp của loài công. Bộ lông vũ đỏ rực của chúng có thể phát sáng lờ mờ trong bóng tối, còn những chiếc lông đuôi ánh vàng thường tỏa ra sức nóng khiến người khác không thể chạm vào được. Phượng hoàng là đại diện cho yếu tố hỏa, nhưng trong một số trường hợp cũng là đại diện cho cái chết, hoặc là yếu tố phong.

Bản tính: Loài Phượng hoàng chỉ ăn thực vật, rất hiền lành, thường làm tổ trên những đỉnh núi cao. Chúng là những sinh vật cực kỳ trung thành, luôn tìm đến và trợ giúp người mà chúng yêu mến và kính trọng khi họ gặp nguy hiểm.

Năng lực phép thuật:

- Năng lực trời phú của loài Phượng hoàng là có thể tự hồi sinh. Theo định kỳ, vào ngày Hỏa thiêu (Burning Day) của mình (thường là khi cơ thể của chúng đã lão hóa), chúng sẽ bùng lên thành một quả cầu lửa, biến thành đống tro tàn, rồi từ trong đống tro lại xuất hiện một chú chim non, nhăn nheo và bé tí xíu. Chính khả năng này giúp cho Phượng hoàng có tuổi thọ rất cao - kể cả khi chúng có bị đánh trúng Lời nguyền Giết chóc (Avada Kedavra) cũng có thể tự hồi sinh theo cách trên. Theo quy luật sinh tử rằng không ai có thể sống dậy sau khi đã chết, loài Phượng hoàng sau khi "tái sinh" lần thứ nhất chỉ là xuất hiện trong hình dạng sống thôi. Tuy nhiên, việc loài này chết-thực-sự như thế nào vẫn gây tranh cãi.


Jimin lấy tay lật nhẹ sang trang kế rồi tiếp tục.


- Loài Phượng hoàng có thể biến mất và xuất hiện theo ý muốn, mang theo cả người đang chạm vào mình, sau khi bùng lên một quả cầu lửa. Khả năng này cũng tương tự như Độn thổ (Apparition), và giống với loài gia tinh (House-elf), chúng không bị giới hạn Độn thổ như các pháp sư. Chúng cũng có thể để lại lời nhắn bằng cách biến mất sau khi bùng lên một quả cầu lửa, để lại một chiếc lông đuôi vàng kim của mình.

- Phượng hoàng cũng có thể nâng những trọng lượng rất lớn bằng đuôi của mình, chẳng hạn như có thể dễ dàng bay lên trong khi có tận 4 người bám trên đuôi.

- Lông của Phượng hoàng có năng lực pháp thuật rất mạnh, có thể sử dụng làm lõi đũa phép. Vì Phượng hoàng rất khó thuần hóa và là một trong những sinh vật tách biệt nhất thế giới, những chiếc đũa phép chứa lông đuôi phượng hoàng cực kỳ khó tính trong việc chọn chủ nhân. Những cây đũa phép này thường tự hành động theo ý mình, vì vậy chúng là loại lõi đũa phép chủ động nhất. Lông Phượng hoàng vài lúc cũng được sử dụng làm bút lông.

- Loài Phượng hoàng còn có năng lực pháp thuật trong nước mắt và tiếng hót của mình. Nước mắt của chúng có khả năng chữa lành vết thương rất hiệu nghiệm. Ví dụ, nước mắt phượng hoàng là thuốc giải duy nhất được biết tới cho nọc độc Basilisk (Tử xà) - chính bản thân loài Phượng hoàng cũng miễn nhiễm với cái nhìn của Basilisk, thứ mà thông thường sẽ giết chết bất cứ sinh vật nào nhìn thẳng vào mắt nó hoặc hóa đá những ai gián tiếp nhìn thấy đôi mắt Basilisk (như là nhìn thấy thoáng qua hay nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương). Nước mắt của Phượng hoàng cũng có thể dựng dậy một người đang cận kề bề vực của cái chết. Còn tiếng hót của phượng hoàng có thể vựng dậy tinh thần, củng cố lòng can đảm của người tốt, và đưa nỗi sợ vào trong tim những kẻ xấu.


Đọc đến đây, Jimin lật thêm cho mình vài trang tiếp theo, nhưng có vẻ như sách này lại không hề đề cập đến các giống lai khác của phượng hoàng - thông tin mà cô cần tìm đọc nhất ngay lúc này.

Khoan đã nào... thử lật lại về trước xem.

Vừa nghĩ, Jimin lật lại về trươc để nhìn lại phần mục lục ở đầu trang, song vẫn không tìm thấy mục nào có liên quan đến các giống lai tạp. Cô thở dài, ném quyển sách lên bàn rồi ngả lưng về sau, hai mi nhíu lại như đang suy tính chuyện gì.

"Elferaegi?" Mắt lướt khắp căn phòng để kiếm con chim của mình, nhưng có vẻ như thằng bé đã đi đâu từ sớm, "Nhóc, mày đâu rồi?"

Chủ nhân, ngài cần gì sao? Elferaegi rất nhanh đáp lại, giọng có chút khẩn trương vì lo rằng Jimin đang gặp chuyện gì đó không ổn.

Cảm nhận được tiếng gió hiu hiu nhẹ thổi xung quanh hai bên tai mình, cô từ tốn bước chân về phía cửa sổ rồi hướng tầm mắt của bản thân ra xa, "Chỉ là muốn hỏi mày một chuyện thôi, rồi sau đó cứ thoải mái mà hóng gió đi..."

Con chim kia giật nảy mình khi nghe cô nói thế, nhưng với bản năng sắc bén quen thuộc của loài đại bàng, thì nó cũng đã thấy Jimin đang nhìn về phía này từ cửa sổ của căn biệt thự đối diện.

"Giống phượng lai như mày, về khoảng năng lực phép thuật sẽ tương đồng với giống phượng thuần chủng chứ?"

Lời của Jimin vừa dứt, thì đó cũng là lúc con chim nọ độn thổ về phòng. Nó đứng trên bàn nghiêng đầu nhìn cô, rồi ném ngược lại cho chủ nhân mình hai câu hỏi khác, không trả lời hai câu hỏi vừa rồi của đối phương.

Ngài hỏi tôi chuyện này, là vì con bé Thần sáng kia đúng không?

...

Và cũng câu hỏi đó của ngài, là muốn ám chỉ đến nước mắt của tôi... có phải không?

Jimin nhìn nó không nói gì, chỉ mỉm cười xác nhận, và Elferaegi có thể thấy được rất rõ sự quan tâm cùng yêu thương đong đầy trong ánh mắt ngọt ngào ấy của cô.








Sắp tới đây mình sẽ sống ẩn dật một thời gian, vì phải cày bục mặt với lý thuyết từ đầu năm tới giờ sau khi trường có thông báo cho kiểm tra offline tập trung =))))

Có lẽ đây cũng là cơ hội để mình nhìn nhận lại những gì đã viết rồi tự khắc phục những thiếu sót của bản thân, để sau này có thể mang đến những chap khác hoàn thiện và thú vị hơn đến với mọi người. Nên cũng đừng quên mình nhaaa.

Và dành cho những bạn cũng sắp thi giống mình, chúc mọi người làm bài tốt nhé!!

- 30/11/2021 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top