Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103:Ngoại truyện 6


Edit: Vương Tuệ Bối (BB.Lam)

Chương 103:Ngoại truyện 6

Về đến nhà Vương Nguyên, cho Đại Nguyên ăn trước, sau đó nó nằm bò trước cổng trông nhà.

Rõ ràng là Đại Nguyên cuối cùng đã tìm được vùng đất mà nó yêu quý, vì vậy, bất luận là xe hay người đi qua, nó cũng đều cảnh giác đứng thẳng người dậy. Cho dù nó không làm hại người lạ, nhưng những kẻ mập mờ thì nó cũng nhe nanh múa vuốt để dọa dẫm người ta. Đại Nguyên bây giờ đã thật sự trở thành một chú chó cảnh sát được đào tạo chuyên nghiệp rồi.

Còn Vương Nguyên lại bắt đầu giở chứng, sống chết không chịu để Vương Tuấn Khải tắm cho mình, thậm chí còn khóa cửa nhà tắm lại.

“Tiểu Nguyên, hôm nay em làm sao thế?”

“Không, em có thể tự tắm.”

Vương Nguyên trong lúc chạy đuổi theo Vương Tuấn Khải, không cẩn thận bị ngã đập đầu gối, thực ra cậu không muốn Vương Tuấn Khải phát hiện, và nguyên nhân chủ yếu là, hình ảnh nóng bỏng của cậu và Vương Tuấn Khải trong nhà tắm đó khiến cậu không thể tiếp tục để anh tắm cho mình.

Cậu vuốt vuốt khuôn mặt nóng bừng của mình, mặc dù nghĩ đến đã thấy xấu hổ, nhưng cậu lại vẫn nghĩ theo hướng đó, thậm chí còn thấp thỏm hi vọng cảnh tượng ấy thành sự thật… có phải cậu bị ốm rồi không?

Vương Tuấn Khải vốn uống cũng không ít bia, vừa rồi lại chạy ra ngoài vội vàng và hét gọi, nên giờ tâm trạng khi bình tĩnh lại bỗng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Anh lười biếng cởi bộ vest ra, nới lỏng cà vạt. Ti vi đang chiếu cái gì anh cũng chẳng biết, chỉ biết mình nằm trên ghế sô pha nhắm mắt mơ màng. Nhưng anh không thể ngủ, bởi vì Tiểu Nguyên vẫn còn đang tắm, từ sau khi tỉnh lại đây là lần đầu tiên cậu tự tắm, vì vậy anh không thể lơ là, ngộ nhỡ cậu bị ngã thì thật phiền phức.

Đồng hồ trên tường gõ mấy tiếng, Vương Tuấn Khải ngước mắt lên, chớp mắt đã mười một giờ rồi.

“Tiểu Nguyên, em tắm gần một tiếng rồi đấy, có cần anh vào giúp không?” Vương Tuấn Khải quay đầu lại gọi.

“Không, em sắp xong rồi.” Vương Nguyên trả lời vọng ra.

Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng cậu vẫn bình thường, lúc này mới hơi yên tâm, có thể anh đã bảo vệ cậu quá mức cẩn thận, nhưng ai có thể hiểu được tâm lý vuột mất rồi lại tìm thấy của anh? Sinh tử li biệt trải nghiệm một lần là đủ rồi, thật sự quá đủ rồi.

Trí nhớ của Vương Nguyên vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, trên trán vẫn còn một vết sẹo, như vậy theo lý sẽ không có ai chú ý tới cậu ấy. Ai ngờ, mấy hôm trước anh đưa Vương Nguyên đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, Vương Tuấn Khải chỉ lơ là một khắc, Vương Nguyên đã bị một nam bác sĩ tới bắt chuyện. Bác sĩ! Chẳng có tự trọng nghề nghiệp gì nữa! Đồ mặt dày, lại dám lén lén lút lút nhét số di động vào tay Vương Nguyên.

Cũng may Vương Nguyên từ trước tới nay vẫn là một cậu trai  ngoan, lập tức đưa danh thiếp cho Vương Tuấn Khải xử lý.

Vương Tuấn Khải chẳng buồn nể mặt liền tố cáo vị bác sĩ kia, thì ra là một bác sĩ thực tập, nếu không phải là vì thấy đối phương còn trẻ và có thái độ xin lỗi thành khẩn, Vương Tuấn Khải đã định mang cậu ta ra luyện tập tay chân rồi.

Anh khe khẽ thở hắt ra, cậu cũng gần ba mươi tuổi rồi, nhưng đôi mắt to long lanh kia, khuôn mặt trái xoan xinh xắn thanh tú thật linh lợi. Một vết sẹo căn bản không thể che giấu được vẻ đẹp trời ban của cậu, trời ơi, khiến người ta yêu muốn chết.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Vương Tuấn Khải ngáp dài, ngả người trên ghế sô pha, chớp chớp đôi mắt nặng trịch, sắp ngủ mất rồi.

Không biết bao lâu, những giọt nước lách tách rơi xuống ngực Vương Tuấn Khải, anh mơ màng mở mắt ra, bất giác sững lại.

Lúc này, Vương Nguyên đang ngồi trên người anh, mái tóc ướt đẫm đang nhỏ nước, người cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đôi tay trắng nõn và cặp chân dài xinh đẹp… lồ lộ trước mắt anh.

Vương Tuấn Khải vô thức nuốt nuốt nước miếng, mặc dù ngày nào anh cũng được chiêm ngưỡng cơ thể Vương Nguyên, nhưng hôm nay có lẽ do anh uống nhiều quá, hay ánh đèn mờ ảo rọi lên người Vương Nguyên khiến cậu trở nên hấp dẫn đầy ma mị, bất giác anh nảy sinh tà ý.

“Tiểu, Tiểu Nguyên… anh giúp em sấy tóc trước nhé.” Vương Tuấn Khải lắc mạnh đầu, bản tính lỗ mãng suýt nữa thì lộ ra.

Song, anh định ngồi dậy, Vương Nguyên lại ép vai anh nằm xuống, nhìn anh chăm chăm không rời.

Vương Tuấn Khải chầm chậm chớp chớp mắt, không ngừng nhắc nhở bản thân, Vương Nguyên tới bây giờ vẫn chỉ coi quen anh là một đứa trẻ.

Tâm lý và trí nhớ của Vương Nguyên lúc này chỉ như đứa bé mười hai tuổi. Đồng thời, ký ức của cậu gần như là trắng, ngoài việc nhận ra Vương Tuấn Khải, thì đến bố anh cậu cũng không nhớ.

Có điều, chuyên gia tâm lý chuẩn đoán tâm trí cậu không theo kịp với độ tuổi, nhưng không có nghĩa nói cậu kém thông minh, chỉ là cậu sẽ quên đi tất cả những thứ khác trong cuộc sống, ví dụ không biết sử dụng các thiết bị điện trong nhà, xào rau cho dầu trước hay bật lửa trước, đại loại là những kiến thức thông thường của cuộc sống. Không phải đần độn mà là bị quên.

Đồng thời, chuyên gia ngoại khoa cũng cảm thấy rất kinh ngạc về cách ghi nhớ đặc biệt của Vương Nguyên.

Phải là một tình cảm khắc cốt ghi tâm nên trong khi cậu hoàn toàn không nhớ gì về những chuyện khác, lại vẫn không thể quên Vương Tuấn Khải.

“Anh, có phải em đã quên mất người nào không…” Vương Nguyên nghi ngờ hỏi.

Gần đây Vương Nguyên thường rất buồn bực, trước mắt luôn hiện ra những hình ảnh kỳ lạ, trong hình ảnh đó có cậu, còn có cả những người lạ cô chưa gặp bao giờ. Những người đó dường như rất biết cậu, già có, trẻ có, còn cả làng quê, dê bò… nhưng mỗi lần như thế cậu lại rất đau đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Vương Tuấn Khải thấy cậu như sắp khóc, anh cảm nhận được, cậu đang giằng co trong đau khổ, thế là, anh kéo Vương Nguyên vào lòng.

Vương Nguyên ôm chặt lấy anh, cậu chẳng cần gì cả, thậm chí chẳng cần ký ức, cậu chỉ muốn ở bên anh mãi mãi.

“Đừng nghĩ nữa, chỉ cần em nhớ anh là ai là được… nghe lời anh,” Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên đầu cậu, cơ thể Vương Nguyên khẽ run lên, Vương Tuấn Khải hận mình không thể chia sẻ bớt đau khổ với cậu.

Vương Nguyên lẳng lặng gật đầu, rồi lại siết chặt vòng tay, nói:“Em sợ mơ thấy ác mộng, tối nay ngủ cùng em, được không?”

Vương Tuấn Khải cười đồng ý, ôm cậu về giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, lấy máy sấy tới, để cậu ngồi dựa vào vai mình, bắt đầu sấy khô tóc cho cậu.

Tâm trạng Vương Nguyên đến đi như gió, cậu ngồi khoanh chân trên giường, lòng ôm con thú bằng bông, thỉnh thoảng lại ngửa cổ cười đùa với Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải cúi đầu xuống làm mặt quỷ với cậu, dùng cằm tì vào vai cậu cù cù, khiến Vương Nguyên thỉnh thoảng lại cười phá lên vui vẻ.

Sấy khô tóc xong, Vương Nguyên chui vào chăn trước, đầu xuân nên thời tiết vẫn se lạnh, rõ ràng cậu đã rùng mình, nhưng rút cái khăn cuốn quanh người rồi vứt ra ngoài chăn, bởi vì chỉ như thế khi cuốn chăn vào mới ấm hơn, đến khi Vương Tuấn Khải chui vào sẽ không lạnh ha ha…

Vương Tuấn Khải ngồi bên giường cởi quần áo, lúc này mới nhận ra, Vương Nguyên đã không còn để ý việc anh mặc áo vest đi giày da nữa.

Anh quay đầu lại hỏi:“Tiểu Nguyên, em không cảm thấy hôm nay anh ăn mặc rất lạ sao?”

Vương Nguyên dụi dụi mắt, mơ màng hỏi:“Lạ ở chỗ nào?”

“Ờ, không có gì. Mau ngủ đi.” Vương Tuấn Khải chầm chậm quay đầu, vẻ mặt Vương Nguyên bình thản, ngược lại chính anh lại thấy mình không bình thường, thế là thế nào?

Vương Tuấn Khải đang suy nghĩ về sự thay đổi của Vương Nguyên, vì vậy không để ý cậu hoàn toàn không mảnh vải che thân đang nằm trong chăn. Trước khi lên giường anh tiện tay với tắt luôn ngọn đèn trong phòng.

Trong bóng tối, một tay Vương Tuấn Khải đặt dưới đầu làm gối, tay kia vòng qua ôm lấy Vương Nguyên, nhưng thứ mà tay anh chạm vào không phải lần áo ngủ, mà là làn da của Vương Nguyên.

“Trời ơi, anh quên lấy áo ngủ cho em. Đợi anh một lát.” Nói rồi, Vương Tuấn Khải lần mò để bật đèn, Vương Nguyên kéo tay anh lại, ôm trong lòng, đồng thời gối đầu lên ngực anh, giống như chú mèo nhỏ đang tìm hơi ấm.

Phần ngực mềm mại của Vương Nguyên áp sát vào sườn ngực anh, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí hấp dẫn biết chừng nào.

Cơ thể Vương Tuấn Khải bắt đầu căng thẳng, anh là một người đàn ông khỏe mạnh về tâm sinh lý, đừng có làm thế này để thử thách sự kiên định của anh!

“Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên, thế này không được… không được” Anh khẽ rút rút tay ra, anh không muốn làm Vương Nguyên tổn thương, nhưng cơ thể anh lại không bị tổn thương sao? Nha đầu này rõ ràng muốn sống để giày vò cho anh chết đây mà!

“…”

Vương Tuấn Khải đột nhiên nhắm chặt mắt hít thở thật sâu, hít hết hơi này tới hơi khác, ra sức giữ sự điềm tĩnh cho mình.

Không phải anh muốn có phản ứng, thật sự không phải, rõ ràng là hơi rượu đang hoành hành, đúng thế.

Nhưng khi Vương Tuấn Khải vừa cố gắng bình ổn tâm trạng thì một lần nữa anh lại bị sự “to gan” của Vương Nguyên làm tổn thương lòng nhân ái của anh.

Vương Tuấn Khải ngửa cổ thở dốc, huyết mạch vẫn nóng bỏng chảy rần rật, thật muốn khóc chẳng xong.

Vương Nguyên vốn đã lơ mơ ngủ, nhưng cậu lại cảm giác như mình đang ngủ trong một lò lửa nóng bức, hơi thở nặng nhọc và nóng bỏng của anh phả vào tai cậu, cơ thể cậu càng lúc càng nóng lên, gần như đưa cậu rơi vào một trạng thái mà cậu chưa từng được biết đến.

✨End✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #biikarroy