Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6.2

Chap 6.2 / Writen by Jen.Shining /

Junhyung đùa thôi? Hajime đứng ngẩn người hồi lâu, trong tim bỗng chốc như dạo ca diễn tấu khúc nhạc ma mị, thuần khiết mà lắng đọng. Thật lạ lùng khi cậu và anh ngủ chung mặc dù ở đây có đến hai phòng. Sau khi cậu thông báo sẽ về Hàn Quốc, Junhyung đã chuẩn bị trước cho cậu... Lời từ chối mãi không thoát ra, lực hút lạ lẫm vô hình khiến cậu muốn gần anh một chút.

- Anh có thể coi sự im lặng là đồng ý chứ, Yoseobie?

Một luồng điện chạy qua trí óc, đôi mắt vốn díp lại vì buồn ngủ của cậu mở to xoe tròn ngây ngốc hướng về anh đầy sự thắc mắc, Yoseob là ai vậy Junhyung?

Mãi không thấy động tĩnh gì từ cậu, Junhyung mới vỡ lẽ vội vàng tìm kiếm thần thái nên có trong lí trí, anh đã sai rồi, vốn tưởng dễ dàng tìm lại Yoseob, đó chính xác là suy nghĩ thiển cận từ anh, đưa tay lên bóp trán rồi lắc lắc đầu, người đứng kia là Nakamura Hajime chứ không phải Yang Yoseob, ít nhất trong tiềm thức của cậu đích thị như vậy. Ngực có hơi chút phiền muộn, anh chưa hiểu hết về Hajime, quá khứ và hiện tại, người kia thân thuộc quá đỗi, thực chất lại quá xa lạ, sợi dây nhân duyên mong manh cần thời gian để tôi luyện.

Hayeol từng kể lại cho anh nghe về Yoseob, về thân thế gia cảnh, dáng vẻ tính cách bên ngoài nhìn vào, gần như chưa bao giờ nhắc đến kỷ niệm nào liên quan đến cả anh và Yoseob, chẳng lẽ ở bên nhau từng đấy năm lại không ghi dấu ấn tượng nào đập vào mắt cô, kể cả nhỏ nhất. Anh chắc mẩm có điều gì đó được che đậy kỹ lưỡng, quá nhiều điểm nghi vấn, Hayeol là em cũng cha khác mẹ với Yoseob cơ mà... Cô là người đầu tiên thông báo cho anh về cái chết của Yoseob, người đầu tiên tìm thấy anh trong nhà kho đầy chặt bóng tối, nơi mỗi lần anh lo sợ đều trốn trong đó, người lôi anh khỏi căn bệnh trầm cảm đáng nguyền rủa... Còn gì nữa, Hayeol đã làm cho anh nhiều thật đấy nhưng lại ít khi anh thấy sự chân thành trong đáy mắt cô... Đối với cô chăm sóc anh, ở bên anh là nghĩa vụ, trách nhiệm của vị hôn thê?

Gần đây những cuộc cãi vã giữa hai người liên tiếp xảy ra, do Junhyung, do Hayeol, do cả hai, tình cảm giữa họ đâu còn toàn vẹn, ngoài mặt để đối phó với cánh báo chí, bên trong đã mục ruỗng, giã rượi từ lâu.

Giật mình bắt gặp ánh mắt xa xăm, mơ màng của Hajime, anh thở dài, nhẹ nhàng đi tới vuốt lên mái tóc cậu dịu dàng xoa xoa, chất giọng trầm ấm phá tan bầu không khí trì độn.

- Xin lỗi, em vào ngủ một chút đi, đến bữa ăn anh sẽ gọi.

Rốt cuộc, Hajime đang ngả mình trên chiếc nệm mềm mại màu xanh dương, gió ấm tỏa ra từ điều hòa vỗ về giấc ngủ của cậu... Cậu mơ thấy mình đang nằm dài trên đồng hoa hướng dương lộng gió, lưng dựa vào lòng ai đó, cảm nhận an toàn hiện hữu hư hư thực thực, cậu nhắm lại đôi mắt, nghiêng người thả mình vào lời hát. Cái âm thanh mờ ảo có vẻ đang vọng đến từ cánh cửa diệu hoặc của thế giới khác, thế giới tràn ngập sự đơn thuần...

Còn đâu bão tố phong ba khi em trượt dài trên bờ vai mạnh mẽ

Nức nở, cho khóe mắt tuôn xuống vực nước thấm đẫm áo anh

Đừng hỏi em những trái ngang vấp phải

Hãy cứ im lặng

Ôm em

Vỗ về em

Để em khâu chắp nhịp trái tim hai ta thành một

Ở bên anh

Tất cả ngoài kia chẳng còn ý nghĩa

Yêu anh

Bằng tất cả những gì em có thể trao anh...

***

Ring... ring... ring...

Âm thanh vọng lại từ phòng khách, không khí ám mùi thuốc lá cháy dang dở, Hajime dụi dụi mắt ngó nghiêng cái đồng hồ đặt ở tủ đầu giường, "Chết đã bảy giờ tối rồi", cậu ngủ quên mất, tại ngày hôm qua, tối trước khi đi, chẳng chợp mắt được chút nào, người chuẩn bị đi xa thường hồi hộp, hưng phấn như vậy.

Điện thoại vẫn kêu mà không có ai nhấc máy, Junhyung đi đâu rồi, Hajime chỉnh lại đầu tóc, trang phục rồi bước ra ngoài. Phòng khách trống không, tàn thuốc còn nghi ngút bốc lên cuộn lại thành đám nhỏ, anh có lẽ vừa ở đây thôi.

Ngó nghiêng khắp nơi, cậu đưa tay cầm điện thoại lên mà quên mất rằng cậu chỉ nghe thấy người đầu dây bên kia nói chứ cậu làm sao mà trả lời cho nổi, hiển thị tên người gọi là Yoon Dujun.

(Hello, coolboy, hôm nay chúng ta hẹn hò đi, có cả Hyunseung, YongGuk và một người vô cùng, vô cùng quan trọng nữa)

(...)

(Này, sao hả, có đi không)

(...)

(Đại thiếu gia ơi, trả lời tôi đi)

(...)

Hajime bối rối không biết phải xử lý tình huống nghiêm trọng này ra sao đây, cuộc gọi này là của Junhyung, cậu lỡ bắt máy mà chẳng nói gì, quá bất lịch sự.

- Là cuộc gọi của hyung phải không, đưa hyung nghe cho.

Junhyung im lặng đứng đằng sau Hajime đột ngột lên tiếng, thanh âm trầm khàn như kiểu ma vờn quỷ ám, thật muốn người khác chết vì trụy tim. Tim chững lại vài nhịp, bất động rồi giật thót, Hajime quay phắt ra sau và ngay lập tức ho sù sụ, nước mắt nước mũi giàn giụa vì khói hắc ín phun ra từ miệng anh.

Tiếng động lạ khiến đầu dây bên kia phải ngỡ ngàng, đầu óc xấu xa của Dujun bắt đầy liên tưởng đến hoạt cảnh nhức mắt và trào phúng đang diễn ra trong căn hộ của Junhyung, "Muốn trêu tức đại tỉ, cậu ấy thay đổi khẩu vị dẫn hẳn phụ nữ về nhà? Cãi nhau thôi mà cũng thật thi thú", suy nghĩ của hắn bị đứt đoạn khi nghe thấy tiếng anh hồi đáp trong di động.

(Yeobeoso, Junhyung nghe)

Anh đập đập lưng cho cậu, nét mặt trở nên vô tội không tả. Một tay vẫn kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút vào từng ngụm rồi lại phả ra làn khói trắng đục xoa dịu phiền não, anh tiếp tục cuộc đối thoại với Dujun.

(Được một tiếng nữa sẽ qua)

Đến lúc Junhyung dập máy, Hajime mới thở phào nhẹ nhõm, "đáng tiếc" cậu không gây ra họa khi mới bước chân đến nhà người khác, lần sau cậu xin chừa.

- Hajime, em đi tắm và thay đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn, hôm nay có người mời.

Junhyung tủm tỉm nhìn dáng vẻ buồn cười của cậu, kể từ hôm nay hứa hẹn sẽ không có ngày nào là không vui vẻ.

- [Nae, hyung chờ em... nhanh thôi..]

Trước khi cửa phòng khép lại, Hajime khổ sở ném cho anh lời quan tâm dặn dò, Junhyung lại xem đó là sự giáo huấn nghiêm khắc của cậu.

- [Hyung đừng hút thuốc nữa, hại sức khỏe lắm]

- Uhm...Được, nghe theo em.

Các chi giác đâu còn tuân lệnh anh nữa, nỗi lòng nung nấu, "Thật tốt nếu Hajime là Yang Yoseob, nếu không phải thì có khi nào dễ dàng quên Seobie đi tìm một người thay thế".

***

Tầng thượng nhà hàng Grey Ocean.

Grey Ocean thuộc chuỗi nhà hàng thuộc quản lý của tập đoàn Yong San, do tập đoàn Kim Cheol toàn quyền xây dựng và bài trí, đây là dự án hợp tác thành công ngoài sức mong đợi của hai tổ chức kinh tế lớn mạnh tại Hàn Quốc. Nhà hàng kiểu châu Âu cổ điển, tao nhã nổi bật với sắc trắng kem lịch lãm.

Nơi cao nhất là khu vực dành cho khách Vip, cấu trúc kính trong suốt khép kín, ngồi ở đây có thể nhìn thấy toàn cảnh Seoul náo nhiệt đầy màu sắc về đêm.

Cái hương vị trang trọng, quý phái được gửi gắm qua tiếng vĩ cầm du dương vang vọng, những chai champagn lóng lánh đắt tiền đặt trên khăn trải bàn trắng tinh in ấn hoa văn tinh tế.

- Dujun ~ oppa, anh ấy nói sẽ tới chứ?

Giọng nữ nhân trầm bổng, lành lạnh như uất ức, như oán trách.

- Em nên nhỏ nhẹ với cậu ấy, đừng hơi tí là làm ầm lên, Hayeol à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top