Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

【Trái tim rung động này đang chìm trong tiết xuân hay là đầu mùa hạ

Oh my god mặt ta sao lại nóng ran như phát sốt thế này】

Đồng hồ báo thức reo làm gián đoạn giấc ngủ chưa được bao lâu của Vương Tuấn Khải.

Hắn nhanh chóng đẩy luôn đồng hồ báo thức rớt xuống, sợ Vương Nguyên còn đang chìm trong mộng đẹp kia bị đánh thức. Buổi sáng hôm nay Nguyên Nguyên phải do đích thân hắn đánh thức! Vương Tuấn Khải ngay cả đồng hồ báo thức cũng ăn dấm chua @@ Hắn xoay người nhẹ nhàng, quay qua phía Vương Nguyên.

Bé con kia nhắm chặt hai mắt, lông mi nhu thuận rủ xuống, môi nhỏ khẽ vểnh lên.

Cái quái gì thế này? Mới sáng sớm vì cái gì mà cả người đều thấy nóng? Vương Tuấn Khải sờ sờ má mình cảm giác thực nóng, hồi tưởng lại bảy năm qua cách biệt, Vương Nguyên là động lực duy nhất khiến hắn kiên trì đến bây giờ. Thời gian đó vừa thống khổ vừa chua xót, còn có CMN ước hẹn, hết thảy đều đáng giá. Hắn hiện tại đã trở về, nhất định giữ Vương Nguyên ở bên mình, đền bù cho cậu, chiếu cố cậu, yêu thương cậu, không bao giờ.....rời đi nữa.

Trừ phi, trừ phi Vương Nguyên không muốn...Vương Tuấn Khải một chút cũng không dám nghĩ tới chuyện này, đưa tay ra khẽ lay cánh tay Vương Nguyên.

"Nguyên Nguyên, rời giường!"

"Nguyên Nguyên, đi học!"

"Nguyên Nguyên, mau rời giường, bị muộn rồi!"

......

"Nguyên Nguyên em mau rời giường cho anh!!!"

Vương Tuấn Khải mất hết kiên nhẫn lập tức đem chăn kéo qua một bên, lộ ra cánh tay cùng cẳng chân trắng muốt của Vương Nguyên, còn có đường cong hoàn mỹ ở eo...

Người nào đó không có tiền đồ liền rất nhanh chấn động...

"Ân....Tiểu Khải....cho em ngủ một chút nữa ~~~ chỉ chút nữa thôi!"

Thanh âm Vương Nguyên truyền tới mơ hồ không rõ, nghe qua biết bao yếu đuối cùng vô lực. Cậu khẽ uốn éo trở mình, cả áo ngủ đều lệch qua một bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng bụng nhỏ trơn nhẵn.

Ở trước mặt hắn như thế nào còn không một chút phòng bị!! Vương Tuấn Khải gắt gao nhìn chằm chằm xương quai xanh của Vương Nguyên, đầu lưỡi vô thức vươn ra liếm liếm môi. Hắn cúi xuống, ghé bên tai Vương Nguyên nói nhỏ.

"Nguyên Nguyên, nếu không rời giường, anh sẽ "động thủ""

Dứt lời Vương Nguyên liền cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên eo mình, bàn tay không an phận kia còn rà qua rà lại.

Giống như có dòng điện chạy khắp toàn thân.

A a a a a, Vương Nguyên khẽ động đậy trên giường, một phen đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra, ôm lấy gối che trước ngực, ánh mắt còn chưa tan nước, tóc rối mù, nửa mơ nửa tỉnh kêu to "Vương Tuấn Khải, anh động tay động chân làm cái gì???"

Thật sự là, muốn bao nhiêu đáng yêu đều có bấy nhiêu đáng yêu!

Vương Tuấn Khải nội tâm điên cuồng gào thét, bên ngoài lại một bộ mặt than lạnh lùng, "Ai kêu em không dậy nổi khỏi giường, nhanh lên, anh đi rửa mặt trước."

Vương Nguyên cứ như vậy mặt đỏ tim đập nhìn Vương Tuấn Khải đi vào phòng tắm, tùy tiện ngã xuống giường bình ổn lại nhịp tim.

Cái gì a....Tiểu Khải sờ da cậu.... Vương Nguyên bất giác nhớ lại cảm giác lúc Vương Tuấn Khải chạm vào eo, cảm thấy nơi đó nhiệt độ cao muốn chết.

Hai người ăn xong bữa sáng, cãi nhau ầm ĩ rồi cùng tới trường.

Đứng trước cổng trường hẹn nhau trưa cùng xuống căng tin ăn cơm xong liền không muốn chia tay. Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải một bên mang cặp sách hướng cao trung đi tới, trong đầu thầm nghĩ:

"Rốt cuộc cũng đợi được anh về. Đừng có mong em buông tha cho~"

Thế nên lúc này Lưu Chí Hoành mới thấy được Vương Nguyên một bộ ngây ngô cười tiêu sái bước vào lớp, ngây ngô cười ngồi xuống bên cạnh cậu, ngây ngô cười lấy sách vở ra, ngây ngô cười ngây ngô cười ngây ngô cười......

"Vương Đại Nguyên mặt cậu rút gân sao?"

Lưu Chí Hoành thực sự là nhìn không nổi, một phen gõ vào đầu Vương Nguyên. Cái này, nếu là ngày thường khẳng định Vương Nguyên sẽ oa oa kêu to sau đó đánh trả lại, nhưng mà hôm nay.....Lưu Chí Hoành không thể không im lặng cùng nghi ngờ cái người toàn bộ đều tản ra bóng bay hường phấn này...

Chẳng lẽ ?!!

Lưu Chí Hoành đã đoán được đại khái, tiện thể bình tĩnh buông một câu.

"Có cơ hội đưa Tiểu Khải ca ca trong truyền thuyết tới ra mắt anh em tốt đi!"

Vương Nguyên mạnh mẽ quay đầu, biểu tình "làm sao mà cậu biết" nhìn Lưu Chí Hoành.

"Cậu là muốn hỏi tớ làm thế nào biết? Vương Nguyên cậu có muốn hay không đi soi gương lại một chút? Trên trán cậu viết chữ VƯƠNG, má trái viết chữ TUẤN, má phải viết chữ KHẢI!!! Chỉ còn thiếu nước cầm loa hô to: Tiểu Khải ca ca của ta đã trở lại, ta không cần si ngốc chờ đợi nữa!"

Lưu Chí Hoành khinh bỉ tung một câu, tuyệt đối là dùng chuẩn xác từ ngữ miêu tả Vương Nguyên lúc này.

"A, nào có khoa trương như vậy?" Vương Nguyên ấp a ấp úng phủ nhận, cuối cùng vẫn là thông báo tin vui cho bạn bè tốt.

Tiểu Khải thật sự đã trở lại.

Lưu Chí Hoành cảm thấy thời điểm Vương Nguyên nhắc đến Vương Tuấn Khải, cả ánh mắt đều phát sáng.

Phía bên này, một đoàn nữ sinh đều đã lâm vào trạng thái mê trai.

Sau hôm khai giảng liền có hai nhân vật cấp cao chuyển đến. Một người tóc tai gọn gàng, mắt hoa đào câu dẫn, thời điểm nói chuyện mơ hồ lộ ra hai chiếc răng nanh, lạnh lùng đẹp trai tên Vương Tuấn Khải. Một người bộ dáng nhã nhặn lại khí phách, cười rộ lên còn có lúm đồng tiền mê người, cao lãnh lại anh tuấn tên Dịch Dương Thiên Tỉ.

Hai người này đều là trở về từ Mỹ Quốc, hơn nữa thoạt nhìn còn có vẻ là anh em tốt. Tự giới thiệu xong liền nhìn nhau cười, bộ dạng vô cùng ăn ý đi xuống lớp rồi ngồi cùng bàn chăm chú nghe giảng. Kết quả lớp học buổi sáng không khí yên tĩnh từ trước đến nay chưa từng có, khiến mấy kẻ gây rối trong lớp cũng tự thấy xấu hổ mà ngồi yên lặng lẽ nghe giảng

Thời điểm tan học liền có vài nữ sinh nhiệt tình đi đến, muốn dẫn bọn họ cùng đi ăn cơm, kết quả bị Vương Tuấn Khải một câu lạnh lùng cự tuyệt. Bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng cười hòa hoãn

"Ách. Ha ha...Ngại quá, chúng tôi giữa trưa có hẹn rồi!"

Nữ sinh nhìn thân ảnh hai soái ca rời đi, nói không nên lời, tâm thầm gào thét Vương Tuấn Khải thật sự khó tiếp cận.

Vương Nguyên thật vất vả mới chờ được đến lúc tan học, chuông báo kêu một tiếng liền lôi kéo Lưu Chí Hoành chạy ngay lập tức.

"A a a a tớ bảo này, có thể chậm một chút hay không a? Tóc tớ loạn hết cả rồi!"

Lưu Chí Hoành bị Vương Nguyên kéo ngay cả nói cũng không kịp thở, một đường chạy tới dãy nhà tầng dười, cuối cùng cũng gặp được Tiểu Khải ca ca trong truyền thuyết.

Là hai nam sinh nhảy trên phố ngày hôm qua! Lưu Chí Hoành không biết vì cái gì chính cậu cũng có chút khẩn trương. Sự thật là, ngày hôm qua về nhà hình ảnh nam sinh tóc mái xiên cứ ẩn hiện trong đầu cậu. Cuối cùng cậu nghĩ rằng chính cậu cũng muốn được trông đẹp trai như thế kia nên mới sinh ra cảm giác như thế.

Hai nam sinh kia đang cầm cặp sách đứng ở đầu cầu thang, lẫn trong đám người kia vẫn có thể thấy được, giống như ánh mắt bọn họ tự giác sẽ bị hấp dẫn bởi hai người kia vậy, cũng không hẳn là do bộ dạng bên ngoài mà ngay mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng đều tản ra mị lực.

Tựa như nhân vật từ khi nhỏ đã có thể làm người ta sùng bái. Lưu Chí Hoành nháy mắt hiểu được vì cớ gì mà Vương Nguyên lại thần hồn điên đảo đến thế.

Vương Nguyên ngay lập tức đến gần Vương Tuấn Khải. Người nào đó một giây trước còn trưng ra bộ mặt than, giây tiếp theo liền cười đến sáng lạn, còn sủng nịch xoa đầu Vương Nguyên, khẽ vuốt lông cho tiểu ngốc mao.

Lưu Chí Hoành thề cậu không hề nghĩ Vương Nguyên dịu dàng nhu thuận bây giờ, cùng với cái tên bình thường thích xù lông là cùng một người. UNBELIEVABLE!!

"Nguyên Nguyên, đây là người anh em tốt của anh cùng trở về từ Mỹ, Dịch Dương Thiên Tỉ." Vương Tuấn Khải vỗ vỗ bả vai người bên cạnh, vẻ mặt xấu xa hướng Vương Nguyên thì thầm.

"Hâm mộ đã lâu, thì ra đây là Nguyên Nguyên cậu ngày nhớ đêm mong."

Không ngoài dự đoán nhìn Vương Nguyên hai gò má ửng đỏ, Vương Tuấn Khải hướng Thiên Tỉ nháy mắt.

"Thiên Tỉ, anh...Xin chào!" Để che dấu ngượng ngùng, Vương Nguyên liền kéo Lưu Chí Hoành đang ở bên cạnh, "Đây là bạn thân của em Nhị Văn. Cậu ấy cũng muốn đến gặp...a...gặp Tiểu Khải."

Lưu Chí Hoành...không cẩn thận đứng không vững, bị cậu kéo qua trước mặt Vương Tuấn Khải, lại ngã vào lòng Thiên Tỉ.

Oa oa oa oa oa "Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Lưu Chí Hoành liền đứng thẳng dậy, khoảnh khắc thân thể kề sát làm tim của cậu muốn nhảy ra ngoài, lí nhí mở miệng.

"Nguyên Nguyên, bạn thân của em vừa gặp Thiên Tỉ liền động lòng yêu thương rồi a~~~" Vương Tuấn Khải nắm bả vai Vương Nguyên trêu đùa.

"Oa Nhị Văn mặt cậu thật hồng!!" Vương Nguyên cũng hùa theo khi dễ.

"A...Là tại thời tiết quá nóng!!" Lưu Chí Hoành bối rối biện bạch, thực không biết làm sao vò vò gấu áo.

Thiên Tỉ chợt cảm thấy có chút áy náy, liền tiến lên an ủi, " Không sao không sao! Nhưng mà, cậu tên là Nhị Văn sao? Tôi thế nào lại nhìn cậu có điểm quen mắt?"

Oa hắn cùng cậu nói chuyện >.<!!

"Tôi tên Lưu Chí Hoành. Chiều hôm qua ở phòng trò chơi tôi đã thấy anh nhảy. Vũ đạo thật tốt, lại còn thật đẹp trai!!" Mỗi câu cậu nói giọng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thanh âm tựa như tiếng muỗi kêu vang lên nghe không rõ.

Ách. Thật sao? Thiên Tỉ kéo lỏng cà vạt, biểu tình cuộc sống càng ngày càng thú vị rồi đây.

Bốn trái tim cùng rung động, trong tiết trời khô nóng, từng nhịp tim lại đập "bang bang" trong lồng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top