Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Cầu Thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Ta còn tưởng muội đang lo sợ việc gì, nếu là việc này thì muội không cần phải lo. Trịnh gia chúng ta nhiều đời làm đại tướng quân, là thanh gươm sắc bén, bộ giáp kiên định bảo vệ hoàng thượng và bách tích. Chúng ta trước giờ không ham danh vọng, không can dự các thế lực triều đình, một lòng trung thành với hoàng thượng và chăm lo cho an nguy của bách tính, nên tiên hoàng từ nhiều đời trước đã có thánh chỉ ban bố: người của Trịnh gia chỉ cần không phạm pháp, không làm tổn hại tới đất nước và muôn dân thì không một ai được quyền làm tổn hại đến chúng ta. Vậy nên muội cứ yên tâm từ chối những người muội không ưng ý, sẽ không ảnh hưởng gì tới muội và Trịnh gia đâu."

Trịnh Hiệu Tích xoa đầu muội muội trấn an, ánh mắt hắn nhìn nàng bỗng có chút phức tạp. " Mới đó đã biết suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi, muội của ta, lớn cũng thật nhanh..."

-"Thật là tốt, muội chỉ sợ bị ép phải thành thân với người mình không thích, như thế thà muội cứ ngốc nghếch suốt đời còn hơn."

Trịnh Y Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, huynh trưởng nàng nghe vậy liền không đồng tình nhéo má nàng chỉnh đốn:

-" Bậy nào! Không cho phép muội nói hai từ ngốc nghếch nữa! Năm nay muội cũng đến tuổi cập kê rồi, nếu có ưng ý nam tử nhà nào cứ nói với ca, ca thay muội đi cầu thân."

-" Xin lỗi nếu làm ca ca thất vọng nhưng muội của ca hiện tại và cả tương lai đều không có ý định thành thân đâu, mong ca từ bỏ ý định đó đi."

Trịnh Y Quỳnh nghiêng đầu sang hướng ngược lại hướng bàn tay Trịnh Hiệu Tích đang nhéo, thành công giải thoát cho một bên má đáng thương của mình.

-" Không có ý định thành thân? Đừng nói với ta muội lại có hứng thú lên chùa đi tu đấy nhé?"

Trịnh Hiệu Tích nhìn muội muội đầy khó hiểu.

-" Không hề, cuộc đời còn bao nhiêu thứ tốt đẹp đang chờ đón muội phía trước, sao muội nỡ bỏ chúng mà đi tu được. Sau này muội muốn làm một con sâu gạo của tướng quân phủ, mỗi ngày đều vô lo vô nghĩ, tự do tự tại đi ngao du thiên hạ, thưởng thức mỹ tửu, mỹ thực, mỹ cảnh và mỹ nhân."

Trịnh Y Quỳnh lắc lắc đầu đính chính, cong miệng cười vẽ ra một tương lai tươi đẹp trong ước mơ của nàng cho huynh trưởng nàng nghe.

Trịnh Hiệu Tích nghe xong liền bật cười, muội hắn còn trẻ, lại chỉ vừa có nhận thức của thiếu nữ được mấy tháng, chưa tiếp xúc nhiều với nam nhân, chưa gặp được nam tử khiến muội ấy rung động, chưa vướng vào ái tình nên mới có thể hồn nhiên nói ra những lời như vậy thôi, hắn cũng không thực sự coi đó là thật, liền vỗ vỗ vai nàng hùa theo:

-" Hahaha được rồi, không thành thân thì không thành thân, ca đủ sức nuôi muội cả đời, muội muốn làm gì cũng được, ca đều ủng hộ hết!"

Sau đó như nhớ ra một vài việc, Trịnh Hiệu Tích liền nheo mắt nghi hoặc:

-" Mà sao tự nhiên muội lại quan tâm đến vấn đề này? Không phải là đã nghe từ tam di nương được chuyện gì rồi chứ?"

-" Chuyện gì là chuyện gì cơ? Ca đang giấu muội chuyện gì đấy à?"

Trịnh Y Quỳnh nhíu mày dò xét.

-" Ồ, vậy là vẫn chưa nói gì rồi!?"

Trịnh Hiệu Tích làm bộ ngạc nhiên khiến muội hắn càng nhìn lại càng thấy đáng ghét, đôi mắt hoa đào hơi híp lại, cao giọng nhắc nhở:

-" Ca cứ úp mở như thế làm muội khó chịu đó, có chuyện gì ca nói ra luôn đi!"

Trịnh Hiệu Tích cố nén cười trước bộ dạng xù lông của muội muội, hắn ho nhẹ một tiếng lấy giọng rồi bình thản kể:

-" Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, chỉ là trong thời gian muội ở biệt viện thì đại hoàng tử và ngũ hoàng tử có đem sính lễ tới cầu thân với muội thôi. Việc chung thân đại sự của muội phụ thân luôn muốn để muội tự quyết định nên lấy lí do muội vắng mặt mà tạm chưa hồi đáp, chờ muội về xem ý muội thế nào phụ thân mới chính thức hồi đáp bọn họ."

Trịnh Y Quỳnh nghe xong thái dương khẽ giật giật, nàng đưa một tay lên xoa nắn huyệt vị hai bên thái dương. Hình như tam di nương đã từng cố gắng nói chuyện gì đó với nàng nhưng vì chuyên tâm nghiên cứu độc dược quá nên nàng cũng không để ý lời bà nói lắm. Bây giờ thì hay rồi, tai hoạ ập xuống tận đỉnh đầu nàng mới biết tới.

-" Việc này mà còn không nghiêm trọng? Bao nhiêu năm làm phế nhân bọn họ không để ý tới muội, vừa mới hết ngốc lại thi nhau tới cầu thân? Không phải là bọn họ đã biết được chuyện của muội rồi chứ?"

Trịnh Y Quỳnh lo lắng.

-" Ca nghĩ không phải đâu, có thể là do thái tử mới lập được đại công, bọn họ cảm thấy không yên lòng nên mới muốn cầu thân với muội, để có được sự hậu thuẫn của Trịnh gia thôi."

Trịnh Hiệu Tích vuốt nhẹ lưng muội muội trấn an, lời hắn nói ra lại càng khiến Trịnh Y Quỳnh thấy khó hiểu:

-" Thái tử lập đại công thì liên quan gì tới bọn họ mà phải không yên lòng? Hơn nữa nếu muốn có được hậu thuẫn của Trịnh gia ta sao không cầu thân với nhị muội? Muội ấy không phải là tài nữ đệ nhất kinh thành, nữ tử mọi nam nhân đều ao ước đó sao? Cầu thân với một phế nhân như muội làm gì?"

-" Chuyện này có chút phức tạp, lúc trước nói muội không hiểu nên ca không nói. Bây giờ ca nghĩ muội cũng nên biết một chút tình hình hoàng thất để sau này còn dễ bề cư xử, tránh để bản thân rơi vào rắc rối."

Trịnh Hiệu Tích không nhanh không chậm, thuật lại một lượt tình hình các phe phái trong hoàng thất cho muội muội nghe, cuối cùng còn không quên giải đáp nốt thắc mắc của nàng:

-" Cả kinh thành ai cũng biết, người nhị muội ái mộ là thái tử. Trước đây cũng có mấy vị hoàng tử tới tướng quân phủ bái phỏng, làm thân với nhị muội nhưng đều bị muội ấy ngọt nhạt khước từ. Có lẽ cũng vì thế nên bọn họ mới nghĩ tới việc cầu thân muội..."

Hắn ngập ngừng nói.

-" Đúng là hoang đường, không cầu thân được muội muội thì cầu thân tỷ tỷ? Ai cho bọn họ cái quyền xem thường người khác như vậy!? Muội là người sống sờ sờ, là đích nữ đại tiểu thư tướng quân phủ, không phải công cụ tranh giành quyền lực vô tri vô giác mà bọn họ muốn có là có được! Nghĩ muội là phế nhân thì muốn cư xử thế nào thì cư xử à? Ca báo với phụ thân từ chối hết lời cầu thân và đem trả lại toàn bộ sính lễ của bọn họ giúp muội. Mục đích cầu thân ngay từ đầu đã chẳng tốt đẹp thì muội cũng không cần phải xem xét thêm gì nữa đâu!"

Trịnh Y Quỳnh tức giận tới đỏ cả mặt, càng nghe nàng lại càng cảm thấy hoàng thất đúng là chẳng có gì tốt đẹp cả! Tự cho bản thân là cao quý, coi thường người khác tới cùng cực. Coi chuyện chung thân đại sự của một cô nương là công cụ để đổi lấy tiền bạc và quyền lực. Có phải khi nàng đã hết giá trị lợi dụng rồi, bọn họ sẽ đá nàng đi như đá một bao rác không? Sau này nàng phải tận lực tránh người của hoàng thất càng xa càng tốt, tuyệt đối không nên có một chút dính dáng gì tới bọn họ, như thế cuộc sống của nàng mới tươi đẹp được.

" Với cái nhan sắc hồng nhan hoạ thuỷ của nguyên chủ, lần dự yến này có lẽ ta không nên để lộ dung nhan thật thì hơn!" Trịnh Y Quỳnh tự nhủ.

Thấy muội muội sinh khí, Trịnh Hiệu Tích lập tức đưa nước mơ ngọt trên bàn cho nàng, sau đó lại vuốt vuốt lưng dỗ dành nàng như dỗ dành trẻ nhỏ:

-" Muội muội tốt, uống miếng nước mát hạ hoả nào! Việc này muội đừng để tâm tới nữa, ca và phụ thân sẽ từ chối khéo giúp muội. Ca cũng không thích muội gả cho người trong hoàng thất mà!"

-" Vâng, vậy chúng ta nói chuyện khác, không nói tới mấy chuyện gây mất hứng kia nữa."

Trịnh Y Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, vị chua chua ngọt ngọt của nước mơ mát lạnh vương trên đầu lưỡi khiến tâm trạng nàng tốt lên không ít.

Vì đặc thù công việc mà Trịnh Hiệu Tích không thể rời kinh thành quá lâu, muội của hắn lại không có ý định về sớm nên hắn chỉ có thể ở lại biệt viện chơi cùng nàng thêm một ngày rồi lên đường về kinh thành trước.

Khoảng một tuần sau đó, khi chỉ còn cách hôm diễn ra yến hội năm ngày, Trịnh Y Quỳnh mới thong thả cùng mẫu tử tam di nương và Lăng Thu Tuyết thu xếp hành lý, từ biệt bốn vị đại phụ và hạ nhân trong biệt viện, đánh xe ngựa trở về kinh thành.

Xe ngựa của bọn họ càng tiến gần tới phủ tướng quân, trong lòng Trịnh Y Quỳnh lại càng nhộn nhạo không yên. Một phần vì nàng say xe, một phần vì nàng quá lo lắng khi nghĩ tới việc sắp phải đối mặt với người phụ thân đã lâu không gặp của nguyên chủ. "Trịnh tướng yêu thương nguyên chủ như vậy, lỡ ông ấy phát hiện ra ta không phải con gái của ông ấy thì sao?" . Mải mê suy nghĩ, xe ngựa đã dừng tại trước cửa tướng quân phủ lúc nào không hay.

Hạ nhân gác cổng vừa thấy bóng dáng xe ngựa đã nhanh chân chạy đi bẩm báo với chủ tử, Trịnh tướng quân đang thong thả luận cờ với Trịnh Hiệu Tích trong phòng khách, nghe báo lập tức buông quân cờ trong tay xuống, cùng con trai vội vội vàng vàng bước nhanh về phía cửa phủ. Mẫu tử nhị phu nhân thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau, bốn người bọn họ mang theo bốn tâm trạng khác nhau, cùng đón Trịnh Y Quỳnh trở về tướng quân phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top