Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

【E! E! Every day, nắm chặt tay nhau dưới anh mặt trời.】

Kể từ cuối tuần trước, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã chính thức bên nhau theo thân phận người yêu. Hai người đó không khi nào là không phát ra mấy câu nói phấn hồng. Khi có người ngoài thì trong lời nói còn có thể giữ ý một chút, còn nếu chỉ có Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỉ, trực tiếp bỏ qua luôn cảm thụ của hai người bọn họ.

Có thể chiếu cố cho cảm xúc của mấy con chó độc thân như bọn tôi không a!!

Cảnh một:

Sáng sớm, không biết có điều kỳ diệu gì xảy ra mà có người rời giường trước nửa tiếng.

"Vương Tuấn Khải, cậu dậy sớm thế?"

Thiên Tỉ vừa dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy Vương Tuấn Khải thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Người này mới sáng bảnh mắt ra ngoài để làm chi a!

"Tớ đi đưa Nguyên Nguyên tới trường."

Vương Tuấn Khải quăng lại một câu, thân hình đã biến mất sau cánh cửa.

Để lại Thiên Tỉ mặt dại ra.

Dù sao đến trường cũng gặp nhau, đi riêng đưa đón làm cái gì....

Cảnh hai:

Sau bài tập thể dục buổi sáng của trường.

Thừa dịp có rất nhiều học sinh hỗn loạn lên tầng xuống tầng, đừng cho là tôi không phát hiện ra hai người các cậu ở trong đám người kia liếc mắt đưa tình!

Vương Tuấn Khải cậu có thể dừng cái màn hôn gió ghê tởm kia lại không?

Cảnh ba: (nội dung tin nhắn)

"Vương Nguyên, hết tiết có muốn đi WC không?"

"Có a!"

"Cùng đi đi! Phòng gần hành lang tầng 3!"

"Được được, chờ gặp anh ^_^"

Cảnh bốn:

Đói quá a, như thế nào còn chưa tan học vậy, cậu muốn đi ăn cơm với Tiểu Khải.

...........

Những tình huống như vậy xảy ra rất nhiều lần. Lưu Chí Hoành đúng là chịu không nổi, Thiên Tỉ thì muốn mù luôn hai mắt.

Đến cả buổi trưa ở ký túc xá ngủ cũng không xong!! Trước mắt hai người toàn là quá trình Vương Tuấn Khải lưu manh đùa giỡn như thế nào, Vương Nguyên thẹn thùng xấu hổ ra làm sao!

Một hồi thì "Thật đáng ghét", một hồi thì "Anh đi chết đi", một hồi lại "Không thèm để ý anh nữa" lúc sau thì "Tiểu Khải Tiểu Khải Tiểu Khải Tiểu Khải..."

Người trẻ tuổi ngày nay nói chuyện yêu đương đều là như vậy sao?

Lại còn không, giữa trưa hôm nay ở ký túc xá, hai người kia lại quanh co đến phát mệt.

"Tớ nói này, các cậu đã từng ngủ chưa?"

Một câu của Thiên Tỉ nói ra liền gây sửng sốt.

Không còn cách nào a, đối mặt với màn ân ân ái ái của hai người, cũng phải phản kích một chút.

"Ngủ??" Vương Nguyên ánh mắt mở to, tựa hồ không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Thiên Tỉ.

"Ờ, Vương Tuấn Khải nói hai người cuối tuần trước hẹn hò. Ngủ, không ngủ sao?" Thiên Tỉ còn cố ý nhấn mạnh từ "ngủ" này.

"Thiên Tỉ, đừng nói vớ vẩn."

Vương Tuấn Khải với tay lấy một cái gối ném sang, vẻ mặt khinh thường, " Nghĩ rằng tớ với cậu là cùng một loại sao? Playboy?"

Tới tận bây giờ Vương Nguyên mới hiểu được rốt cuộc hai người họ đang nói chuyện gì, nháy mắt mặt đỏ bừng.

"Làm sao có thể a!!"

Vương Nguyên hướng Thiên Tỉ gào to.

Cùng Tiểu Khải ngủ rồi gì gì đó......không có khả năng đi...

Nhưng ánh mắt lại nhịn không được trộm ngắm người bên cạnh.

Khoảng cách thật gần, có thể thấy rõ lông mi cong cong vút lên, sống mũi cao còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, bởi vì nói chuyện mà miệng không ngừng đóng mở, yết hầu chuyển động lên xuống....

Ngủ....ngủ.....ngủ....

Không biết vì cái gì đột nhiên thấy miệng lưỡi khô nóng.

Vương Nguyên nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, cúi đầu xuống không biết nên nhìn vào đâu.

Thiên Tỉ tại sao, tại sao lại bỗng dưng nói chuyện này. Hại cậu suy nghĩ kỳ quái a.

Bọn họ tiếp xúc thân mật cũng mới chỉ đến giới hạn ôm và hôn môi.

A a a, hiện tại nghĩ lại tim còn muốn đập thật mạnh.

Buổi tối hôm đầu tiên hẹn hò, sau khi đi xem phim xong, Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về đến dưới nhà, dọc cả đường đi gắt gao nắm tay cho tới lúc đến nơi cũng lưu luyến không muốn buông.

"Nguyên Nguyên, lâu lắm rồi anh mới có thể vui như hôm nay."

Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên ôm vào trong ngực, thanh âm dễ chịu vang lên.

"Thật sao? Vì cái gì?" Vương Nguyên nhu thuận đứng yên không nhúc nhích, hai tay khẽ xoa sau lưng Vương Tuấn Khải.

"Bởi vì cuối cùng anh cũng đã trở về với người anh yêu nhất." Vương Tuấn Khải dụi đầu vào hõm cổ Vương Nguyên, miệng hít hà hương thơm mà hắn thích nhất.

Tựa như mùi hương của sữa.

Thật thơm.

"Vậy thì sau này anh phải càng ngày càng vui vẻ, bởi vì em sẽ chủ động đưa tận cửa."

Vương Nguyên nói đồng thời cảm nhận được Vương Tuấn Khải trên cổ cậu khẽ hít hà, giống như trên người cậu có hương thơm hấp dẫn Vương Tuấn Khải vậy, sự hấp dẫn tỏa ra đến kích thích.

Thôi đi, cậu nghĩ xa xôi cái gì thế này!

Quả thực ở bên cạnh Vương Tuấn Khải cậu sẽ trở nên rất kỳ quái, trong đầu toàn một mảng hỗn độn.

Vương Nguyên siết chặt tay, nghĩ muốn đem chuyện trong đầu phủi đi sạch sẽ, chuyên tâm hưởng thụ cái ôm ấp áp của Vương Tuấn Khải.

"Làm sao vậy? Không muốn anh đi?"

Vương Tuấn Khải lúc này không đoán được trong lòng Vương Nguyên đang nghĩ cái gì.

Hắn buông người trong lòng ra, xoa xoa mái tóc mềm mại.

"Ngoan, vào nhà đi, sáng mai anh tới đưa đi học."

Vương Nguyên gật gật đầu, trong lòng một vạn lần không can tâm giơ tay chào tạm biệt, đi vào thang máy.

Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng, đột nhiên có một bàn tay chen vào, thành công ngăn lại.

"Anh quên một thứ."

Là Vương Tuấn Khải. Hắn một tay đẩy rộng cửa ra, một bước tiến vào thang máy.

"A Tiểu Khải? Anh quên cái....."

Còn chưa nói xong, lời nói cứ như vậy bị mắc kẹt tại miệng.

Kinh ngạc đến nỗi còn không phản ứng được, Vương Nguyên trừng lớn mắt nhìn thấy Vương Tuấn Khải hai mắt nhắm nghiền, lông mi rung động, đang hôn cậu.

Đúng vậy, Vương Tuấn Khải hắn đang hôn Vương Nguyên.

Xúc cảm trên môi truyền tới khiến Vương Nguyên không thể nhúc nhích, bờ môi Vương Tuấn Khải vừa mềm mại vừa ấm áp, cứ như vậy mạnh mẽ dán lên môi cậu khiến cậu toàn thân choáng váng, tựa như cả thế giới đều yên lặng trong một giây này.

Vương Tuấn Khải rất nhanh đã hôn xong, kỳ thật chỉ đơn giản hôn lên môi Vương Nguyên một cái, cũng không có kéo dài. Thứ nhất hắn sợ bỗng nhiên sẽ có người đi qua, hơn nữa hắn không muốn dọa sợ nhóc con này, từ từ vẫn là tốt nhất.

"Anh đi đây."

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên còn ngơ ngác tại chỗ, dường như vẫn còn trong trạng thái bị rơi vào nụ hôn bất ngờ kia, cười lớn véo véo hai má Vương Nguyên rồi xoay người rời khỏi khỏi thang máy.

Thời điểm này, thanh âm tiếng tim đập đúng là đinh tai nhức óc.

Vương Nguyên cứ như vậy đắm chìm vào nụ hôn đầu mà quên luôn ngủ trưa, nhìn thấy Vương Tuấn Khải an ổn ngủ tâm ngứa ngáy muốn làm cái gì đó.

Vương Nguyên rón rén bước xuống giường, cầm lấy di động lại rón ra rón rén bò tới bên người Vương Tuấn Khải.

Vậy thì đến chụp bộ dáng hắn khi ngủ đi, ha ha ha, chụp góc xấu một chút sau này có thể đem ra giễu cợt cùng uy hiếp hắn.

.......A, kế hoạch thất bại.

Bởi vì bất luận chụp như thế nào, góc độ thay đổi kiểu gì, người kia đều đẹp tới không chê vào đâu được.

Tóc tán loạn rủ xuống một bên, hô hấp đều đều trong lồng ngực phập phồng, ngũ quan hoàn mỹ thực sự tìm không ra điểm nào xấu. Hơn nữa trọng yếu là khi ngủ miệng cũng khép lại mà không có mở ra a!

Thôi đi! Ảnh chụp rõ rành rành là đang chụp mỹ nam mà.

Vương Nguyên xem xét chọn lựa đống ảnh chụp hơn nửa ngày, kết quả là cái nào cũng không nỡ xóa, toàn bộ lưu vào trong file bí mật.

Giờ phút này Vương Tuấn Khải chính là mỹ nam say ngủ không chút phòng bị.

Không chút phòng bị......Vậy sao?

Vương Nguyên nghĩ tới từ này, rất thích hợp với Vương Tuấn Khải đang ngủ say trước mắt này.

Nghĩ muốn nhích lại gần một chút, nhìn hắn cẩn thận một chút, cảm nhận hơi thở của hắn nhiều một chút.

Vương Nguyên vô tình di chuyển khuôn mặt lên phía trước, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào liền hôn lên.

Lên hai má này.

Khuông mặt mềm mềm chạm vào như có lực đàn hồi, hôn lên má rất thích.

Người say ngủ tiếp tục ngủ say.

Lá gan Vương Nguyên lớn thêm chút, ánh mắt cậu chuyển động từ hai má tới môi.

Hình dạng môi thật đẹp, vừa thanh thuần vừa hấp dẫn.

Còn có vài sợi râu tinh tế nho nhỏ, biểu hiện của một thiếu niên sắp sửa trở thành một nam nhân thực thụ.

Chính là đôi môi kia mở ra lời hứa hẹn tình yêu với cậu, là đôi môi kia nói ra những lời gánh vác trách nhiệm, nói ra tâm nguyện của hắn cũng giống như của Vương Nguyên.

Còn có, đôi môi đó chứa bao lời nói làm người ta mặt đỏ tim đập.

Không một ai có thể so sánh được với bờ môi quyến rũ của Vương Tuấn Khải.

Huống chi hiện tại, đôi môi đó lại hồng hồng như thế, cứ như chờ được người ta nâng niu cưng chiều vậy.

Thực tế cho thấy Vương Nguyên đã thực sự làm như vậy.

Cậu đem môi mình dán lên môi Vương Tuấn Khải, rất nhẹ rất ôn nhu, không mang theo một tia dục vọng nào mà là lòng tràn đầy yêu thương hôn môi hắn.

Cậu lưu luyến xúc cảm mềm mại ấm áp này đến mức không muốn rời đi.

Tiếng tim đập càng ngày càng vội vã.

Cậu cứ như vậy không nhúc nhích hôn môi Vương Tuấn Khải, thẳng đến khi đối phương xoay người một cái đem cậu đặt dưới thân.

"Cứ như vậy mà hôn anh sao?"

Đôi mắt hoa đào giờ phút này tràn ngập trêu đùa, còn ẩn hiện tia dục vọng gì đó.

Thanh âm khe khẽ chỉ ghé sát vào lỗ tai mới có thể nghe được.

Còn chưa kịp giải thích, người phía trên đã vội vã ngăn chặn cái miệng nhỏ của cậu.

Không như nụ hồn đầu tiên tựa chuồn chuồn lướt nước, mà là hung hăng mạnh mẽ ép lên.

Vương Nguyên tựa hồ là bị lực đạo này dọa sợ, hai tay bắt lấy cánh tay Vương Tuấn Khải, muốn gọi tên hắn.

Chính là làm cho người phía trên kia có cơ hội thừa nước đục thả câu, ngay lúc Vương Nguyên hé miệng liền đem đầu lưỡi trượt vào.

Vương Nguyên lúc này thật sự là muốn động cũng không dám động.

Vương Tuấn Khải đầu lưỡi ôn nhu đảo qua răng nanh của Vương Nguyên, liếm toàn bộ khoang miệng không chừa một góc, mỗi nơi đi qua đều làm cho người kia rục rịch lửa nóng. Lưỡi đụng tới đầu lưỡi Vương Nguyên trong nháy mắt lập tức cuốn lấy, làm sâu thêm nụ hôn của cả hai, càng ngày càng cuồng nhiệt.

Vương Nguyên nắm chặt cánh tay Vương Tuấn Khải, tựa như nếu buông ra thì sẽ ngất xỉu luôn vậy. Cậu thừa nhận Vương Tuấn Khải trong miệng cậu xâm phạm cùng làm càn, cậu luôn bị động cùng đầu lưỡi Vương Tuấn Khải dây dưa không rõ.

Thẳng đến khi Vương Nguyên thở không nổi nữa, Vương Tuấn Khải mới luyến tiếc buông ra.

"Nguyên Nguyên, em thích anh hôn em như vậy sao?"

Vương Tuấn Khải chống toàn bộ thân thể lên, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của nhóc con kia.

Vương Nguyên căn bản nói không nên lời, cậu hiện tại quá mức choáng váng, vừa kích động vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, đến cả dũng khí liếc Vương Tuấn Khải một cái cũng không có.

Vương Nguyên bị hai tay Vương Tuấn Khải trụ hai bên không thể thoát ra, hai tay che mặt, giọng nói như muỗi kêu thoát ra.

"Anh, anh giở trò lưu manh, không được nhìn em!!"

Vương Nguyên, cậu chẳng lẽ không biết nếu cậu bày ra bộ dạng này sẽ chỉ khiến người khác muốn hôn cậu muốn tiếp tục đùa giỡn lưu manh với cậu sao?

Vương Tuấn Khải nhịn xuống suy nghĩ muốn tiếp tục hôn xuống, nằm sang một bên, ai ngờ Vương Nguyên giây tiếp theo liền tự động chui vào trong lòng hắn, đầu đặt dưới cằm, khuôn mặt chôn sâu trong ngực hắn, tóm lại là không cho hắn thấy được biểu tình trên mặt lúc này.

Ha ha, thẹn thùng thành cái dạng này luôn sao?

Vương Tuấn Khải một tay ôm sau lưng Vương Nguyên, một tay sờ sờ lần tìm tay cậu, sau đó năm ngón tay cùng kiên định nắm lấy.

Ánh mắt trời xuyên thấu qua bức màn, chiếu tới hai thiếu niên dựa sát vào nhau, chiếu vào đôi bàn tay cùng nhau nắm thật chặt.

Advertisements


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top