Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Chương 30: Ngày đầu tiên đi học (2).

"Ai~ Đình Tín, cậu đi đâu vậy?" Khúc An trong tay cầm một đống đồ đi đến cửa lớp thì đụng phải La Đình Tín đang đi ra.

"Nhà vệ sinh!" La Đình Tín quay mặt đi, vội vàng nói một câu rồi bỏ lại Khúc An đi ra khỏi lớp.

Khúc An cau mày nhìn thoáng qua La Đình Tín. Đình Tín làm sao vậy? Hình như có người chọc cho cậu ta tức giận? Suy nghĩ vài giây lại không nghĩ ra được nguyên cớ nên Khúc An liền đơn giản vứt vấn đề này ra sau đầu, ôm một đống đồ vào lớp học.

"Đây, mỗi người một lon WangLaoJi[*]. Hôm nay trời nóng, uống nó rất mát." Khúc An đưa cho Vương Tuấn Khải và Lưu Chí Hoành mỗi người một lon.

[*loại nước này ta sợt muốn nát google-sama để kiếm tên gọi của nó = . =||| ta thấy ai cũng kêu là nước WangLaoJi nên để vậy luôn. Đại khái là nó uống vào có mùi y chang đốc tờ Thanh :">]

"Vương Nguyên Nhi, đây là của em!" Khúc An cầm chocolate ngồi xổm xuống trước mặt Vương Nguyên.

Vương Nguyên cúi đầu ăn chocolate của mình, không thèm nhìn Khúc An với chocolate của anh.

"Tuấn Khải à, em trai của cậu còn nhỏ mà khó tính quá nha!" Đợi một hồi không thấy Vương Nguyên để ý đến mình, thì Khúc An đứng lên, ngồi vào chỗ của mình, nói với Vương Tuấn Khải.

"Không được kêu Vương Nguyên Nhi mà!" Vương Nguyên ngậm chocolate trong miệng, ngọng nghịu nói. Hừ! Vương Nguyên Nhi chỉ dành cho anh hai gọi thôi.

Khúc An thấy đứa bé này thực quá cố chấp đi "Được rồi, anh gọi em là Nguyên Nguyên nhé?"

Vương Nguyên ngẩn đầu nhìn Vương Tuấn Khải đôi mắt to lấp lánh ánh sáng xinh đẹp, bên trong hiện lên vẻ thắc mắc.

Trong lòng Khúc An liền đưa ra một kết luận: đứa trẻ này cực kì ỷ vào Tuấn Khải rất tín nhiệm Tuấn Khải.

"Vương Nguyên Nhi thích là được rồi!" Vương Tuấn Khải đưa lon nước của mình đến bên miệng Vương Nguyên, vừa rồi Vương Nguyên Nhi ăn nhiều chocolate quá, rất dễ bị khô miệng.

Vương Nguyên uống một ngụm nước, ánh mắt chuyển sang Khúc An, giòn tan nói một chữ: "Được!"

Lưu Chí Hoành lẳng lặng ngồi một bên, nhàn hạ uống WangLaoJi, ánh mắt đảo qua người Vương Tuấn Khải, trong đáy mắt hiện lên quang mang. Anh nhớ rõ Tuấn Khải có bệnh khiết phích(là bệnh sạch sẽ đó =_=), đồ của cậu ta dùng thì người khác không thể động vào. Có một lần, La Đình Tín sơ ý uống nhầm bình nước của Tuấn Khải chỉ có một ngụm thôi thế mà cậu ta lập tức vứt đi cả bình nước. Bây giờ... lại có chút bất đồng khi xưa...

"Nguyên Nguyên ngoan lắm!" Khúc An vốn muốn nhéo nhéo hai má Vương Nguyên, bây giờ có cơ hội thì lập tức ra tay nhanh như chớp.

"Xấu xa!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên vừa mũm mĩm lại vừa trắng trắng, ý như cái bánh bao nhỏ. Ánh mắt lóe vẻ tức giận, lắc lắc đầu, không cho tay Khúc An chạm vào.

"Không xấu,Nguyên Nguyên ngoan, cho anh nựng một chút đi! Mềm quá nha, thiệt thoải mái!" Khúc An nhéo nhéo hai chiếc má mềm mềm của Vương Nguyên, trên mặt cười đến xán lạn.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy hốc mắt Vương Nguyên dần phiếm hơi nước thì vội gỡ tay Khúc An ra, nhợt nhạt nói một câu: "Vương Nguyên Nhi không thích!"

"Đồ xấu xa!" Vương Nguyên đối với Khúc An làm động tác nhổ nước miếng, đôi mắt to dày đặc hơi nước, miệng thì chu ra, hai chiếc má tròn tròn như hai cái bánh bao nhỏ. Cậu làm động tác đó xong thì vội nép vào lòng Vương Tuấn Khải

"Ha ha...." Khúc An nở nụ cười "Tuấn Khải em trai của cậu chơi vui thật!" Trong mắt hiện lên ý xấu, vươn tay ra bắt lấy chân Vương Nguyên. Anh muốn xem thử đứa bé này có phản ứng gì.

Vương Nguyên gắt gao ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải, chân cũng rút vào lòng Vương Tuấn Khải.

"Được rồi, Khúc An, cậu đừng chọc Vương Nguyên Nhi nữa!" Vương tuấn Khải nói một tiếng, đẩy tay Khúc An ra.

Lưu Chí Hoành nhín thoáng qua Vương Tuấn Khải "Cậu muốn cho Nguyên Nguyên học ở khu tiểu học trường chúng ta sao?"

"Ừ!" Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn Vương Nguyên, thấy đôi mắt to lấp lánh đang nhìn mình thì khóe miệng không tự giác kéo lên một nụ cười ôn nhu.

"Cậu không sợ..."Lưu Chí Hoành muốn nói rồi lại thôi, anh nhìn Vương Tuấn Khải có chút lo lắng.

Vương Tuấn Khải sửng sốt, bây giờ anh mới nhớ tới nơi này là trường học của quý tộc. Ở khu tiểu học, mỗi một đứa trẻ đều là cục cưng quý tử của gia đình giàu có, từ nhỏ đã tập thành thói quen ngang ngược kiêu ngạo. Nếu để Vương Nguyên Nhi học ở đó, chắc chắn sẽ bị người ta bắt nạt. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh liếc qua Khúc An một cái, nếu như Vương Nguyên Nhi không phải em trai của anh thì với tính tình của Khúc An, chắc chắn cũng sẽ bắt nạt Vương Nguyên Nhi để vui vẻ...

Tay Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên chặt thêm một chút. Vương Nguyên Nhi của anh rất đơn thuần, không thể một mình học ở khu tiểu học được. Nhưng mà, Vương Nguyên Nhi rất thích đọc sách, cũng rất muốn mỗi ngày ở bên cạnh anh. Anh... không muốn làm cho Vương Nguyên Nhi thất vọng!

"À, cậu không phải có một đứa em họ đang học ở khu tiểu học đó sao? Cậu gọi nó đến đây đi, nhờ nó để ý Vương Tuấn Khải một chút khi đi học là được rồi!" Khúc An nhìn Lưu Chí Hoành, giọng nói có chút không xác định.

"Cậu nói, là Dịch dương Thiên Tỷ sao?" Nói đến cái tên này, hàng lông mày Lưu Chí Hoành liền nhíu chặt "Đứa bé đó, rất ngang bướng!"

"Không có đâu, tôi thấy đứa em đó giống như có chút sợ cậu mà!" Khúc An uống hết WangLaoJi, đem lon rỗng ném đi tạo thành một đường cong đẹp đẽ sau đó đáp xuống thùng rác.

"Hoành, cậu có thể gọi đứa em họ đó đến được không?" Vương Tuấn Khải suy nghĩ một chút, cảm thấy biện pháp này cũng không tồi. Khi đi học, anh không thể cả ngày cứ ở bên cạnh Vương Nguyên Nhi được, chỉ có thời gian rảnh mới có thể chạy đi tìm Vương Nguyên Nhi.

 Lưu Chí Hoành  trên mặt có chút bối rối, cuối cùng vẫn lấy ra điện thoại gọi cho Dịch Dương Thiên Tỷ, chưa tới một phút đã tắt, nhẹ nói một câu "Nó sẽ đến liền!"

Đáy mắt Khúc An lóe lên vẻ tò mò khó hiểu, anh đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh Lưu Chí Hoành "Hoành à, đứa em họ kia đã làm gì cậu mà khi nhắc tới nó cậu lại rối rắm đến như vậy hả?!"
"Chút nữa rồi cậu sẽ biết!"Lưu Chí Hoành thản nhiên nói một câu, tiếp tục uống nước.

"Có chuyện gì?" Câu nói của Lưu Chí Hoành vừa dứt, Khúc An chợt nghe từ sau lưng truyền đến tiếng nói lạnh ngắt, còn có chút non nớt ở bên trong. Anh xoay người, nhìn thoáng qua đứa trẻ phía sau, cuối cùng cũng biết vì sao Lưu Chí Hoành lại có thái độ như vậy.....

Đứa bé trai trước mắt chỉ tầm năm, sáu tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, lớn lên chắc chắn sẽ rất anh tuấn. Nhưng loại khí tức trên người của đứa bé này lại làm cho người ta có chút khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên Khúc An nhìn thấy một đứa bé mà trên người lại có khí tức của một sát thủ lạnh lùng và cứng rắn. Một đứa trẻ mà vẻ mặt lại lãnh khốc không chút cảm xúc, ánh mắt thì nhợt nhạt nhìn phía trước, giống như không để bất kì ai vào mắt vậy. Bộ dạng như vậy làm cho Khúc An có chút tức giận.

Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua Dịch Dương Thiên Tỷ, rất vừa lòng với đứa trẻ này "Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc!"

"Nói!" Môi Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ.

"Giúp tôi chiếu cố Vương Nguyên Nhi một chút, tôi lo lắng khi em ấy một mình học ở khu tiểu học! Nơi đó có chút lộn xộn!"

Tầm mắt Dịch Dương Thiên Tỷ khẽ chuyển rồi dừng lại trên người Vương Nguyên. Cậu thấy Vương Nguyên mở to đôi mắt lấp lánh nhìn mình, khi thấy cậu nhìn thì lại vội nép vào lòng Vương Tuấn Khải.

"Được!" Khẽ hạ tầm mắt, Dịch Dương Thiên Tỷ lạnh lùng trả lời.

"Anh hai!"Vương Nguyên mở to đôi mắt nhìn Vương Tuấn Khải, có chút sợ hãi.

"Không sao đâu, Vương Nguyên Nhi ngoan nào!" Vương Tuấn Khải vươn tay sờ sờ hai má Vương Nguyên sau đó ôm lấy cậu và cầm cặp sách của cậu đi tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỷ "Đi thôi!"

"Đợi một chút, tôi đi nữa!" Khúc An ham vui, đuổi theo sau lưng Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương thiên Tỷ xoay người tiến lên phía trước, ánh mắt nhìn thoáng qua Lưu Chí Hoành ngồi trên ghế "Không đi chung?"

Lưu Chí Hoành không ngờ rằng đứa em họ này lại chủ động nói chuyện với anh, sửng sốt khoảng nửa giây rồi lắc lắc đầu "Sắp vào tiết rồi!"

Dịch Dương thiên tỷ nghe xong, nhanh chóng rời khỏi phòng học. Lưu Chí Hoành nhìn theo bóng lưng đứa em họ, ánh mắt mờ mịt, có chút ngẩn người.....

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên làm hết mọi thủ tục nhập học rồi đi đến khu tiểu học. Lớp một ban ba, cùng lớp với Dịch Dương thiên Tỷ

"Vương Nguyên Nhi, đây là chỗ ngồi của em! Từ nay về sau, em sẽ ngồi ở đây, chăm chú nghe thầy cô giảng bài, biết chưa?!" Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên ngồi trên ghế.

Vương Nguyên mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, cậu thấy có thật nhiều bạn học giống mình.

"Cửu, nhờ cậu chiếu cố Vương Nguyên Nhi nhiều một chút!" Nhìn thấy Vương Nguyên có chút không thích ứng, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dịch Dương Thiên Tỷ cùng bàn với Vương Nguyên Nhi

"Được!" Tầm mắt Dịch Dương Thiên Tỷ nhìn thoáng qua Vương Nguyên rồi chuyển qua nhìn Vương Tuấn Khải, lạnh như băng nhả ra một chữ.

Tuy rằng chỉ có một chữ nhưng Vương Tuấn Khải biết Dịch Dương Thiên TỶ sẽ chiếu cố tốt cho Vương Nguyên Nhi của anh.

Khúc An tựa vào bàn lẳng lặng quan sát. Mọi đứa trẻ ở nơi này dường như rất sợ Dịch Dương Thiên Tỷ, nhưng mà, tuổi còn nhỏ lại có khí tức như vậy thì đương nhiên sẽ dọa cho người khác khiếp sợ rồi. Phải kiếm người tìm hiểu mới được, hỏi thử đứa trẻ kia lúc trước có từng trải qua chuyện gì hay không.

"Vương Nguyên Nhi ngoan, phải ở đây học bài, không được chạy lung tung. Nếu có chuyện gì thì nhờ bạn ngồi kế bên này. Anh hai học xong sẽ đến thăm em, còn đến giờ tan học thì phải ngoan ngoãn ngồi chờ anh hai, nghe không?!"

"Vâng!" Vương Nguyên hạ mi mắt không nhìn xung quanh nữa, ngoan ngoãn đáp một tiếng.

"Vương Nguyên Nhi ngoan lắm!" Vương Tuấn Khải vươn tay sờ sờ tóc Vương Nguyên, đứng dậy chuẩn bị quay về khu trung học sơ cấp.

"Anh hai, hôn một cái!"Vương Nguyên chớp chớp mắt nhìn Vương Tuấn Khải, nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh hôn... cái miệng nhỏ lập tức chu ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó chịu...

"Vương Nguyên Nhi ngoan, anh hai phải về học. Phải nhớ kỹ lời anh hai nói nghe không!" Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn lên mặt Vương Nguyên một cái.

"Dạ!" Được anh hai hôn, Vương Tuấn Khải lập tức cười đến nở hoa...

"Đi thôi, An!" Kêu Khúc An một tiếng, Vương Tuấn Khải xoay người rời khỏi lớp học.

Thầy giáo chờ Vương Tuấn Khải và Khúc An đi ra khỏi phòng học xong mới vào lớp, bắt đầu giảng bài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top