Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Trở Về Hoàng Cung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Canh ba sáng hôm sau, đoàn người hộ tống thái tử rất nhanh đã có mặt tại cổng kinh thành. Thấy dẫn đoàn của bọn họ là lục hoàng tử, Trịnh Hiệu Tích không khỏi bất ngờ. Kim Thái Hanh niềm nở chào hỏi rồi đơn giản thuật lại mọi chuyện ở Giang Đô cho hắn, nghe xong Trịnh Hiệu Tích liền sai người báo tin cho phụ thân. Sau đó cùng hơn hai trăm cấm vệ quân, phò tá đoàn người của Kim Thái Hanh, hộ tống thái tử trở về hoàng cung an toàn.

Đầu giờ chiều cùng ngày, Kim Thạc Trân đã ung dung xuất hiện tại buổi thượng triều, trước mặt hoàng thượng và toàn thể bá quan văn võ, hắn hiên ngang báo tin thắng lợi trận chiến gần một năm với quân Man Di ở biên cương. Không quên nói thêm về chấn thương ở chân của mình đang phục hồi rất tốt, hoàng thượng và các vị bá quan văn võ nghe xong đều không giấu nổi kinh ngạc, dùng ánh mắt nghi hoặc săm soi hắn.

Kim Thạc Trân chỉ nhếch môi cười nhẹ, mời Hồ thái y đích thân nghiệm chứng, sau khi nghe lời khẳng định của Hồ thái y, hoàng thượng mới đắc chí cười lớn, lệnh cho lễ bộ thượng thư chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần long trọng cho thái tử và Trịnh tướng quân cùng các binh sĩ khi họ khải hoàn trở về. Những quan lại từng dâng tấu xin hoàng thượng lập thái tử dự bị khi biết Kim Thạc Trân không bị tàn phế đều ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, không dám ho he nửa lời. Bốn vị hoàng tử của Triệu gia và Mộ gia tay bắt mặt mừng, hết lời ca ngợi chúc phúc cho thái tử, sóng gió trong triều cứ như thế, chưa kịp nổi lên đã nhanh chóng bị uy nghiêm của Kim Thạc Trân nhẹ nhàng dập tắt.

Vì tháng đầu tiên tĩnh dưỡng là khoảng thời gian đặc biệt quan trọng, không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì nên Kim Thạc Trân đã nghe theo lời khuyên của hai vị hoàng đệ, đến làm khách tại phủ tứ hoàng tử trong sáu tháng dưỡng thương sắp tới. Kim Thái Hanh cũng hào hứng dọn đồ qua sống chung cùng hai hoàng huynh, Long vệ vì thế mà đều quy tụ về một chỗ, phủ của Kim Nam Tuấn hiện tại được canh phòng còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung, một con muỗi cũng không thể lọt qua chứ đừng nói gì đến sát thủ.

Kim Nam Tuấn mới sắp xếp phòng nghỉ cho hai huynh đệ xong thì kiệu của hoàng hậu cũng vừa lúc xuất hiện tại cửa phủ. Vừa hay tin đại hoàng nhi bình an trở về, bà đã nhanh chóng xuất cung tới đây thăm Kim Thạc Trân, hơn một năm không gặp, đứa con trai lớn của bà tuy vẫn anh tuấn bức người nhưng đã gầy đi một vòng, khiến bà nhịn không được đau lòng xót xa. Thấy con trai lớn an an ổn ổn nửa ngồi nửa nằm, dưỡng thương trên giường lớn trong phủ của con trai nhỏ, nỗi lo lắng bất an trong lòng bà suốt thời gian qua mới từ từ tan biến. Bà đi tới gần bên hắn, nghiêm giọng quở trách:

-" Con đó! Cũng không còn trẻ trung gì nữa đâu mà suốt ngày xung phong ra trận đánh giặc! Những việc như thế đã có các vị tướng quân và binh sĩ lo, con lo như vậy là đủ rồi. Thân là thái tử, gánh vác tương lai của cả một đất nước trên lưng, con không thể luôn đặt bản thân mình vào tình cảnh nguy hiểm như thế được!!"

-" Con xin lỗi, đã làm mẫu hậu phải lo lắng rồi."

Kim Thạc Trân trưng ra vẻ mặt hối lỗi làm hoàng hậu không cách nào tiếp tục mắng nữa, bà đành thở dài bất lực, quan tâm tới chấn thương của hắn:

-" Chân của con thật sự đang hồi phục rất tốt sao?"

-" Người yên tâm, chỉ nửa năm nữa thôi, con sẽ lại có thể dũng mãnh chiến đấu như trước đây."

Kim Thạc Trân tự tin khẳng định.

-" Ta mới nói con không được đặt bản thân mình vào nguy hiểm xong, con còn muốn chiến đấu cái gì nữa hả?"

Hoàng hậu sinh khí, lừ mắt nhìn hắn. Kim Thạc Trân biết mình nói hớ liền cười cầu hòa, xoa dịu bà:

-" Con biết rồi, sau này con sẽ tiết chế, không để mẫu hậu phải lo lắng nữa."

Biết con trai chỉ đang nói lảng cho mình an tâm, Hoàng hậu lại thở dài, đánh nhẹ vào bắp tay hắn một cái:

-" Con đừng tưởng ta không biết trong lòng con nghĩ gì! Năm nay con đã gần ba mươi rồi mà Đông cung vẫn không có lấy một bóng dáng thị thiếp thì con bảo ta phải yên tâm thế nào? Con định bao giờ mới tề gia lập thất, cho ta bồng hoàng tôn đây?"

-"Còn ba năm nữa con mới ba mươi tuổi, hiện tại nội bộ hoàng thất còn chưa yên, làm sao con có thể tạo điểm yếu cho mình lúc này được."

Kim Thạc Trân nửa đùa nửa thật thoái lui.

-" Chính vì có một đám cẩu tặc không biết tự lượng sức, luôn có những suy nghĩ không an phận nên con mới cần phải củng cố thế lực cho mình đấy! Chuyện này ta không muốn bàn thêm với con nữa, hai tháng sau yến hội thưởng hoa xem mắt sẽ diễn ra, năm nay ta tuyệt đối không cho phép con trốn tránh như những năm trước. A Tuấn, A Hanh, hai đứa hảo hảo chăm sóc A Trân dưỡng thương cho tốt, tới ngày dự yến ba đứa phải cùng có mặt cho ta, nếu thiếu vắng đứa nào, ta sẽ đốt hết toàn bộ sách của A Tuấn và hủy hết toàn bộ vũ khí của A Hanh đó!"

Hoàng hậu liếc mắt nhìn ba hoàng nhi của mình một lượt, đưa ra tối hậu thư. Kim Nam Tuấn và Kim Thái Hanh đang an phận ăn hoa quả ở một bên tự nhiên bị điểm danh, không khỏi có chút chột dạ:

-" Mẫu hậu yên tâm, hôm đó tụi con nhất định sẽ có mặt đầy đủ ạ!"

Kim Nam Tuấn cười cười, để lộ ra núm đồng tiền trên má.

-" Ba đứa các con đều đã đến tuổi cập kê mà không đứa nào thèm nghĩ tới chuyện tề gia lập thất, cứ thế này bảo ta làm sao có thể yên tâm an hưởng tuổi già được...?"

Hoàng hậu thở dài, các hoàng tử khác dù chưa lập phi nhưng vẫn có vài thị thiếp trong phủ, chẳng hiểu sao ba đứa con trai thiên chất bất phàm, ngọc thụ lâm phong của bà lại không đứa nào có nổi một người thiếp? Một đứa thì ham mê chuyện triều chính, một đứa lại mê đắm các loại văn thư, đứa còn lại thì coi đao kiếm như bảo vật bên người, càng nhìn bọn chúng bà lại càng cảm thấy đau đầu, không một đứa nào làm cho bà bớt lo lắng đi được cả!

-" Mẫu hậu vẫn còn trẻ đẹp lắm ạ! Con đợi hai vị hoàng huynh của con đi trước rồi mới cất bước theo sau. Mà mẫu hậu yên tâm, con nghĩ không lâu nữa đâu, nhị ca của con sẽ có hỷ sự thôi."

Kim Thái Hanh bám một bên tay hoàng hậu hồn nhiên cười nói, mặc kệ ánh mắt sắc như dao đang điên cuồng phóng tới từ phía Kim Thạc Trân. Hoàng hậu nghe vậy liền mừng rỡ, hai mắt sáng lên hướng con trai cả hỏi tới tấp:

-" A Hanh nói vậy nghĩa là con đã có ý trung nhân rồi đúng không? Là tiểu thư nhà nào? Ta có quen biết không? Nói đi, ta sẽ tạo cơ hội cho con ở riêng với nàng ấy trong hôm dự yến!"

-" Mẫu hậu không cần tin vào mấy lời nói giỡn của đệ ấy, con thật sự không có ý trung nhân nào hết!"

Kim Thạc Trân lắc đầu phủ nhận.

-" Nhị ca có ý trung nhân hay không con không rõ, con chỉ biết nhị ca rất quan tâm đến một vị cô nương thôi. Tiếc là huynh ấy lại không biết cô nương đó là ai nên mẫu hậu có hỏi huynh ấy cũng không trả lời được đâu."

Kim Thái Hanh vẫn hồn nhiên giải thích. Kim Thạc Trân hận không thể trực tiếp lao xuống giường bịt miệng hoàng đệ lại, không để hắn lại tiếp tục tiết lộ thiên cơ của mình nữa.

-"Ủa tại sao huynh lại không biết danh tính của nàng ấy? Vậy hai người quen nhau như thế nào vậy?"

Kim Nam Tuấn đứng một bên xoa cằm, nhìn hoàng huynh hóng hớt.

-" Thật ra vị cô nương mà lục đệ nói tới chính là tiểu thần y đã chữa trị vết thương ở chân cho ta. Ta chỉ là biết ơn nàng ấy, chứ không có đặc biệt quan tâm gì như A Hanh nói đâu..."

Thấy bộ dạng hóng chuyện của một lớn hai nhỏ y chang nhau, Kim Thạc Trân không khỏi thở dài, đem chuyện một đêm chữa thương ở Giang Đô kể lại, sau đó còn bổ sung thêm chuyện Thôi Tú Bân đã thăm dò được tại biệt viện Trịnh gia. Khi chân hắn tạm bình phục, hắn cũng muốn có thể gặp lại tiểu thần y lần nữa, cùng nàng kết giao hảo hữu:

-" Con cũng chỉ tình cờ có được manh mối thân phận của tiểu thần y, nàng ấy không muốn tiết lộ danh tính ắt hẳn là vì có nỗi khổ riêng. Tiểu thần y đã tận tình giúp đỡ khi con gặp khó khăn nên con cũng muốn có thể báo đáp nàng ấy, giúp nàng ấy giải quyết nỗi khổ của mình. Vậy nên con có chuyện này muốn thỉnh cầu mẫu hậu..."

Kim Thạc Trân bình thản nói ra mong muốn của mình, hoàng hậu nghe xong liền bật cười, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của hắn:

-" Con yên tâm, việc này cứ giao cho ta. Hiếm có cô nương nào làm con thấy hứng thú, lại còn là một cô nương tốt bụng và giỏi giang như vậy, ta nhất định sẽ giúp con gặp lại nàng ấy ở yến hội thưởng hoa."

Hoàng hậu vỗ vỗ nhẹ vào vai hắn, khẳng đinh chắc nịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top