Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Giải Vây.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Mộ Dực giật mình nhìn theo hướng Lăng Thu Tuyết vẫy tay, thấy Trịnh Hiệu Tích và Phác Chí Mẫn đang đi như bay tới phía mình, gã vội lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với chủ tớ Trịnh Y Quỳnh.

-" Có chuyện gì vậy? Mạng che mặt của muội đâu? Sao sắc mặt lại khó coi như thế!?"

Trịnh Hiệu Tích sốt sắng chắn trước mặt muội muội hỏi dồn dập. Trịnh Y Quỳnh thấy huynh trưởng đến liền thở phào nhẹ nhõm, hai đầu lông mày đang chau vào nhau từ từ giãn ra, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn trấn an:

-" Ca đừng gấp, muội không có chuyện gì. Mạng che mặt bị rơi làm muội không thoải mái chút thôi."

-" Sao lại rơi được? Ngươi chăm sóc tiểu thư kiểu gì lại để mạng che mặt của muội ấy bị rơi vậy hả!?"

Trịnh Hiệu Tích nghiêm giọng quở trách Lăng Thu Tuyết. Trịnh Y Quỳnh thấy vậy liền xua tay:

-" Không phải lỗi của Tuyết nhi, là muội sơ ý làm rớt mạng che mặt. Ca đừng tức giận."

-" Muội đó, chẳng cẩn thận gì cả! Để ta sai người đi lấy mạng che mặt khác tới cho muội."

Trịnh Hiệu Tích cưng chiều xoa đầu muội muội khiến trái tim thiếu nữ của các vị tiểu thư xung quanh đập rộn ràng " A~ ta cũng muốn có một vị ca ca đối xử dịu dàng với ta như vậy!!!"

-" Đang ở bên ngoài đó ca."

Trịnh Y Quỳnh đưa mắt nhìn những người xung quanh nhắc nhở, Trịnh Hiệu Tích thấy vậy liền bật cười, thu tay lại:

-" Được rồi, chúng ta đến đình viện trước mắt nghỉ ngơi một chút đi!"

Hai huynh muội bọn họ cứ như thế, xem người xung quanh thành không khí, chọc cho Kim Mộ Dực thái dương khẽ giật giật.

Phác Chí Mẫn nhìn vị hoàng tôn trước mặt không mấy thiện cảm, y khách sáo chào hỏi:

-" Thật tình cờ, con cũng ở đây à?"

Kim Mộ Dực thoáng giật mình, gã vội cười đon đả, cúi đầu hành lễ với y:

-" Tiểu hoàng thúc hảo! Hiếm khi thấy người có nhã hứng tham dự yến hội. Chúc người thưởng hoa vui vẻ ạ!"

-" Ta thấy con vừa trò chuyện với tiểu Quỳnh, con và muội ấy quen biết nhau sao?"

Phác Chí Mẫn không nóng không lạnh hỏi. Nghe y xưng hô thân thiết với Trịnh đại tiểu thư như thế, Kim Mộ Dực trong lòng liền ngứa ngáy, không biết nên trả lời ra làm sao. Đúng lúc, Trịnh Hiệu Tích cũng để ý đến sự tồn tại của gã, hắn liền xoay người, cúi đầu hành lễ:

-" Không biết Đại hoàng tử ở đây, đã thất lễ rồi! Ngài có chuyện gì cần trao đổi với muội ta sao?"

Kim Mộ Dực vội cười giả lả đỡ lấy tay hắn:

-" Ấy Trịnh đại nhân, không cần đa lễ! Ta chỉ là thấy Đại tiểu thư lần đầu dự yến, sợ nàng lạc lõng nên muốn bồi chuyện cùng nàng thôi."

Trịnh Hiệu Tích trong lòng thầm khinh bỉ, giữa gã và muội của hắn có chuyện gì xảy ra, không cần hỏi hắn cũng đoán được. Nhưng dù gì người trước mặt vẫn là Đại hoàng tử, hắn không tiện làm gã thất thố nên chỉ cười như có như không nói:

-" Cảm tạ lòng tốt của Đại Hoàng tử. Thứ cho muội ta từ nhỏ đã sợ người lạ, không thể bồi cùng ngài. Ta xin phép đưa muội ấy tới đình viện trước mắt nghỉ ngơi."

Sau đó xoay người, muốn cùng Trịnh Y Quỳnh rời đi. Lúc này Trịnh Khiết Giang lại từ đám đông vội vã bước tới, nàng ta nhún người hành lễ với Trịnh Hiệu Tích và Phác Chí Mẫn:

-" Huynh trưởng hảo! Tiêu Dao vương gia hảo!"

-" Ồ, Nhị muội cũng ở đây sao? Ta lại tưởng muội bận việc nên mới để tiểu Quỳnh một mình, làm Đại hoàng tử hiểu lầm, sợ muội ấy lạc lõng chứ?"

Trịnh Hiệu tích tỏ vẻ bất ngờ nhướn mày hỏi, Trịnh Khiết Giang không rét mà run, hai mắt liền ngấn nước:

-" Là lỗi của muội không bồi tỷ tỷ tốt. Mong huynh trưởng... trách phạt."

Đám đông xung quanh nháy mắt lại nhộn nhạo bàn tán, nhìn bằng mắt thường họ cũng thấy Trịnh Hiệu Tích thiên vị Trịnh Y Quỳnh biết bao nhiêu, làm ai cũng thấy Nhị tiểu thư thật tội nghiệp.

-" Là muội muốn tới đình viện nghỉ ngơi một mình, không muốn ảnh hưởng Nhị muội thưởng hoa. Ca đừng hiểu lầm!"

Trịnh Y Quỳnh mềm mỏng khuyên giải, Trịnh Hiệu Tích cũng không tiếp tục truy cứu nữa:

-" Vậy Nhị muội tiếp tục thưởng hoa đi, ta qua đình viện bên kia với tiểu Quỳnh."

Hắn cười nhẹ, ung dung đi cùng Trịnh Y Quỳnh và Phác Chí Mẫn tới đình viện phía trước.

Phác Chí Mẫn vẻ mặt mơ hồ, hoang mang nhìn Trịnh Y Quỳnh rồi dừng ánh mắt trên mặt Trịnh Hiệu Tích tìm lời giải đáp:

-"Có thể giải thích một chút, dáng vẻ hiện tại của tiểu Quỳnh là như thế nào không?"

-"Thì như ngươi thấy đó, muội ấy đã khôi phục thần trí rồi!"

Trịnh Hiệu Tích bình thản trả lời.

-"Khôi phục thần trí? Từ bao giờ? Sao không thấy ngươi nói gì với ta?"

Phác Chí Mẫn kinh ngạc hỏi.

-"Cũng mới đây thôi, không phải ta cố tình giấu người mà vì đợt này ta bận mải nhiều việc quá, muội ấy lại ở biệt viện suốt nên ta cũng quên mất."

Trịnh Hiệu Tích vô tội giải thích, Phác Chí Mẫn thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, y kín đáo liếc nhìn Trịnh Y Quỳnh, không biết hiện tại nên giao thiệp với nàng như thế nào? Ánh mắt của y vô tình chạm phải ánh mắt của nàng làm Phác Chí Mẫn nhất thời như bị sét đánh, giật mình vội đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Trịnh Y Quỳnh thấy vậy liền bật cười, bộ dạng ngại ngùng chột dạ của người trước mặt, thật khác với dáng vẻ hiên ngang điềm tĩnh khi giúp đỡ nàng trước đây, khiến nàng chợt nổi lên ý xấu, muốn trêu chọc y:

-" Tiêu Dao vương gia, huynh sẽ không vì ta khôi phục thần trí mà xa lánh ta đó chứ?"

Trịnh Y Quỳnh đáng thương hề hề nói.

-" Ta sẽ không. Muội đừng xưng hô khách sáo như thế. Cứ gọi ta là Phác ca ca được rồi."

Phác Chí Mẫn dịu dàng đáp. Y rất nhanh đã bỏ đi dáng vẻ ngượng ngùng ban nãy, khiến ý đồ trêu chọc của Trịnh Y Quỳnh đổ bể.

-" Ân~ Dù có thế nào muội vẫn là tiểu Quỳnh của trước đây. Ca đừng vì muội khôi phục thần trí mà khách sáo với muội nhé."

Nàng vui vẻ nhìn y thỉnh cầu. Nam nhân này là người đầu tiên nàng thấy khi xuyên tới đây, y cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, là người duy nhất không cùng huyết thống nhưng vẫn hết lòng chở che bảo hộ cho nàng. Không biết từ lúc nào, y đã có một chỗ đứng vững chắc trong lòng Trịnh Y Quỳnh, khiến nàng thật tâm muốn kết giao hảo hữu với y.

-" Đương nhiên, tiểu ngốc nghếch này!"

Phác Chí Mẫn cười sủng nịnh, gõ nhẹ chiếc quạt trắng trên tay vào trán nàng.

Trịnh Hiệu Tích thấy hai người thân thiết với nhau cũng yên lòng. Ba người họ đang vui vẻ trò chuyện, từ xa liền có tiếng kèn hiệu vang lên. Đoàn người hộ tống Hoàng Hậu nghiêm trang tiến vào đình viện lớn ở trung tâm ngự hoa viên để bắt đầu buổi tiệc. Trịnh Y Quỳnh ngừng tán gẫu với Phác Chí Mẫn, nàng nhìn sang huynh trưởng nàng. Trịnh Hiệu Tích vô cùng ăn ý, đưa tới một chiếc mạng che mặt mới cho muội muội. Chỉnh trang xong xuôi, ba người họ nhanh chóng đi đến chỗ ngồi được chỉ định sẵn của mình.

Chỗ ngồi tại yến hội được sắp xếp theo hình chữ U, mỗi bên xếp năm hàng, mỗi hàng xếp mười bàn gỗ chạm khắc tinh xảo cùng nệm ngồi lông thú mềm mại cao cấp. Hàng đầu tiên dãy bên phải Hoàng hậu là vị trí dành cho các Hoàng tử và hoàng thân quốc thích. Đối diện đó, hàng đầu tiên bên trái Hoàng hậu là chỗ ngồi của các vị tiểu thư danh giá bậc nhất đại Kim. Những vị trí khác phía sau được chỉ định dựa theo phẩm cấp của từng người ngồi. Thấy cách sắp xếp như vậy, Trịnh Y Quỳnh không khỏi cười trào phúng. " Quả không hổ là buổi xem mắt lớn của Hoàng gia."

Nàng và Trịnh Khiết Giang được xếp ngồi lần lượt vị trí thứ nhất và thứ hai của hàng đầu tiên bên trái. Theo lẽ thường, vị trí thứ ba bên cạnh Trịnh Khiết Giang sẽ là chỗ ngồi của cháu gái Hoàng hậu, tiểu thư của thứ nữ nhà tể tướng Lý Lạc Nhu nhưng thật kì lạ, nàng ta lại đang ngồi ở vị trí thứ tư còn vị trí thứ ba thì hoàn toàn bỏ trống. Trịnh Khiết Giang hiếu kì hỏi vị ma ma tổng quản đang vận hành yến tiệc thì nhận được một câu trả lời khiến nàng ta ngơ ngác.

-" Hoàng hậu đã đích thân căn dặn nô tì, vị trí thứ ba đó là chỗ ngồi dành cho Tam tiểu thư tướng quân phủ. Không biết Tam tiểu thư hiện đang ở đâu rồi? Sao chưa thấy ngài ấy về vị trí ạ?"

-" Tam tiểu thư? Tướng quân phủ chúng ta từ trước tới giờ chỉ có hai vị tiểu thư, không biết có nhầm lẫn gì ở đây không?"

Trịnh Khiết Giang hoang mang hỏi.

-"Cái này... nô tì cũng chỉ nghe theo sự căn dặn của Hoàng hậu, nếu thực sự không có Tam tiểu thư thì chỗ ngồi đó xin tạm thời được bỏ trống. Yến hội sắp bắt đầu, mong các vị tiểu thư nhanh chóng ổn định chỗ ngồi ạ."

Vị ma ma tổng quản không tiếp tục nhiều lời, bà nhanh chóng rời đi, chuẩn bị cho bữa tiệc.

Vô số lời xì xào bàn tán không ngừng vang lên, chỉ trong nháy mắt, "Tam tiểu thư tướng quân phủ" đã trở thành chủ đề nóng được mọi người quan tâm. Trịnh Y Quỳnh cũng không phải ngoại lệ. "Xem ra Hoàng hậu hạ chỉ tất cả tiểu thư của Trịnh gia đều phải tới dự yến không phải để nhắm vào ta, mà là để tìm vị Tam tiểu thư này rồi!"

Trịnh Khiết Giang càng nghĩ lại càng không thể hiểu tại sao Hoàng hậu hạ lệnh sắp xếp chỗ ngồi như vậy. Một mình Trịnh Y Quỳnh tới dự yến năm nay đã đủ khiến nàng ta phiền não rồi, tự nhiên còn rạch giời rơi xuống một vị Tam tiểu thư ở đâu ra nữa!? Ông trời là đang muốn thử thách sự kiên nhẫn của nàng ta sao?

-"Từ lúc nào tướng quân phủ chúng ta có thêm một vị Tam tiểu thư vậy? Ngươi có biết không?"

Nàng ta hậm hực ghé sát lại hỏi Trịnh Y Quỳnh.

-"Muội không phải còn rành tướng quân phủ hơn ta sao? Muội không biết thì ta biết thế nào được. Còn nữa, chú ý xưng hô của muội đi!"

Trịnh Y Quỳnh lạnh lùng nhắc nhở khiến Trịnh Khiết Giang cứng cả họng "con tiện nhân, dám lên mặt với ta!!!" Nàng ta cố nén cơn tức giận đang sục sôi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi "ân" một tiếng rồi hất mặt sang hướng khác, bắt chuyện với Lý Lạc Nhu. Chưa nói được đôi ba câu, các nàng đã hét lên một tiếng kích động, doạ Trịnh Y Quỳnh giật mình, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt mọi người đang hướng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top