Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Văn phòng Vương Tuấn Khải to như vậy mà chỉ có một mình Vương Nguyên bận rộn trong phòng. Thế Tổng giám đốc Vương đi đâu rồi? Hình ảnh xoay chuyển.

"Ầy, chắn hết ánh sáng rồi... Cậu mới tới hả?"

Cảm giác có người chặn ánh sáng, Tả Hổ bất mãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Tuấn Khải liền nở nụ cười xấu xa.

"Khải..."

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Tả Hổ hơi chột dạ, lập tức cười cười lấy lòng Vương Tuấn Khải.

"Chuyện ngày hôm qua, không phải cậu nên nói rõ ràng với tớ hả?"

"Khải, tớ sai rồi, hôm nay cậu thật đẹp trai!"

"Bớt nói nhảm đi!"

Thật ra ngày hôm qua Vương Tuấn Khải căn bản không có đi tìm Tả Hổ, quen biết lâu như vậy, làm sao anh lại không biết Tả Hổ sẽ chuồn mất hút luôn, nếu ngày hôm qua đi tìm thì khẳng định sẽ không túm được, nhưng hôm nay đến rồi, tất nhiên có thể tóm được cả gốc lẫn rễ! Tuy rằng Tả Hổ thông minh, nhưng làm sao so được với con cáo già Vương Tuấn Khải chứ.

"Được rồi, Khải, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho tớ lần này được không? Đúng rồi, tư liệu về Vương Nguyên mà cậu cần tớ đã tra ra rồi, đây!"

Tả Hổ lập tức nói lảng sang chuyện khác, đem tư liệu về Vương Nguyên đưa cho Vương Tuấn Khải, quả nhiên, trong nháy mắt Vương Tuấn Khải đã rời sự chú ý đi.

"Vương Nguyên, không cha không mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, Viện trưởng rất tốt với Vương Nguyên, trước kia đi học, học phí của Vương Nguyên đều là do Viện trưởng trả. Vương Nguyên rất thông minh, từ nhỏ thành tích đã rất tốt, điểm thi đại học đủ để thi đỗ một trường đại học lớn ở thành phố A, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, Vương Nguyên không đến đại học A mà ở lại thành phố này, học ở đại học C. Từ sau khi vào đại học, Vương Nguyên bắt đầu đi làm thêm, làm qua đủ các loại công việc. Bởi thành tích tốt nên hồi cấp hai Vương Nguyên có nhảy lớp, thế nên năm nay cậu mới 20 tuổi nhưng đã có một năm kinh nghiệm làm việc."

Nhìn tư liệu trong tay, Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Trước đây cậu ta làm ở công ty nào sao không thấy viết?"

"Tớ đang muốn nói với cậu đây, xem ra công ty trước đây của cậu ấy lai lịch cũng không tầm thường, toàn bộ tài liệu công tác của Vương Nguyên đều không tra được."

"Vậy sao, cũng thú vị nhỉ."

Vương Tuấn Khải ném xấp tư liệu lên bàn, nở nụ cười, giống như đã phát hiện ra con mồi hết sức thú vị.

"Vậy, Vương Nguyên có... nhược điểm nào không?"

"Tiền."

"Tiền?"

"Đúng thế, Vương Nguyên gần đây có vẻ như rất thiếu tiền, chiều nào sau khi tan làm cũng đến một quán ăn làm thêm nữa."

"Quán gì?"

"Là quán đồ ăn nhanh, ngay gần nhà Vương Nguyên."

"Vậy sao, buổi tối đi xem cậu ta thế nào?"

"Hả?!"

Vương Nguyên, tôi càng ngày càng hiếu kỳ về cậu đấy. Vương Tuấn Khải gợi lên một nụ cười, thật chờ mong buổi tối khi cậu nhìn thấy tôi sẽ là dáng vẻ như thế nào!

Ở bên này, Vương Nguyên còn đang nỗ lực làm việc, không hề ý thức được có người buổi tối sẽ cho mình một sự "bất ngờ đầy kinh ngạc".

Trong lúc bận rộn, thời gian thật sự luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã đến giờ tan tầm. Vương Nguyên thu dọn lại mọi thứ, đến bến xe bus thường ngày, tuy rằng tiền lương cũng không thấp, nhưng đối với cậu thì tiết kiệm luôn là điều quan trọng nhất.

Về nhà thay quần áo, Vương Nguyên vội vàng chạy tới quán đồ ăn nhanh.

"Chú Lý."

"A, Tiểu Nguyên tới rồi à."

Vương Nguyên ra sau bếp rửa sạch tay, thay đồng phục của quán.

"Chú Lý, để con làm cho."

Vương Nguyên nhận khăn trong tay chú Lý, thuần thục lau dọn sạch sẽ bàn ăn, chú Lý nhìn Vương Nguyên mà hài lòng gật gật đầu.

Lúc Vương Tuấn Khải bước vào quán ăn thì nhìn thấy cậu đang vùi đầu lau bàn: tại sao lại có thể như vậy? Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một Vương Nguyên như vậy, Vương Tuấn Khải vẫn không khỏi ngẩn người. Một Vương Nguyên như vậy với một Vương Nguyên trong công ty dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Trong công ty, đầu óc Vương Nguyên cơ trí tựa như con báo, mà giờ phút này, hình ảnh Vương Nguyên lại là điển hình của một nhân viên nhỏ bé.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Nguyên lập tức buông giẻ lau trong tay xuống, tươi cười hướng ra cửa, "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài dùng gì ạ?"

Nụ cười của Vương Nguyên ngay lập tức cứng đơ khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải, anh lại trực tiếp bỏ qua vẻ mặt của cậu, tự mình tìm một chỗ trong quán ngồi xuống.

"Anh tới đây làm gì?!"

"Ăn cơm, chứ còn có thể làm gì được nữa."

"Vương Tuấn Khải, hẳn là anh đến để cười nhạo tôi đi!"

Vương Nguyên càng nói càng giận, gân xanh đều nổi hết cả lên rồi!

"Tôi thật sự đến ăn cơm, sao hả? Đây chính là thái độ đón khách của nơi này đấy à?"

Nhìn thấy Vương Nguyên cực kỳ giận dữ như vậy, Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, nỗi buồn phiền suốt mấy ngày nay bỗng chốc đều bị cuốn trôi đi hết.

"Ăn gì?!"

Tuy rằng trăm ngàn lần không muốn, nhưng Vương Nguyên vẫn phải làm tròn bổn phận của mình.

"Ở đây tôi không quen, cậu xem rồi chọn hộ tôi đi."

Vương Tuấn Khải cười nói, Vương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt tươi của anh mà muốn xông lên đánh người, thầm nghĩ: tên vô lại này cư nhiên còn cười nữa?! Ông lớn à, cứ đợi đi, rồi tôi sẽ làm cho anh không thể cười được! Để cho anh nếm thử bữa ăn đặc biệt của tôi xem thế nào!

Vương Nguyên đang suy nghĩ kế sách để chỉnh Vương Tuấn Khải như thế nào, chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh vọng lại, "Đừng có giở trò, nếu không, hậu quả tự chịu."

Vương Nguyên thật muốn cắn chết Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải, anh chính là con cáo già đực!

Năm phút sau, Vương Nguyên đi đón tiếp các khách hàng khác, Vương Tuấn Khải ngồi trong quán ăn cơm canh bí, sườn lợn xào. Mùi vị cũng không tệ lắm, Vương Tuấn Khải ngồi bên này đang cắm đầu ăn chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Vương Nguyên ở phía đối diện, "Buông tay ra!"

Vương Tuấn Khải ngẩng lên nhìn, phát hiện có một lão già đang cầm chặt lấy tay Vương Nguyên.

"Dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà phải ở đây làm phục vụ, không bằng theo tôi đi, tôi sẽ bao nuôi em!"

"Đê tiện!"

Vương Nguyên hất mạnh bàn tay bẩn thỉu của lão già kia ra, vừa mới xoay người muốn đi thì lại bị lão già đáng chết đó giữ chặt lại.

Chết tiệt! Vương Nguyên đang muốn nổi giận, chợt nghe lão già xấu xa đó kêu lên một tiếng. Vương Nguyên xoay người lại, phát hiện lão già đó đang nằm sõng soài trên mặt đất, bên cạnh là Vương Tuấn Khải với vẻ mặt đầy giận dữ.

"Vương Tuấn Khải?"

Vương Tuấn Khải không để ý tới Vương Nguyên, lấy di động ra gọi điện thoại. Ngay sau đó, một đám người đến đưa lão già kia đi.

"Anh làm cái gì vậy?"

"Không có gì, trừng trị hắn một chút thôi."

Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân xưa như trái đất lại được trình diễn một cách đẹp mắt đến vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top