Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[LONGFIC] Kế Hoạch CC

Au : LW 

Pairing : YulSic (main)

Rating : mọi độ tuổi đều đọc được ^^ [có gì bất trắc sẽ thông báo đầy đủ]

Category : General [ hơi bị lười trong việc nghĩ về thể loại fic]

Kế Hoạch CC

Chap 1

------------------

Khi tôi gân cổ cãi lại appa, rằng làm người thì phải có quyền mưu cầu hạnh phúc , ông nhìn tôi cười hiền từ, xoa đầu tôi sồn sột, bảo con gái của ta đã lớn đến chừng này rồi cơ à. Tôi vênh cằm, nhịp nhịp chân đắc thắng, trong lòng pháo hoa bắn bụp bụp, người vui như mở cờ mở hội. Lẽ ra, ông nên nhìn nhận điều đó sớm hơn mới phải.

Điều tiếp theo tôi biết là ông nhẹ nhàng nắm tay tôi, dắt ra khỏi nhà. Chắc là sau khi đầu óc được thông suốt, ông muốn cùng tôi ra ngoài sân hít thở không khí trong lành, ngắm cây cỏ tốt tươi, chim chóc ríu rít, bầu trời đầy nắng, mây trắng bồng bềnh...Tôi nhìn ông đầy trìu mến, hóa ra Kwon lão gia cũng biết tận hưởng cuộc sống tươi đẹp ra phết.

_ Ta tiễn con tới đây thôi nhé !

Trong một phút, tôi đần mặt ra, không thể hiểu ông muốn nói cái gì. Đứng ngơ ngác trên thảm cỏ xanh mơn mởn, cạnh chiếc cổng đen quý phái, tôi thấy appa mình đang nhếch mép cười. Radar phân tích của dòng họ Kwon cho tôi biết đó là một nụ cười khinh bỉ. Một nụ cười khinh bỉ ?! Tôi chịu, không sao đỡ nổi …

_ Lớn rồi thì sống tự lập đi nhé , khà khà

….

Vậy là cái cuộc đời tôi, nhờ sự có giúp đỡ thật quý hóa của mấy bác họ “Tự”, tự là tự mãn, tự trọng, tự ái, tự cao, tự tin, tự sướng….cùng cái quyền “mưu cầu hạnh phúc” chết tiệt kia, từ hôm đó, đã chính thức bị đạp sang trang khác ~

-------------

_ Yul đen, cậu đúng là một anh hùng !!

Hyo Yeon ôm tôi cứng ngắc trong cái liếc nám mặt của Soo Young. Cậu ta tằng hắng mấy lần, đợi Hyo buông tôi ra, thì tiến lại, đập bộp bộp vào vai tôi mấy cái đau điếng. Rồi cậu ta lắc đầu, nhìn biểu cảm trên gương mặt khổ sở của tôi, rồi lại thở dài. Cậu ta làm tôi có cảm giác địa ngục chỉ cách xa tôi mấy bước, và với câu nói tiếp theo, người bạn già thân ái đã đạp tôi bay thẳng vào chảo dầu .

_ Tiền nhà một tháng hai trăm nghìn won nhóe ~~

------------------

Tôi nằm vật ra giường, trong căn phòng be bé, ấm áp, xinh xinh chỉ có mỗi một chiếc giường, và tấm poster người đẹp bãi biển treo lủng lẳng. Soo Young tốt bụng đã đưa chìa khóa cho tôi, và ngọt ngào nhắc nhở tôi đóng tiền nhà đúng hạn. Hai con thằn lằn đu đẩy nhau trên tường thu hút sự chú ý của tôi. Nhìn mãi cũng chán, tôi úp mặt vào gối, tự hỏi nếu bây giờ mà lết xác về nhà, rón rén pha trà cho appa, và dụi đầu lên vai ông thỏ thẻ “ Appaaaaaaaaaaaaaaa…… ” thì chắc hẳn ông sẽ rộng lượng tha thứ cho một đứa trẻ, và đem tôi về nuôi nấng, nâng niu trở lại. Ôi Kwon Yuri, gạt bỏ dòng họ “Tự” trong tình cảm cha con của mày đi, và mọi thứ sẽ trở về như cũ.

Hí hửng, tôi lấy điện thoại gọi cho con nhóc YoonA, trầm ngâm nói rằng, chị đã suy nghĩ thông suốt rồi, gia đình là thứ quý giá nhất trong cuộc đời của chị, xa nhà một ngày chị mới thấy được sự bình yên bấy lâu bị quên lãng, em nên biết điều đó ; ngày mai chị sẽ trở về, trời ơi, chị nhớ appa, nhớ em, và nhớ mọi thứ kinh khủng …. chị đang sắp chết vì nhớ nhà rồi đây…hu hu [hú hú, hí hí ]

Đầu dây bên kia không nói gì.

….

Quái lạ, lẽ ra con nhóc ấy phải mếu máo khóc trước những lời đại ngôn bất hủ của tôi rồi chứ !!

Quá ngán ngẩm, tôi cúp máy. Thì ra bấy lâu nay suy nghĩ của tôi không hề sai, con nhóc chưa có được trình độ phân tích ngôn từ để thấu hiểu người khác và tung hứng ngôn từ để lừa tình người khác bằng tôi.

Tôi trở lại giường, ngủ thẳng cẳng, lòng nhẹ nhàng không xáo trộn….

----

Tôi mém cắn phải lưỡi khi tiếng chuông điện thoại rú lên một thứ ngôn ngữ dân tộc quái đản nào đó mà con em tự lấy làm nhạc chuông báo cuộc gọi của chính mình.

_ Gì đấy ?????

_ Unnie…

Có phải là sau bao nhiêu tiếng nghiền ngẫm, nó đã nhận ra sự chân thành sâu sắc toát ra từ câu nói của Kwon Yuri này rồi phải không ?

_ Chị suy nghĩ kĩ chưa ?

_ Ôi dào, còn phải hỏi …

_ Thế…thế còn …

_ Còn gì ?

_ Còn cái người unnie đã gộp chung lại với appa, và đúc kết rằng cả hai đã cùng nhau cản trở quyền “mưu cầu hạnh phúc” của unnie ấy…cái cô gái ấy ấy ?

_ Cô gái nào ?

Ơ mà khoan….

Khoan…

Khoannnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn…….!!!!!!!

…..

Sau cuộc điện thoại, tôi ngao ngán đến nỗi không nhấc mình ra khỏi giường. Ngoài niềm vui be bé ở chỗ phát hiện não tôi có khả năng vượt trội là dìm hàng những thứ ảnh hưởng xấu đến tinh thần của chủ nó ra, thì hầu như suốt buổi tối hôm ấy lòng tôi bình yên như bão giật cấp 9 …

Chuyện là Kwon đại gia, người đàn ông vĩ đại nhất trong cuộc đời của tôi, và của con nhóc Yoong, luôn thích quyết định mọi chuyện theo ý mình. Từ chuyện chọn trường, chọn lớp, chọn bạn, cho đến chọn người yêu, nhân tình,…đều phải qua tay ông. Ông bảo tôi phải học một ngôi trường cao cấp, quý tộc, trong khi tôi thì thích học tại một ngôi trường hạng B – đơn giản vì bạn gái cũ của tôi học ở đó. Ông ép tôi phải vào lớp chuyên, lớp chọn; trong khi tôi thì thích vào những lớp thường thường, hoặc er… cá biệt, cho dễ thích nghi và phát huy tính cách. Ông nghĩ những thứ đứng đắn, nhã nhặn, quý phái sẽ hợp với tôi, và mua hàng lô hàng lốc quần áo, phụ kiện, mĩ phẩm mà tôi chẳng bao giờ dùng tới; hậu quả là sau một năm, ông đành chấp nhận cho tôi mang tất cả đi tặng cho một bà thím u bốn mấy gần nhà.

Tôi đã từng mấy lần làm ông lên tăng xông. Một hôm khi ông đang chăm sóc cây cảnh trong khoảng sân trước nhà, tôi quẹo đầu, thắng cái két chiếc xe mô tô phân khối lớn ngay trước khi nó đâm sầm vào chậu bonsai ông yêu quý nhất. Rồi tôi gỡ nón bảo hiểm, cười bẽn lẽn với ông, vuốt tóc, và thỏ thẻ bằng cái giọng ngọt ngào nhất có thể…

_ Appa, chú cảnh sát lấy bằng lái của con rồi ~~~ giải quyết giùm con vụ này nhé, con chỉ mới chạy có 150km/h thôi ~

Thực ra, tôi chẳng cần nói thêm là mình đã vượt mấy cái đèn đỏ, chạy đua với mấy chú cảnh sát, rồi bị giữ lại, rồi bị tịch thu bằng lái, rồi rồ ga bỏ chạy khi nghe đến chữ “giam xe”… thì appa đã được dìu vào trong giường nghỉ mất. Sau chuyện đó, tôi không còn được đụng vào cục cưng màu đen hai bánh nữa ~

Điểm yếu của appa là ông rất thương tôi, nên mặc dù ông cấm này cấm nọ, ép đó ép đây, tôi vẫn luôn có thể điều chỉnh những việc ấy theo ý tôi muốn. Kinh nghiệm này đã được truyền lại cho nhóc Yoong, và hai chúng tôi thỏa sức làm điều mình thích trước cái lắc đầu ngao ngán của ông. Tất nhiên, chúng tôi cũng thương ông đủ để tự đặt ra một giới hạn nhất định cho những gì mình thích.

Nhưng lần này thì …

“…vậy nên appa và umma đã hứa với gia đình bác ấy là, khi con của hai bên lớn lên, sẽ cho tụi nó đính hôn với nhau….”

“…trước khi umma con nhắm mắt, tâm nguyện lớn nhất của bà ấy vẫn là lời hứa đó…”

“… cô bé ấy rất xinh đẹp, cũng rất ngoan ngoãn…cho nên con gái…con không bị thiệt thòi đâu…”

“…ngoan, nghe lời appa….”

“…con dám nói chuyện lớn tiếng với cha mình à ?...”

“…đừng có cãi, appa bảo con đính hôn với con bé ấy !!! …”

“ ….Nghe kĩ đây, Kwon Yuri. Ta . buộc. con. phải. lấy. con. bé. ấy.

Rồi sau đó, bằng những lý lẽ hùng hồn, và những đạo lý còn sót lại sau những giờ học giáo dục công dân, tôi đã vừa nêu ra quan điểm của tôi, vừa nêu hộ ý kiến của cô ấy. Đại khái là chúng con không quen biết nhau, đến mặt còn chưa diện kiến, rồi làm sao appa chắc là chúng con yêu nhau để sống bên nhau suốt đời. Lỡ như cô ấy yêu con, mà con không yêu cô ấy; hay là con yêu cô ấy, mà cô ấy không yêu con; hoặc là chúng con yêu nhau, nhưng con lại gặp phải tình yêu ngang trái, chẳng hạn như cô ấy hú hí với kẻ thứ ba, cô ấy gặp tai nạn mất trí, cô ấy bị máu trắng, ung thư…thì con phải sống héo úa, già háp, tàn lụi suốt cuộc đời sao appaaaaa……

“Lắm lời ! Con sẽ thích con bé đó từ cái nhìn đầu tiên”

Làm sao mà con có thể yêu một người dễ dàng như vậy ? Con không tin thứ tình yêu sét đánh. Hạnh phúc dễ có là hạnh phúc không bền vững blah blah…

“Unnie, chẳng phải năm vừa qua, unnie đã có hơn 10 cuộc tình rồi sao ?”

Tôi lườm con nhóc một phát, và nó im bặt.

“Đừng nói nữa, Yuri. Không có tác dụng với ta đâu.”

Vậy là tôi chuyển sang phương pháp ngọt ngào, nũng nịu, mềm mỏng của một đứa con gái trước một ông bố vĩ đại. Tôi ngồi cạnh ông, xoa bóp vai cho ông. Tôi nắm nắm tay ông. Tôi dụi dụi vào vai áo ông….Sau mọi cố gắng vô ích, tôi bực mình hét lên.

“Appa không hiểu con ! Appa không quan tâm đến con ! Con lớn rồi, con có thể tự quyết định cuộc sống của mình. Appa, cùng cô gái đó, đừng cản trở quyền mưu cầu hạnh phúc của con !!”

Rồi mọi chuyện diễn ra như đã đề cập trước đó. Tôi bị đuổi cổ ra khỏi nhà, bị chặn mọi nguồn tiếp tế, bị khóa mọi tài khoản. Yoong bị cấm không được đưa một đồng nào cho tôi, hoặc là nó sẽ chịu cùng cảnh ngộ. Và tôi còn phát hiện một điều đã tiềm ẩn suốt hai mươi năm trong cuộc đời mình : appa là một người rất gallant. Ông xoay xoay điếu xì gà trong tay, nhét vào túi áo tôi cả xấp tiền, nhéo má tôi, và nói bằng cái giọng rất phong trần “Chúc may mắn, babe”

Và tôi đã hành động đúng như những mô típ thường thấy trong phim, đó là quăng xấp tiền lên trời [nói chung tôi còn đủ tỉnh táo để không quăng nó vào mặt appa], và bình tĩnh đáp lại “Con không cần”, rồi hiên ngang bước ra khỏi cánh cổng nhà họ Kwon trong sự bất ngờ đến thảng thốt của appa, nhóc Yoong, đám người hầu, và của cả tôi.

....

Để khi chiếc cổng sắt đóng lại, tôi thầm nguyền rủa mấy ông họ “Tự”.

Và chết tiệt thật, cái quyền “mưu cầu hạnh phúc”….

Kế Hoạch CC

Chap 2

------------------

Buổi sáng “không gia đình” đầu tiên, sau khi đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong, tôi mò ra ngoài, mượn tạm quần áo của Soo Young mặc đỡ. Cậu ta không thèm nhìn tôi lấy một cái, vừa ăn mì, vừa chỉ tay về phía cửa.

Tự đi mua đi.

Tôi đọc được dòng chữ nhảy múa trên đầu cậu ta.

Đồ keo kiệt. Đồ bủn xỉn. Đồ ăn hoài mà không mập nổi. #%$%&@

Tất nhiên, tôi chỉ dám nói thầm trong bụng.

[Tu Bi Con Ti Nêu ]

Cậu ta vẫn vô tư ăn như không biết đến sự có mặt của tôi. Tôi cứ đứng trơ ra đó, nhìn cậu ta xử lý xong bát mì, xoa xoa bụng, liếm môi thỏa mãn. Hoàn toàn không có một tí biểu hiện là cậu ta sẽ nhấc mông lên, đi vào phòng, mở tủ, lấy ra vài bộ được được, đưa cho tôi, cậu cứ thoải mái, đồ của tớ cũng là đồ của cậu, bạn già à…

_ Này, Choi Soo Young !

_ Gì, Yul đen ? – sao không đi ra đó đi, đứng đây làm gì, ắt hẳn là trong đầu cậu ta nghĩ thế.

_Cậu quá đáng thật đấy ! Bạn bè bao nhiêu năm rồi mà cậu nỡ đối xử với kẻ thân yếu thế cô như vậy hả ?

Tôi làm một tràng, và ngưng bặt khi nắm đấm của cậu ta kề sát vào mặt tôi. Tôi nuốt nước bọt. Kì thực, đánh nhau với Choi Soo Young là một thứ không nằm trong từ điển của tôi. Ngoài đai đen karate, đai đen nhu đạo, nghe đâu hè vừa qua, cậu ta còn mò lên chùa miếu nào bên Trung Quốc bế quan tỏa cảng, không điện thoại, không email, không thư từ với ai. Đến nỗi một tháng sau, Hyo Yeon vì lo lắng cho sức khỏe, tinh thần, nhan sắc của cậu ấy mà phải lặn lội đến tận nơi cậu ta ở, rồi cả hai cùng tu luyện với nhau suốt ba tháng. Chẳng rõ họ đã làm gì, chỉ biết khi trở về, cả hai trắng hẳn lên, đẹp hẳn ra, sức khỏe hùng hục, hưng phấn rõ rệt, còn vỗ vai tôi và bảo : cậu cũng nên đi thử một lần cho biết phong vị tao nhã trong cái thú vui trần thế.

Tao nhã đến mức bây giờ, cậu ta đang âu yếm trừng mắt nhìn tôi, nắm lấy cổ áo, kéo tôi ra ngoài cửa, rồi thả tôi rớt cái bịch xuống đất.

_ Kwon Yuri, nhìn cho kĩ đi, cái gì đây hả ?

Năm thùng giấy chất chồng lên nhau, và một phong thư có chữ Yuri cộng trái tim, đính nơ hồng treo lủng lẳng đập vào mắt tôi. Gì ấy nhỉ ? Bưu điện tổng kết số thư từ khẩn thiết xin được làm quen với Kwon Yuri trong năm qua, và đóng gói gửi đến chăng ? Nhiều vậy, sao trả lời hết, chọn ai bỏ ai bây giờ…Khổ thật…

Mà khoan, mắc gì hàng của tôi mà gửi tới nhà Choi Soo Young ?

_ Tớ và Hyo Yeon bị cái đống này đánh thức vào lúc 6h sáng đấy !

_ Sao tớ không biết gì nhỉ ?

_ Cậu thì có mà ngủ say như chết ! – Soo Young lầm bầm – Tự xem đi, và đừng có làm phiền tớ nữa.

----

From baby Yoong to Yul già with

Sau khi unnie đi, em đã năn nỉ gãy lưỡi [thực ra em chỉ cần nói một câu “Unnie chỉ có duy nhất một bộ đồ lúc ra đi thôi appaaaa”] ông đã thương tình chấp nhận cho em đóng gói 1/5 tủ đồ của unnie, và chuyển đến nhà Soo Young unnie . Nó chỉ ở đó thôi, không nơi nào khác được, ông nói với một biểu cảm rất khó hiểu. Em không giỏi đọc nét mặt của người khác, nên em chỉ nói lại vậy thôi, unnie tự hình dung và mò mẫm đi nhé.

Các thùng đều có đánh số. Số 1 là giày; số 2 là áo; 3 là quần; 4 là nón, phụ kiện, nước hoa; và 5 là bộ sưu tập Victoria’s Secret của unnie. Riêng thùng này appa không có nhu cầu kiểm tra, nên em đã nhét 5 triệu won bên trong cái màu đen có ren tua rua ấy ấy, cái mà unnie thích nhất ấy, unnie xài tạm nhé !

Lẽ ra thì không cần đâu, bán số này là nó đủ sống trong 1 năm, appa đã nói thế, nhưng em chịu, không tài nào hình dung ra được cảnh Kwon đại tiểu thư, người chị ăn chơi rạng ngời của bé Yoong trong sáng ngoan ngoãn, dựng sạp bán quần áo dạo ven lòng lề đường đâu.

Nếu unnie tiêu xài tiết kiệm, thì số này có thể đảm bảo được sự sống sót cho unnie trong khoảng 1 năm.

Thế nhé !

Chu

--------

Nói chung là tôi vẫn còn cảm giác xúc động về sự mĩ tâm của nhóc em sau khi khệ nệ ôm 5 cái thùng về phòng. Nó là một đứa nhóc đáng yêu, và nó quá tốt để phải làm em của một bà chị như cậu, Sunny đã đành lòng nói thẳng vào mặt tôi như thế.

À mà nhắc tới Sunny mới nhớ, tại sao tôi lại có thể bỏ qua một người bạn hữu dụng vào lúc này nhỉ ?

Thế là tôi bò đi lấy cái điện thoại, nằm dài ra giường và bấm số gọi đến văn phòng cậu ta. Sau vài tiếng tút tút khô khan, đầu dây bên kia bất ngờ vang lên một cái giọng ngọt như sầu riêng quện mật ong nhúng vào hỗn hợp sữa ông thọ và nước đường hóa học, ngọt đến mức toàn bộ liên kết tế bào trong người tôi bắt đầu tan rã, hooc môn điều tiết sự sến súa bỗng dưng tăng đột biến, và thân thể tôi dần dần nhũn nhão cả ra…

“Aa nhô…à nhố ồ ô….”

Chưa kịp để tôi bình tĩnh nói câu nào, giọng nói bên kia tiếp tục làm một tăng

“Chào mừng bạn đã đến với Tổng đài tư vấn sức khỏe nhan sắc, tình cảm đôi lứa, tâm lí xã hội, kế hoạch hóa gia đình… của Mítssssss Sán nìiiii, tổng biên tập trẻ trung và xinh đẹp của tạp chí nổi tiếng cháy hàng: Thời con gái, chủ nhiệm chuyên trang “Gỡ rối tơ lòng”

Nếu bạn thấy Mítss Sán nì đáng yêu, bấm phím 1.

Nếu không, mời bạn bấm phím # để kết thúc .”

Er….

“Cảm ơn bạn. Sự im lặng trong 3s của bạn đồng nghĩa với việc bạn thích Mítss Sán nì mà ngại ngùng không chịu nói, và cũng đồng nghĩa với việc bạn đã bấm phím 1…Mời bạn làm theo hướng dẫn sau đây để bắt đầu tư vấn….

Bấm phím 1 nếu bạn cần “Gỡ rối tơ lòng” cho những vấn đề về sức khỏe và nhan sắc.

Bấm phím 2 nếu bạn cần “Gỡ rối tơ lòng” cho những vấn đề về gia đình, vấn đề hòa thuận với má chồng, phân chia tài sản thừa kế…

Bấm phím 3 nếu bạn cần “Gỡ rối tơ lòng” cho những vấn đề về tình cảm đôi lứa, tình yêu sét đánh, tình đơn phương, ép hôn, ép duyên….

Bấm phím 4 nếu bạn cần “Gỡ rối tơ lòng” cho những vấn đề về tâm lí tuổi vị thành niên, tuổi dậy thì, tuổi teen, tuổi tiền mãn teen, tuổi hậu teen nhưng vẫn cố níu kéo…

Bấm phím 5 nếu bạn cần “Gỡ rối tơ lòng” cho những vấn đề khó nói như làm sao để hú hí với người khác chồng/vợ/người yêu mà không để bị phát hiện, làm sao để đá/chia tay/ly dị/ly hôn mà vẫn giữ được nét thanh lịch trong mắt người ta, làm sao để tìm sự bình an cho tâm hồn thanh thản khi yêu một người, mà vẫn nghĩ đến người thứ hai, tương tư người thứ ba, bắt cá người thứ tư, hẹn hò người thứ năm, lăng nhăng người thứ sáu, vụng trộm người thứ bảy… vâng vâng….

Bấm phím 6 và để lại số điện thoại, email, thông tin cá nhân nếu bạn gặp vấn đề là bạn đã lỡ thích Mítss Sán nì rồi, giờ làm sao bây giờ, làm sao để có một cuộc hẹn hò với cô ấy bây giờ…

Và bấm phím # nếu bạn gọi đến chỉ đơn giản là chỉ muốn nghe giọng của Mítsss Sán nì mà thôi hí hí ”

Er….

Dạo này cậu ta có trò này nữa hả…

Tôi bấm phím 3, cảm nhận mười đầu ngón tay run rẩy, gân tay nổi xanh lè sau sự hướng dẫn chi tiết, tận tình bằng cái giọng nói ấy. Đầu dây bên kia lại còn vang lên bài hát “Đừng xa em đêm nay” khiến toàn bộ tế bào trung ương thần kinh của tôi chính thức bị tê liệt…

“Aa nhô…”

“…”

“Aaaaaa nhôoooo …à nhố ồ ôooooooo…..”

“…”

“Mít Sán nì đang ở đầu dây nè đóa nhoaaaaa”

“…”

....

“…”

“Tớ…Yu..ú...rì đây”

“Kwon Yurrrrrriiiiiii…….là cậu đó hả” – Tôi chưa bao giờ nghe ai đó có hơi để kéo dài chữ “i” như thế trong đời bao giờ…

“Ờ…ờ”

“Cậu sao vậy ? Không khỏe à ?”

“À, ừ…Mà không…không phải…”

“Chứ saoooo ?”

“Cậu..cậu có thể bỏ cái giọng đó đi được không ? Cứ nói chuyện bình…bình… thường với tớ như trước thôi…”

Tôi có thể nghe tiếng thở dài của cậu ấy. Nó dài đến mức nếu là tôi thì chắc đã đứt hơi chết mất rồi….

“Tại mấy tháng gần đây” – lạy chúa, cậu ấy quay lại cái giọng bình thường rồi – “tớ vừa theo học lớp luyện phát âm “Ngọt ngào đến hơi thở cuối cùng” ấy, nên áp dụng thử, thấy cũng hiệu quả lắm”

“Hiệu quả ?”

“Ừ. Cậu không tin nổi là một ngày tớ nhận được bao nhiêu cuộc điện thoại đâu hí hí”

“…”

Tôi đang tự hỏi có phải chức năng tiếp nhận và chuyển hóa đường cùng những sản phẩm liên quan…của tôi nó tiêu biến hết rồi không…

“Mà sao hôm nay có nhã hứng gọi tớ thế, tiểu thư”

“Tớ vừa bị đuổi ra khỏi nhà”

“Tớ biết thế nào chuyện đó cũng xảy ra mà haha”

“…”

“Thôi mà, tớ đùa thôi.”

“Tư vấn xem bây giờ tớ phải làm gì đây ?”

….

TBC.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: