Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Thất Thố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-" Ngươi thực sự là Trịnh Y Quỳnh?"

Kim Mộ Dực đẩy đám người đang hóng hớt kia ra, đi tới đứng cạnh ái thiếp của gã, nheo mắt dò xét nữ tử nhỏ bé trước mặt.

Bắt gặp ánh mắt sỗ sằng của gã nam nhân to gấp rưỡi nàng, Trịnh Y Quỳnh hơi nhíu mày khó chịu, ánh mắt nàng sắc lại, giọng nói không chút cảm xúc ngẩng đầu đối diện với gã:

-" Là tiểu nữ. Vị đại nhân này, ta hình như không quen biết ngài. Ngài gọi thẳng tên của ta ra như thế, có chút bất lịch sự thì phải?"

Đám người hóng chuyện xung quanh đồng loạt hít lạnh một hơi, mở lớn mắt nhìn nàng. Trịnh Khiết Giang cũng giả bộ kinh ngạc, vội vàng nhắc nhở:

-" Tỷ tỷ đừng nặng lời như thế! Ngài ấy là Đại hoàng tử, người đã tới cầu thân với tỷ vào tháng trước đó."

Nàng ta không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã khiến quần chúng ăn dưa nhiệt tình thảo luận:

-" Đại hoàng tử cầu thân phế vật đại tiểu thư của Trịnh gia!?"

-" Bậy nào, nàng ấy như thế mà ngươi còn dám gọi là phế vật được à?"

-" Không phải Nhị tiểu thư nói nàng ta mới khỏi bệnh cách đây không lâu sao? Trước đó vẫn là phế vật còn gì!?"

-" Nghĩa là Đại hoàng tử biết nàng ta là phế vật nhưng vẫn cầu thân!? Hay là biết nàng ta khỏi bệnh rồi nên mới cầu thân!?"

-" Sao lại cầu thân Đại tiểu thư? Ta tưởng trước đó có người nói Đại hoàng tử thể hiện niềm yêu thích với Nhị tiểu thư cơ mà!?!"

-"........"

Quần chúng ăn dưa đang sôi động bỗng im lặng, theo dõi tiếp phản ứng của Trịnh Y Quỳnh. Nàng vừa biết thân phận của gã nam nhân trước mặt, sự chán ghét lại càng bộc lộ rõ hơn, ngữ điệu cũng thêm phần khinh bỉ:

-" Ồ, thì ra đây là vị hoàng tử đã cầu thân ta khi ta không ở tướng quân phủ. Ta nhớ phụ thân đã thay ta từ chối lời cầu thân và đem trả sính lễ rồi mà? Ta với ngài vẫn là không chút quen biết, không nên gọi hẳn khuê danh của ta ra thì hơn."

-" Ngươi!!! Được! Được lắm! Miệng lưỡi quả nhiên không tầm thường!!"

Kim Mộ Dực siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Trịnh Y Quỳnh vừa tức giận lại vừa có hứng thú, gã trước giờ chưa từng gặp nữ nhân nào kiêu ngạo như vậy, dám lớn gan làm bẽ mặt gã giữa chốn đông người. Để gã xem nàng còn cứng miệng được tới bao giờ.

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ không ai sợ ai, quần chúng ăn dưa lại hăng hái tiếp tục thảo luận, còn sôi nổi hơn cả khi nãy:

-" Phế vật đại tiểu thư từ chối lời cầu thân của Đại hoàng tử!? Nàng ta dám từ chối sao!? Lại còn dám công khai cho mọi người cùng biết nữa!?"

-" Đã bảo đừng gọi là phế vật rồi! Nhìn nàng ấy như thế mà ngươi gọi phế vật không thấy ngượng mồm à!!"

-" Có gì mà không dám, nàng ta là Đích nữ đại tiểu thư của Trịnh gia đấy!! Ái nữ của Trịnh tướng quân, ái muội của Trịnh đại nhân thì có gì mà không dám!"

-" Người của Trịnh gia không phải muốn ép là ép được đâu. Đến hoàng thượng còn phải nể bọn họ vài phần, xem ra chuyến này Đại hoàng tử phải chịu thiệt thòi rồi!"

-"......"

-" Đại hoàng tử quá khen! Nếu không còn việc gì nữa, xin phép cho tiểu nữ cáo lui."

Trịnh Y Quỳnh khẽ gật đầu chào hỏi rồi toan xoay người rời đi, nhưng Kim Mộ Dực nào có bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy. Hắn sẵng giọng ngăn lại:

-" Đại tiểu thư đi vội như vậy làm gì, hiếm khi nàng mới xuất hiện tại yến hội. Cùng ta tán gẫu đôi ba câu không làm Đại tiểu thư thấy mất hứng chứ?"

-" Tiểu nữ không dám! Không biết Đại hoàng tử còn điều gì căn dặn?"

-" Cũng chẳng có gì đâu, ta chỉ muốn biết lí do nàng đeo mạng che mặt thôi. Sớm đã nghe danh Đại tiểu thư tướng quân phủ một ngốc hai xấu, bây giờ ngốc... xem ra không phải! Còn xấu.... không biết có đúng như lời đồn ta nghe được hay không?"

Kim Mộ Dực đê tiện cười. Trịnh Y Quỳnh chưa kịp đáp trả Trịnh Khiết Giang đã tranh lời lên tiếng:

-" Đại hoàng tử có chút hiểm lầm rồi. Tỷ tỷ của ta thực sự rất xinh đẹp, chỉ là thời gian trước mắc bệnh thuỷ đậu, dù đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo khiến tỷ ấy không tự tin đối mặt với mọi người nên mới phải đeo mạng che mặt thôi."

"Hay lắm, nghe có vẻ đang bênh vực ta đấy nhưng lại gián tiếp công khai ta bị huỷ dung. Nhị muội của ta, quả không làm ta thất vọng." Trịnh Y Quỳnh cười nhạt một tiếng.

Kim Mộ Dực thấy nàng yên lặng tưởng nàng đang thầm công nhận lời Trịnh Khiết Giang nói, hắn lại càng đắc ý tiếp tục công kích:

-" Ồ, theo lời Nhị tiểu thư thì trước đây nàng vẫn là một mỹ nhân. Có sẹo thì vẫn nhìn ra được dung nhan lúc trước thôi, nàng không ngại để mọi người cũng chiêm ngưỡng một chút chứ?"

-" Ta ngại! Cũng chẳng có gì tốt đẹp để khoe ra, Nhị muội quá lời thôi, các vị không cần tin tưởng và kì vọng nhiều. Thứ cho tiểu nữ thân thể không tốt, muốn tới đình viện trước mắt nghỉ ngơi một lúc. Đã làm phiền nhã hứng thưởng hoa của các vị rồi."

Trịnh Y Quỳnh lạnh lùng chặt đứt ý định gây khó dễ của Kim Mộ Dực, không muốn tiếp tục đôi co với gã nữa mà xoay người cùng Lăng Thu Tuyết rời đi. Trịnh Khiết Giang thấy vậy vội níu lấy cánh tay Trịnh Y Quỳnh, tỏ vẻ quan tâm:

-" Tỷ tỷ đừng tức giận, tỷ thấy chỗ nào không khoẻ, muội lập tức đi mời thái y tới xem cho tỷ."

-" Không cần đâu! Ta ngồi nghỉ một chút sẽ đỡ thôi, muội cứ tiếp tục thưởng hoa cùng mọi người đi."

Trịnh Y Quỳnh mặt vô biểu tình từ chối ý tốt của nàng ta, nàng nhẹ nhàng cầm cổ tay Trịnh Khiết Giang bằng ngón cái và ngón trỏ, kéo nó ra khỏi khuỷu tay của mình, không nhịn được trong lòng có chút ghét bỏ.

Trịnh Khiết Giang thấy vậy liền tiến lên một bước, giả bộ vấp ngã, cái tay chưa kịp thu về kia lại hướng tới mạng che mặt của Trịnh Y Quỳnh mà bắt lấy. Lăng Thu Tuyết ở phía sau chủ nhân vừa thấy Trịnh Khiết Giang đổ người, nàng ta lập tức kéo Trịnh Y Quỳnh lùi lại một bước, còn cẩn thận kiểm tra xem Đại tiểu thư có bị hoảng sợ hay không, trong mắt nàng ta chỉ có Trịnh Y Quỳnh, hoàn toàn không quan tâm tới vị Nhị tiểu thư suýt thì chụp ếch phía trước.

Trịnh Khiết Giang tức đến tím mặt, móng tay bấu chặt vào cánh tay của nha hoàn Huệ Hương làm điểm tựa, cố gắng chới với giữ thăng bằng để không phải chụp ếch. Vốn là muốn làm bẽ mặt Trịnh Y Quỳnh nhưng thật không ngờ, người bị bẽ mặt lại suýt nữa thành nàng ta. Quần chúng ăn dưa thấy một màn này liền thích thú bàn tán xôn xao về quan hệ của hai vị tiểu thư Trịnh gia:

-" Ta thấy hình như hai vị này không thân thiết với nhau lắm thì phải? Nhị tiểu thư suýt ngã mà Đại tiểu thư có thèm đỡ nàng ta đâu."

-" Còn hình như cái gì nữa? Điều này không phải là chắc chắn rồi à? Từ cổ chí kim làm gì có chuyện đích nữ lại thân thiết với thứ nữ! Huống chi vị đích nữ này từ nhỏ đến lớn đều bị người ta cười chê, đem ra so sánh với vị thứ nữ kia. Là ngươi thì ngươi có thân thiết nổi không!?"

-" Ngươi nói cũng đúng, nhưng ta thấy Đại tiểu thư vô tình quá! Dù sao Nhị tiểu thư cũng có ý tốt quan tâm đến nàng ta, nàng ta không cần thì thôi lại còn phũ phàng từ chối rồi tỏ ra xa cách. Làm mất mặt muội muội của mình giữa chốn đông người như thế kia thì có gì hay ho chứ!?"

-" Nhị tiểu thư thật hiền lành thánh thiện, là ta gặp phải loại tỷ tỷ như thế này ta đã mặc kệ không thèm quan tâm đến nàng ta lâu rồi!"

-" Các ngươi có thấy phản ứng vừa nãy của tì nữ Đại tiểu thư không? Ta thấy chủ tớ bọn họ hình như rất sợ mạng che mặt bị tháo ra thì phải!?"

-" Ngươi nói ta mới để ý đó, lúc nãy suýt nữa thì Nhị tiểu thư đã kéo mạng che mặt của Đại tiểu thư ra rồi. Làm tim ta cứ đập bình bịch bình bịch hồi hộp theo dõi mãi, đến chớp mắt cũng không dám chớp nữa là..."

-" Ta cũng muốn xem xem sau lớp mạng che mặt kia là một dung mạo như thế nào mà Đại tiểu thư phải che giấu kỹ như vậy!"

-" Các ngươi đoán xem hành động vừa nãy của Nhị tiểu thư là vô tình hay cố ý? Ta đoán nàng ta cố ý đó! Muốn làm mất mặt Đại tiểu thư để trả đũa đây mà!!"

-" Không thể nào! Ngươi đừng tự suy bụng ta ra bụng người. Rõ ràng là Nhị tiểu thư bị vấp ngã, nàng ấy hiền lành thánh thiện lắm, không có cái suy nghĩ xấu xa như của ngươi được đâu!!!"

-"....."

-" Tỷ tỷ không sao chứ? Muội xin lỗi, là muội vô ý, đã khiến tỷ kinh sợ rồi!"

Trịnh Khiết Giang mặt như sắp khóc, vội vàng nhào tới Trịnh Y Quỳnh, giả bộ kiểm tra xem nàng có bị thương gì hay không. Trịnh Y Quỳnh không muốn phí sức vờn qua vờn lại với nàng ta nữa, nàng lập tức đưa một tay lên ra hiệu cho Trịnh Khiết Giang dừng lại:

-" Ta vẫn ổn! Muội đừng tiến tới gần ta! Ta sợ muội lại vấp ngã một lần nữa, ta chân tay vụng về không đỡ được muội đâu."

-" Nhị tiểu thư có lòng tốt muốn quan tâm ngươi, hà cớ gì ngươi cứ phải lạnh nhạt với nàng ấy như vậy nhỉ? Không phải là ngươi tự thấy bản thân mình kém cỏi, ghen tỵ với tài hoa và dung mạo của nàng ấy nên mới sinh lòng ghen ghét đố kị đấy chứ?"

Kim Mộ Dực đứng ở một bên nổi máu anh hùng, ra cái vẻ thương hoa tiếc ngọc, lên tiếng nói giúp Trịnh Khiết Giang.

-" Đại hoàng tử quá lời rồi! So với tiểu nữ, tỷ tỷ còn xuất sắc hơn nhiều ạ!"

Trịnh Khiết Giang đưa ống tay áo lên che nửa gương mặt, e thẹn nói.

-" Làm phế vật suốt mười năm như nàng ta thì có gì xuất sắc hơn nàng được? Luận tài hoa không bằng nàng, luận nhan sắc có lẽ càng thua xa hơn. Nàng đừng khiêm tốn nhường nhịn nàng ta như thế, nàng ta sẽ tưởng thật mà càng kiêu căng ngạo mạn hơn đó!"

Kim Mộ Dực tranh thủ cơ hội lấy lòng mỹ nhân, hết lời thương xót Trịnh Khiết Giang. Gã muốn chọc điên Trịnh Y Quỳnh xem nàng có thể thanh cao tới khi nào? Nhưng ngoài dự đoán của gã, Trịnh Y Quỳnh lại chẳng thèm để tâm đến những lời gã nói. Không biết từ lúc nào, nàng đã cùng với tì nữ của mình đi cách bọn họ được một đoạn xa xa rồi. Đây là lần đầu tiên Kim Mộ Dực cảm thấy thất thố như thế, gã tức giận vội bước nhanh đuổi theo Trịnh Y Quỳnh, quyết tâm phải làm nàng bẽ mặt tại yến hội thưởng hoa năm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top