Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Ngày đầu về ở rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Về phía Khưu Khánh Chi, sau khi mẫu thân rời đi, hắn lặng lẽ cầm túi vải gấm đen thêu hoạ tiết hoa nhỏ trắng lên ngắm nghía. Hai mẹ con hắn sống trong lãnh cung, bình thường những thứ đồ đẹp đẽ này không bao giờ tới được tay, trừ khi là bà ấy tự làm.

Đường thêu trên túi rất tinh xảo, hắn không tin nổi đây lại là do vị nương nương cả ngày chìm đắm trong men rượu kia làm ra. Trong túi có vật gì đó nặng nặng, hắn mở ra liền thấy có một chiếc nhẫn vàng và một cái vòng ngọc, kèm theo một tờ giấy ghi: "Lộ phí."

Có lẽ đây là tất cả những gì mẫu thân có thể cho hắn, đột nhiên thấy sống mũi cay cay, Khưu Khánh Chi hít mạnh một hơi, cất túi vải vào trong người, cố đánh lạc hướng bản thân khỏi những cảm xúc không nên có đó. Hắn sẽ không vì một cái túi này mà bỏ qua toàn bộ những vết thương lòng bà ta đã gây ra cho hắn trong suốt bao năm qua đâu.

Nghĩ cứng rắn như vậy nhưng hắn vẫn lén hỏi thăm về vị nương nương trong lãnh cung đó. Mặc dù bà ấy đã tự vẫn, nhưng Hoàng thượng ra lệnh cho người nói với hắn rằng bà ta vẫn còn sống khoẻ, thậm chí ông ta còn lấy tính mạng bà ra để đe doạ, đảm bảo việc Khưu Khánh Chi ngoan ngoãn làm một quân cờ của ông ta, không mang ý định phản nghịch.

.

Vào ngày đầu tiên Khưu Khánh Chi khởi hành, đi cùng hắn là một đoàn tùy tùng khổng lồ hơn người mười vạn người. Bên cạnh những binh lính thật sự ra thì những người còn lại đều mang thân phận là nghệ nhân, nô lệ, cung nữ, thái giám....là sính lễ của Hoàng thượng Tử Đằng quốc bên hắn trao tặng.

Nhưng hắn biết rất rõ đoàn người này đều là binh lính giả danh. Ngay cả một vạn thùng châu báu ngọc ngà được vận chuyển cùng kia, trên mặt thì vẫn là châu báu còn bên dưới đều chứa chấp đầy ắp vũ khí.

Tuy nhiên bên Hưng Vệ quốc cũng không vì hôn lễ của Thập tam công chúa mà lơ là cảnh giác, Thánh Thượng bên đó đề cao nhất là giữ gìn an nguy của đất nước.

Ngài đã lo lắng rằng sẽ có một bên thứ ba khác tranh thủ tấn công đột xuất, bọn họ là một nước nhỏ nên càng phải cảnh giác cao độ. Vậy nên tất cả mọi thứ đều được kiểm soát nghiêm ngặt, canh gác chặt chẽ.

Kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh ngay trong ngày đầu của phụ hoàng hắn không thể triển khai, trước mắt sẽ là để qua vài ngày nữa để gây dựng thêm niềm tin với triều đình bên đó.

Khi đã đủ để khiến Hưng Vệ nới lỏng phòng bị rồi, trong lễ cưới đích thân Hoàng thượng sẽ dẫn thêm quân đến. Bên ngoài thì ngài sang với vai trò tham dự đám cưới, binh sĩ đi cùng sẽ đảm nhiệm vai trò bảo vệ và canh gác thành trì chung với binh sĩ của Hưng Vệ, đảm bảo trật tự, tránh mấy nước láng riềng sát bên nhân lúc Hưng Vệ bận rộn mà "ngư ông đắc lợi", tấn công thành.

Thánh Thượng nghe xong còn thấy hết sức cảm động, không ngờ Hoàng Thượng bên Tử Đằng lại chu đáo, thấu hiểu mà cất công đến tận nơi hỗ trợ thông gia như vậy.

Thực chất bên trong phụ hoàng hắn chỉ chờ đến khi pháo hoa mừng hai nước Tử Đằng và Hưng Vệ kết giao thành công được bắn lên vào giữa đám cưới, nhân lúc khắp nơi hân hoan tập trung xem pháo hoa, lơ là cảnh giác mà chính thức phát động chiến tranh.

.

Nhưng đó là việc sau vài ngày nữa, hiện tại thì Khưu Khánh Chi đang phải tham gia bữa tiệc đầu tiên giới thiệu hắn trước toàn bộ văn võ bá quan Hưng Vệ.

Đường đường một trong tứ Hoàng tử mà hắn cảm giác như mình là loài khỉ gió gì đó lần đầu nhập cung mua vui cho quần chúng vậy, bị mang ra cho người người chỉ trỏ, đánh giá.

Nhưng cũng chẳng vấn đề gì, hắn xác định rất rõ trong đầu rằng khi chiến tranh bắt đầu, Hưng Vệ sẽ dùng tính mạng hắn để đe doạ, buộc Tử Đằng dừng chiến.

Phụ hoàng tất nhiên sẽ không vì thế mà dừng tay, khéo ông ta còn ra tay giết hắn trước tiên luôn không biết chừng. Hắn chắc chắn sẽ không sống qua được lễ cưới nên giờ không cần nghĩ ngợi gì nhiều nữa, cứ nhắm mắt đưa chân, thuận theo kế hoạch rồi nhanh chóng kết thúc kiếp sống này thôi. Hơi kỳ cục nhưng biết mình được chết sớm hắn lại có chút vui mừng phấn khởi.

Tiệc tùng linh đình xong xuôi, hắn được dẫn đến phòng của Công chúa để "chào hỏi, làm quen" dần trước khi chính thức cử hành lễ cưới sau vài ngày nữa. Bảo sao khi nãy không gặp luôn ở bữa tiệc, hoá ra bọn họ lại dùng thủ đoạn này để ép buộc hắn phải qua đêm ở phòng công chúa.

Hắn cau mày nghĩ xem lát nữa sẽ phải làm gì, nhưng xưa nay hắn không bao giờ tiếp xúc với nữ tử nào theo hướng này nên có chút bối rối, không biết phải làm sao.

Nghĩ tới nghĩ lui hắn quyết định lát gặp sẽ đánh ngất công chúa rồi nhảy cửa sổ ra ngoài né tạm một đêm, sáng hôm sau trèo vào vậy. Hơi tàn ác một chút nhưng cũng không còn phương án nào tối ưu hơn.

Hắn bị đẩy vào phòng, cửa đóng sập lại sau lưng, hắn vội quay ra đẩy cửa thì thấy đã bị khoá chặt. Còn chưa kịp định thần lại thì ngay lập tức có một lưỡi kiếm phóng tới kề sát cổ hắn, một giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng cứng rắn vang lên:

"Hôn nhân này hoàn toàn là do ta bị ép buộc, ta đã có người trong lòng, mong Hoàng Tử lượng thứ, tránh xa ta ra một chút."

Hắn bật cười thành tiếng, lúc trước hắn còn đang rất lo lắng, phần vì hắn cũng không muốn phải mạnh tay với bất kỳ cô nương nào, giờ thì tốt quá rồi. Hắn liền giơ hai tay lên thể hiện việc đồng ý thoả hiệp, chậm rãi quay mặt về phía phát ra tiếng nói, đáp lời:

"Công chúa yên tâm, ta cũng đã có người trong lòng nên có thể hiểu được phần nào tâm trạng hiện tại của công chúa."

Sau khi nghe Khưu Khánh Chi nói vậy, tiểu công chúa liền nghĩ ngợi một vài giây rồi thu kiếm, tra vào bao, tươi cười hành lễ, nói:

"Lần đầu gặp mặt đã thất lễ, mong hoàng tử thông cảm."

Khánh Chi liếc mắt thấy động tác thu kiếm rất thành thạo, nhanh gọn, khi nãy lúc cây kiếm kề lên cổ hắn lực đạo rất vững chắc, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ.

Xem ra công chúa không phải chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm, thoáng nghĩ vậy xong hắn liền có chút nể phục, đưa tay đáp lễ:

"Không vấn đề gì, một tiểu cô nương lần đầu phải chung phòng với một nam tử lạ mặt, đề phòng một chút cũng là điều đương nhiên."

Công chúa đưa tay ra hiệu mời Khưu Khánh Chi ra bàn, rồi nàng tiến tới pha trà, bổ quả, dịu giọng nói:

"Chắc ngài cũng nhận được thông tin của ta rồi, bản thân ta cũng chỉ là con của cung nữ, trong cung không hề có chỗ đứng. Nhưng cũng không có vấn đề gì cả vì ta cũng không ham mê mấy quý danh thập tam thập tứ gì gì đó. Ngài không cần một điều công hai điều chúa, cứ gọi ta Vương Nhã là được."

Cảm thấy cả hai có điểm tương đồng, hàng phòng vệ trong lòng Khưu Khánh Chi cũng dần được gỡ xuống, hắn cất lời:

"Ta cũng đâu có khác gì với công chúa, đều là thân phận con rơi của Hoàng thượng với cung nữ cả."

"Có thể vì thế nên Hoàng thượng hai bên mới có thể dễ dàng lôi đầu chúng ta ra chịu trận chăng?" - Vương Nhã nở một nụ cười nhạo báng kèm chút chua xót, nàng tiếp:

"Nửa năm trước khi Tần Lãng lăm le ở biên cương, Thánh thượng còn không cả thử nghĩ đến việc sắp xếp binh lực, tính toán chuẩn bị tham chiến, việc đầu tiên ngài làm là lôi ta ra, cống nạp ta sang bên đó làm thiếp ngay tập tức. Mẫu thân đã dùng tính mạng mình để giữ ta lại nhưng vẫn không được. May mắn làm sao trong triều Tần lục đục nên đã rút quân về, nếu không thì..."

Nàng ngừng lại, bất giác liếc ánh mắt dò hỏi lên nhìn Khưu Khánh Chi, nàng vốn không chủ định nói nhiều như vậy nhưng có lẽ do hai người có hoàn cảnh tương tự nên dễ khiến nàng mở lời, muốn bộc bạch hết những khó khăn và bức xúc chôn giấu bấy lâu nay trong lòng hơn so với bình thường chăng?

Khưu Khánh Chi nhẹ giọng:

"Không sao đâu, nếu cô nương có gì khó chịu trong lòng muốn tâm sự thì cứ thoải mái giãi bày, Khưu mỗ tuyệt đối sẽ không bình luận hay phán xét."

Trong cung vì thân phận nên vốn dĩ Vương Nhã không có bạn bè để hàn huyên, tâm sự, lần này do tức tối mà nàng có buột miệng nói hơi nhiều, vậy mà lại bắt gặp ánh mắt động viên, khích lệ không chút dè bỉu, khinh thường của hắn.

Hai người chỉ vừa mới gặp mặt chưa được nửa canh giờ nhưng Khưu Khánh Chi lại mang đến cho nàng một cảm giác rất an toàn, yên tâm, giống như hắn ta là một vị huynh trưởng trong gia đình có nhiều anh chị em, còn nàng là em út vậy. Hít một hơi để lấy đà, nàng tiếp tục:

"Mới được nửa năm trôi qua kể từ đó, xác mẫu thân ta còn chưa kịp lạnh, bọn họ đã lại mang ta đi cầu hoà cho bên khác rồi. Ta đã quen với việc từ nhỏ đến lớn đều bị khinh rẻ, coi thường, nhưng đến tận mức này thì cũng thật quá quắt. Ngày xưa ngay cả chữ cũng không cho ta học, giờ có việc cần hi sinh thì lại tìm đến, bắt ta phải làm vật hiến tế...."

Đến đây thì Khưu Khánh Chi hoàn toàn thấu hiểu, nếu công chúa giống hắn thì từ nhỏ đến lớn tuyệt nhiên không được bước chân ra khỏi lãnh cung, tất nhiên cũng sẽ không được học hành tử tế.

Hắn đường đường là một trang nam tử mà vẫn còn thấy khó khăn vật vã mãi mới sống nổi đến lúc này. Không biết tiểu công chúa đã phải nỗ lực nhiều thế nào mới vươn mình trưởng thành tốt đẹp, rực rỡ được như bây giờ. Vậy mà lại bị đối xử như một món đồ mà người ta có thể dễ dàng vứt bỏ.

Nghĩ vậy xong hắn khẽ đưa ánh mắt xót thương lên nhìn, Vương Nhã bắt gặp ánh mắt đó của Khưu Khánh Chi, nàng cảm thấy mình có vẻ hơi xúc động quá, mới gặp lần đầu đã doạ người ta như vậy rồi, liền hít sâu một hơi, đè nén nỗi niềm bức xúc xuống, cố cất giọng vui vẻ nói tiếp:

"Nhưng cũng không sao cả, bởi sau một lần ta lén rình ở ngoài nghe các tỷ muội học chữ, ta đã gặp được Nguyên Phương - con trai của Nguyên tiên sinh chuyên dạy học cho các công chúa khác. Hôm đó ta đã rất xấu hổ và tủi thân, liền nấp vào một bụi cây mà khóc, chàng không những không cười ta, mà còn đưa sách bút cho ta.

Chàng là người đầu tiên không hắt hủi thân phận của ta, cũng không chê ta không biết chữ, còn tình nguyện dạy chữ, dạy võ cho ta. Sự hiện diện của chàng thật sự là điều may mắn nhất đã từng diễn ra trong cuộc sống bất công này..."

Nghe công chúa nói đến đây, Khưu Khánh Chi liền nhớ đến Lý Bính, cả cuộc đời bất hạnh của hắn cũng nhờ gặp được y mà thay đổi. Hắn một thân nô lệ, y không bài xích. Hắn không biết chữ, y không khinh thường, từng con chữ của hắn đều là do y chỉ dạy, cầm tay, nắn nót uốn chỉnh từng đường nét...

Ký ức tươi đẹp nhất của hắn trong cả cuộc đời ngắn ngủi đó chính là về y. Cũng nhờ chút ký ức tươi đẹp đó mà hắn mới có đủ sức mạnh để chấp nhận đánh cược, cố gắng vượt qua tất cả những đau thương kia, chờ ngày tái ngộ.

Giống như Nguyên Phương với Vương Nhã, Bính Bính là điều tuyệt vời nhất đã từng hiện diện trong cuộc đời của hắn. Tất cả những bất hạnh và đau đớn đó đổi lấy Lý Bính, hắn đột nhiên cảm thấy bao đau thương, khốn khổ mình đang phải gánh chịu đều xứng đáng.

Nghĩ đến đây, hắn bất giác nở một nụ cười ngọt ngào, thấy vậy công chúa liền bật cười, trêu chọc:

"Ắt hẳn hoàng tử đang nghĩ đến tiểu cô nương trong lòng phải không?"

Lần này thì hắn cười thành tiếng, thoải mái đáp lời:

"Không phải tiểu cô nương, người ta cảm mến là nam tử."

Bàn tay đang bổ táo của Vương Nhã có chậm lại một chút, liếc mắt lên rồi rất nhanh lại cụp xuống, có chút ái ngại:

"Tiểu nữ thất lễ rồi, cuộc đời ngắn ngủi, bất hạnh thì nhiều mà niềm vui thì ít, miễn hai người đều hạnh phúc khi ở bên nhau, còn lại đâu cần quan trọng mấy yếu tố vớ vẩn khác như: xuất thân, vai vế hay hoàn cảnh gì gì đó cơ chứ."

"Đúng vậy!" - Khưu Khánh Chi không muốn bị hỏi ngược về câu chuyện của hắn, liền nảy ra một thắc mắc nhằm đánh lạc hướng - "Ta mạn phép hỏi một câu, nếu hôm nay người công chúa gặp không dễ dàng chấp nhận điều kiện như ta, thì công chúa tính sao?"

Vương Nhã rất tự nhiên đẩy cho Khưu Khánh Chi đĩa táo được bổ nhỏ, còn bản thân nàng thì cắn một miếng lớn từ quả táo còn nguyên vỏ, cười tinh nghịch:

"Ta sẽ đánh ngất hắn rồi trốn ra ngoài, còn ngài? Nếu ta không ra điều kiện thì ngài sẽ làm gì?"

"Ta cũng tính sẽ đánh ngất công chúa rồi trèo ra ngoài."

Dứt lời bọn họ cùng phá lên cười, cả hai biết rõ đây chỉ là phương án tạm thời, về lâu dài sẽ phải tính cách khác, nhưng hôm nay đã khuya, có lẽ sẽ để ngày mai nghĩ tiếp.

Hiện tại Vương Nhã đã cảm thấy thoải mái hơn so với lúc mới gặp Khưu Khánh Chi rất nhiều, liền thay đổi cách xưng hô, nàng mở lời trước:

"Đêm nay có lẽ bọn họ sẽ không thả huynh ra đâu, lát nữa ta sẽ trèo qua cửa sổ đi ra ngoài, huynh cứ yên tâm ở lại đây..."

"Sao ta có thể để một cô nương phải bỏ ra ngoài cả đêm như vậy được, lát nữa để ta trốn ra..."

"Không sao." Vương Nhã ngắt lời - "Ta thông thạo cung điện này hơn huynh, với cả, bình thường ta vẫn ở trong lãnh cung, nơi đây là do triều đình sợ bị chê cười nên mới sắp xếp một phòng lớn như vậy, ta không quen, huynh cứ tự nhiên, ta về lại lãnh cung đây."

Dứt lời nàng nhặt thêm một quả táo, mở cửa sổ ngó nghiêng một chút rồi nhảy ra ngoài.

Khưu Khánh Chi đứng im nhìn xoáy vào khung cửa sổ đen ngòm, trong đầu bộn bề suy nghĩ.

.

.

- Hết chương 12-
.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top