Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5.2

Chap 5.2 / Writen by Jen Shining /

A/N: Xin lỗi vì sự chậm trễ, chap này hơi bị ngược tâm TT TT

Junhyung đã từng thắc mắc rằng, trái tim con người chật hẹp đến vậy, dù có tận bốn ngăn nhưng nói cho cùng cũng chỉ để thực thi nhiệm vụ, vai trò của nó là bơm máu và tiếp máu cho cơ thể, thật phản khoa học khi nói những câu "Trái tim anh chỉ có mình em", "Anh sẽ cất em vào nơi sâu thẳm nhất con tim mình"... Tim không chứa được nổi một con người cho dù cố gắng thế nào...

Anh tự nhận mình ngốc...

Sự thật, không chỉ trái tim anh, ngay cả khối óc anh hiển hiện chật ních hình bóng một người.

Phải chăng đó là điều mà đâu phải cứ khoa học hiện đại là lý giải được.

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi nhiều lắm ảm đạm và sầu bi, Junhyung đứng ngây ngốc trước ngôi mộ lạnh ngắt, cô quạnh nằm trong khu nghĩa trang phủ màu trắng tử thần. Gió rít từng cơn đập lên cành cây trơ trọi lá như tiếng kêu ai oán của linh hồn còn chưa siêu thoát.

Dòng chữ khắc nổi đập chát chứa vào thị giác.

"YANG YOSEOB

5/1/1990 - 19/12/2000"

Thân thể cậu nằm dưới tầng tầng lớp đất đen tối chờ ngày mục rữa, có khi nào oan hồn cậu còn lảng vảng nơi đây hay cũng đã tan biến vào hư vô.

Junhyung muốn hét to tên cậu, Yoseobie của anh, từng âm từng chữ lại nghẹn lại không bật ra nơi huyết quản.

Không còn gì của cậu, ngoài bó hoa tử đinh hương trắng muốt lẫn với màu tuyết đặt trang trọng trên nền gạch men bóng loáng. Chết chóc...

Yoseob rất thích hoa tử đinh hương, tử đinh hương tím, loài hoa có mùi hương dịu ngọt, thanh khiết làm say đắm lòng người. Tử đinh hương tím yếu ớt, mong manh dễ vỡ lại khiến người ta yêu đắm đuối, không thể lãng quên những bông hoa nhỏ xinh, mềm mại. Nó biểu tượng cho tình yêu đầu thơ mộng và đầy e lệ.

Nhưng màu trắng kia lại mang đến sự rùng rợn, rét buốt sống lưng, tưởng chừng thần chết rình rập ngay trên đầu...

Hơi lạnh vây lấy thân ảnh chới với của cậu bé 12 tuối, trên mình là y trang kẻ xanh của bệnh viện chưa kịp thay ra, áo khoác lông dày cộp mà quản gia khó lắm mới khoác lên được, băng quấn kín đầu, khuôn mặt Junhyung tái nhợt lại cứng cỏi đến kì lạ, cảm xúc tột cùng được kìm nén lại bên trong.

Anh có cảm giác những người xung quanh anh đang giấu diếm điều gì đó, mỗi khi anh nói đến Yoseob đều cố ý tảng lờ đi...

Vì sao vậy?

Đứng đó rất lâu, rất lâu...

Anh muốn làm gió để được bay nhảy khắp mọi nơi...

Tự do, khoáng đạt như chú ngựa trắng phi trên thảm cỏ của thảo nguyên xanh...

Vậy em sẽ làm cỏ nhé...

Mỗi lần anh thổi qua có thể nô đùa cùng với em...

Nhưng khi gió bay qua rồi, em sẽ rất cô đơn...

Em sẽ chờ đến khi anh quay trở lại một lần nữa là được rồi...

Yoseob nói sẽ chờ Junhyung, vậy mà giờ... lại thất hứa... "Anh ghét em lắm Yoseob ạ"...

Nhói...

Đầu đau...

Bóng tối quẩn quanh ập xuống...

Junhyung ngã lịm trên tuyết băng giá, anh ước gì không bao giờ tỉnh lại nữa, tỉnh làm gì khi không còn ai chờ anh.

Ba ngày sau, qua trận sốt li bì, mơ mơ hồ hồ trên giường bệnh, trở về nhà với nhiều mông lung nghi vấn chưa hề được giải đáp.

Từ lúc nào, anh đã đứng trước căn biệt thự uy nghi, tránh lệ... thiết kế không chút cầu kì nhưng tinh tế đến hoàn hảo. Yoseob đã từng nói với anh, nhà của cậu là do cha cậu một tay xây nên, từ khâu thiết kế đến sắp đặt nội thất, ông ấy ắt hẳn là một kiến trúc sư tài năng... đáng tiếc... cha mẹ cậu đều không còn nữa, họ mất trong một tai nạn giao thông khi cậu còn chưa đầy một tuổi...

Junhyungie à, anh là người bạn đầu tiên của em đấy.

Nụ cười ấy...

Đầu anh lại đau...

- Cậu Yong Junhyung...

Là quản gia nhà họ Yang, người đàn ông già nua mái tóc lấm tấm bạc cúi đầu chào anh.

- Ngài chủ tịch hiện giờ không thể gặp cậu.

- Tại sao vậy?

Tay anh ra sức bóp lấy trán để giảm đi một phần nào đau đớn, đôi mắt nâu trầm mặc dạn dĩ một lần nữa ngước lên cao, nhìn người đối diện.

- Sau đám tang của cậu chủ Yoseob, ngài chủ tịch lên cơn đau tim, dù đã qua thời kỳ nguy hiểm nhưng vẫn trong thời gian theo dõi.

Im lặng một vài phút, anh bất chợt lên tiếng.

- Chú Oh, tôi hiện giờ cái gì cũng có thể nhớ rõ ngoại trừ việc liên quan đến Yoseobie, chú có thể nào...

- Cậu Junhyung, chúng tôi không được phép nói bất cứ điều gì cho cậu biết!

Người quản gia quả quyết.

- Tại sao... ?

- Đó là mệnh lệnh!

Mệnh lệnh ư? Tại sao lại ngăn anh nhớ đến Yoseob, tại sao lại bắt anh quên...

- Một bức ảnh của em ấy cũng không được sao?

Dù vĩnh viễn mất em nhưng anh muốn mãi mãi ghi tạc hình ảnh của em đến tận lúc chết...

- Xin lỗi cậu!

Cánh cổng sắt đóng lại trước mắt anh, lấy đi của anh tất cả niềm hy vọng và sức lực còn dư lại, đôi chân không chịu nổi sự đả kích mà khựu xuống. Câu trả lời cho anh cuối cùng lại là con số không tròn trĩnh.

***

Ring~~~ Ring~~~ Ring~~~

Tiếng chuông cửa phải không nhỉ, nửa đêm ai lại bấm cửa nhà anh như thế, thật bất lịch sự.

Junhyung rúc sâu thêm vào lớp chăn ấm, anh cử động một chút cũng không muốn, thân thể rệu rã như của người khác chứ chẳng phải của anh.

Họ sẽ nhanh chóng bỏ cuộc và đi về thôi.

Ring~~~ Ring~~~ Ring~~~

Ai đó vẫn lì lợm làm phiền anh, chuông cửa bị hành hạ ấn cho lạc tiếng.

Chăn không đủ thì thêm gối, anh tin chắc chắn mình sẽ thắng. Trông anh bây giờ chẳng khác con nhộng là mấy.

Ring~~~ Ring~~~ Ring~~~

- Đừng bấm nữa, đừng bấm nữa, ra đây… ra đây…

Cửa vừa hé, vật thể lạ không ngần ngại đã lao thẳng tới, xốc anh lên vai…

Quay một vòng… hai vòng… ba vòng… lắc lắc…

Cướp… người anh còn gì đâu mà rụng… lắc qua lắc lại đến xây xẩm mặt mày… cuối cùng anh cũng đáp đất an toàn. Đường đường "chính nhân quân tử" Yong Junhyung lại bị người ta xem như bao gạo vô tri quần cho đến ngại. Tư thế vừa rồi, không phải giống chồng… vác vợ về phòng sao, thật mất mặt.

- Đừng nói với tôi là mấy ngày qua cậu chỉ ngủ thôi đấy…

Cao gần mét tám, giọng điệu xỉa xói, thường có những hành động chẳng ai chấp nhận được… Không phải Yoon Dujun đại nhân thì là ai vào đây nữa chứ. Từ khi anh chuyển khỏi căn biệt thự tiện nghi, tiện dụng, người giúp việc đừng từng tốp, trước khi đi ngủ được dâng quần áo để thay, sáng có người gọi dậy đến khu chung cư nhỏ bé này thì chỉ có hắn biết mà tự do vô lại đến không hỏi đi không chào thôi.

- Tỉnh chưa hay để tôi lắc thêm mấy cái nữa??? Ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top