Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50:Em học y là vì anh

Edit: Vương Tuệ Bối (BB.lam)

Chương 50: Em học y là vì anh

Nghe từ "anh", An Dao bỗng thấy nhẹ nhõm đi nhiều, thì ra hai người bọn họ đã xưng anh gọi em rồi, có phải cô đã lo lắng quá không?

An Dao không muốn để Vương Nguyên nhìn ra sự nhỏ nhen của mình, vì vậy cô vội xua xua tay:"Mình không đi đâu, Đại Nguyên người ướt nhẹp như thế, nhất định sẽ làm bẩn bộ quần áo mới mua của mình."

Vương Nguyên ừ một tiếng, ôm chiếc khăn tắm đi ra vườn, nhìn thấy Đại Nguyên nghịch ngợm đang giũ giũ lông, khiến nước bắn tung tóe lên người Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lau lau mặt, cầm lấy chiếc khăn tắm phủ lên người Đại Nguyên, Đại Nguyên lại giũ giũ bộ lông dài chạy nhảy khắp vườn, sung sướng vui vẻ.

Vương Tuấn Khải bên này bận rộn tới mức mồ hôi đầm đìa, Vương Nguyên lại chỉ đứng bên nhìn, hoàn toàn không có ý giúp đỡ anh.

"Đừng đứng xem biểu diễn nữa! Trời lạnh thế này, mau lau khô cho nó đi!" Vương Tuấn Khải vòng tay ôm chặt con chó lại, thật sự không rút được tay ra để lau cho Đại Nguyên. Nếu Vương Nguyên đồng ý cho nó vào nhà cho ấm, anh cũng không đến nỗi biến mình trở nên nhếch nhác thế này.

Vương Nguyên đi lại gần với vẻ mặt bất mãn, vừa lau vừa nói:"Còn không mang cho đi."

"Này! Anh đang tự hỏi, Đại Nguyên đã làm gì mà em đối xử với nó như thế? Chó cũng có lòng tự trọng đấy, nó biết em không thích nó, nhìn thấy chưa, em vừa đi ra nó lập tức đứng im."

Nói cũng phải, Đại Nguyên ra sức áp sát người vào Vương Tuấn Khải, như đứa bé đáng yêu.

Vương Nguyên không cho là thế, vô thức ngước mắt lên nhìn, thấy Vương Tuấn Khải toàn thân ướt sũng, cậu sợ anh cảm, thế là, vô tình giơ cao chiếc khăn vừa lau cho Đại Nguyên lên, giúp Vương Tuấn Khải lau đầu.

Vương Tuấn Khải cảm thấy có mấy sợi lông chó bay vào mũi mình, bất giác hắt xì hơi hai cái, anh với tay túm chặt lấy gáy Vương Nguyên, gí sát cái đầu ướt rượt vẫn còn "mùi của chó" vào mũi cậu.

Vương Nguyên cười vui vẻ, cố gắng đẩy anh ra, nhưng trong lúc giằng co, cậu không cẩn thận trượt chân ngã phịch xuống nền, thế là Vương Tuấn Khải và Đại Nguyên cùng lao tới, đầu tiên, Vương Tuấn Khải giữ chặt hai vai cậu, khiến cậu không thể cử động được. Có Vương Tuấn Khải chống lưng, Đại Nguyên lấy hết dũng khí, thè chiếc lưỡi dài ra liếm mặt cậu. Khắp mặt Vương Nguyên toàn nước dãi chó, cậu ra sức đạp chân để giãy giụa, Vương Tuấn Khải lại dùng đầu gối giữ chặt hai chân cậu, phá lên cười lớn.

An Dao nghe thấy tiếng huyên náo ngoài vườn, đi ra cửa nhìn, kinh ngạc khi thấy Vương Tuấn Khải đang "bạo hành" em trai, cô xấu hổ vô cùng. Cô rất muốn ra giúp Vương Nguyên, nhưng lại sợ Đại Nguyên, đành đứng ở cửa khuyên giải:"Vương Tuấn Khải, mau thả Tiểu Nguyên ra..."Vương Tuấn Khải quay sang nhìn cô cười:"Không sao đâu, em mau vào nhà đi, hôm nay anh phải khiến Tiểu Nguyên xin tha mới thôi."

An Dao vặn vặn cánh tay, lại thấy Đại Nguyên trừng mắt nhìn mình, cô lập tức đóng cửa lại. An Dao vừa quay vào ngồi trước ti vi vừa lắc đầu, Vương Tuấn Khải bình thường nho nhã lịch sự thế mà lại thích trừng trị em trai. Vương Nguyên, mình rất thông cảm với cậu!

Trong vườn, dưới sự xúi bẩy của Vương Tuấn Khải, Đại Nguyên điên cuồng liếm khắp mặt cậu rồi liếm xuống dưới cổ, cuối cùng dừng lại ở phần ngực và liếm điên cuồng.(BB: Anh Đại uống giấm:v)

"Vương Tuấn Khải... kéo nó ra... nó đang cắn em..." Vương Nguyên đau đớn nhắm chặt mắt lại.

"Đại Nguyên dám cắn em?!" Vương Tuấn Khải vừa nghe thấy vậy vội kéo đầu con chó ra, quả nhiên phần ngực Vương Nguyên ướt sũng, cả khuôn ngực phập phồng của cậu đang bày ra ngay trước mắt anh.

Rầm! Vương Tuấn Khải cảm thấy đầu mình như bốc khói, thấy chưa, đùa quá trớn rồi.

Vương Nguyên thấy vậy vội vàng ngồi bật dậy, ôm chặt chiếc khăn tắm che trước ngực, kéo tay nắm cửa xông vào phòng tắm, Vương Tuấn Khải chẳng nghĩ được gì nữa, cũng đi theo cậu vào trong.

Đại Nguyên chẳng hiểu chuyện gì, vẫy đuôi rối rít lần đầu tiên chạy vào phòng khách, dù là chó hay người, cũng đều phớt lờ An Dao lúc này đang ngồi xem ti vi ở ghế sô pha.

An Dao kinh ngạc khi nhìn thấy Đại Nguyên đi vào phòng khách, cô kêu ré lên một tiếng rồi chạy thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai, vừa chạy vừa nhìn Vương Tuấn Khải cầu cứu.

"Binh", cửa phòng tắm bị sập lại, mũi Đại Nguyên sém chút nữa thì đập thẳng vào cánh cửa.

Đại Nguyên rên lên khe khẽ, nằm trước cửa phòng tắm hít hít qua khe cửa.

"Anh vào đây làm gì?"

Vương Nguyên đứng quay lưng lại, một tay chống trên bồn rửa mặt, một tay giơ ra đẩy Vương Tuấn Khải.

Hơi thở Vương Tuấn Khải gấp gáp, anh phớt lờ sự cản trở của Vương Nguyên, bước lên trước áp sát người cậu:"Em nói xem anh vào đây làm gì?"

Vương Nguyên khó khăn lắm mới lách ra được một chút, tiện tay mở vòi hoa sen, trong nháy mắt, nước nóng từ trên cao xả xuống, cả phòng tắm bốc hơi mờ mịt, tiếng nước chảy giúp họ che giấu nội dung của cuộc đối thoại.

Họ nhìn nhau, ngàn vạn lời muốn nói như mắc nghẹn nơi cổ họng Vương Tuấn Khải, mỗi lần hai người bọn họ có cơ hội tiếp xúc, anh luôn muốn có được nhiều hơn thế, còn hành động lẩn tránh tự vệ của cậu khiến người ta bốc hỏa!

Anh tức giận dang tay giáng thẳng vào tấm gương, mạnh tới mức khiến tấm gương vỡ loảng xoảng, cùng lúc đó bàn tay bị những mảnh vỡ cứa vào truyền tới cảm giác đau đớn tới toàn thân.

Vương Nguyên thấy anh bị thương, vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, Đại Nguyên vẫy vẫy đuôi đi theo cậu, chạy vào phòng đọc sách lấy túi thuốc.

"Tiểu Nguyên, xảy ra chuyện gì thế?" An Dao thấy Vương Nguyên thần sắc hoảng hốt.

"Tay anh ấy bị mảnh gương vỡ cứa vào."

"Nghiêm trọng không?" An Dao khẽ than lên, nhưng lại vướng Đại Nguyên còn đang loanh quanh trong phòng, cô đành phải đứng từ xa cầu phúc cho anh.

"Không nặng lắm, mình giúp anh ấy xử lý một chút là xong thôi." Nói rồi Vương Nguyên chạy vào phòng tắm.

Chuyên ngành mà Vương Nguyên học là hộ lý cấp cứu, xử lý vết thương rất bài bản.

Cậu kéo tay Vương Tuấn Khải, anh hất tay cậu ra, thấy anh quay người định đi, cậu nhanh như mũi tên chạy tới chặn trước mặt anh, rầm một tiếng đóng cửa phòng tắm lại, ngay sau đó cưỡng ép kéo anh quay lại trước chậu rửa mặt.

"Mặc kệ anh! Đừng có lo cho anh nữa được không?"

"Em không lo cho anh thì ai lo cho anh, đưa tay đây!"

Vương Tuấn Khải im lặng, cho dù là bị cảm, bị sốt hay anh chạy ra ngoài đánh nhau gây gổ, chỉ cần anh về nhà với những vết thương trên người, Vương Nguyên luôn lặng lẽ như thế giúp anh xử lý chúng, không bao giờ kêu ca dù chỉ một lời.

"Á!"

Vương Nguyên ra tay khá mạnh, đầu tiên cậu đổ một lượng cồn lớn lên miệng vết thương để khử trùng, sau đó dùng kìm nhặt từng mảnh vỡ trong đó ra, dính băng dính khắp tay Vương Tuấn Khải rồi giật ra, làm đi làm lại như thế, mặc dù phương pháp này có phần tàn nhẫn, nhưng lại giúp nhặt sạch bụi thủy tinh hay dị vật dính trên tay ra.

Vương Tuấn Khải đau tới muốn dựng ngược tóc gáy, mặc dù mỗi lần bị thương anh đều phải để Vương Nguyên "hành hạ" một phen, có điều anh là kiểu người vết thương khỏi thì cũng quên đau, không nhớ lâu thù dai.

"Em hãy nói thật đi, em học hộ lý cấp cứu một phần nguyên nhân là vì anh đúng không?"

"Vâng!" Vương Nguyên cũng không phủ nhận.

Vương Tuấn Khải cũng chẳng có gì đáng để vui mừng, anh mệt mỏi ngồi dựa vào tường, để mặc Vương Nguyên xử lý vết thương giúp mình. Anh không thích sự quan tâm của Vương Nguyên, anh luôn có cảm giác như mình đang nợ cậu thứ gì đó, lòng thoáng chua xót, có thứ gì đó dường như chỉ chịu một chút kích thích là đã tự vỡ vụn ra, sau đó không thể nhặt lại được nữa.

Vương Tuấn Khải hoàn toàn không hiểu biểu hiện của cậu là đang muốn diễn đạt điều gì, anh định giải tỏa thắc mắc thì ngay lúc ấy có tiếng An Dao hét lên từ hành lang tầng hai.

"Vương Nguyên, tay Vương Tuấn Khải sao rồi? Mau đưa Đại Nguyên ra ngoài đi, mình muốn xem vết thương cho Vương Tuấn Khải."

Vương Nguyên cứ như gặp được cứu tinh vội vàng đáp lại lời của An Dao, sau đó đẩy Vương Tuấn Khải ra, chạy khỏi phòng tắm. Vương Tuấn Khải không ngờ cậu lại mạnh tay như thế, loạng choạng hai bước rồi vấp vào thành bồn tắm.

Vương Nguyên chạy về phòng ngủ, chưa đến hai phút sau, cậu thay một bộ quần áo mới đi ra, làm như chưa từng có chuyện gì cả, đầu tiên là tống cổ Đại Nguyên ra khỏi phòng khách, sau đó quay lại vẫy vẫy tay gọi An Dao lúc này đang đứng trên hành lang tầng hai.

"An toàn rồi, xuống đây đi."

An Dao vỗ vỗ ngực, cô biết Đại Nguyên thuộc loại chó lớn nhưng thuần chủng, có điều cô vẫn thấy sợ, nói cách khác là cô không muốn lại gần loài động vật lông vừa dài lại vừa rớt dãi ròng ròng như nó.

An Dao giờ chẳng còn tâm trạng đâu mà hỏi nhiều, cô vội vàng chạy xuống, đi lướt qua người Vương Nguyên. Giờ cô chỉ quan tâm tới tình hình vết thương của Vương Tuấn Khải, trong lòng có chút không thoải mái, vốn đây là lúc thân làm bạn gái như cô ra tay thể hiện, thế mà lại bị nha đầu đó cướp mất, thật bực mình.

✨End✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #biikarroy