Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Biệt Viện Của Mẫu Thân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc cáo biệt mẫu tử nhị phu nhân tới lúc yên vị trên xe đi ra ngoại thành không mất đến nửa canh giờ. Đây là lần đầu tiên Trịnh Y Quỳnh đi xe ngựa, cảm giác thực không dễ chịu chút nào. Bánh xe làm bằng gỗ, ngựa đi tốc độ trung bình cũng có thể khiến người bên trong xóc nảy đến hoa mắt chóng mặt, còn khó chịu hơn cả cảm giác say xe. Cơ thể vốn yếu nhược, rất nhanh sắc mặt nàng đã tái hẳn đi.

- " Con không sao chứ? Có cần dừng lại nghỉ ngơi một chút không?"

Tam di nương lo lắng, Trịnh Y Quỳnh mệt chẳng nói nên lời, nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi tựa vào vai Trịnh Trạch Vân, đệ đệ liền lập tức thẳng lưng để nàng dựa thoải mái, cơn mệt mỏi nhanh chóng kéo đến khiến hai mắt nàng nặng trịch, dần dần thiếp đi.

Mất hơn hai canh giờ, đoàn người bọn họ mới tới được trước cửa biệt viện, đây là biệt viện Trịnh tướng quân tặng cho đại phu nhân năm Trịnh Hiệu Tích ra đời. Khi bà còn sống, ba người bọn họ rất thường đến đây chơi, nhưng từ khi bà mất, phụ tử Trịnh tướng sợ nhìn cảnh cũ nhớ người xưa nên không còn thường xuyên tới đây nữa. Thỉnh thoảng đến ngày giỗ của bà họ mới dẫn Trịnh Y Quỳnh tới tưởng niệm và kể cho nàng nghe những chuyện về mẫu thân của nàng.

Trịnh Hiệu Tích vén mành xe lên, thấy muội muội đang say giấc trên vai đệ đệ liền nở một nụ cười sủng ái, ra dấu yên lặng cho tam di nương và Trịnh Trạch Vân, nhẹ nhàng bế nàng xuống xe. Động tác của hắn rất khẽ, nhưng Trịnh Y Quỳnh vốn ngủ chập chờn nên hắn vừa nhấc nàng lên nàng đã tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn huynh trưởng:

-" Đến nơi rồi ạ?"

-"Ừm, đến nơi rồi! Muội mệt thì cứ ngủ thêm chút nữa đi."

Trịnh Hiệu Tích dịu dàng nhìn nàng.

-" Muội muốn tự đi a ~"

Trịnh Y Quỳnh lắc đầu kéo lại tỉnh táo, đây là lần đầu tiên nàng ra mắt hạ nhân ở biệt viện, há có thể để bọn họ nhìn thấy nàng được huynh trưởng bế vào, như thế sau này làm sao họ nghe lời nàng nữa, nàng cũng không muốn biệt viện này sẽ trở thành một tướng quân phủ thứ hai.

-" Đứa nhỏ này, còn cậy mạnh..."

Trịnh Hiệu Tích cười bất lực, chiều ý nàng. Hắn đặt hai chân Trịnh Y Quỳnh chạm đất trước rồi đỡ nàng đứng thẳng, vừa lúc quản gia cùng hạ nhân trong viện đồng loạt chạy ra, xếp hàng ngay ngắn, cúi người đón tiếp bọn họ:

-" Đại thiếu gia, đại tiểu thư hảo!"

-" Tam di nương, nhị thiếu gia hảo!"

-" Các vị chủ tử đi đường xa mệt mỏi, lão nô đã căn dặn hạ nhân chuẩn bị nước nóng và phòng thơm để các chủ tử tẩy trần rồi, mời các chủ tử vào chính viện nghỉ ngơi!"

Một lão nhân gia đã ngoài ngũ tuần, gương mặt hiền lành chất phác, dáng lưng thẳng tấp kiên định, đứng đầu hạ nhân, cúi nhẹ người, nở một nụ cười lịch thiếp tiếp đón bọn họ.

-" Đoàn quản gia, không cần đa lễ. Lâu nay biệt viện của mẫu thân ta đều nhờ lão một tay chăm nom, vất vả cho lão rồi!"

Trịnh Hiệu Tích đỡ tay Đoàn quản gia lên, ông đã gắn bó với biệt viện này từ thời mẫu thân hắn còn sống, đối với ông hắn cũng có chút thân tình, hai người họ vừa đi vào trong biệt viện vừa trò chuyện sôi nổi. Trịnh Y Quỳnh ở một bên chăm chú quan sát nơi ở sắp tới của nàng, biệt viện này so với tướng quân phủ thì bé hơn rất nhiều nhưng so với mặt bằng chung thì cũng khá rộng. Nàng nhìn sơ qua, thấy có khoảng bốn năm viện lớn nhỏ, hạ nhân có khoảng hơn ba mươi người, tất cả đều đang xếp thành hai hàng ngay ngắn cúi đầu chào bọn họ. "Ở đây đông quá, không tốt! Dễ tai vách mạch rừng." Trịnh Y Quỳnh khẽ nhíu mày, nguyên chủ trước đây chính là bị nha hoàn thân cận nhất của mình hại chết, nàng phải cảnh giác, không thể để chuyện đó tiếp tục lặp lại.

-" Tiểu Quỳnh, muội muốn ở viện nào?"

Đang lan man suy nghĩ, nàng liền bị giọng nói cưng chiều của Trịnh Hiếu Tích cắt ngang, hai mắt nàng mở to, hết nhìn huynh trưởng lại nhìn tam di nương và đệ đệ chớp chớp. Trịnh Y Quỳnh nhớ không nhầm thì đây là biệt viện của mẫu thân nguyên chủ, vậy thì cứ để nàng ở tại nơi mẫu thân nàng từng ở đi:

-" Muội muốn ở Đông viện, ở phòng của nương."

Nghe nàng nói, Trịnh Hiệu Tích thoáng ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới muội muội hắn vậy mà còn nhớ nơi mẫu thân bọn hắn từng ở, ánh mắt nhìn nàng liền có chút xót xa:

-" Được, vậy để muội ở đó đi. Nam viện gần với Đông viện nhất, phiền tam di nương ở tại Nam viện để tiện chăm sóc cho tiểu muội, còn A Vân đệ ở Bắc viện thì thế nào?"

-"Đều nghe theo sự an bài của đại thiếu gia/ huynh trưởng."

Mẫu tử tam di nương đồng thanh đáp.

-" Đoàn quản gia, lão cho hạ nhân đi sắp xếp hành lí đến các viện rồi báo nhà bếp chuẩn bị một chút điểm tâm để mọi người ăn lót dạ. Đi đường cả ngày, ai cũng đói rồi!"

Trịnh Hiệu Tích nhanh chóng phân phó.

-" Đã rõ, đại thiếu gia!"

Đoàn quản gia cúi người, xin phép rời đi.

Tam di nương chợt nhận ra điều bất thường, liền quay qua Trịnh Y Quỳnh thắc mắc:

-"Ấy Tiểu Quỳnh, nha hoàn thân cận hay đi cùng con như hình với bóng đâu rồi? Từ hôm qua, khi Tiêu Dao vương gia đưa con về phủ tới giờ, ta đều chưa thấy bóng dáng nàng ta thì phải?"

-"Hôm qua đệ và nương mải lo lắng cho tỷ nên không để ý nhiều, ngẫm lại mới thấy nha hoàn đó theo tỷ ra ngoài nhưng không theo tỷ về phủ, thật có điểm kì quái!"

Trịnh Trạch Vân tiếp lời.

-"Con không biết a ~"

Trịnh Y Quỳnh lắc đầu, ngây thơ đáp. "Ca ca là thống lĩnh cấm vệ quân, không lí nào lại không nhìn ra được điểm nghi vấn. Ta không cần phải can thiệp vào sớm, cứ để bọn họ tự tìm hiểu sẽ tốt hơn!"

-" Đây cũng là chuyện ta đang muốn bàn bạc với tam di nương và đệ đệ."

Trịnh Hiệu Tích trầm giọng, phất tay ra hiệu cho hạ nhân trong viện lui xuống.

-" Ta nghi ngờ việc Tiểu Quỳnh ngã xuống sông lần này không phải là sự cố mà là một âm mưu, có kẻ muốn hãm hại muội ấy. Kẻ này có thể dễ dàng mua chuộc nha hoàn thân cận của Tiểu Quỳnh, thân phận khẳng định không nhỏ, thực sự không thể xem thường!"

Hắn cẩn trọng, khéo léo thăm dò phản ứng của mẫu tử tam di nương, thấy trong mắt hai người là sự hoảng hốt cùng lo lắng, Trịnh Hiệu Tích mới tiếp tục:

-" Khi Chí Mẫn gửi tin báo, ta đã bí mật cho người đi điều tra sự việc. Không ngoài dự đoán, nha hoàn thân cận kia là kẻ đã dẫn Tiểu Quỳnh đến bờ sông vắng và cũng chính là ả ta đã đẩy muội ấy xuống sông. Khi Chí Mẫn cứu Tiểu Quỳnh lên, ả ta đã nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn, hiện tại ta vẫn chưa tìm ra tung tích và người đứng sau lưng ả."

-" Vậy không phải Tiểu Quỳnh đang gặp nguy hiểm sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tam di nương hốt hoảng.

-" Ta sẽ sắp xếp cận vệ canh chừng biệt viện, không để bất cứ kẻ khả nghi nào tiếp cận Tiểu Quỳnh. Nhưng người của ta đều là đám người tập võ thô kệch, không biết hầu hạ cũng không thể làm nha hoàn thân cận chăm sóc cho muội ấy được."

Trịnh Hiệu Tích lưỡng lự.

-" Biệt viện này là của đại phu nhân, hạ nhân trong viện cũng là người đã từng chăm sóc đại phu nhân rất lâu rồi. Từ khi đại phu nhân mất, nơi này cũng ít giao thiệp với tướng quân phủ hay thế giới bên ngoài, đệ nghĩ trước mắt có thể chọn trong những hạ nhân ở đây ra một vài người tâm phúc chăm sóc tỷ tỷ. Đương nhiên, đệ và mẫu thân cũng sẽ thay phiên nhau canh chừng bọn họ."

Trịnh Trạch Vân kiến nghị.

-" Rất tốt, ta cũng đang có ý này."

Trịnh Hiệu Tích tán thưởng, hắn ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh đi tập hợp nữ hạ nhân trong viện lại. Không tới năm phút, mười lăm nữ hạ nhân từ già đến trẻ, từ mười lăm đến ba mươi lăm tuổi lần lượt tiến vào, cúi đầu xếp thành hai hàng dọc ngay ngắn, âm thầm suy đoán lí do bọn họ được gọi đến đây.

Trịnh Y Quỳnh ngoài mặt không quan tâm, nhưng trong lòng lại lặng lẽ đáng giá từng người một. Ở tiền kiếp nàng là cô nhi, không có cha mẹ người thân bao bọc, sống cô độc và tự lập từ bé, ngoài một đầu kiến thức y khoa, nàng cũng luyện ra được một khả năng nhìn người vô cùng chuẩn xác. Bạn bè, đồng nghiệp ở tiền kiếp của nàng tuy ít nhưng đều rất chất lượng, bọn họ đối xử với nàng thật tâm, không chút vụ lợi nên ở kiếp này, nàng thật sự mong có thể tìm được người thật tâm thật ý với nàng như thế để cùng bầu bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top