Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Lá Bài Tẩy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" CÁC NGƯƠI LÀM VIỆC CÁI GÌ KIỂU VẬY HẢ? TẠI SAO CHÂN THÁI TỬ LẠI KHÔNG BỊ TÀN PHẾ!?"

Đại hoàng tử Kim Mộ Dực tức giận ném tách trà vào đầu gã thuộc hạ đang quỳ trong tẩm cung của hoàng quý phi. Gã thuộc hạ sợ hãi không dám tránh né, để mặc tách trà đụng trúng trán mình, máu chảy đầy mặt mới vội vã dập đầu xin khai ân:

-" Là thuộc hạ làm việc thất trách, mong đại hoàng tử thứ tội ạ!"

-" Thứ tội? Ngươi bảo ta nuốt sao trôi được cục tức này mà thứ với chả tội!! Ngươi có thấy bản mặt dương dương tự đắc của Kim Thạc Trân trên buổi thượng triều hôm nay không!!?"

Kim Mộ Dực đập tay xuống thành ghế, gương mặt nhăn nhó khó coi tới cực điểm.

-" Chúng ta cũng không thể đổ hết tội lỗi lên đầu Ngô cận vệ được, có trách thì nên trách tên đại phu chết tiệt đã chữa trị chân cho thái tử. Ta đã đi nghe ngóng nhiều nơi, rõ ràng là không có danh y nào có thể chữa lành mắt cá chân vỡ nát, ấy vậy mà tự nhiên ở đâu chui ra một tên đại phu lại có khả năng chữa trị được? Ta mà tìm ra tên đó, nhất định sẽ rút gân lóc xương gã cho đại ca hả giận."

Tam hoàng tử Kim Mộ Nguyệt híp mắt lại toan tính, phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay.

-" Kế hoạch lần này thất bại, nhờ công trạng lãnh đạo thắng lợi cuộc chiến ở biên cương mà vị trí thái tử của Kim Thạc Trân lại càng vững chắc hơn. Lý gia khẳng định sẽ đề cao cảnh giác, chúng ta muốn hành thích hắn lần nữa là vô cùng khó khăn. Cứ đà này khó có thể lay chuyển được cục diện, ta nghĩ đến lúc phải dùng đến lá bài tẩy cuối cùng rồi."

Hoàng quý phi bóp chặt cốc trà, kiềm nén cơn tức giận.

-" Ý mẫu phi là... Trịnh tiểu thư sao?"

Kim Mộ Nguyệt nhanh nhạy suy đoán.

-" Nếu là nàng ta thì không được đâu, cả Đại Kim này có ai mà không biết nàng ta ái mộ Kim Thạc Trân, chúng ta lại không thể cưỡng ép người của tướng quân phủ được. Lúc trước nhi thần cũng đã thử tiếp cận nàng ta rồi, hoàn toàn không thèm đặt nhi thần vào trong mắt."

Kim Mộ Dực ngao ngán xua tay.

-" Ai nói bài tẩy của chúng ta là Trịnh nhị tiểu thư? Người ta nói đến chính là vị phế vật đại tiểu thư luôn được Trịnh gia o bế bảo vệ trong phủ - Trịnh Y Quỳnh kia."

Hoàng quý phi cười gian xảo.

-" Mẫu phi muốn nhi thần lấy đứa ngốc đó về làm hoàng tử phi sao!? Ta không muốn! Vừa xấu vừa ngốc như thế ta làm sao chịu đựng nổi? Nghĩ thôi đã thấy rùng mình."

Kim Mộ Dực nhảy dựng lên.

-" Chính vì nàng ta vừa xấu vừa ngốc, khó có thể gả ra ngoài nên con đến cầu thân khẳng định sẽ được đáp ứng. Trịnh tướng quân sẽ vô cùng biết ơn con, như thế chúng ta sẽ có được sự hậu thuẫn lớn từ phía tướng quân phủ, lúc đó còn sợ gì chiếc ghế thái tử không nằm gọn trong tay con nữa."

Hoàng quý phi nham hiểm giảng giải.

-" Mẫu phi anh minh! Đệ nghĩ đại ca nên làm theo lời mẫu phi nói, có được Trịnh Y Quỳnh trong tay là có được hậu thuẫn của Trịnh gia tướng sĩ và cấm vệ quân hoàng thành. Nàng ta lại là một con ngốc chẳng biết cái gì, dễ dàng bị chúng ta thao túng. Huynh cũng không nhất thiết phải ép bản thân yêu thương nàng ta, cứ xem nàng ta như sủng vật trong nhà mà nuôi là được rồi."

Kim Mộ Nguyệt khuyên nhủ.

Thấy lời mẫu phi và hoàng đệ nói vô cùng hợp lí, Kim Mộ Dực gật gù suy tính rồi hạ quyết tâm:

-"Chịu thiệt hại danh tiếng một chút nhưng thu về hậu thuẫn lớn như thế cũng đáng, Đợi Trịnh tướng quân khải hoàn trở về ta sẽ đem sính lễ đến cầu thân Trịnh Y Quỳnh với lão ta!"

Hoàng quý phi hài lòng cười lớn, không tiếc lời tán thưởng đại hoàng nhi. Mẫu tử bọn họ đang mơ tưởng đến một viễn cảnh tương lai tươi đẹp, Kim Mộ Dực lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:

-" Nếu ta lấy Trịnh Y Quỳnh rồi, phía Lý gia muốn cân bằng thế lực lại ép Kim Thạc Trân lấy Trịnh Khiết Giang, như thế không phải lại về thế cân bằng à?"

-" Trước mắt huynh cứ làm theo kế hoạch, tới cầu thân Trịnh Y Quỳnh đi. Còn về Trịnh Khiết Giang đệ sẽ có cách khiến nàng ta chỉ có thể gả vào trong phủ của mình!"

Kim Mộ Nguyệt nhếch một bên mày, nhìn Kim Mộ Dực cười giảo hoạt. " Đợi gạo nấu thành cơm rồi, xem nàng ta còn muốn gả cho thá tử như thế nào nữa!"

***

Bên phía tẩm cung của Triệu quý phi, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng đổ vỡ. Vừa hay tin Kim Thạc Trân bình an trở về hoàng cung, chấn thương trên chân của hắn lại đang phục hồi rất tốt, Triệu quý phi lập tức nổi trận lôi đình, đập phá toàn bộ bình gốm sứ đắt tiền trong cung của mình. Trái ngược lại với bà, ngũ hoàng tử Kim Mạn Hiên lại vô cùng nhàn nhã thưởng thức mỹ tửu, so kỳ nghệ với thất hoàng tử Kim Mục Nhân. Hai huynh đệ bọn họ chờ mẫu phi phát tiết xong xuôi mới ngọt nhạt dỗ dành bà:

-" Người đâu cần phải tức giận như thế làm gì? Thái tử không tàn phế, trước mắt chúng ta cũng không thiệt hại gì. Kẻ mà hắn nhắm tới là Mộ gia chứ không phải chúng ta, nhi thần thấy chúng ta cứ án binh bất động, nhìn Mộ Lý tranh nhau, chúng ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi sẽ tốt hơn. Phải không ngũ ca?"

Kim Mục Nhân tìm kiếm sự đồng tình từ phía hoàng huynh.

-" Ta sớm đã nói đệ và mẫu phi đừng xen vào cuộc chiến của bọn họ rồi, các người lại không nghe ta."

Kim Mạn Hiên thờ ơ đặt quân cờ đen xuống vị trị bên trên quân cờ trắng của hoàng đệ.

-" Con còn tâm trạng ở đó mà chơi cờ à? Cuộc chiến biên cương dành thắng lợi, Kim Thạc Trân coi như đã nắm chắc vị trí thái tử trong tay. Tương lai hắn lên làm hoàng thượng rồi, xem hắn có đuổi cùng giết tận chúng ta không?"

Triệu quý phi tức giận ném cái gối về phía đại hoàng nhi, Kim Mạn Hiện lại nhẹ nhàng nghiêng người tránh được, hắn bình thản nhìn bà:

-" Thái tử là người thấu tình đạt lý, nếu chúng ta không làm hại đến huynh ấy thì huynh ấy cũng sẽ không làm hại đến chúng ta đâu. Nhi thần vẫn giữ quan điểm cũ, nhà chúng ta không quyền lực như Mộ gia, khó có thể đối đầu với Lý gia mà không gặp tổn hại gì."

-" So với Lý gia, nếu Mộ gia có được vị trí thái tử, với tính cách của đại hoàng tử và hoàng quý phi khẳng định sẽ không để Triệu gia ta yên ổn.  Nhi thần nghĩ trước mắt chúng ta nên án binh bất động, xem hai nhà Mộ Lý đấu nhau đến một mất một còn, lúc đó ra mặt cũng không muộn."

Kim Mục Nhân đặt quân cờ trắng xuống vị trí đối diện quân cờ đen của hoàng huynh, thành công phá giải được vòng vây mới tạo thành của Kim Mạn Hiên.

-" Nếu thái tử phát hiện ra ta có tham gia vào việc hành thích hắn lúc trước thì hắn sẽ không dễ dàng tha cho Triệu gia đâu. Chúng ta vẫn nên tìm một chiếc khiên vững chắc để có thể che chắn, bảo vệ được cho Triệu gia sau này thì tốt hơn."

Triệu quý phi bình tĩnh ngồi xuống uống một ngụm trà hoa cúc suy tính.

-" Mẫu phi muốn tìm tấm khiên đó ở đâu?"

Kim Mạn Hiên đưa mắt hỏi.

-" Trịnh gia tướng quân phủ."

Triệu quý phi không nhanh không chậm trả lời.

-" Ý người là đệ nhất tài nữ - Trịnh Khiết Giang à? Muội ấy ái mộ thái tử có tiếng, muốn công lược được muội ấy, thật sự là hơi khó đó."

Kim Mục Nhân nhớ lại những lần ngỏ ý trước đây của mình đều bị Trịnh Khiết Giang khéo léo từ chối, không khỏi cảm thấy phiền lòng. Bao nhiêu năm hắn nhiệt tình theo đuổi nàng ta, chỉ đổi lại được một danh phận ca ca tốt, nói ra thật khiến người ta chê cười.

-" Khó mấy các con cũng phải làm! Trịnh Khiết Giang không được thì Trịnh Y Quỳnh, mà nếu được cả hai đứa nó thì càng tốt. "

Triệu Quý Phi hạ quyết tâm.

-" Trịnh Y Quỳnh? Cái tên này thật lạ lẫm. Là vị phế vật đại tiểu thư trong truyền thuyết đó sao?"

Kim Mạn Hiên nhíu máy nhìn bà thắc mắc.

-" Chính là nàng ta, dù là phế vật nhưng vẫn là một phế vật có giá trị. Càng ngốc thì lại càng dễ khống chế, thông minh xuất sắc quá đôi lúc cũng không hay. Con sắp xếp một chút, đợi Trịnh tướng quân khải hoàn trở về thì đem sính lễ qua đó cầu thân nàng ta đi."

Triệu quý phi đề nghị.

-" Nhi thần không có hứng thú! Trên đời này còn nhiều danh lam thắng cảnh, mỹ thực mỹ tửu cần nhi thần quan tâm lắm, không có thời gian để ý tới nàng ta đâu. Mẫu phi bảo hoàng đệ làm việc đó đi."

Kim Mạn Hiên khẽ nhún vai từ chối, y đặt quân cờ đen trong tay xuống vị trí giữa hai quân cờ đen khác, thành công vây bắt được toàn bộ quân cờ trắng của Kim Mục Nhân, ván cờ lúc này đã đến hồi kết thúc:

-" Ta thắng rồi! Hôm nay tới đây thôi, hôm khác chúng ta lại tái đấu."

Kim Mạn Hiên bình thản đứng dậy, cúi chào mẫu phi, nháy mắt với hoàng đệ rồi cùng thuộc hạ của mình thong thả rời đi trước ánh mắt bất lực của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top