Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Trùng Phùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vị tiểu thư băng thanh ngọc cốt trước mắt, Hoàng hậu không giấu nổi kinh ngạc. Nữ tử có khí chất thanh lãnh, điềm đạm như nước đó, thực sự là phế vật Đại tiểu thư lúc nào cũng hihi haha, mặt mũi lấm lem bị giam lỏng trong Tướng quân phủ suốt mười năm sao? Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, làm thế nào một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy?

-"Trịnh đại tiểu thư, có thể cho ta biết nguyên nhân ngươi đeo mạng che mặt không?"

Hoàng hậu cẩn trọng hỏi. Bà thực sự hiếu kì, đằng sau chiếc mạng che mặt kia sẽ là một dung nhan như thế nào?

Trịnh Y Quỳnh biết câu hỏi này rồi cũng sẽ đến, nàng trộm thở dài, không nhanh không chậm giải thích:

-" Bẩm Hoàng hậu, khứu giác của tiểu nữ có chút nhạy cảm với phấn hoa, ngửi nhiều sẽ hắt hơi liên tục nên tiểu nữ mới đeo mạng che mặt ạ."

-"Ban nãy ta thấy nàng tháo mạng che mặt mà không bị hắt hơi, có lẽ ở đây không có loại hoa nàng dị ứng. Nàng có thể tháo mạng che mặt xuống được không?"

Kim Mộ Dực bỗng nói chen vào, ánh mắt gã nhìn nàng đầy sự si mê khiến Trịnh Y Quỳnh nổi cả gai ốc. Nàng thực muốn đấm cho gã một phát, lí do nàng đưa ra vốn rất hoàn hảo để qua mắt mọi người. Giờ chỉ vì lời nói của gã mà tất cả ánh mắt người trong hoàng thất đều đang đổ dồn lên mặt nàng, chầu trực như nhìn một miếng mồi thơm ngon. "Đồ nhiều chuyện!" Trịnh Y Quỳnh mắng thầm một tiếng, đưa tay từ từ tháo mạng che mặt của mình xuống.

Hoàng hậu và mọi người dường như chết lặng trước dung nhan tuyệt sắc của nàng. Cả nhưng người đã nhìn qua một lần ban nãy cũng kiềm lòng không đặng mà xuýt xoa khen ngợi.

Kim Thạc Trân như hóa đá tại chỗ, gương mặt của Trịnh đại tiểu thư chính là gương mặt vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của hắn, là gương mặt của tiểu thần y hắn tâm tâm niệm niệm suốt hai tháng qua. Trịnh đại tiểu thư thực sự là tiểu thần y? Tiểu thần y thực sự là Trịnh đại tiểu thư? Sao có thể vô lý như vậy được? Rõ ràng tiểu thần y gặp hắn khi Trịnh đại tiểu thư vẫn còn là hài đồng bảy tuổi, khi đó đến bản thân nàng còn không tự chăm sóc được, làm sao có khả năng chữa trị chân cho hắn? Chẳng lẽ là song bào thai? Nhưng giọng nói đó, ánh mắt đó, đích thị là của tiểu thần y, hắn không thể nhận nhầm.

Như để chắn chắn thêm suy nghĩ của Kim Thạc Trân, Trịnh Y Quỳnh bỗng nhìn về phía hắn, nàng nhẹ lắc đầu rồi hướng Hoàng hậu ôn tồn nói:

-"Như người đã biết, tiểu nữ mới khôi phục thần trí cách đây không lâu, cầm kì thi họa chỉ vừa bắt đầu luyện, không dám thể hiện trước mặt đại gia, sợ mọi người chê cười ạ!"

" Tỷ đừng khiêm tốn, muội đã từng nghe tiếng đàn phát ra ở phòng của tỷ, tuy chưa thành thục nhưng vẫn rung động lòng người. Tỷ nể mặt đại gia, đàn một khúc trợ hứng được không?"

Trịnh Khiết Giang nói dối không chớp mắt, hí hửng lôi kéo Trịnh Y Quỳnh tới trung tâm đình viện. Nàng ta không tin nàng có thể yên ổn thoát khỏi tình cảnh này. Đẹp thì được gì khi cầm kì thi họa đều không tinh thông, vẫn chỉ là một phế vật không hơn không kém, là trò cười của cả Đại Kim mà thôi. "Ta xem ngươi có thể tiếp tục kiêu ngạo được nữa không? "

Trịnh Y Quỳnh có chút bất lực, để mặc cho Trịnh Khiết Giang kéo. Nàng biết nếu nàng không bị bẽ mặt thì Nhị muội của nàng vẫn sẽ cắn chặt mãi không buông. May mà nàng đã có chuẩn bị trước rồi.

Các phim cổ trang Trịnh Y Quỳnh từng xem mười phim thì có chín phim nữ chính gặp phải tình cảnh này, khi đó các nàng đều sẽ múa một điệu lê hoa đoái vũ hoặc đàn một khúc rung động lòng người, nhưng nguyên chủ của Trịnh Y Quỳnh trước giờ đều chưa từng học qua những thứ đó. Kiếp trước nàng lại là một mọt sách chính hiệu, ngoài thời gian đi học thì cũng chỉ đi làm kiếm tiền và nghỉ ngơi, làm gì có thời gian học đàn ca sáo vũ?

Khi ở biệt viện Trịnh Y Quỳnh đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó nàng rơi vào tình cảnh như những nữ chính trong phim cổ trang kia thì nàng sẽ phải đối mặt như thế nào? Nàng có thể dùng tài năng gì để biểu diễn? Để có thể một trận thành danh như các nữ chính khác? Sau một hồi tìm kiếm tài lẻ thích hợp với bản thân, Trịnh Y Quỳnh cuối cùng cũng tìm được một việc mà nàng có thể làm tốt.

Thấy nàng đứng yên bất động, Tam hoàng tử Kim Mộ Nguyệt đang ngồi một bên uống rượu liền lên tiếng châm chọc:

-"Chỉ là một khúc đàn thôi mà, Trịnh đại tiểu thư có cần phải khó khăn đến thế không? Nàng đã không muốn, chúng ta cũng chẳng dám ép. Nếu thực sự không được thì thôi nàng về vị trí của mình đi, ta sợ nàng đứng lâu lại ngất ra đó, chúng ta không biết phải ăn nói thế nào với Trịnh đại tướng quân đâu."

Ngữ khí đùa cợt khinh thường của gã làm Trịnh Hiệu Tích nổi giận, hắn đang định đứng lên nói đỡ cho nàng thì thấy nàng làm kí hiệu ngón trỏ chạm vào ngón cái tạo thành một vòng tròn, ba ngón còn lại giữ thẳng đứng. Trịnh Hiệu Tích hiểu ý liền ngồi xuống, tiếp tục dõi theo Trịnh Y Quỳnh. Phác Chí Mẫn bên cạnh hắn lại không hiểu, muốn ra mặt bệnh vực nàng liền bị Trịnh Hiệu Tích cản lại, hắn ghé tai y giải thích:

-"Ngươi có thấy kí hiệu tay tiểu Quỳnh vừa làm không? Nó có nghĩa là " muội vẫn ổn". Đây là kí hiệu muội ấy sáng tạo ra và thường sử dụng khi còn ở biệt viện. Ngươi cứ ngồi yên đó, xem tiểu Quỳnh ứng phó với gã đi!"

Phác Chí Mẫn nghe vậy mặc dù vẫn không yên tâm nhưng cũng bình tĩnh lại, hướng ánh mắt lo lắng về phía Trịnh Y Quỳnh. Nàng lúc này lại thực thong dong, không có vẻ gì là đang tức giận, cứ như thể lời châm chọc của Tam hoàng tử là hướng về người khác chứ không phải nàng vậy.

Kim Thạc Trân nhìn tiểu thần y hắn tâm tâm niệm niệm đang bị người ta khinh thường xỉa xói, trong lòng chợt thấy xót xa, ánh mắt không giấu nổi lo lắng, liền bị Tứ hoàng tử bên cạnh tinh ý phát hiện ra:

-"Người huynh tìm kiếm là nàng ấy đúng không?"

Kim Nam Tuấn nghiêng đầu hỏi nhỏ.

-" Chính là nàng ấy!"

Kim Thạc Trân gật đầu xác nhận.

-"Không thể nào! Tiểu thần y chữa trị cho huynh trước khi Trịnh đại tiểu thư khôi phục thần trí mà, sao bọn họ có thể là một người được?"

Lục hoàng tử hoang mang nói chen vào.

-" Chắc chắn là nàng ấy, ta không thể nhận sai."

Kim Thạc Trân khẳng định chắc nịch dù trong lòng có cùng thắc mắc với Kim Thái Hanh. Hắn đoán tiểu thần y hẳn là có ẩn tình gì đó, hắn sẽ làm rõ với nàng sau. Việc quan trọng trước mắt là giải nguy cho nàng, không để nàng tiếp tục bị người ta làm khó nữa.

-"Mẫu hậu......"

-" Ta........"

Hắn đang định lên tiếng chợt thấy Trịnh Y Quỳnh mở lời, nàng ung dung nói:

-" Ta cầm nghệ không tinh thông, thực sự không thể biểu diễn ra khúc nhạc nào đặc sắc cho Tam hoàng tử và các vị thưởng thức......"

Những người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy thất vọng, bọn họ đã chờ nàng suy nghĩ một hồi lâu, cứ nghĩ sẽ được xem mỹ nhân gảy đàn, ai ngờ nàng vẫn cứ một mực từ chối. Là thực sự không biết hay không muốn biểu diễn như lời Tam hoàng tử nói đây? Dù sao nàng cũng là thiên kim Đại tiểu thư của phủ Tướng quân, kiêu ngạo là điều không tránh khỏi.

Giữa những tiếng bình luận tiêu cực đang hướng về phía mình, Trịnh Y Quỳnh lại kéo nhẹ khóe môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng vừa khiêu khích lại vừa mê hoặc, nàng thản nhiên nói tiếp:

-" ...Nhưng Nhị muội đã mất công tiến cử, ta cũng không muốn làm các vị mất hứng. Tuy không thể đàn ca sáo vũ, ta lại có chút hiểu biết về điều phối hương, miễn cưỡng có thể đem ra góp vui."

Nàng vừa dứt lời, tứ phía đều vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Trịnh đại tiểu thư có biết bản thân nàng vừa nói cái gì không? Điều phối hương không phải là một kỹ nghệ tầm thường, nó là một kỹ nghệ vô cùng cao cấp hiếm gặp, cả Đại Kim hiện tại cũng chỉ có bốn vị bậc thầy điều phối hương, bọn họ lại không nhận đồ đệ ngoài môn hộ thì làm sao một phế vật Đại tiểu thư như Trịnh Y Quỳnh lại có thể học được? Hoàng hậu kinh ngạc, mở lớn mắt nhìn nàng:

-"Ngươi nói điều phối hương sao? Trịnh đại tiểu thư có nhầm với làm túi thơm không? Tuy cả hai đều là việc tạo mùi thơm nhưng kĩ thuật lại khác nhau rất nhiều, cả Đại Kim chúng ta cũng chỉ có bốn vị chuyên gia điều phối hương thôi, ngươi thực sự có thể sao?"

-"Bẩm Hoàng hậu, thời gian ở biệt viện tiểu nữ có nghiên cứu qua các loại y thư, cơ duyên xảo hợp tìm được một quyển viết về điều phối hương, tiếc là biệt viện xảy ra hỏa hoạn nhỏ, y thư đã bị cháy mất, nếu không tiểu nữ cũng sẽ dâng cho người nghiên cứu."

Trịnh Y Quỳnh vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối nói. Hoàng hậu cũng không mấy để tâm, bà và những người có mặt tại yến hội đều nóng lòng muốn xem nàng thể hiện kỹ nghệ điều phối hương, liền lên tiếng thúc giúc:

-"Ồ, ngươi muốn biểu diễn điều phối hương như thế nào? Trước giờ ta chưa từng nghe nói điều phối hương có thể đem ra biểu diễn được?"

-"Phải đó, điều phối hương không phải chỉ là tạo ra một hộp phấn hương có mùi thơm thôi sao? Cái đó thì đem ra biểu diễn kiểu gì?"

Tam hoàng tử lại tiếp tục khiêu khích. Trịnh Y Quỳnh có thể khẳng định chắc chắn người này có thù oán với nàng, năm lần bảy lượt gã đều làm khó nàng, trở về nàng phải hỏi Trịnh Hiệu Tích mới được.

Tặng cho Tam hoàng tử một ánh nhìn cảm thông như đang muốn nói: "kiến thức hạn hẹp thì đừng tỏ vẻ hiểu biết", Trịnh Y Quỳnh lại kéo nhẹ khóe môi, cười tự tin đáp:

-"Mùi hương có rất nhiều loại, mỗi loại lại có từng công dụng khác nhau. Ta sẽ tạo ra một mùi hương dẫn dụ hồ điệp để tô điểm thêm sắc màu cho yến hội thưởng hoa năm nay. Có chút tốn thời gian, mong các vị vui lòng chờ đợi."

Dứt lời, nàng liền ra hiệu cho Lăng Thu Tuyết đem giấy bút tới, dưới những tiếng xôn xao bàn tán và ánh mắt săm soi của những người xung quanh, Trịnh Y Quỳnh thong dong viết ra một bảng thành phần rồi đưa cho vị công công bên cạnh Hoàng hậu, nhờ hắn tới dược phòng lấy nguyên liệu giúp nàng.

Trong thời gian chờ đợi, Lăng Thu Tuyết đã nhanh chóng chuẩn bị nệm bàn, bày ngay ngắn cối xay nhỏ, cốc đo lượng, cân tiểu li... và các dụng cụ mà Trịnh Y Quỳnh thường sử dụng lên mặt bàn. "Tiểu thư quả nhiên liệu sự như thần, ta còn thắc mặc không biết tại sao người lại dặn ta mang những dụng cụ kia theo, hóa ra là để chuẩn bị cho thời khắc này!" Càng nghĩ Lăng Thu Tuyết lại càng thấy thán phục, tuy mới ở cạnh Đại tiểu thư hơn hai tháng, nhưng chứng kiến tác dụng của phấn hương nàng làm ra, nàng ta và bốn vị đại phu đều không dám tin, trên đời có thể tồn tại một thiên tài như vậy. Muốn làm Đại tiểu thư mất mặt? Xem chừng Nhị tiểu thư lần này phải hối hận vì đã tạo cơ hội cho Đại tiểu thư rửa sạch tiếng xấu trước đây và áp đảo danh tiếng của nàng ta rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top