Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại đêm thất tịch

Chắc mọi người cũng biết rồi, ngày thất tịch ở trung quốc là ngày 7/7, chính là lễ tình nhân a~

PHIÊN NGOẠI ĐÊM THẤT TỊCH

Hôm nay là ngày mồng bảy tháng bảy, chính là đêm Thất tịch – Lễ tình nhân của Trung Quốc.

Nhưng mà không biết Tiểu Khải có nhớ hay không a~

Vương Nguyên một ngày trước đã có ám chỉ qua, cơ mà người kia đến một chút phản ứng cũng không có.

Cái gì chứ? Rốt cuộc có muốn cùng cậu hẹn hò rồi tặng quà không vậy?

Giữa trưa ăn cơm không biểu hiện gì, cùng nhau nghỉ trưa không biểu hiện gì, hiện tại buổi chiều tan học cũng không có biểu hiện gì.

Hừ! Không có chuyện lần nào em cũng là người chủ động đâu!

Em sẽ không thèm tức giận!

Vương Nguyên bực bội đi từ trường về nhà.

"Mẹ con về rồi."

Vương Nguyên bước vào nhà liền ném cặp sách lên sô pha, đẩy cửa phòng bếp đi vào.

"Hôm nay ăn cái......Tiểu Khải??"

Người đang nấu cơm trong bếp, không phải Mama cậu, mà là Vương Tuấn Khải.

Người kia mặc tạp dề màu xanh da trời, trong tay cầm cái môi, vừa trở nồi vừa hướng cậu mỉm cười.

"Tiểu Khải sao anh lại ở đây?"

Vương Nguyên vào phòng bếp, đi đến bên người Vương Tuấn Khải, bộ dạng người đàn ông của gia đình này thật là quá đẹp trai a!

"Chú dì đêm nay có việc phải tới khuya mới về, gọi em thì di động tắt nên nhờ anh báo cho em."

Vương Tuấn Khải giải thích, tay thuần thục lật ngược miếng thịt bò trong nồi, nhìn qua rất vừa mắt.

"Vậy nên anh tới nhà em nấu cơm??"

Vương Nguyên lại gần nhìn vào miếng thịt bò trong nồi đang sôi cùng mỡ, mùi hương đã sớm lan tỏa cả căn bếp.

"Cẩn thận bỏng."

Vương Tuấn Khải đẩy Vương Nguyên ra khỏi phòng bếp.

"Cũng sắp chín rồi. Em ra ngoài chờ đi." Nói xong còn đóng cửa phòng bếp lại.

Vương Nguyên ngồi trên sô pha, ngọt ngào trong tim cứ thế lan tỏa.

Hôm nay cả một ngày chả có chút biểu hiện gì, kết quả tan học chạy tới nhà cậu nấu cơm, rõ ràng là có ý muốn cậu bất ngờ cùng vui vẻ lại còn giả bộ bình tĩnh. Tên xấu xa nhà anh, hại em tức giận không đâu nửa ngày, trên trán nhiều hơn hai nếp nhăn rồi.

Vương Nguyên vừa nghĩ đến đó liền chạy nhanh đến nhà tắm soi gương, buổi chiều tan học còn ở lại dọn dẹp vệ sinh, khẳng định trên mặt trên tay đều là bụi bẩn. Cậu ngay lập tức nghiêm túc rửa mặt một chút, sau đó còn dùng kem dưỡng da.

Ok~ Lại thanh tú dễ nhìn rồi!

Đi chỉnh trang hình tượng xong Vương Nguyên liền đem bày bát đũa lên bàn, sau đó Vương Tuấn Khải cũng bưng hai đĩa thịt bò bít-tết đi ra.

Mùi rất thơm.

Vương Nguyên vừa cắt thịt vừa khen ngợi.

"Vương Tuấn Khải anh rất đảm đang, về sau nhất định phải gả cho em."

Vương Tuấn Khải gật đầu trả lời

"Đương nhiên, về sau mỗi ngày đều hầu hạ Nguyên Đại gia."

Nói xong tiến đến trước mặt Vương Nguyên, vô cùng phối hợp bày ra bộ dạng cô vợ nhỏ.

"Anh nói này Nguyên Đại gia, khi nào mới lật bài tử(*) của anh a?"

(*) Lật bài tử ở đây là nói về thời phong kiến, vua muốn lâm hạnh phi tần nào sẽ lật bài tử của phi tần đó. (Cảm ơn sự giúp đỡ của chị Hồ lô bọc đường a ^^)

Vương Nguyên buông đĩa thức ăn, cợt nhả giơ tay sờ sờ khuôn mặt Vương Tuấn Khải, bắt lấy cằm hắn kéo về phía mặt mình, động tác đúng chuẩn đùa giỡn cùng nói năng lưu loát mạch lạc.

"Lật, ngày nào cũng lật."

"Cũng không tệ."

Vương Tuấn Khải không đẩy bàn tay đang giữ lấy cằm mình ra, liền lợi dụng tư thế này càng ngày càng tới gần, một tay cố định lấy gáy Vương Nguyên, đưa lưỡi ra liếm liếm môi cậu sau đó rất nhanh ấn môi mình lên rồi bình tĩnh quay về vị trí.

Rốt cuộc là ai đùa giỡn ai.

Tiểu bạch thỏ không bao giờ có thể trở thành đại sói xám được không phải sao?

Sau khi ăn xong hai người mang bát đĩa đi rửa, Vương Tuấn Khải nói hắn mới thuê một đĩa phim kinh dị rất muốn xem, nhất định hôm nay ở đây phải xem bằng được.

Có nhầm không vậy? Đêm thất tịch lễ tình nhân lại ngồi xem phim kinh dị, Vương Nguyên trong lòng oán thán lẩm bẩm, chẳng lẽ muốn dọa em sợ sau đó ngồi an ủi em sao? Chao ôi cái trò cũ rích như thế còn lôi ra nữa.

Vương Nguyên trong lòng nghĩ vậy, dựa vào người Vương Tuấn Khải ngồi xuống.

Quả nhiên, ngay lúc bắt đầu đã xuất hiện một khuôn mặt vô cùng kinh dị, dọa Vương Nguyên một phen che kín mặt.

"Nguyên Nguyên, bị dọa sợ rồi sao?"

Thanh âm Vương Tuấn Khải truyền tới.

"Nói nhảm."

Vương Nguyên tức giận mở to mắt, không nghĩ lại thấy hình ảnh Vương Tuấn Khải xuất hiện trên TV.

Vương Tuấn Khải ngồi cạnh ôm lấy eo Vương Nguyên, vẻ mặt cười dịu dàng.

"Ngày hôm qua liên tục ám chỉ anh, hôm nay đến trường anh lại không nói với em cái gì, nhất định là giận dỗi rồi đúng không!"

Trong TV là hình ảnh Vương Tuấn Khải chăm chú nhìn Vương Nguyên bên ngoài, thanh âm dễ nghe phát qua thiết bị điện lại càng tăng thêm mị lực.

"Những ngày lễ như thế này anh nhất định sẽ không quên đâu, đồ ngốc."

Sau đó, <Một người như mùa hạ, một người như mùa thu> phát ra, những hình ảnh chụp bọn họ ngày trước dần xuất hiện, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi nhà trẻ, cùng nhau ngủ trong phòng. Rồi tiếp theo đó lại phát một đoạn video nữa.

Một đám trẻ con ngồi trong lớp học, thầy giáo đặt câu hỏi:

"Mấy đứa, trong số các con ai có thể nói cho thầy biết, người các con thích nhất là ai?"

Vương Tuấn Khải ngồi ở chính giữa cánh tay giơ lên cao thật cao.

"Tốt lắm, Tiểu Khải nói đi."

"Con thích nhất ba con mẹ con, còn có Tiểu Nguyên nhi."

"Á? Thích ba và mẹ thầy có thể hiểu được, nhưng vì sao lại thích Vương Nguyên? Bởi vì các con là bạn thân nhất của nhau sao?"

Thầy giáo thân thiết đứng trước mặt Vương Tuấn Khải hỏi lại.

"Không phải."

Tiểu Vương Tuấn Khải lắc đầu, thanh âm kiên định nói một câu.

"Bởi vì em ấy là vợ bé nhỏ của con."

Em nhất định quên rồi đúng không?

Đoạn video kết thúc, khuôn mặt Vương Tuấn Khải một lần nữa xuất hiện.

Dù em có quên rồi, anh cũng sẽ không quên, bởi vì từ nhỏ em đã là của anh. Thời điểm ở Mỹ Quốc, ảnh chụp cùng video anh đều xem đi xem lại cả vạn lần. Em biết không, ngay cả trong mơ anh cũng đều thấy nụ cười của em.

Em vui vẻ anh và em cùng nhau vui vẻ, em khổ sở anh so với em càng khổ sở hơn. Hôm nay là đêm thất tịch, bất cứ lời lãng mạn nào anh cũng sẽ không nói, nhưng anh muốn cho em biết, kiếp này gặp em, sẽ không bao giờ xuất hiện người thứ hai khiến anh toàn tâm toàn ý để tâm tới nữa.

Chúng ta từ đầu đã mặc định sẽ ràng buộc bên nhau cả đời.

Vương Nguyên, anh yêu em.

Đoạn cuối là câu kết lại của Thiên Tỉ:

Vương Nguyên cậu mau gả cho Vương Tuấn Khải đi! Muốn gì anh cũng cho cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top