Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG V: Tự ái hay nỗi đau?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi đến ngã ba con đường về nhà, cô khựng lại, chợt nhớ mắt ngó dáo dác... 8h sáng, con đường vẫn vắng người... không một ai, cô mỉm cười an tâm, hít một hơi thật sâu, cô bước về nhà bằng đôi sandal bệt kẹp ngón làm chân cô đau... Leo hai cầu thang hát một khúc nhạc, cô đưa tay vặn ổ khóa... bước vào nhà...

Vừa vào đến nhà cô cởi áo khoác treo lên móc, đi về phía phòng ngủ, vừa đi cô vừa đưa tay cởi nút áo sơmi, Yoo Mi không bao giờ mặc đồ đi làm ở nhà, quần áo cô không có nhiều, nên cô phải giữ cẩn thận...

Yoo Mi khựng lại... cô cảm thấy dường như mọi thứ cũng đứng lại... trên giường cô... tên khùng đấy nằm duỗi thẳng tay chân mắt nhắm... Cô há hốc miệng, nhưng không thể thốt ra tiếng nào...

Hắn đang say giấc nồng như đây chính là phòng của hắn... hay là, cô vội cài nút áo lại đi ra... mình có lộn tầng không nhỉ? Yoo Mi đi ra ngoài nhìn quanh, thậm chí còn bước ra lan can nhìn xuống đếm xem đây có phải là tầng ba nhà cô không.

Toàn thân cô run rẩy, cô đẩy cửa vào... điều cô sợ nhất trên thế gian này không phải là ma quỷ, cũng không phải là những tên khùng. Cô bước thẳng vào phòng ngủ, bước nhẹ đến... Có chút bối rối khi cô nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp được tạc dưới bàn tay của Đấng Tạo Hóa... Tiếc quá, hắn đẹp trai nhưng lại bị khùng... cô nhẹ nhàng lay hắn...

-" Lucifel!"

Cô buộc miệng rồi bật cười nhẹ...

-" Ông cũng biết ngủ sao, Lucifel?"

Cô khẽ lùi lại khi thấy hắn vươn vai mở mắt, hắn bật ngồi dậy, làm cô giật mình lùi lại vài bước, hắn nhìn quanh, hình như hắn vẫn chưa biết mình đang ngủ ở đâu thì phải... hắn ngẩng nhìn cô... ánh mắt cô lại chạm phải đôi mắt màu nâu đen trong veo không chút phiền muộn.

-" Xin lỗi!"

Hắn hạ giọng lịch sự...

-" Đêm qua tôi không ngủ!"

Nghe như thế Yoo Mi nghĩ... thế thì liên quan gì đến mình... hắn bỏ chân xuống giường rồi rời khỏi phòng cô. Cô ngạc nhiên bước theo, thấy hắn đi vào phòng tắm, hắn bước đến lavabo, nhìn như tìm kiếm gì đó, cô đứng tựa cửa quan sát hắn... hắn ngẩng nhìn cô trong gương.

-" Yoo Mi, lấy cho tôi bàn chải mới!"

Giọng điệu của hắn ra vẻ bề trên, cô tròn mắt nhưng hỏi:

-" Vậy ngài có cần khăn mới, mỹ phẩm dưỡng da hay đại loại gì đó không?"

Hắn lắc đầu thản nhiên.

-" Khăn thì cần, còn mỹ phẩm dưỡng da thì không cần!"

Toàn thân Yoo Mi run lên bần bật, cô không thể kìm chế nữa, cô bật cười nắc nẻ, bước ra phòng khách miệng lầm bầm...

-" Tôi đang mơ... tôi đang mơ..."

Đột nhiên cô vấp phải vật gì đó dưới đất nên té nằm trượt dài, cô lồm cồm bò dậy, có lẽ nào hắn khùng thì cô cũng khùng theo hắn... Cô cảm thấy môi ươn ướt... vị mặn, cô đưa tay lên rồi nhìn... những ngón tay cô có màu đỏ...

Cô ngước mặt lên... tên khùng đứng trước mặt cô, hắn đang khoanh tay thản nhiên nhìn cô bị chảy máu mũi... hắn ngồi xổm xuống bên cô rồi hạ giọng:

-" Bây giờ thì cô ước đi, cho máu ngừng chảy!"

Yoo Mi đẩy hắn qua một bên đứng dậy, hắn khùng hết chổ nói. Cô đi vào phòng ngủ lấy bông băng, hắn bước theo sao cô, hỏi...

-" Chừng nào cô mới ước chứ, tôi không có nhiều thời gian đâu!"

Yoo Mi bước đến gương tủ áo tự làm thuốc cho mình, hắn đứng sát kế bên, lại khoanh tay tựa người vào cánh cửa tủ bên cạnh nhìn cô, cô khẽ ngước mặt lên như cho máu khỏi chảy ra nữa, nhưng máu vẫn thấm loang đỏ mấy miếng bông của cô... thấy hắn ở không nên cô nói:

-" Xòe tay ra!"

Hắn làm theo, cô đặt những miếng bông băng có máu lên tay hắn rồi lấy miếng mới, lại chậm vào mũi... cô lên giọng:

-" Có vậy cũng cần phải ước sao?"

Hắn gật đầu, cô bắt đầu nghi ngờ khi nãy giờ máu vẫn chảy, hay là, cô nhét hai miếng bông vào mũi quay nhìn hắn... nhìn thẳng hắn...

-" Tại sao mũi tôi lại không thể cầm máu được, ông có dẹp ngay cái trò quỷ quyệt đó đi không? Lucifel, ông nghĩ ông làm như thế thì tôi sợ và ước sao, đừng hòng dụ dỗ tôi!"

Cô kiên quyết đi ra giường nằm, vì cô nghĩ nằm sẽ tốt hơn, cô thản nhiên nằm trước mặt một người... lạ

Hyun Joong đi ra bếp để vứt mấy miếng bông băng có máu vào thùng rác, anh đi rửa tay rồi đi qua phòng ngủ, thấy con bé đấy nhắm mắt, anh bước đến.

-" Yoo Mi, bàn chải và khăn mới đâu?"

Yoo Mi vội mở mắt to thật to, và tròn thật tròn.

-" Thiên thần đâu cần phải rửa mặt!"

Nghe Yoo Mi không trả lời câu của anh, mà nói câu khác thì anh lên giọng đáp lại

-" Ai nói?"

Nhìn thấy Yoo Mi lắc đầu xoay người qua bên kia thì anh tiếp:

-" Chỉ cần cô ước điều thứ nhất, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi sẽ không làm phiền cô nữa, cho đến khi nào cô có nguyện ước thứ hai, chúng ta mới gặp lại!"

Yoo Mi thinh lặng nhìn vào khoảng không trước mặt... nếu cô ước thì sao, cũng chỉ là những ước muốn không hoàn hảo. Cô không cần, không ai cho không ai một thứ gì, cũng chỉ là lấy từ bên này đem qua bên kia, Lucifel đã khẳng định như thế trong Bedazzled rồi còn gì.

Cô sẽ vượt qua khoảng thời gian cám dỗ này, cô quyết định mau lẹ dứt khoát trong mọi việc, trừ một việc duy nhất đó là cô không thể dứt bỏ cái công việc dọn dẹp văn phòng thiết kế trong 5 năm qua mà thôi, cô đáp:

-" Bàn chải và khăn mới ở trong tủ phòng tắm!"

Rồi cô nhắm mắt lại...

-----

Hyun Joong đi qua phòng tắm, cái con bé lì lợm, không biết hưởng thụ, không biết số mình may mắn, nó nói thế thì chẳng khác nào bắt anh ở đây chờ nó... Anh muốn ở nhà mình hơn, chừng nào nó gọi thì anh đến, đơn giản có thế nhưng sao anh lại không...

Hyun Joong ngẩng nhìn trời... không thấy trời vì trong nhà, anh lục tủ tìm bàn chải và khăn mới... Anh chải răng, vừa chải vừa nhìn mình trong gương và thầm nghĩ... Sao Papa lại làm khó con vậy...?

Rửa mặt xong xuôi anh đi ra ngoài, nhìn qua phòng ngủ chỉ thấy tấm lưng Yoo Mi, nhưng anh nghe hơi thở đều, con bé ấy ngủ rồi, lại ngủ say. Anh bước đến bàn làm việc nhỏ trong góc phòng ngồi xuống, mở bìa sơ mi màu đen trên bàn, bên trong toàn là hình mẫu quần áo...

Anh đưa tay lật xem, những hình vẻ thô cứng không màu sắc, cũng không cảm xúc, phần đông chỉ hai màu trắng và đen. Anh đưa mắt nhìn quanh trên bàn làm việc, một hộp chì màu với 64 màu còn nguyên si trong hộp, bất giác anh nhìn về phía phòng ngủ... có thứ cảm xúc gì đó thoáng qua trong lòng anh.

Hyun Joong quay đi tiếp tục xem hình vẽ cho thời gian qua đi... anh ngã người ra ghế, anh đã biết nên mời chào cái con người nhỏ bé khốn khổ ấy điều ước gì rồi, anh gấp bì sơ mi lại, bước ra ngoài, ngồi xích đu...

Đong đưa nhìn trời cho thời gian trôi qua, nắng chói chang anh mới đứng lên vào nhà, vừa vào nhà anh ngửi thấy mùi thơm, anh mới nhớ anh chưa được ăn... anh bước về phía bếp nhỏ, thấy một con người nhỏ nhắn...

-----

Yoo Mi dậy thì mũi cô hết chảy máu, cô đi rửa mặt và nấu cơm trưa, cô đã thông suốt. Hắn tính ở đây ư đợi cô ước sao? Rồi hắn sẽ chán ngay thôi, hắn là người bận rộn, còn có nhiều người dễ bị hắn dụ hơn là cô.

Còn nếu như hắn là tên khùng, cô gọi cảnh sát... mà không, nếu hắn gây cho cô phiền toái... Không, gọi cảnh sát, nghĩ thế cô buông tay đi lại chiếc điện thoại bàn được đặt trong góc nhà, cô bấm số... đang đợi máy thì cô ngửi được mùi khét, trời cô đang nấu cơm mà, sao hôm nay cô làm việc lung tung thế... một luồng gió vụt qua bên cô... cùng tiếng nói bên tai.

" Alô, sở cánh sát 13 đây!"

Cô run rẩy lắp bắp khi trước mắt cô, hắn ngang nhiên đưa tay lên... tóm lấy ngọn lửa lớn đang bùng cháy dữ dội trong chảo... ngọn lửa biến mất trong tích tắc...

" Sở cảnh sát 13 nghe đây!"

Giọng nói bên kia hối thúc, cô lắc lắc đầu...

" Xin lỗi, gọi lộn số!"

Cô buông máy xuống đứng lên từ từ...

-----

Hyun Joong lao nhanh đến khi thấy cái con bé đang làm bếp thì đi điện thoại lại không chịu tắt bếp. Lửa bùng cháy ở chảo khi quá nóng, theo bản năng anh hành động... không có gì nghiêm trọng xảy ra, trừ cái chảo đen thui khét lẹt.

Anh quay lại nhìn... thấy con bé đó đứng chết trân há hốc mồm, vậy là nó đã thấy bản lãnh của anh, và tin anh là ai rồi nhỉ, anh bước đến tự tin...

-" Bây giờ cô tin tôi là ai rồi chứ?"

Yoo Mi nghe thế gật gật đầu, cô đi lại phía bếp, cầm cái chảo đen lên ngắm nghía rồi bỏ vào bồn rửa chén, lấy cái nồi khác làm thức ăn... Tôi đang mơ... Tôi đang mơ... Vừa làm cô vừa nhủ lòng như thế... đang mơ... và có thể đây là một giấc mơ thật dài...

Hyun Joong thấy con bé không nói gì, chỉ lặng lặng tiếp tục nấu cơm, anh đi lại cái bàn thấp được đặt ngay giữa nhà ngồi xuống. Dù gì anh cũng đang đói, để nó nấu cơm vậy...

Anh bắt đầu nhìn Yoo Mi với ánh mắt quan sát... mái tóc xoăn dài ngang giữa lưng được cột lại, nhưng không gọn gàng, dáng người nhỏ nhắn, tay chân linh hoạt, khuôn mặt con bé thì anh đã thấy... Có chút dễ nhìn, không xinh đẹp tuyệt trần, không quyến rũ gợi cảm... nhiều không thế mà nó không chịu ước...

Yoo Mi dọn cơm lên bàn khi cô cảm thấy đói, hơn nữa cô phải ăn đúng giờ. Cô làm việc được sắp xếp đúng thời gian vì cô phải giữ sức khỏe cho mình... Thấy hắn ngồi đấy như chờ đợi ăn cơm... Thế là sao nhỉ? Cô chỉ dọn chén của mình, cô ngồi xuống, thản nhiên như không có hắn hiện diện... bắt đầu ăn...

Hyun Joong nhìn thấy con bé ăn cơm một mình, anh đứng lên tự đi lấy chén đũa, ở nhà anh vẫn thường làm một mình đấy thôi... Anh đi lại bàn ngồi xuống, nhìn vào... hai món, nhưng thấy hấp dẫn bởi màu sắc thật đẹp, lại có mùi thơm... Anh đưa đũa vào đĩa màu xanh... anh khựng lại khi con bé đấy dùng đũa của mình cản anh, anh nghe:

-" Thiên thần cũng phải ăn sao?"

Anh ngẩng lên đáp gọn:

-" Làm xong bài thi tôi sẽ là thiên thần!"

Rồi anh đưa tay còn lại lên kéo tay con bé đấy ra, lại nghe nó hỏi:

-" Vậy khi là thiên thần rồi, có cần phải ăn không?"

Anh chỉ gật đầu vì đưa miếng thức ăn vào miệng... cái gì vậy không biết, anh đưa tay bịt miệng chạy ra thùng rác nhổ miếng thức ăn đó...

Yoo Mi bình thản khi thấy tên khùng chạy ra thùng rác nhổ thức ăn... cô cầm chén của mình lên lùa vội cơm vào miệng vì trong lòng cô, tự dưng có cái cảm xúc cay đắng dâng trào...

Cô biết mình không làm gì ra hồn cả, bởi thế cô chỉ được làm phụ bếp... từ nhỏ đến lớn, mỗi việc cô làm đều không giỏi, nhưng cô không vì thế mà bỏ việc, lúc ở viện cô nhi, Soeur đã từng nói với cô:

"Chỉ cần con cố gắng, một ngày nào đó con sẽ thành công!"...

Cô đã cố gắng suốt mười mấy năm trời, nhưng chẳng thấy thành công đâu cả... Rồi năm tháng trôi qua, cô tự trang bị cho mình vẻ bình thản trước những lời cùng hành động chê bai của thiên hạ, nhưng thật trong đáy lòng cô, lúc nào cũng xuất hiện cái cảm giác tủi cho thân phận mình...

Hyun Joong đi lại bàn, nhìn những dĩa thức ăn trên bàn, chỉ có vẻ bên ngoài, anh chưa từng ăn cái gì mà dỡ tệ như thế... cũng chẳng biết là món gì nữa...

Anh ngẩng nhìn cái con người nhỏ bé khốn khổ trước mặt... con bé mặt cúi xuống, lùa cơm vào miệng liên tục như một cái máy, với góc độ này anh không thấy rõ gương mặt nó, nhưng anh thấy đôi mi nó cụp xuống, sau hàng mi dài đó anh thấy đôi mắt nó long lanh... bởi nước... Tự dưng anh bối rối, cộng chút hối hận cho hành động của mình... anh cầm đũa lên, nhắm mắt cố nuốt thứ gì đó không biết là thứ gì...

Yoo Mi nhìn thấy những hình ảnh trước mắt mình nhòe đi, cô biết mình sắp khóc... Không, cô không nên yếu lòng vào giây phút này, đó là cơ hội cho Lucifel... và làm sai quy tắc của cô, đó là khóc trước mặt một người nào đó...

Mười mấy năm qua cô chỉ khóc khi có một mình, vì cô luôn hiểu không ai thương bản thân mình hơn chính mình, cô cũng không cần sự thương hại của một ai... mạnh mẽ lên nào... cô dừng lại buông chén xuống, ngẩng nhìn...

Hyun Joong cũng dừng lại khi nhận được ánh mắt của con người nhỏ bé khốn khổ trước mặt, con bé ấy cứ nhìn anh chằm chằm, như muốn nói gì đó... quan trọng... anh đặt chén xuống, ngồi thẳng lại... hỏi:

-" Cô đã suy nghĩ ra điều ước thứ nhất rồi chứ?"

Yoo Mi không trả lời mà lại hỏi:

-" Ông dự tính ở đây cho đến khi nào tôi ước mới thôi à?"

Hyun Joong gật đầu nhẹ.

-" Phải!"

Yoo Mi tiếp với những điều không thể tin.

-" Có nghĩa là tôi phải nuôi cơm ông hằng ngày cho điều ước của tôi sao?"

Hyun Joong lại gật đầu.

-" Phải!"

Yoo Mi lại tiếp:

-" Không phải là quỷ chỉ hút máu người thôi sao?

Hyun Joong khẽ nhíu mày tỏ ý không bằng lòng.

-" Tôi đã nói tôi không phải là Lucifel!"

Yoo Mi gật đầu như đồng ý.

-" Okay... sinh viên năm cuối, một lần thôi, chúng ta nói rõ ràng minh bạch nhé, tôi sẽ không ước bất cứ điều gì, và nhường quyền này cho người khác!"

Hyun Joong khẳng định

-" Không thể vì cô là người đã được chọn!"

-" Tại sao chọn tôi?"

-" Vì cô có rất nhiều không, để cần có mọi thứ cho những điều ước!"

Yoo Mi cười nhạt.

-" Chỉ vì lý do đó mà cám dỗ tôi ư? Tôi sẽ phải trả gì sau những điều ước ấy?"

Hyun Joong lắc đầu nhẹ.

-" Không gì cả, trái lại cô còn có thêm mọi thứ!"

-" Và tôi nên nghĩ đây là ưu đãi của Thượng Đế dành cho tôi sao?"

-" Đúng!"

Yoo Mi lắc đầu.

-" Không, hiện nay tôi rất hài lòng với những gì mình có, tôi không than trách Thượng Đế bất cứ điều gì để Người phải lo lắng cho tôi!"

-" Đó chỉ là lời trên môi, trong đáy lòng cô, cô muốn rất nhiều, rất nhiều, đại khái như, cô ước đi, cho mình có ý tưởng sáng tạo, đôi tay khéo léo, để vẽ nên những gì đẹp nhất, hoàn hảo nhất!"

Hyun Joong chỉ về phía bàn làm việc, tiếp:

-" Những hình mẫu với đường vẽ thô cứng, không màu sắc, không cảm xúc..."

Yoo Mi đứng phắt dậy khi cô không còn có thể kìm chế chặn lời hắn.

-" Thế thì sao, dù tôi có vẽ ra sao thì cũng là của tôi, không liên quan đến anh, anh đang châm biếm và khiêu khích tôi với tác phong của Lucifel, tại sao anh lại thích soi mói người khác, thích chạm nỗi tự ái của người khác, anh vui sao khi thấy người ta đau khổ, anh đừng có mơ, tôi không vì lời nói của ai đó mà đau khổ đâu, tôi nấu cơm rồi, còn anh thì dọn dẹp rửa chén đi!"

Yoo Mi chỉ dùng một hơi cho toàn câu, cô đi nhanh về phòng ngủ, kéo cửa sập mạnh...

Hyun Joong nhìn theo... cái con bé miệng nhỏ tiếng to, hơi dài, anh chỉ nói sự thật thôi... thiếu điều như nó muốn phun hết toàn bộ cơm ăn nãy giờ vào mặt anh, xem nó kìa, mới ăn xong đã vào phòng ngủ, ở dơ quá...

Anh đứng lên dọn dẹp, đâu phải anh chưa làm, cho ăn đồ dỡ tệ, còn bắt anh dọn dẹp, anh ngẩng nhìn trời... chẳng thấy trời vì trong nhà... Papa sao làm khó con vậy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top