Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43

Chương 43: Nói ai là thiểu năng?!

Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên, vươn tay nhéo nhéo hai má mềm mịn của cậu. Thật thoải mái! Thiệt muốn cắn một cái quá!

"Anh hai, chocolate ăn ngon hơn!" Nhìn thấy Vương Tuấn Khải càng ngày càng cúi đầu thấp xuống thì Vương Nguyên có chút sợ hãi. Anh hai như vậy... giống như muốn đem mặt của cậu biến thành chocolate mà cắn... Vì thế mà vội đem chocolate trong tay mình nhét vào miệng Vương Tuấn Khải.

"Vương Nguyên Nhi ăn đi!" Vương Tuấn Khải thu hồi tầm mắt, sờ sờ đầu Vương Nguyên, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái. Vương Tuấn Khải có chút tò mò, liền dùng răng nanh của mình cắn nhẹ một cái lên chiếc má mềm mịn của Vương Nguyên. Anh phát hiện ra, xúc cảm rất-rất-rất là thoải mái!

"Anh hai!" Vương Nguyên miệng ngậm chocolate, ngọng nghịu gọi V
Vương Tuấn Khải. Anh hai cắn mặt của cậu... thật ngứa, còn có chút không thoải mái.

Vương Tuấn Khải rũ mi mắt xuống, nhìn thấy đôi mắt của Vương Nguyên phiếm một tầng mỏng hơi nước thì vội thu lại răng nanh, ngẩn đầu "Vương Nguyên Nhi ngoan, không khóc!"

"Ngứa... anh hai, xấu xa!" Mặt Vương Nguyên phình ra như cái bánh bao nhỏ, mở to mắt trừng Vương Tuấn Khải.

"Được, được! Anh hai xấu xa, là anh hai không tốt. Anh hai cho em cắn lại nhé, thế nào?" Vương Tuấn Khải phát hiện Vương Nguyên như vậy rất đáng yêu, trong lòng bỗng nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo cậu một phen. Anh cố ý đưa mặt mình lại gần miệng Vương Nguyên.

"Chocolate, ngọt. Anh hai, không ngọt!" Vương Nguyên cúi đầu cắn chocolate, mồm miệng không rõ nói một câu. Hai chiếc má mập mạp bởi vì do động tác nhai nhai của cậu mà chuyển động lên xuống, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ cũng nghịch ngợm ẩn ẩn hiện hiện.

Vương Tuấn Khải nghe thấy câu nói của Vương Nguyên thì rất vui vẻ, khóe miệng cười càng thêm sâu:"Vương Nguyên Nhi  rất ngọt. Vương Nguyên Nhi ăn chocolate, anh hai ăn Vương Nguyên Nhi nhé! Thế nào?" Nói rồi vươn ngón trỏ, khều khều môi dưới của Vương..

Vương Nguyên ngừng ăn chocolate, đôi mắt mở to nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt lóe chút rối rắm. Dường như là đang nghĩ đến câu nói vừa rồi của Vương Tuấn Khải, cố gắng hiểu hết mối quan hệ trong câu nói của anh. Nhưng cậu có chút không hiểu, cậu đâu có ngọt đâu, chocolate mới ngọt chứ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên nghẹn đến hồng hết cả lên, qua gần một phút sau, cậu mới thốt lên một câu: "Chocolate mới ngọt!" Tay thì đưa chocolate đến bên miệng Vương Tuấn Khải như muốn chứng minh lời nói của mình. Vương Nguyên nhi một chút cũng không ngọt... Cậu nghĩ đến anh hai ăn cậu cũng giống như lúc cậu ăn chocolate thì sợ đến run cả người.

"Được rồi, Vương Nguyên nhi mau ăn đi. Anh hai không đùa em nữa!" Vương Tuấn Khải thấy thân thể của Vương Nguyên trong lòng mình khẽ run thì không trêu chọc cậu nữa.

Hai anh em ở trong phòng chơi đùa đến hết cả buổi chiều, đến giờ ắn tối mới xuống lầu. Ăn xong buổi tối ở phòng khách,Vương Tuấn Khải mượn cớ dạy Vương Nguyên viết chữ mà ôm Vương Nguyên trở về phòng, hai anh em ở trong phòng hết cả ngày... Không khí trong phòng vô cùng ấm áp.

. . . . . .

Từ khi cùng Vương Tuấn Khải đi học, Vương Nguyên cảm thấy mỗi ngày trôi qua sao nhanh quá, nháy mắt, cậu đã đi học được một tháng rồi... Ở trong trường, cậu học được rất nhiều thứ. Ừm, quan trọng nhất là phải học được cách viết chữ 'anh hai' và Vương Tuấn Khải'.

Vương Nguyên nhìn nhìn ba chữ Vương Tuấn Khải' mà cậu vừa mới viết trên giấy xong. Gần đây chữ cậu viết đã tốt lên rất nhiều, anh hai thấy được chắc chắn sẽ khen cậu cho mà xem! Nghĩ tới nụ cười ôn nhu trên khóe miệng, còn có nụ hôn nhẹ ngọt ngào của Vương Tuấn Khải, thì Vương Nguyên nhịn không được liền cười rộ lên, trong lòng thì ấm áp không thôi. Thật muốn gặp anh hai quá, muốn nhanh một chút đưa chữcậu vừa mới viết cho anh hai xem.

"Vương Nguyên, cười ngây ngô cái P[*] a!" Chung Minh đi đến trước mặt Vương Nguyên, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của cậu. Mềm quá, thật thoải mái!

[* cái P là câu chửi bậy nga~ P là cái mông ]

Vương Nguyên cảm thấy mặt mình bị người khác chạm vào thì vội lấy lại tinh thần, xoay mặt tránh qua chỗ khác. Cậu ngẩn đầu nhìn thoáng qua, lại là cái tên xấu xa này... mắt vội chuyển nhìn chung quanh.

"Tìm chi cho mệt. Dịch Dương thiên Tỷ vừa mới đi đến nhà vệ sinh rồi. Nguyên Nguyên, cậu cho tôi nhéo một chút sẽ chết hay sao hả? Cho tôi nhéo một chút thôi!" Hơn một tháng nay, Chung Minh cứ lăm le muốn nhéo mặt Vương Nguyên nhưng không được. Vốn ban đầu cậu ta muốn nhéo mặt Vương Nguyên cũng chỉ là xuất phát từ tâm lí tò mò và hiếu kì của con nít, cảm xúc mềm mềm cứ thích nhéo mãi nhưng từ từ loại tò mò đó dần biến mất... Lúc trước, nhéo hay không nhéo thì cũng không quan trọng nhưng bây giờ cậu ta phải nhéo cho bằng được mặt Vương Nguyên, bởi vì nếu như nhéo không được thì cậu ta cảm thấy mình thật mất mặt.

Ở đây Chung Minh vốn là đại ca, cậu ta nói gì thì không ai dám cãi lại cả nhưng Vương Nguyên lại... mà còn đến ba lần không cho cậu ta nhéo nữa, làm cho cậu ta mất lòng tin đối với bọn đàn em mấy lần. Lần này cậu chắc chắn phải nhéo được... Đây đã là lần thứ năm rồi, chính mình đã hứa với bọn đàn em thì không thể nuốt lời. Hiện tại bên cạnh cậu còn có một đám thuộc hạ đang đứng xem.

Nghe thấy lời nói của Chung Minh thì Vương Nguyên khẽ run một chút, ánh mắt nhìn chung quanh phòng học, Cửu thật sự không ở trong lớp! Thân thể cậu bất giác lui về sau hai bước, đôi mắt mở to lấp lánh ánh sáng nhìn một đám bạn học ở trước mặt. Đôi bàn tay nhỏ bé giấu trong ống tay áo run rẩy. Khi nào thì anh hai mới đến.

"Vương Nguyên, tôi không có ác ý gì hết! Cậu cho tôi nhéo mặt cậu hai cái thôi, đâu có chết ai đâu a! Nhéo xong rồi thì tôi sẽ cho cậu kẹo ăn, thế nào? Chỉ nhéo hai cái cho bọn đàn em tôi xem thôi mà!" Nhìn đứa bé xinh đẹp như búp bê trước mặt đang mở to đôi mắt lấp lánh nhìn mình thì Chung Minh có chút tiếc nuối, không muốn dùng bạo lực.

"Không!" Vương Nguyên bướng bỉnh nhả ra một chữ. Anh hai đã từng nói không thể cho người khác chạm vào mặt của cậu... Cậu phải làm Vương Nguyên nhi ngoan ngoãn của anh hai!

"Xem chừng là lại thất bại rồi!" Một bé trai đứng sau lưng Chung Minh ồn ào lên tiếng, giọng nói có chút kì quái, khiến cho mấy đứa trẻ khác cũng bắt đầu lên tiếng phụ họa theo.

Chung Minh nghe thấy giọng nói có chút chói tai từ phía sau vang lên thì không còn cười nữa, mày nhíu chặt lại, nhìn về phía Vương Nguyên "Này, tôi nói, nếu cậu không nghe theo lời thì tôi sẽ dùng sức mạnh đó. Lúc đó tôi sẽ xô cậu ngã rồi nhéo cậu thật mạnh!" Nói xong còn cố ý giương nanh múa vuốt để hù Vương Nguyên tự động đầu hàng.

"Xấu xa!" Vương Nguyên lại lùi về sau hai bước. Đã tan học rồi sao anh hai vẫn chưa tới... Đôi mắt xinh đẹp dần phiếm một tầng hơi nước mỏng manh.

"Hừ, đúng là đồ thiểu năng! Chẳng phải chỉ là nhéo mặt của mày một cái thôi sao? Có ai làm gì mày đâu mà làm gì ghê thế. Ngu muốn chết!" Chung Minh bắt đầu tức giận, cậu ta có ý tốt khuyên bảo mà Vương Nguyên lại không nghe, cứ nhiều lần cự tuyệt.

Vương Nguyên vừa nghe thấy câu nói của Chung Minh thì thân thể khẽ run một cái... khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt đi vài phần. Cậu biết... cậu biết thiểu năng nghĩa là gì... Cậu không phải thiểu năng mà. Cậu là Vương Nguyên nhi ngoan ngoãn của anh hai! Cậu không có thiểu năng... Cậu không có thiểu năng!

Này... Chung Minh phát hiện Vương Nguyên có chút kì lạ, trong lòng có chút băn khoăn... Lúc cậu muốn chuyện này tới đây là chấm dứt nhưng một đứa trẻ đứng phía sau lại lên tiếng: "Chung đại ca, cậu mau nhanh lên một chút. Lưu Chí Hoành sắp vào lớp rồi đó. Chẳng phải sáng nay cậu đã hứa trước mặt chúng tôi là sẽ nhéo được sao. Ngay cả mặt của cái tên thiểu năng này mà cậu nhéo cũng không được thì sẽ đứng trước mặt anh em kêu ba tiếng 'tôi bị thiểu năng' đó nha!"

"Tôi không phải! Tôi là  Vương Nguyên nhi ngoan ngoãn của anh hai!" Vương Nguyên ngẩn đầu kêu to lên, trong mắt lóe ra ánh sáng quật cường.

"Xì, tất cả mọi người đều biết mày là cái đồ thiểu năng. Cái gì cũng không biết! Còn cứ quấn lấy anh hai mãi! Lúc nào cũng anh hai, anh hai!" Đứa trẻ đứng sau lưng Chung Minh ra vẻ không có gì quan trọng cả nói một câu.

Chung Minh đứng gần Vương Nguyên nhất. Cậu ta thấy rõ Vương Nguyên khẽ ngước mặt lên cao, cố gắng đem nước mắt sắp rơi xuống thu trở về, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ quật cường mạnh mẽ. Cậu ta cảm thấy thật chói mắt, có chút khó chịu.

Chung Minh hơi nghiêng đầu lại, nhìn đứa bé phía sau lưng, quát: "Kỉ Lâm!"

"Như thế nào? Đây là sự thật, nó thật sự là cái đồ thiểu năng! Không phải chính cậu đã tra ra được điều này sao?" Kỉ Lâm thấp hơn Chung Minh một chút, khi cậu ta nói những lời này thì đầu nâng cao lên, giọng điệu rất hung ác.

Chuyện này... Chung Minh nghẹn lời... trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.

"Chung Minh, cậu đừng có chần chần chờ chờ nữa. Mau nói cho bọn tôi biết cậu có nhéo hay không hả? Dịch Dương Thiên Tỷ mà về tới là khỏi làm ăn được gì luôn đó!" Kỉ Lâm thấy Chung Minh cứ đứng yên không nhúc nhích thì vội xô cậu ta vào Vương Nguyên.

Vương Nguyên vội lui về sau hai bước nữa rồi phát hiện phía sau chính là bức tường. Không còn đường để chạy nữa rồi...

"Tôi..." Chung Minh lấy lại tinh thần, nhìn Vương Nguyên phía đối diện. Cậu... Cậu không thể ra tay... Cậu phát hiện ra mình không dám nhìn vào mắt của Vương Nguyên.

"Hừ! Chung Minh, cậu không nhéo tên thiểu năng này thì để tôi. Nhớ kĩ, chốc nữa phải đứng trước mặt mọi người kêu to ba tiếng 'tôi bị thiểu năng' nhé!" Kỉ Lâm cao hứng nở nụ cười, đẩy Chung Minh sang một bên, vươn tay hướng tới Vương Nguyên "Này thiểu năng, không ngờ mày lại bướng bỉnh đến như vậy đấy!"

"Nói ai là thiểu năng?!" Vương Tuấn Khải sau khi tan học thì bị Khúc An lôi đến hội học sinh nên không thể đến đây được. Khi anh vội vàng chạy đến đây thì lại nghe được những lời này. Khóe miệng tươi cười lộ ra hai cái răng khểnh nhất thời biến mất, môi khẽ mím lại, mắt dần dần phủ đầy vẻ âm trầm, khí tức quanh thân cũng thay đổi thành vẻ lạnh lùng, hàn khí tản mác ra chung quanh.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top