Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 3

Lúc Minjeong tỉnh dậy đã là 7 giờ hơn, em bật dậy khỏi giường, loạng choạng bước về phía phòng tắm, rõ ràng hôm qua mình lên giường sớm, em thầm nghĩ, sao bây giờ cơ thể mình lại mệt mỏi thế này?

Ngước mắt lên nhìn bản thân trong gương, lấy tay xếp lại các lọn tóc lòa xòa trên mặt, và em thấy một bên tai của mình có một chút hồng.

Mọi chuyện tối qua... đều là thật cả sao? Nhưng nếu mọi thứ không phải là thật thì tai mình đã không đỏ lên như thế rồi, em nhíu mày nghĩ ngợi, lời nguyền Chiết tâm trí thuật chẳng phải chỉ có thể sử dụng khi cả hai giao tiếp ánh mắt với nhau thôi sao? Sức mạnh của chị ta phải khủng khiếp tới đâu để có thể làm được việc đó mà không cần phải nhìn vào mắt mình?

Mà gượm đã... tối qua mình bảo chị ta ngủ chung với mình, thế điều đó cũng là sự thật luôn hả?... Em nhìn bản thân trong gương mà cười như mếu, huhu sao mày lại như thế này vậy Kim Minjeonggg!!

Reng... Reng... Reng...

Tiếng chuông đồng hồ kéo em trở lại thực tại, nhanh chóng sửa soạn lại cho bản thân, em hướng về phía đầu giường, cầm theo bên mình cây đũa phép rồi xoay người rời khỏi phòng. Hôm nay em có buổi tập luyện với các Thần sáng khác, nhưng đũa phép của em hiện tại đang hỏng rồi. Vội giơ tay về phía cây chổi của mình, em nhẩm trong miệng câu thần chú, phải nhanh chóng ra tiệm bán đũa thôi, không thể để mọi người chờ mình được.

"Accio Firebolt."


.


.


.


"Này cháu gái, chiếc đũa phép này của cháu vẫn chưa bị hỏng đâu. Đũa phép có lõi được làm từ lông Bạch Kì Mã thật sự bền hơn cháu nghĩ đấy. Xem nhé."

Đoạn, ông chủ tiệm hướng đũa về li nước đang cầm trong tay, phẩy nhẹ.

"Aguamenti."

Lời ông lão vừa dứt, ngay lập tức từ đáy li xuất hiện một lớp nước đục màu xanh rêu, phần nước đục ấy vẫn cứ tăng cho đến khi mực nước trong li đạt đến miệng cốc thì ngừng lại. Kim Minjeong nhíu mày nghi hoặc nhìn ông lão, lão chỉ mỉm cười đáp lại.

"Đừng quên rằng cháu mới chính là chủ nhân thật sự của cây đũa phép, nên nếu người lạ như ta cầm trong tay đũa phép của cháu, mức độ hiệu quả sẽ không như chính cháu sử dụng đâu. Đây, cháu thử lại ta xem."

Em nhận lại đũa phép của mình bằng hai tay, hướng đầu đũa về phía li nước trong tay ông lão, miệng nói khẽ.

"Wingardium Leviosa."

Lão thả tay ra khỏi cốc, và đúng như những gì ông đã nói, đũa phép của em thật sự không bị hỏng, li nước ấy vẫn ở ngay vị trí đó, như có một bàn tay vô hình khác đang giữ nó vậy. Ông lão đưa mắt về phía li nước rồi về phía em, buông một câu đùa, "Nếu đũa phép của cháu thật sự bị hỏng, thì có lẽ cái li này đã bay một vòng rồi hất nước vào mặt ta rồi."

Em cười nhẹ trước lời nói của ông, im lặng quan sát cây đũa trong tay mình một lần nữa. Thế tối hôm qua, tại sao mày lại không thể thi triển phép thuật được vậy?

Mân mê cây đũa trong tay một hồi, em hỏi lão, "Thưa ông, thế có khi nào mà ở một số đối tượng khác nhau, phép thuật từ đũa tác động lên họ sẽ khác nhau không? Kiểu như cháu cùng thực hiện một câu thần chú, nhưng phép thuật từ cây đũa tác động sẽ mạnh hơn với người này nhưng lại yếu hơn với người khác ấy ạ?"

Ông lão trầm ngâm một lúc rồi trả lời, "Có, nhưng xác suất để điều đó xảy ra là rất thấp, đặc biệt là ở một chiếc đũa có vỏ ngoài được làm từ gỗ sồi, như loại mà cháu đang dùng đây."

"Có thể cháu đã biết, đũa phép gỗ sồi khi chọn chủ nhân cho mình thì chúng sẽ chọn những người mạnh mẽ, dũng cảm nhưng cũng không kém phần khôn ngoan. Nên gần như trường hợp của cháu xuất hiện ở cây đũa phép này là một chuyện hết sức hi hữu, có thể nói là gần như không thể xảy ra."

Em im lặng lắng nghe từng lời nói của lão.

"Và ngoài ra, gia đình nhà ta khi chế tạo đũa vẫn luôn muốn tạo ra cho các phù thủy một cây đũa phép đủ khả năng để có thể bảo vệ chủ nhân của mình khỏi nguy hiểm. Vậy nên, đũa phép của cháu ta e rằng đã gặp phải trường hợp như cháu đã nhắc đến."

"Nhưng ta tin rằng không phải vì thế mà sức mạnh của nó sẽ bị thuyên giảm đâu, vì trước mắt ta là một Thần sáng ưu tú kia mà."

Hai má em đỏ lựng trước lời khen của ông lão, hai tay khua khoắn, miệng nở nụ cười e ngại.

"Dạ không đâu, cháu vẫn còn phải học hỏi nhiều thứ lắm ạ. Cũng gần tới lịch tập luyện của cháu rồi, cháu xin phép đi trước, cảm ơn ông vì ngày hôm nay ạ."

Ông lão nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, khẽ gật đầu.

Khi em chuẩn bị rời cửa hàng, ông lão lại gọi em, "Này cháu gái ơi, xin thứ lỗi vì câu hỏi riêng từ này, nhưng cháu có thể cho ta biết người nào đã làm cháu phát hiện ra cây đũa phép của mình có vấn đề không?"

Kim Minjeong khi nghe câu hỏi của lão thì mặt ngoài trông rất bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng là cả một cuộc đấu tranh giữa hai luồng suy nghĩ khác nhau. Giờ mày mà bảo người đó là Tử thần Thực tử rồi nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì biết làm sao đây?

Nhưng nếu nói sự thật thì có lẽ ông ấy sẽ biết thêm được một tí gì đó về vấn đề đang xảy ra ở cây đũa này, và chấm dứt nó chẳng hạn?

"Xin ông đừng tiết lộ điều này cho bất kì ai, cháu cũng không rõ điều này có mang lại bất lợi gì cho mình về sau hay không, nhưng vào tối hôm qua, đũa phép của cháu đã không thể làm gì trước một Tử thần Thực tử ạ."

Em thầm đánh giá nét mặt của ông lão. Đôi môi hé mở, hai mắt thẫn thờ nhìn em như không tin những gì lão vừa nghe được là sự thật. Nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt lão trở lại với vẻ điềm đạm như mọi ngày. Lão khẽ nói, "Ta nghĩ bản thân cháu nên tự mình tìm hiểu về chuyện này, nhưng ta cam đoan rằng điều này hoàn toàn là một điều tốt cho cháu."

Minjeong nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt rồi, em thầm nghĩ. Cúi người chào ông lão trước khi rời tiệm, em nhảy lên cây chổi của mình và phi thẳng về phía sân tập. Bên trong tiệm, hình ảnh lão già trầm ngâm suy nghĩ, rồi lại ngước nhìn cô bé vừa bay đi với nhiều tâm trạng khác nhau.

Xin lỗi cháu gái, nhưng ta nghĩ bí mật này cháu nên tự mình tìm ra đáp án, đến lúc đó bản thân cháu sẽ dễ dàng tiếp nhận mọi chuyện hơn là khi ta nói thẳng luôn cho cháu bí ẩn đằng sau chuyện này.


.


.


.


"Yahh Kim Minjeong, nhanh xuống đây đi."

Từ trên cao, Minjeong thấy hai con người quơ tay loạn xạ bên dưới, em cho chổi đáp thẳng xuống đất và nhảy ra khỏi chổi khi độ cao đã đủ an toàn.

"H-hey, hai cậu không cần phải luyện tập vào sáng nay sao, Aeri, Yizhuo?" Em tò mò hỏi khi thấy hai người bạn của mình ở đây, "Sáng nay chúng ta có buổi luyện tập ở sân Quidditch mà?"

Thuở mới vào Hogwarts, em đã được xếp cùng nhà với Aeri và Yizhuo, vậy nên cũng không lạ gì khi em và hai người họ lại thân nhau đến thế. Thân nhau đến mức suốt 7 năm, học sinh các lớp lúc nào cũng thấy bọn họ làm mọi việc cùng nhau, nhất là những lúc đấu khẩu và đấu phép thuật với Yu Jimin. Giờ đây, họ cũng là những Thần sáng được chọn để đối đầu với Chúa tể Hắc ám cùng binh đoàn của ông ta. Và trong lúc chiến đấu, cũng không ai quá ngạc nhiên khi chứng kiến sự phối hợp ăn ý giữa ba người họ, tạo thành một bộ ba gần như bất bại ở mọi trận đấu.

Em la oai oái khi một bên tai bị vặn đến biến tướng, "Ah-ah, Aeri, đau mình."

Cô gái tên Aeri ấy thả tay ra, không quên tặng cho em một cái lườm, "Thế sao cậu không tự hỏi bản thân rằng tại sao bọn mình lại ở đây."

Vừa nói, Aeri giơ ra trước mặt Minjeong chiếc đồng hồ của mình, "Vì không biết cậu ở nơi xó xỉnh nào nên tiền bối Kim mới nhờ bọn tớ đi kiếm cậu đấy. Mà bọn tớ cũng chẳng biết cậu ở đâu, nên chỉ có thể đi men theo bờ rừng này thôi. Cậu đã trễ 20 phút so với giờ tập trung rồi."

Em nhìn đồng hồ rồi quay sang hai người bạn của mình, đầu cụp xuống như một chú cún nhỏ, miệng lí nhí đáp, "Mình xin lỗi mà, hai cậu đừng giận mình nhé."

Nhưng rất nhanh sau đó, em quay sang nhìn hai người bạn của mình, "Hay là khi kết thúc bữa tập hôm nay, chúng ta đi uống bia bơ đi, mình khao, xem như là lời xin lỗi của mình dành cho hai cậu."

"Cậu không cần phải làm thế đâu, nhưng nếu cậu vẫn muốn, thì tớ và Yizhuo sao có thể từ chối được chứ, phải không Yizhuo?" Aeri cười cười trả lời em, cũng không quên liếc mắt về phía Yizhuo, chờ câu trả lời từ cô gái còn lại.

"Aeri nói đúng đó, mấy li bia bơ đó chẳng quan trọng gì mấy đâu. Tìm được cậu và thấy cậu vẫn an toàn đã là rất tốt rồi."

Tim Minjeong như muốn nhũn ra bởi sự quan tâm mà Aeri và Yizhuo dành cho mình. Miệng nở nụ cười, hai tay vòng ra sau ôm chặt hai người bạn thân nhất của mình, "Hai cậu là tuyệt nhất!"

Mãi luyên thuyên về những chuyện xảy ra dạo gần đây, cả ba người bọn họ cuối cùng cũng đến sân Quidditch. Trước mắt họ là các Thần sáng đang chia nhóm ra luyện tập, từng cặp đấu tay đôi với nhau, hay là đánh trận giả trên không. Từ bên dưới, một cô gái tóc màu vàng kim cùng nước da trắng đứng quan sát các Thần sáng luyện tập, đôi lúc sẽ cho gọi vài người để chỉ dạy thêm về chiến thuật cũng như là những điều cần lưu ý khi chiến đấu.

Kim Minjeong thấy cô gái tóc vàng thì vội vã chạy tới, không quên cúi đầu xin lỗi vì trễ mặt trong buổi tập hôm nay.

"Này, chị đã dặn em thế nào về việc xưng hô, cứ gọi Taeyeon là được rồi, và em thoải mái đi, chúng ta còn cả buổi chiều nữa mà. Chỉ là chị muốn mấy đứa dậy sớm luyện tập nên mới điều cả đội chúng ta tập trung vào sáng sớm thôi." Taeyeon cười nói với em, không quên tặng em một cái xoa đầu trìu mến.

"Vậy xin phép chị, em đi tập luyện đây. Aeri, Yizhuo, đi thôi." Minjeong hai tay kéo theo hai người bạn của mình ra góc sân để luyện tập. Kim Taeyeon gật đầu, trên môi vẫn là nụ cười cưng chiều lúc nãy.


.


.


.


"Nhiệm vụ lần này, ta có thể tin tưởng ngươi được không, Roderick?"

Người phụ nữ ngồi ở đầu bàn lên tiếng, một bên lông mày nhướn lên như muốn thắc mắc.

Người đàn ông ấy nhìn Chúa tể của mình với nụ cười nửa miệng nhưng không kém phần tự tin, "Tất nhiên rồi thưa Chúa tể, ngài sẽ không phải thất vọng vì tôi đâu, và tất cả các vị ở đây nữa."

Nhếch nhẹ khóe môi tỏ vẻ hài lòng, người đầu bàn giải tán cuộc họp, "Tốt, vậy chúng ta kết thúc tại đây, mời các vị."

Khi mọi người rời đi hết, người phụ nữ ấy mới nhìn về chiếc ghế bên phải mình, nơi đã không có sự hiện diện của Karina trong cuộc họp mới đây.




- 21/10/2021 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top