Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37: Cấu kết với tình địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng phó tổng, trưởng phòng Lưu ngả người trên sô pha, hai chân gác lên bàn uống trà, mắt nhìn mông lung, vài phút lại khẽ chau mày một cái đợi Vương nhị thiếu gia bên cạnh bình tĩnh đút từng đợt điểm tâm cho. Vương Tuấn Khải ngồi đối diện mặt đen một cục, nhìn hai đứa khùng trước mặt còn muốn nổi khùng hơn.


"Hai đứa vào đây chỉ để ăn thôi hả?" Quát một cái. Giận!


Tiểu Hoành hết hồn thu chân lại trốn sau lưng Thiên Tỉ, kinh khủng quá nha, chưa gì đã nổi nóng rồi. Thiên Tỉ vuốt tóc cậu một cái, trấn an, rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải thở dài, đặt bánh xuống, nói "Lỗi là do anh, nổi điên với bọn em làm gì".


Vương Tuấn Khải trừng hắn, lại trừng con thỏ phía sau lưng hắn "Còn không phải là hai đứa bây hại ông sao! Nếu không phải ông nghe lời chúng mày làm theo mớ phim tình cảm giờ vàng rẻ tiền đó thì đã không bị ăn hai hit liên tiếp rồi!"


Trong phòng chỉ có ba người, vì là anh em bằng hữu với nhau, không nhất thiết phải dùng kính ngữ nên Vương Tuấn Khải cứ thế mặc sức xả giận.


Tiểu Hoành ló đầu ra, dẩu môi cãi lại "Đó không phải phim rẻ tiền mà là triết lí nhân sinh quan về tình yêu và cuộc sống!"


"Cậu!!" Vương Tuấn Khải á khẩu, được rồi, đôi co với con nghiện phim thà ngồi nói chuyện với cái ghế còn hơn.


Lại quay sang Thiên Tỉ: "Chú tính giải thích với anh thế nào đây? Lúc đầu là đứa nào hùng hồn tuyên bố sẽ nhanh chóng thành công?"


Thiên Tỉ đút cho Tiểu Hoành một miếng bánh ngọt "Không phải khi đó anh đã hứa mọi tổn thất sẽ tự mình chịu rồi sao?" Đã có công giúp, còn bị lôi ra chửi, người tốt lúc nào cũng phải chịu khổ như thế. Làm Nguyệt lão đúng là không dễ dàng chút nào.


"..." Vương Tuấn Khải một lần nữa á khẩu. Được, là anh nói không lại hai đứa tụi mày, anh thua.


Nghĩ kĩ lại thì thấy, hành động của mình đúng là hơi quá đáng. Nhưng suy cho cùng cảm thấy chuyện này có vài  có điểm không đúng, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, cũng không cần phải nổi giận như thế, không lẽ người kia thật sự đối với mình không còn chút cảm giác?!


Tới đây Vương Tuấn Khải lại đau đầu, trong lồng ngực khẽ nhói một cái.


.


Hàn Băng ngồi mốc trong phòng mấy ngày nay, rốt cuộc chán quá đem theo vệ sĩ hôm nay mặc đồ Kitty vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn cho Đô Đô rồi chạy 

sang nhà Vương Nguyên chơi.


Đứng trước quầy hàng một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được quay sang hỏi một vệ sĩ "Anh cảm thấy Đô Đô sẽ thích ăn loại nào?"


Vệ sĩ gãi đầu "Tôi nghĩ cái nào có bao bì đẹp chắc nó sẽ thích".


"Ồ~" Hàn Băng gật gù "Vậy chọn cái có bao bì xấu đi".


Vệ sĩ bị đả kích, mặt đỏ tới mang tai. Ba người đằng sau nhịn không được cười, vai run run nhìn nhau, thâm ý quay sang người nọ. Chậc, vất vả rồi~


Đang lúc muốn đi thanh toán, điện thoại Hàn Băng reo, tên người gọi làm cô cực kì bất mãn.


Bắt máy, thanh âm có chút bực mình "Alo!"


Bên kia không biết đã nói cái gì, bên này Hàn Băng tức muốn xì khói, giận dữ quát "Không về! Không thích!" Những người mua sắm xung quanh đều quay lại nhìn, nhưng cái làm họ chú ý là "bốn chú mèo màu hồng lực lưỡng" đang hùng hổ vây quanh một cô gái thân hình nhỏ nhắn. Nhiều người suýt thì gọi điện thoại báo cảnh sát cứu nguy cho cô gái, may mà "mấy con mèo" đã kịp thời giải thích với họ.


Đầu dây bên kia cười khổ "Tiểu tổ tông ơi, chơi thế được rồi, em còn ngại thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?"


Hàn Băng bĩu môi, trừng cái điện thoại đến sắp thủng hai lỗ, không thèm trả lời, trực tiếp cúp máy. Này là đi giải quyết việc người lớn, có phải đi chơi đâu! Là vì ai tôi mới phải khổ sở như vầy? Còn không thèm hỏi han người ta, đáng ghét!


Đầu dây bên kia hắc xì một cái rõ to, lắc đầu cười cười, nhóc con lại nổi tính xấu rồi.


"Bốn con mèo màu hồng" đằng sau nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ đồng cảm nhìn Hàn Băng, tiểu thư thật đáng thương~


Hàn Băng trừng mắt nhìn bọn họ — Tôi biết các anh đang nghĩ gì đấy nhé!

Tất cả đồng loạt nhìn trời.


Lúc Hàn Băng đến thì Vương Nguyên đang uống nước dưới bếp, đột nhiên thấy một cái bóng màu trắng cùng bốn cục màu hồng ùa vào tập kích, hết hồn suýt sặc nước. Đến khi bình tĩnh lại nhìn thấy bốn con mèo Kitty màu hồng vạm vỡ đứng trước mặt, nước thực sự nhịn không được phun ra, văng hết lên người một vệ sĩ đứng gần, là người bị Hàn Băng chọc quê lúc nãy. Ba người còn lại đồng loạt nâng đầu một góc 45 độ nhìn trần nhà, vất vả rồi~.


Khóe mắt Vương Nguyên giật giật, thể loại thời trang gì thế này?


Suy nghĩ một chút, cảm thấy chủ nhân của tác phẩm quái dị này chỉ có thể là một người, lại nhớ tới vừa nãy hình như có một cái bóng trắng, tìm quanh quất, chạy đi đằng nào rồi?


Dưới chân, Đô Đô đang rên ư ử, cúi đầu xuống nhìn, ra là lăn đến chỗ Đô Đô. Vương Nguyên cau mày, giả bộ làm ra vẻ mặt thản nhiên, phớt lờ năm vật thể lạ, cầm ly nước đi lên phòng. Mặc dù là đã đồng ý chuyện hôn ước, nhưng lúc đó cũng là vì giận quá mất khôn, làm cho con dở hơi này được nước mỗi lần tới là tự nhiên như ở nhà, không thèm ngó ai. Nếu không phải thím Lý đã về quê từ tháng trước thì thể nào cô nhóc cũng bị chỉnh tới khổ. Vương Nguyên thở dài trong lòng, hôm nay chắc chắn gặp quỷ. Không biết cua tinh đại ngốc bây giờ đang làm gì...


Hàn Băng ôm Đô Đô cọ tới cọ lui, bất chợt nhớ ra cái gì, hỏi "Anh đẹp trai, hai bác đâu rồi ạ?"


Vương Nguyên quay đầu lại nhìn "Đi Sahara du lịch rồi, có chuyện gì sao?" Lười biếng ngáp một cái.


Hàn Băng lắc đầu "Chuyện người lớn thôi, trẻ con không cần quan tâm đâu ạ".

Vương Nguyên mặt mày đen thui, liếc cô một cái, không thèm nói nữa, trực tiếp đi lên lầu.


Hàn Băng lần thứ hai đàm phán thất bại, ra về vẫn không ngừng suy nghĩ, không lẽ phải nhờ ông bố nhà mình thật sao? Không được, chuyện của mình phải do mình giải quyết, mắc công bị bắt về thì phiền lắm.


Buồn bực, muốn ăn kem. Thế là bốn vệ sĩ phía sau buộc phải đi tìm mua một thùng kem về cho cô chủ hạ hỏa, Hàn Băng không để ý đến bọn họ, tiếp tục rảo bước. Sau đó mắt để dưới mông, va phải một người "Oái!"


Bổn cô nương đang bực nha, khéo gãy sống mũi mất!


Tức giận ngước lên nhìn, nhưng vừa trông thấy mặt người va vào mình, Hàn tiểu thư mở lớn mắt, hét to "Vương Nguyên ca ca!"


Vương Tuấn Khải cảm thấy đau đầu, chuyện của Vương Nguyên hắn vẫn chưa nghĩ thông được, làm sao để thuyết phục người ta đây. Mệt mỏi muốn đi tản bộ một lát, đột nhiên đụng phải cục gì trắng trắng, vừa mới nhìn thấy hắn đã la lên "Vương Nguyên ca ca", không lẽ con nhóc chưa thành niên này quen Vương Nguyên của hắn sao?


"Cô là ai?" hắn cau mày.


Hàn Băng chưa hết kích động, đáp "Em là Hàn Băng, anh là Vương Nguyên ca ca đúng không, hôm đó em không nhìn lầm mà".


Vương Tuấn Khải lắc đầu, đánh giá người trước mặt một chút, sau đó kết luận: con bé này bị tâm thần phân liệt, nếu không thì cũng là người ngoài hành tinh. Nhưng mà, nếu là người quen của tiểu Nguyên Tử thì..."Tôi là người yêu của Vương Nguyên". Người đàn ông thành công sẽ biết cách đánh dấu chủ quyền trước tiên.


"Nha~" Hàn Băng thốt lên một cái, hai mắt sáng như đèn pha, vậy ra kia đúng là Vương Nguyên ca ca thật "Chào anh, em là hôn thê của anh ấy. Anh với Vương Nguyên ca ca đều đẹp trai nha~ xứng đôi thật đấy~". Lời nói ra vô cùng mâu thuẫn, nhưng bản thân người nói thì...đảm bảo còn không hiểu mình vừa nói cái gì đâu.


Vương Tuấn Khải kinh ngạc, hôn thê của Vương Nguyên có thật là con nhỏ dị nhân này không? Phát ngôn bừa bãi có ngày bị cảnh sát bắt đấy. Nhưng làm sao lại nhầm mình với Nguyên Tử được nhỉ.


Hay là con nhóc này thật sự rất ghê gớm, đến đây để thăm dò mình?!


Nghĩ nghĩ một lúc, hắn cảm thấy vẫn là nên làm công tác tư tưởng với cô nhóc một chút "Chúng ta sang kia nói chuyện được không?" Nói rồi hắn chỉ tay vào một quán cà phê nhỏ ven đường.


Hai người ngồi trong quán, gọi nước xong, Hàn Băng vui vẻ mở miệng trước "Vương...à bạn trai của Vương Nguyên ca ca, anh muốn nói chuyện gì?"


Vương Tuấn Khải chớp mắt một cái, từ lúc vào tới đây cũng không thèm hỏi tên hắn, là ngốc thật hay giả ngốc đây? Nhưng cái tên Hàn Băng này có chút quen tai...


Đặt tay lên bàn, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ theo nhịp, Vương Tuấn Khải nói "Mặc dù cô là hôn thê của Nguyên Tử, nhưng cô cũng biết rồi đấy, tôi và em ấy yêu nhau thật lòng".


Hàn Băng nhanh nhẹn đáp "Vâng, vì hai người là người yêu của nhau mà~"


Vương Tuấn Khải có chút giật mình, sau đó tiếp tục "Vậy thì tôi sẽ nói ngắn gọn thôi, nếu em ấy kết hôn với cô, chúng tôi sẽ không thể đến được với nhau. Vậy nên..."


Hàn Băng nghiêng đầu, cắt ngang "Sau khi kết hôn có thể nạp vợ bé, em thấy trên phim toàn như thế cả".


"Nhưng hai người vốn không yêu nhau, kết hôn thì được cái gì? Nếu hai người kết hôn thì cả ba sẽ cùng đau khổ, cô có từng nghĩ tới chưa?" Rốt cuộc cô ta có hiểu được mình đang nói cái gì không?


Hàn Băng chun mũi, cẩn trọng suy nghĩ "Ý anh là em phải buông tay anh ấy ư?"

Vương Tuấn Khải gật đầu.


Hàn Băng lại suy nghĩ, lát sau ngẩng đầu lên hỏi "Anh gì ơi, anh tên gì?"


Vương Tuấn Khải co rút khóe miệng cảm thấy vô lực trước khả năng thay đổi trọng tâm câu chuyện của Hàn Băng. Hắn thở dài, cố gắng nuốt cơn giận trả lời "Vương Tuấn Khải".


Hàn Băng gật gù, "Anh có thể mời em ăn hết số bánh kia không?" Sau đó đưa tay về phía tủ kính chứa đầy bánh ngọt. Cô đói rồi.


Vương Tuấn Khải nhịn, gật đầu. "Cô sẽ đồng ý nếu tôi mời cô ăn hết chỗ bánh kia sao?".


Hàn Băng không nói gì, tập trung giải quyết mớ bánh ngọt. Ăn xong cũng là lúc đám "mèo hồng" tìm thấy cô, đem đến một thùng kem lạnh.


Hàn Băng xử lí xong bánh ngọt lại quay sang chiến đấu với thùng kem. Vương Tuấn Khải nhíu mày, dạ dày con bé này không có đáy phải không?


Sau khi ăn uống no nê, cô vỗ bụng hít hà một cái rồi mới ngước lên nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Vương Tuấn Khải.


"Em sẽ không buông tay anh ấy" lấy khăn giấy bắt đầu cẩn thận lau miệng.


Vương Tuấn Khải trợn mắt "Cô đùa tôi sao?"


Một con mèo hồng mang tới một ly nước, Hàn Băng uống nước xong cười hì hì "Tất nhiên nếu như đó là trước đây thôi. Còn bây giờ thì em không có ý định sẽ kết hôn với Vương Nguyên ca ca".


Bốn con mèo đằng sau đồng loạt gật đầu đánh rụp một cái.


"Ý cô là...?" Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc.


Hàn Băng cười khẽ, làm ra vẻ thần bí "Đó là chuyện riêng không tiện nói ra. Nhưng mà, có muốn em giúp anh không? Vì hôm trước anh ấy đột nhiên đồng ý thực hiện hôn ước nên em nghĩ hai người hẳn là đang giận nhau đi".


"Hôm trước?" Vương Tuấn Khải hỏi lại.


Hàn Băng gật đầu "Vâng, cách đây ba hôm".


Vương Tuấn Khải cẩn thận nhớ lại, ba hôm trước...không phải là hôm hắn cố tình gây chú ý với Vương Nguyên ở công viên sao? Không lẽ sau đó liền về đồng ý? Không thể nào, Vương Nguyên vốn rất cố chấp, làm gì có chuyện có ai ép buộc được cậu ấy. Vậy làm sao đột nhiên lại... Ngày hôm sau còn vô cớ đánh hắn bầm dập....a khoan, hắn nhớ ra rồi, Thiên Thiên vẫn chưa nói cho hắn tại sao hắn bị ăn đập.


"Có thể kể cho tôi tình hình lúc đó được không?"


"A?" Hàn Băng ngạc nhiên "Vâng, cũng không có gì quan trọng, em chỉ bảo anh ấy không phải Vương Nguyên sau đó mô tả hình dáng anh cho mọi người biết, sau đó Vương Nguyên ca ca liền đồng ý luôn. Ai~ bây giờ em mới biết anh không phải là Vương Nguyên ca ca đấy."


Mí mắt Vương Tuấn Khải co giật liên tục, thảo nào hắn bị đánh kinh khủng đến như thế, đều là từ con nhỏ này ra hết. Nhẹ nhàng thở hắc một hơi, hắn lồng tay lại để trên bàn "Cô có cách gì?".


"Anh đồng ý sao?" Hàn Băng vẻ mặt kinh hỉ, sau đó nghiêm túc nói "Nhưng phải hứa sẽ làm cho Vương Nguyên ca ca hủy bỏ hôn ước thì em sẽ nói".

Vương Tuấn Khải gật đầu, "Tôi hứa!".


"Được, làm theo em, chắc chắn anh sẽ bắt gọn được anh ấy trong tay!"

Vương Tuấn Khải cảm thấy câu nói này có chút quen quen, không khỏi cảm khái trong lòng.


.


Vương Nguyên ôm bụng đói nằm ngốc trên giường, nằm đến nỗi trên đầu mọc hẳn một cây nấm. Thím Lý về quê rồi, mẹ với ba cũng vừa đi lúc chiều, không ai nấu cơm cho ăn, tay nghề mấy người trong nhà tệ chết.


"Ọt~"


"Tao biết rồi~~"


"Ọt ọt~~~"


"Đã bảo là biết rồi mà!"


Đánh cái bụng một cái, "Đau". Cuối cùng nhịn không được vác thân rã rời vào cửa hàng tiện lợi gần nhà, còn vừa đi vừa lầm bầm không ngừng.


"Thằng em chết tiệt, đi mà hú hí với cục cưng của mày, bỏ rơi anh mày luôn đi. Giỏi thì về đây, ông cho một cú, để xem tiểu jj của mày có chịu được không!"

Người đi đằng sau nghe xong suýt thì bật cười, nhưng giữa chừng có kịp thức thời che miệng lại.


Vương Nguyên mua xong mười hai gói snack, vừa đi đường vừa nhai nhóp nhép, phía sau có người vỗ vài liền giật mình hét "Ma!!! "


Vương Tuấn Khải cười khì "Không phải ma".


Hôm nay Vương Tuấn Khải vận một áo sơ mi màu lam nhạt, cùng với quần âu và áo khoác vắt tùy ý ở trên vai thoạt nhìn qua trông rất đẹp trai. Bất quá đối với Vương Nguyên mà nói, hắn bây giờ chỉ giống như một con cua khi chưa bỏ vào nồi hấp, chính xác là một con cua sống vô cùng cực kì đáng ghét.


Liếc hắn một cái, chán ghét bước nhanh hơn "Lởn vởn ở đây làm gì? Về viện trở lại đi kẻo tội bác sĩ".


Vương Tuấn Khải không hiểu câu nói của Vương Nguyên, đến lúc hiểu ra thì có chút cứng họng, nhưng một lúc sau liền khôi phục biểu tình, vẫy đuôi liên tục "Anh chỉ là nhớ em nên đến thăm thôi".


Vương Nguyên bóc tiếp một bịch snack "Sủa bậy!"


Vương Tuấn Khải cười khổ, từ lúc nào mà Bảo Bối của hắn trở nên độc miệng như vậy chứ. Nhưng mà, nghe nói quản gia nhà đó đã về quê, ông bà Vương lại đi du lịch, Vương Nguyên vốn kén ăn chắc không ăn đồ người làm khác nấu đâu. Vậy mấy bịch snack này...không lẽ là ăn trừ cơm?!


"Anh làm cái quái gì vậy?"


Vương Tuấn Khải không lưu tình trực tiếp đem đống đồ ăn có hại trong tay Vương Nguyên vứt vào thùng rác, ánh mắt lạnh lẽo nắm lấy hai vai Vương Nguyên ghì chặt "Em chưa ăn cơm đúng không, tại sao lại đi ăn những thứ này? Có biết chúng rất có hại cho sức khỏe không?"


Vương Nguyên giận dữ giãy khỏi tay hắn, kích động lớn tiếng "Tôi làm gì là quyền của tôi, mắc gì đến anh? Đừng có ở đây giả mèo khóc chuột!" Mặc kệ hắn còn đứng ngây ra tại chỗ, Vương Nguyên xoay mặt bỏ đi.


Vương Tuấn Khải phát điên, đá mạnh chân vào thùng rác khiến nó ngã lăn, sau đó vò mạnh tóc, hắn giận chính bản thân mình tại sao lại không thể bảo vệ và chăm lo cho Vương Nguyên. Hắn giận hắn bất tài vô dụng làm tổn thương Vương Nguyên để đến bây giờ, dù là trong khoảnh khắc gần nhau đến thế nào đi nữa cũng vĩnh viễn không thể chạm tới được, vĩnh viễn không thể danh chính ngôn thuận lo lắng cho cậu.


Trên con đường sớm đã vắng bóng người, Vương Nguyên vừa đi vừa giậm chân bình bịch. Vương Tuấn Khải đáng ghét, ai cần anh quan tâm chứ, đồ cua tinh xấu xa!


Chợt trước mặt vang lên một tiếng cười ghê rợn, cậu ngẩng mặt lên, trong ánh sáng mập mờ, một người đàn ông trung niên ăn mặc nhếch nhác, khuôn mặt quái dị đang cầm một thanh gỗ thật to đang nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng.

"Thỏ con, có muốn chơi với anh đêm nay không?"


Vương Nguyên kinh hãi, khu này trị an khá tốt, sao lại xuất hiện thể loại du côn này ở đây? Cậu chưa từng gặp qua loại chuyện như thế này, phải làm thế nào bây giờ?


Khoan đã, cậu có võ, Dịch lão ba đã dạy võ cho cậu, chắc chắn cậu có thể xử lý được. Nhưng mà.... sau lưng hắn xuất hiện thêm nhiều người quá, vậy thì cậu sẽ chết chắc. Đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian bị bắt cóc, đầu óc Vương Nguyên trống rỗng, chân tay gần như nhũn ra. Làm ơn, đừng lại gần đây...


—————End chap 37—————


Điện thoại tui hư rồi, hư luôn rồi TT____TT


~SAU NÀY ĐẶT TÊN CON, TUÔI SẼ ĐẶT 1 ĐỨA LÀ HƯỚNG NGUYÊN, ĐỨA CÒN LẠI LÀ HƯỚNG KHẢI~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top