Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 38 : *JA

Vương Nguyên sau khi nói xong cuộc điện thoại , cũng có chút buồn ngủ , nhưng trời vẩn cứ sáng , lệch múi giờ , nếu tính thời gian thì giờ ở Mỹ cũng đã tối , cậu thật sự đã rất mệnh mỏi .

Hôm nay phải ngồi máy bay tám tiếng đồng hồ , lại còn chạy xe bên ngoài vòng tới vòng luôi cả buổi tối , chút sức lực của cậu vốn đã cạn rồi .

Nằm lăn tới lăn lui trên giường nhưng vẩn không thể ngủ được , cộng với việc nhà của cậu đột nhiên bị ai đó chiếm mất cứ quẩn quanh trong suy nghỉ , không thể nào để đầu óc thư giản mà ngủ được, và Vương Nguyên vốn là người cẩn thận trong công việc, cứ lo lắng suy nghỉ hợp đồng ngày mai phải làm thế nào, củng chưa xem xét kỉ thật có chút hồi hợp cùng bực bội , cậu truóc đây luôn chuẩn bị chu toàn hồ sơ công việc nhưng do lần này thời gian gấp gáp cộng với 1 số chuyện ngoài ý muốn mà không có thời gian xem lại tài liệu , mệt mỏi nghỉ tới nghỉ lui mà thiếp đi bao giờ không hay


16- PM

Độ khoản 4 giờ chiều , Vương Nguyên giật mình tỉnh giấc , đầu có chút đau , nhìn đồng rồi liền phát hoảng , chẳng phải ngày hẹn gặp đối tác mà Tử Phàm nói là hôm nay sao ? nhưng cậu không có điện thoại , lại không có trở về nhà mà Tử Phàm chuẩn bị cho cậu vậy A Mỹ biết tìm cậu ở đâu đây ? đã trể giờ chưa ? ôi trời Roy Wang năm năm qua ở Mỹ chưa từng gặp phải trường hợp này , mọi sinh hoạt của cậu đều theo giờ giất rất quy cũ , đã thật lâu chưa luốn cuốn lo sợ trể giờ như bây giờ...


Tự bản thân cậu củng giật mình... không lý nào vừa trở về Trung Quốc liền trở thành lại Vương Nguyên vụng về của ngày xưa ? cảm giác này... dóng y như đúc, nói đúng hơn là chính là cảm giác vào mổi buổi sáng của mọi khi cậu lo lắng trể giờ xe bus và không kịp hóa trang để tới trường Dver , thật không muốn nghỉ tới.

Cậu lắc đầu mấy cái thật mạnh để đảm bảo bản thân đã tĩnh táo , rồi mau chóng tìm trong vali chiếc card thông tin mà hôm qua A Mỹ đưa cho cậu , tìm số điện thoại của cô ấy và gọi

"Xin chào , tôi là Trương A Mỹ"

-Xin chào , là tôi , Roy đây

Vương Nguyên vừa nói xong , đầu dây bênh kia liền lập tức kích động chen vào , giọng nói có phần gấp gáp

"Roy , Roy ? cậu đã ở đâu a ? có biết tôi tìm cậu rất cực khổ không ? 7 giờ tối nay là chúng ta đi gặp đối tác đó , cậu đang ở đâu sao tôi tới nhà tìm cậu không thấy ? ây daa giám đốc đã rất lo lắng cho cậu..."

Vương Nguyên nhíu mày , có chút khó chịu hỏi .

-Chị nói cho Tử Phàm biết rồi à ?


"..ừ..nói rồi... giám đốc dặn tôi có gì nhất định phải báo , cả buổi sáng không tìm được cậu lại không thể gọi di động tôi lo quá nên đã nói với giám đốc , giờ cậu đang ở đâu ? tôi tới rồi chúng ta chuẩn bị đi là vừa !"

-Tôi đang ở khách sạn Gia Dương ở đường XXX , phòng '715..'

"Được được , tôi sẽ tới ngây , tôi sẽ nói với giám đốc là đã tìm được cậu!"

-ừ.

Vương Nguyên tắt máy rồi thở dài , biết ngây mà , Tử Phàm gọi A Mỹ đến cái chính là để giám xác cậu , xem cậu bao nhiều tuổi chứ ? thật bực bội , tội danh của Tử Phàm như nặng thêm 1 bậc =]]]]

.......

chừng 30 phút sau , A Mỹ đã đến và cùng cậu bàn giao hợp đồng lần này , cả hai ngồi trao đổi không để ý thời gian chỉ một lúc sau đã gần 6 giờ , A Mỹ liếc nhìn đồng rồi nói với Vương Nguyên


-Roy à , cậu đã hiểu chưa ? thế chúng ta đi nhé , đối tác lần này rất lớn chúng ta không thể tới trể đâu , dạo này đường xá ở Trung Quốc lại hay kẹt xe lắm nên là đi bây giờ là vừa rồi đấy.

Vương Nguyên nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay rồi nhanh chóng trả lời

-Được , đi thôi !

Vì Vương Nguyên không biết đường xá ở đây nên đã không tự lái xe mà ngồi cùng xe với A Mỹ , vì phía trước có tài xế nên cả 2 ngồi phía sau tranh thủ bàn bạc thêm 1 lúc , khi nghe tài xế nói gần tới Vương Nguyên liền chỉnh lại y phục tương tất , cảnh giác hỏi A Mỹ

-Đối tác lần này của chúng ta tính cách như thế nào ?

A Mỹ vẩn chăm chú nhìn tài liệu trên tay và trả lời Vương Nguyên


-Không biết luôn , cậu có thấy không ngây cả tên công ty còn không tiết lộ , chỉ là nghe cấp trên nói thân phận tương đối không bình thường , họ mua tranh của chúng ta nghe nói là cho sự kiện bí mật nào đó . thần bí vô cùng.

Vương Nguyên nghe nói vậy có chút khó chịu ! liền nhăn mày


-Sao có thể như thế ? nếu họ muốn giử kính chúng ta đương nhiên không tiết lộ thông tin khách hàng , đằng này tên không công ty củng không , chẳng có 1 chút thông tin nào , đùa chúng ta sao ? nhở đâu lừa gạt thì thật phí thời gian

-Ấy , không thể nào đâu , nếu không phải bận thì là chính chủ tịch đại nhân của tôi đi tiếp đãi vị khách này đấy , hình như là có quan hệ , sao mà lừa gạt được !

-ừ !

-------------------------------------------------------------



Vương Nguyên và A Mỹ đi đến nhà hàng mà đối phương đã đặt trước , vừa đến đã có nhân viên đặc biệt tiếp đải ,dẩn cậu cùng A Mỹ đến trang phòng riêng , nhà hàng kiểu Tây hiện đại và cực kì sang trọng , đương nhiên là đạt chuẩn 5 sao , cậu không phải chưa từng đến những nơi sang trọng để gặp khách hàng , chỉ là không hiểu sao... trông chổ này có chút đặc biệt ?

cảm thấy có chút gì đó thuận mắt , cậu còn để ý phía trước để bản tên nhà hàng *JA

2 chử cái này.. không hiểu sao lại quen mắt như thế , nhưng thật sự là không nghỉ ra...


Phòng ăn này rất lớn , hiện đại và rất sạch sẽ , chiếc bàn tròn lớn đầy ấp thức ăn tuy Vương Nguyên từ hôm qua đến giờ vẩn chưa ăn gì cậu đích thật là sắp đói chết đến nơi nhưng vẩn là không dám động đủa , ăn với khách hàng , chắc chắn là chỉ có thể ăn vài miếng có lệ tuyệt đối không thể ăn no , vả lại khách hàng còn chưa tới , công việc chưa bàn xong , cậu sao có thể ăn uống đây ? muốn giử tác phong chuyện nghiệp tuyệt đối phải hy sinh một chút !


2 tiếng sau !


-Tại sao còn chưa tới ? chẳng phải nói đối tác quan trọng đặc biệt có danh tiếng sao , sao có thể để chúng ta ngồi đợi lâu như vậy củng không có 1 cuộc điện thoại ?


Vương Nguyên nóng nãy nhíu chặt chân mày hỏi A Mỹ, mặt của cậu đã có chút xanh xao , môi củng trở nên nhạt màu không còn hồng hào như trước nửa , đôi tay cậu còn rung rẩy ôm chặt phía lòng ngực , A Mỹ thấy vậy liền hỏang sợ nghi hoặc hỏi lại Vương Nguyên .

-Roy , cậu sao vậy ? đau bao tử sao ?

Có thể không đau sao ? nói đúng ra là cả 1 ngày rồi cậu chưa ăn gì từ khi xuống sân bay , chỉ uống một chút nước , trước đó cậu đã có bệnh đau bao tử rồi , cường độ làm việc mạnh ở Mỹ cậu thường xuyên quên mất chuyện ăn uống , đôi lúc cả ngày không ăn củng không thấy đói , nếu cậu ở cùng Tử Phàm , mổi buổi trưa anh sẽ ép cậu , vờ bảo cậu đi cùng rồi cả hai ăn trưa cùng nhau , bửa tối củng vậy , không ép cậu thì cậu sẽ không ăn thật , bệnh của cậu đả nặng đến mức bác sĩ đã phải đập bàn , kê thuốcc kích thích ăn uống và đặc biệt dặn dò rất nhiều , bảo là nếu thật sự bỏ ăn như thế sẽ dẩn đến triệu chức chóang váng thậm chí là ngất xỉu , nhưng Vương Nguyên thật chất là không xem chuyện này ra gì mà , bỏ ăn một hai bửa cậu đương nhiên không chết được a , vô cùng cứng đầu , ai nói củng không nghe.


Nhưng hôm qua phải bay cả ngày trời , chạy tới lui ngoài đường khi tới khách sạn chỉ biết mệnh chết mà ngủ chưa ăn uống gì , thật sự là không chịu nổi , đồ ăn trên bàn đã bị điều hòa thổi đến nguội lạnh , mùi thức ăn bóc lên khiến cậu cảm thấy khó chịu thậm chí là buồn nôn sắc mặt củng tệ đi rất nhiều , A Mỹ rất lo lắng , cậu cứ ôm chặt lòng ngực cuối gập đầu khiến cô vô cùng lo lắng , lớn giọng hỏi lại


-Cậu có sao không ? để tôi gọi hỏi họ xem sao rồi chở cậu đi bệnh viện nhé ?


Vương Nguyên như muốn ngã xuống bàn , A Mỹ hoảng hốt đở cánh tay cậu lại

-Tôi...không sao... chị thử kiểm tra lại xem hôm nay họ có đến không...


A Mỹ gật đầu rồi nhấn một dãy số gọi lên tổng công ty , bênh kia lập tức có phản ứng , nói gì đó một chúc chợt A Mỹ nhíu mày , gương mặt có chút khó chịu rồi cúp máy , quay sang nói lại với Vương Nguyên.


-Roy à , bộ phận ngoại giao vừa nói ông chủ bênh họ không muốn gặp chúng ta , nói rằng họ muốn bàn bạc với người có địa vị cơ , cho gặp 2 trợ lý quèn là quá xem thường họ rồi , chủ tịch nói sẽ trực tiếp tiếp đại vị khách này , chúng ta...về thôi !

-Chết Tiệc !!!

Vương Nguyên tức giận trố mắt lên nhìn , con mẹ nó , dự án này củng không phải là cậu dành làm mà là đích thân Tử Phàm bảo cậu đi gặp , thế mà họ dám cho cậu leo cây sao ? đã thế , ở Mỹ ngây cả Hoàng Tử Wiliam cậu củng đã từng tiếp đải , cậu là nhà cố vấn có thực lực nhất IZ , người của hòang gia còn chưa dám chê cậu ? vị khách này rốt cuộc là lai lịch gì , có tư cách gì mà dám chê trách không muốn gặp cậu ? trợ lý quèn sao ? tất cả củng tại tên Lưu Tử Phàm đó , cậu học đại học Hoa Kì 4 năm đâu phải để đi làm trợ lý cho anh ta ? lấy lý do sợ rằng sẽ nhớ cậu trong khi họ làm việc chung ở một tòa nhà mà ráng ép vào , để giờ đây thành ra như thế


Cơn đau ở ngực cùng cơn giận trong đầu khiến cậu vô cùng tức ngực, thở một hơi dài éo cơn giận xuống Vương Nguyên gượng giọng ngăn tiếng rên rỉ của bản thân mà nói với A Mỹ

-Tôi đi rửa mặt một chút , chị cho tôi mượn điện một chút nhé...


A Mỹ tuy không hiểu nhưng vẩn đưa cho cậu

-Đây !

......

Trong phòng vệ sinh nam , sau khi rửa mặt thật kỉ liên tục tát nước vào để có thể tỉnh táo nhưng cậu vẩn cứ thấy không khá hơn... bao tử thật sự rất khó chịu , đầu thật sự quá choáng rồi , còn tếp túc như vậy , chỉ sợ bản thân liền ngất xỉu bao giờ không hay , nhưng bay giờ cậu ở đây... ngây cả một người có thể dựa dẩm củng không có , trở về đây cả thế giới liền chỉ còn mình cậu , trong lúc đầu óc hổn loạn chợt nhớ nhung nội nội vô cùng....

nếu như còn bà , có phải bây giờ Vương Nguyên liền sẽ lập tức gọi điện khóc lóc với bà rằng công việc bên ngoài này thật sự quá vất vả , cậu đã thật cố gắng , cậu mệt mỏi lắm , có thể ngây lập trở về làm nủng với bà không...?

Không một ai trả lời Vương Nguyên cả... nhưng tự trong lòng cậu đã có đáp án , từ lâu cậu đã có thể chấp nhận sự thật chính là nội nội đã mất... người thân duy nhất của cậu đã không còn từ lâu , nhưng khi trở về nơi này , những đau khổ mà Vương Nguyên tưởng đã có thể quên lãng bổng kéo về ồ ạt , thật sự muốn có một lần "Nếu như"....


Liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay , có một chút do dự , một chút hồi hợp đan xen.


Cậu muốn gọi cho Chí Hoành... người cậu tin tưởng nhất , người duy nhất trên thế giới này không tổn thương cậu , thật sự nhớ cậu ấy lắm.

0909XXXXXXX....


Đôi tay có chút run rẩy ấn từng dẩy số , đã lâu như thế , không biết cậu ấy còn dùng số cũ không ? ngày trước khi Vương Nguyên có điện thoại , danh bạ chỉ lưu một mình số nhà , số của Chí Hoành thì tự cậu có thể nhớ rất rỏ .


Không lâu sau đó , điện thoại liền có phản ứng... đổ chuông rồi... Chí Hoành vẩn dùng số này sao ?

Tin...tin...


"Alo?"

..........

Giọng nói quen thuộc ....


bầu không khí yên lặng... đầu dây bên kia cũng im lặng chờ Vương Nguyên trả lời , cậu lại do dự không biết nói gì với Chí Hoành , nói là cậu đã trờ về rồi Chí Hoành cậu có vui vẻ không ? hoặc bạn thân của cậu đã trờ về , nhớ tớ chứ ?

Đương nhiên không thể....

Cậu bỏ đi những năm năm , không một tin tức không một lời từ biệt , bây giờ thì có tư cách gì đối với Chí Hoành xem như không có chuyện cậu chỉ đi du lịch năm năm bây giờ trở về hỏi câu ấy có thể làm bạn thân nửa không ?

Ngây cả cậu củng không thể tha thứ cho mình , thật là tệ quá...

-Là ai đó ? lên tiêng đi , không lên tiếng thì tôi sẽ cúp máy.


Vương Nguyên như hoàng hồn khỏi mớ suy nghỉ chán nản của mình , cảm nhận được đầu dây bên kia đã không còn kiên nhẩn cậu mới lấy hết can đảm , giọng nói củng khẻ dần ..

-Hoành Thánh nhỏ... là tớ đây...


............................


Không khí yên lặng , Vương Nguyên chưa từng nghỉ bản thân lại có thể hồi hộp như vậy khi đối mặt với cậu bạn cùng nhau lớn lên của mình..

cậu vốn không định gặp lại Chí Hoành , không phải không muốn , mà là là không dám gặp lại cậu ấy... Chỉ định trở về âm thầm thực hiện kế hoạch rồi lặng lẻ rời đi nhanh chóng thôi.

Nhưng thật sự khi ở quê hương của mình mà lại không có lấy một người bạn ở bên , trước giờ Vương Nguyên chỉ xem trọng một mình Chí Hoành , trong tình thế yếu đuối như vậy thật sự lại càng muốn gặp Chí Hoành hơn nửa , muốn kể lể , muốn than thở với cậu ấy mấy năm qua bản thân đã sống khổ sở như thế nào , cô đơn bao nhiêu ? nhưng chính là không dám , không đủ can đảm , cậu đi từng ấy năm , bây giờ quay lại... Chí Hoành còn cần cậu nửa hay không ?

Đã từ rất lâu rồi thói quen chuyện gì củng không muốn nói với cứ thích âm thầm chịu đựng . Nhưng thật ra không phải không muốn nói , chỉ là... không đúng đối muốn nói.... và củng chẳng có ai lắng nghe cậu kể lể cả...

Chí Hoành không nghe được.
Nội nội thì không thể nghe...




-.........


Cứ mãi mong lòng chờ đối phương lên tiếng , họ cứ yên lặng gần 3 phút trôi qua... Vương Nguyên thật sự là không chịu nổi nửa , chắc hẳn là Chí Hoành không muốn gặp cậu , cùng lúc đó thì bao tử Vương Nguyên nói lên một tiếng, cậu từ bồn rửa mặt trợt xuống mặt đất lạnh lẽo , tuy nhiên cậu vẩn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay và ngất đi.


Chí Hoành do dự một chút , rồi liền lên tiếng...


"Vương Nguyên phải không...? cậu đang ở đâu vậy...."


......

........



Nhưng thật lâu sau đó củng không ai trả lời Chí Hoành ? nhưng điện thoại thì vẩn ở chế độ nghe , sao lại như vậy ? không gian yên lặng như tờ , Chí Hoành bắt đầu sốt ruột mà lập đi lập lại câu nói

"Vương Nguyên ? Vương Nguyên ?? trả lời tớ đi , cậu làm sao vậy ? Nguyên à !!!!!"


-Vương Tuấn Khải ! , không hay rồi , không biết cậu ấy xãy ra chuyện gì nhưng không trả lời nửa ??


Ba người bọn họ Thiên Tỉ , Tuấn Khải cùng Chí Hoành chính là đang ngồi cùng một chổ , sau khi Chí Hoành nghe điện thoại thì sắc mặt liền thay đổi... Vương Tuấn Khải hắn chính là củng sớm đoạn ra ai ở đầu dây bênh kia.... mỉm cười đầy ẩn ý với Thiên Tỉ , Thiên Tỉ củng chỉ biết nhún vai lắc đầu , nhưng sau một lúc thấy Chí Hoành vẻ mặt lo lắng liên tục gọi tên Vương Nguyên thì cả 2 liền khẩn trương nhìn Chí Hoành , sau khi nghe Chí Hoành nói cậu xãy ra chuyện không hay thì 3 người liền lập tức lái xe đến nhà hàng JA thuộc cổ phần của công ty nhà Thiên Tỉ...

END CHAP

Thiếu nàng beta thế giới chợt đau đớn hơn ._. phải nói là thiếu beta với một siêu nhân sai chính tả như anh thì quả thật thật khó sống nha :((( cần lắm 1 bạn beta tạm thời 😭😭 chap này tự làm nên là có sai sót mọi người thông cảm , do đã viết dư chap sau nên lại câu like rẻ tiền đâyyy :vvv

40cmt 400view sẽ post chap sau nhé ^^^ Chúc ngày của mẹ vui vẻ ♡ à tiện nói luôn là 2 bạn trẻ sắm gặp nhau rồi :'( đau tim quá đi !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top