Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

【Thich thịch thịch, cùng với nhịp đập của trái tim

Âm thầm cầu nguyện.

Ngọt ngào ơi đừng chạy trốn nữa

Tôi sẽ giấu kín tâm tư của mình mà. 】

– "Thiên Tỉ, cuối tuần vừa rồi tớ mới gặp được Tiểu tà ác.

– " Nói vậy nghĩa là cô ta biết tớ về nước."

-" Ờ. Tớ không lừa cô ta được."

-" Mong là không có phiền phức."

Ngày cuối tuần đi bơi qua đi, Tiểu Khải cùng Đại Nguyên ngày càng thân mật, trừ lúc đi học trên lớp cơ bản là đều cùng một chỗ. Ăn cơm trưa dây dưa mãi không thôi, nghỉ trưa ở ký túc xá đến phát mệt, buổi tối về nhà thì cãi nhau ầm ĩ, nhắn tin nói chuyện phiếm...Lân la rong dài.

Tiết hai sáng nay vừa kết thúc, Vương Tuấn Khải liền nhận được tin nhắn Vương Nguyên gửi đến.

( Tiểu Khải, em ở cửa sau phòng học chờ anh.)

Vương Tuấn Khải bước nhanh ra ngoài, ngay lập tức nhìn thấy Vương Nguyên bưng một hộp trong suốt nho nhỏ đứng cười tủm tỉm trên hành lang. Phía sau lấp lóa ánh mặt trời ấm áp rực rỡ, càng làm nổi bật khuôn mặt nhu thuận của nam sinh, đồng phục cứng ngắc trên người cậu lại càng làm lộ rõ vẻ đẹp tươi trẻ của thiếu niên.

Tiểu thiên sứ.

Vương Tuấn Khải trong đầu lập tức hiện ra từ này.

"Tiểu Khải."

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải theo cửa sau phòng học đi ra, vô cùng vui vẻ chạy đến rồi đưa cho hắn một cái hộp.

"Này, cho anh."

Bên trong hộp có táo, dưa hấu, chuối tiêu, xoài cùng thanh long, đều được cắt thành từng miếng ngay ngắn, còn cẩn thận dùng một cái tủi nhỏ để đựng tăm đặt ở bên trong.

Trong lòng tràn ngập ngọt ngào không biết nên dùng từ ngữ nào mới có thể biểu đạt hết, Vương Tuấn Khải nhìn thấy hộp hoa quả tình yêu này răng nanh đều rộ lên lấp lánh.

"Nguyên Nguyên, giữa trưa đi ăn cơm có thể đưa cho anh, không cần mất công chạy tới như vậy."

"Như vậy sao được. Giữa trưa đưa anh, lúc đó sẽ không còn tươi nữa, hơn nữa buổi sáng ăn hoa quả mới có thể khỏe mạnh" Vương Nguyên xoay người khoát tay, " Cho anh anh mau ăn hết đi, em về phòng học trước đây."

Nói xong thân ảnh rất nhanh biến mất ở đầu cầu thang.

Vương Tuấn Khải ôm hộp hoa quả vui vẻ hớn hở đi về chỗ ngồi.

"Lại cùng nhau ân ái dưới nắng." Thiên tỉ biểu tình lãnh đạm đi tới phát biểu một câu, "Đến đây cùng chia sẻ cho anh em ăn với đê!" Nói xong liền lấy một que tăm.

Vương Tuấn Khải ngay lập tức đập một cái vào tay Thiên Tỉ.

"Không thể cho, đây là Nguyên Nguyên đích thân làm riêng cho tớ. Người khác không được phép ăn."

"Ui, nhìn xem, thật keo kiệt. Đây còn là Vương công tử anh tuấn hào phóng lúc còn ở New York sao, ngay cả hoa quả cũng không cho." Thiên Tỉ bĩu môi, bất mãn ngồi xuống.

"Cậu muốn ăn cũng đi mà ăn đồ người khác tặng cậu đi a."

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Thiên Tỉ một cái, "Cậu đường đường là đại ca hắc đạo (xã hội đen) tương lai, còn thiếu người tặng hoa quả sao?"

Rồi rồi rồi, nói không lại cậu.

Thiên Tỉ mới không thèm cùng Vương Tuấn Khải đấu võ mồm, lấy di động ra trượt trượt, thu lại nụ cười.

"Chúng ta thực sự đắc tội với tiểu tà ác rồi."

Vương Nguyên nhận được tin nhắn Vương Tuấn Khải gửi tới nói giữa trưa có việc không thể cùng nhau ăn cơm, buổi tối cũng không thể đưa cậu về nhà.

Vương Nguyên mặc dù trong lòng mất mát vẫn gửi đi một biểu tượng mặt cười như trước.

( Đã biết. Vậy anh cũng phải ăn cơm. Đừng chạy lung tung.)

Thở dài, gửi xong liền cất điện thoại vào túi.

"Cậu lại còn có thể thở dài! Là bởi vì Tiểu Khải không cùng cậu ăn cơm sao?" Lưu Chí Hoành đẩy đẩy bả vai Vương Nguyên, tiện thể âm thầm khinh bỉ một chút.

Sao cậu biết?!

Vương Nguyên cảm thấy gần đây Lưu Chí Hoành đều có tin tức rất nhanh tới không bình thường.

"Vừa rồi Thiên Tỉ nhắn tin cho tớ." Lưu Chí Hoành quơ quơ điện thoại di động trong tay.

Á??? Gần đây tâm tư cậu đều đặt trên người Vương Tuấn Khải, cự nhiên xem nhẹ một chuyện lớn như vậy của người bên cạnh.

Vương Nguyên cười xấu xa dí sát vào Lưu Chí Hoành.

"Nói, cậu cùng Thiên Tỉ, là thế nào?"

"Cái, cái gì thế nào?" Lưu Chí Hoành chống lại ánh mắt không có suy nghĩ gì tốt của Vương Nguyên, "Chính là cuối tuần cùng đi đánh điện tử thôi."

"Chỉ có đánh điện tử? Vậy sao?" Vương Nguyên dựa sát vào Lưu Chí Hoành thêm một chút, giống như ép cậu ta phải khai thật.

"Cũng chỉ có đánh điện tử cùng xem hắn nhảy thôi!!" Lưu Chí Hoành tức thì liền đẩy cái người Vương Nguyên đang dựa gần kia ra, mặt có chút đỏ lên.

"Cậu, cậu vẫn là nên quản cho tốt Vương Tuấn Khải nhà cậu đi. Tớ nghe Thiên Tỉ nói gần đây có một nữ sinh rất phiền toái thường quấn quýt lấy anh ấy."

Lưu Chí Hoành vừa nói xong liền che kín mồm lại.

Không hay rồi, lại nói chuyện không nên nói rồi.

Rất phiền toái....Nữ sinh?

Như thế nào mà đến giờ còn chưa từng nghe Tiểu Khải nói qua?!

Chuông vào học đúng lúc vang lên, cảm ơn trời đất cứu ta một mạng. Lưu Chí Hoành nhanh chóng đem sách vở ra, không để ý tới Vương Nguyên nữa.

Quả nhiên cả ngày hôm nay đều không có tin tức của Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên tắm rửa xong nằm ở trên giường, không khống chế được ngồi thẳng dậy miên man suy nghĩ.

Chuyện gì mà bận như vậy?

Còn có Tiểu Khải buổi chiều có đi học hay không?

Lại còn nữ sinh phiền toái trong lời Lưu Chí Hoành nữa.

Ngay lúc miên man suy nghĩ đến buồn ngủ, di động đột nhiên rung lên.

Trên màn hình là tin nhắn của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nháy mắt liền thanh tỉnh.

( Nguyên Nguyên, ngủ chưa? )

( Còn chưa. Vừa mới nằm lên giường.)

Vương Nguyên nói dối một chút. Nếu nói cho Vương Tuấn Khải biết cậu suýt nữa đã ngủ mất rồi, khẳng định hắn sẽ không cùng cậu nhắn tin nữa.

( Hôm nay thật xin lỗi không đi cùng em, giữa trưa ngày mai sẽ đãi em đồ ăn ngon. )

( Ha ha không có gì, nhưng nếu anh cống lễ vật nhận tội như thế em đành bất đắc dĩ mà nhận lấy vậy [] )

( Biết em tham ăn rồi.)

( Hôm nay có mệt không? Đang ở ký túc xá sao?)

( Có chút mệt. Hôm nay quay về quá muộn không vào được ký túc xá, anh ở tạm lại nhà chú của Thiên Tỉ. Thiên Tỉ cũng vậy.)

( A anh cùng Thiên Tỉ ở một chỗ à, mệt mỏi thì nghỉ sớm một chút đi.)

( Ừ. Anh ngủ trước. Nguyên Nguyên cũng ngủ ngon.)

Vương Nguyên ném điện thoại sang bên cạnh, có việc gì bận tới muộn như vậy, ngay cả thời gian gác cổng của ký túc xá cũng qua đi. Lo lắng đồng thời lòng có chút khó chịu.

Hừ, làm cái gì vậy chứ, lại thần bí như vậy.

Giữa trưa ăn ở "bữa ăn tạ tội" của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên xoa xoa bụng thỏa mãn tiêu sái trên đường quay về ký túc xá, làm bộ lơ đãng hỏi Vương Tuấn Khải ngày hôm qua đi đâu làm gì. Trên thực tế cậu đã bị vấn đề này làm cho bức bối từ lâu rồi.

Mà Vương Tuấn Khải lại sơ sài qua loa nói hắn cùng mấy người bạn cũ lâu ngày không gặp cùng nhau tụ họp.

Đúng lúc bốn người đi tới dưới lầu ký túc xá.

"Dịch Dương Thiên Tỉ."

Bị gọi cả họ lẫn tên sắc mặt khẽ biến đổi.

Là hai nữ sinh. Vương Nguyên nhận ra một trong số đó là cô gái Vương Tuấn Khải nói chuyện cùng ở mép bể bơi, nữ sinh bikini.

"Các người thế nào lại đến đây?"

Vương Tuấn Khải nháy mặt nhiệt độ hạ xuống, rời Vương Nguyên tiến lên phía trước.

Thiên Tỉ trực tiếp kéo cánh tay của nữ sinh ở bể bơi qua một bên.

Không nghĩ tới nữ sinh kia lập tức phớt lờ cánh tay của Thiên Tỉ, cười lạnh.

"Không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn đến xem thôi."

Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hai nữ sinh tuy rằng mặc đồng phục của trường học các nàng, chính là cùng nữ sinh bình thường có điểm khác biệt, khí thế thật cường đại a.

" Cũng tốt, đỡ phải dây dưa lâu dài."

Thiên Tỉ thoạt nhìn có chút nhường nhịn, ngữ khí không giống như giọng điệu lạnh băng của Vương Tuấn Khải. Ánh mắt đảo qua Lưu Chí Hoành cùng Vương Nguyên, lại nói một câu.

"Tiểu tà ác, ân oán cá nhân không cần liên lụy đến người ngoài."

"Tôi đây đều làm chuyện đúng mực." Bị gọi là Tiểu tà ác nữ sinh bể bơi liền ở phía xa liếc mắt nhìn Lưu Chí Hoành một cái, vẫn duy trì sắc mặt cao cao tại thượng.

Cạnh đó nữ sinh còn lại trực tiếp hướng về phía Vương Nguyên đi tới.

"Cậu chính là người Vương Tuấn Khải thích?"

Một câu nói ra, cả hai đương sự cùng ngây người.

Hả ???

"Cái gì....cái gì mà người thích..."

Vương Nguyên bị hỏi đến mơ hồ, người Vương Tuấn Khải thích? Cậu sao? Vương Tuấn Khải thích cậu sao?

Thích thích thích....

Vương Nguyên đang đắm chìm trong ảo tưởng cùng thế giới nhỏ của mình, hoàn toàn không để ý tới cái người quái lạ vừa đặt câu hỏi này.

"Đừng làm bậy."

Vương Tuấn Khải hoảng hốt chen giữa hai người, đem Vương Nguyên chắn ở phía sau.

Hắn còn chưa từng cùng Nguyên Nguyên nói về vấn đề "thích" này, lúc này bị nữ sinh lỗ mãng như vậy hỏi thật sự là không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Á, cô nói thích, là kiểu nào của thích?"

Vương Nguyên nhoi đầu lên từ phía sau, hai tay bá vai Vương Tuấn Khải, chớp chớp mắt đáng yêu.

........

A a a.....Vương Nguyên người này đúng là quỷ đáng yêu mà!!

Vương Tuấn Khải cùng nữ sinh nọ đều bị câu nói này làm cho bật cười.

"Được rồi, người tôi cũng thấy rồi, quả thực rất đáng yêu."

Nữ sinh cười hướng Vương Tuấn Khải, " Tôi có thể thay đổi ý định cũng không chừng ~ ha ha ha tạm biệt."

Nói xong liền kéo tiểu tà ác kia rời đi.

"Thiên Tỉ, cậu gây ra họa cậu đi mà giải thích."

Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên ngồi xuống sô pha, vẻ mặt tức giận.

"Chuyện này sao có thể là do tớ gây ra?"

Thiên Tỉ đành chịu. Chuyện này liên quan đến công việc bên trong của tổ chức bọn họ, không thể toàn bộ đều nói ra, vì vậy đối với nghi vấn của Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành không thể ngay lập tức có thể giải thích.

Thiên Tỉ hiểu được Vương Tuấn Khải lúc này có bao nhiêu tức giận, ngay cả hắn cũng thấy thế.

Không muốn làm cho hai người đơn thuần vô tội này bị liên lụy tới một phần cuộc sống đen tối của bản thân, cho nên vẫn phải giữ bí mật. Chính là hai người kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ suýt thì đem cục diện này đánh vỡ hoàn toàn.

Ngày hôm qua tiểu tà ác nói ra điều kiện hắn chỉ thấy lo lắng một chút, cũng không có gạt bỏ. Chẳng lẽ hôm nay đến đây tìm bọn họ là để gây áp lực sao?

Nhìn ra Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ đều do dự.

"Ai ui khổ muốn chết, buổi chiều còn có tiết thể dục, các người có định đi ngủ hay không?"

Lưu Chí Hoành trước tiên gào lên, trực tiếp ngã xuống giường của Thiên Tỉ.

"Đúng vậy, tôi xem anh anh xem tôi có cái gì hay, không cần giải thích, cơ bản là không có hứng thú nghe, em đi vệ sinh."

Vương Nguyên cũng lười biếng lê thân vào WC.

Chỉ còn lại hai cái người ngồi trên sô pha mắt to trừng mắt nhỏ, âm thầm đấu võ miệng. Vẫn là nên để về sau có cơ hội rồi giải thích.

"Nguyên Nguyên về chuyện vừa rồi...."

"Khi đến đúng thời điểm anh sẽ tự khắc nói cho em biết thôi, phải không?"

"Kia...còn có vấn đề vừa nãy..."

"Chuyện gì?"

"Là....cái mà nữ sinh kia hỏi em..."

"Tiểu Khải, cuối tuần là sinh nhật anh?"

"Ai ??? A đúng vậy đúng vậy, hắc hắc ~~"

"Đến lúc đó em sẽ hỏi lại anh ~"

"Được."

Lý giải không phải luôn là một phần của tình yêu ngọt ngào sao?

Em sẽ luôn cố gắng lý giải anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top