Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợt này mình bận nhiều việc linh tinh rồi lại gặp nhiều chuyện không may nên hơi bị down mood xíu, ra chương mới hơi chậm mong các bồ thông cảm nhen :D

Nửa đêm mình mới rảnh để ngồi viết mà mắt thì cận lòi nên chắc sẽ sót lỗi chính tả á, có gì mí bồ nhắc mình với nha. Mình cảm ơn nhiều :3 :3 :3

.

Khưu Khánh Chi mơ màng tỉnh dậy, cả người nóng bừng, mồ hôi đầm đìa nhưng hắn lại cảm thấy rất lạnh. Khẽ rên nhẹ một tiếng trầm khàn khó chịu, cổ họng hắn bỏng rát, khô khốc.

Hắn muốn ngồi dậy uống nước nhưng bởi vì đầu nặng trịch, thân thể đau mỏi, không nhấc nổi mình dậy nên hắn đành kéo chăn trùm kín mặt, cuộn tròn lại, đè xuống cơn khát mà lịm dần đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn cảm thấy trong phòng có thêm vài người, có vẻ là cha mẹ và tiểu Kỳ, hắn còn mơ hồ thấy bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của cha áp lên trán để kiểm tra nhiệt độ.

Sau đó trong phòng lại có thêm một người nữa, chắc là bác sĩ. Nhưng tại sao vị bác sĩ này lại bắt mạch cho hắn??!! Đây liệu có phải là hiện thực không hay lại là một giấc mộng khác?

Rốt cuộc vì đang quá mệt nên hắn cũng không mảy may suy nghĩ nhiều nữa, mặc kệ tất thảy mà thả lỏng người, chìm vào mê man.

.

Khác hẳn với Khưu Khánh Chi, bên này Lý Bính tỉnh dậy với một tâm trạng rất vui vẻ, phấn khởi, ngược lại với bản mặt buồn bã nặng nề hồi tối qua. Chỉ cần nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp Khưu Khánh Chi thôi y đã cảm thấy vui mừng khôn xiết, cười toe toét không kiềm chế nổi rồi.

Nuốt viên đá xong giác quan y suy giảm đi một chút, không còn nghe thấy những âm thanh ồn ào ở tít ngoài xa nữa nên đêm qua y ngủ rất ngon. Lâu lắm rồi mới được chìm trong tĩnh lặng mà ngủ vùi như vậy nên khi tỉnh dậy Bính Bính cảm thấy rất dễ chịu, thoải mái.

Tung tăng đeo balo xuống dưới nhà thì thấy Nhất Chi Hoa đã ngồi chờ sẵn, vừa thấy bóng dáng y hắn ta đã bật dậy, nói xoen xoét:

"Mau đi thôi! Ta nóng lòng muốn nhìn mặt Khưu Khánh Chi lắm rồi, sốt ruột đến nỗi cả đêm qua trằn trọc không ngủ nổi luôn á."

"Vậy chứ sao ta vẫn nghe thấy tiếng gáy ầm ĩ của ngươi vậy hả?" - Lý Bính khinh bỉ liếc nhìn, cất giọng trêu chọc.

"Đã nói rồi, ta không bao giờ gáy, đó chỉ là tiếng thở hơi to một xíu thôi." - Hoa Hoa cau mày vùng vằng đáp trả.

Lý Bính cười thành tiếng, thôi được rồi, hôm nay y đang cao hứng nên cũng không thèm đôi co nhiều với hắn ta nữa. Muốn đến trường sớm nhất có thể nên y liền lôi kéo Nhất Chi Hoa ra xe đi luôn.

Hoa Hoa đi phía sau Lý Bính, nhìn lên đỉnh đầu của y, hắn giật mình hốt hoảng, vội kéo Bính Bính lại, lắp bắp:

"Khoan, hình như, ngươi....có tóc bạc! Lần trước nuốt viên đá xong ta cũng có tóc bạc luôn. Chẳng lẽ...?"

Vừa dứt lời bản mặt hoang mang khó hiểu của Nhất Chi Hoa chuyển sang hốt hoảng, hắn ta bất giác đưa tay muốn nhổ sợi tóc bạc đó xuống nhưng Lý Bính theo phản xạ gạt ra, trả lời ráo hoảnh:

"Đúng, tối qua ta nuốt viên đá rồi."

"Hả!!!!" - Nhất Chi Hoa bàng hoàng gào lớn, sau khi xử lý xong thông tin liền cảm thấy xúc động, nước mắt dâng đầy, nắm chặt hai vai Lý Bính, vừa lắc vừa gào to:

"Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể chết cùng lúc và chôn chung một ngọn đồi rồi!"

Lý Bính nhăn mày, hất tay Nhất Chi Hoa ra, cất giọng ghét bỏ ngắt lời:

"Ngươi nói gì nghe đáng sợ vậy, khi còn sống ngươi làm phiền ta còn chưa đủ hay sao, chết rồi vẫn còn tính lôi ta theo, không chịu buông tha cho ta chứ. Không nói chuyện linh tinh với nhà ngươi nữa, chúng ta mau đi thôi kẻo muộn."

Mặc kệ Hoa Hoa vẫn đang nước mắt nước mũi dàn giụa, Bính Bính nhảy chân sáo ra xe, cảm giác ấm áp, vui vẻ tràn ngập trong lòng.

Suốt khoảng thời gian vừa qua, mặc dù Lý Bính đã sớm chấp nhận thân phận miêu yêu của mình và sống chung với nó trong suốt một khoảng thời gian rất dài. Nhưng sâu trong tâm khảm, y vẫn luôn mong mỏi mình có thể trở về làm một người bình thường.

Càng trải qua nhiều sóng gió, trắc trở, y càng ham muốn cái thứ gọi là cuộc đời hữu hạn. Có thể sống hiên ngang dưới ánh nắng mặt trời, không cần phải một mình còm cõi, sống chui lủi, ẩn mình. Có thể thoải mái ở bên cạnh anh em, bạn bè, người thân. Cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi,...không cần phải trải qua cảnh chứng kiến tất thảy những người thân yêu trên đời đều ra đi như trước nữa.

Càng nghĩ mèo nhỏ càng thấy hạnh phúc dâng trào, khoé miệng giương cao. Giấc mơ mà y luôn mong ước bấy lâu nay cuối cùng cũng đã thành hiện thực vào một ngày gió hiu hiu thổi, trời xanh, mây trắng, nắng vàng trải dài trên từng hàng cây ngọn cỏ, đẹp lung linh như hôm nay rồi.

.

Sau khi tới nơi, Nhất Chi Hoa đứng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, thì thầm với Lý Bính:

"Cái gì thế này, kia chẳng phải là mấy người của Minh Kính Đường sao, bọn họ thật sự tình cờ tập trung đầy đủ ở đây như vậy luôn hả?"

Lý Bính cũng đang ngỡ ngàng, không tin vào khung cảnh tưởng chừng chỉ có thể gặp trong mơ kia: Tôn Báo, Từ Hổ, Vương Thất và Thôi Bội đang tất bật sau quầy đón tiếp.

Không có Allibaba nhưng với tình hình hiện tại khả năng cao cậu ta cũng sẽ sớm xuất hiện tại đây thôi. Nghĩ đến chuyện sẽ được hội tụ với tất cả mọi người năm xưa, còn có cả Khưu Khánh Chi nữa, y không nhịn được cười híp mắt, phấn khởi lôi Nhất Chi Hoa nhanh chân bước tới.

Hai người vừa rảo bước vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến quầy đón tiếp. Hôm nay vì bọn họ đi sớm nên vẫn chưa tới giờ mở quầy, chỉ có vài vị học bá đang sắp xếp trước đồ đạc.

Lý Bính tiến đến trước mặt Tôn Báo, mặc kệ cho Hoa Hoa phía sau lưng ngơ ngác ngó nghiêng tứ phía. Chưa kịp cất lời thì Tôn Báo đã thấy y, liền hớn hở chào hỏi trước:

"Là Lý Bính phải không, hôm nay lại đến phải chăng là vì vẫn còn thắc mắc gì hả?"

"À không, chẳng là mấy hôm tới ta cũng khá rảnh rỗi, ở nhà cũng không có việc gì làm nên quyết định đến đây hỏi xem liệu có thể giúp gì được hay không? Tiện thể học lỏm thêm một vài kỹ năng từ các tiền bối."

Miệng thì trả lời nhưng mắt y thì ráo riết liếc nhìn xung quanh tìm kiếm. Không thấy Khưu Khánh Chi.

Trong lòng Lý Bính chùng xuống, chắc hắn vẫn chưa đến. Lúc này mới sực nhớ ra còn người bên cạnh, y vội vàng giới thiệu:

"Đây là Nhất Chi Hoa....ờm...là anh họ của ta, hôm nay hắn nói muốn...hồi tưởng lại thời thanh xuân nên đi cùng, liệu để hắn ở đây có bất tiện không?"

Tôn Báo không để ý đến hành động liếc mắt khả nghi của Lý Bính, thêm lời giới thiệu họ hàng lắp bắp hết sức khiên cưỡng kia, lập tức gật đầu xếp thêm hai cái ghế ở cạnh chỗ của cậu ta, vui vẻ nói:

"Không sao đâu, trường hợp người thân của tân sinh viên muốn đến xem trường không phải hiếm. Vậy thì người nhà có thể ngồi phía sau quan sát, còn bạn học Lý ngồi cạnh ta nhé, may quá hôm nay thiếu mất một người nhưng lại được bổ xung thêm tận ba nhân sự. À nhân đây ta giới thiệu luôn, đây là Thôi Bội và Vương Thất, đều là năm nhất và cũng nhiệt tình y như ngươi vậy đó, hôm trước nhập học hôm sau đã đến tham gia vào công việc chung của nhà trường rồi, ta đánh giá rất cao nhé."

Lỗ tai Lý Bính lùng bùng, y hơi ngạc nhiên vì không ngờ Tôn Báo lại nói nhiều như vậy, nhưng vẫn quay qua chào hỏi hai người kia. Thoáng nhìn qua thì bọn họ vẫn vậy, Thất tử vẫn rất tự tin, lắm lời còn Thôi Bội có chút nhút nhát, rụt rè.

Khẽ mỉm cười hoài niệm lại chuyện xưa, nhưng chợt nhớ lại lời Tôn Báo vừa nói, trong lòng gợn lên một nỗi bất an, y khẽ nhăn mày hỏi dò:

"Khi nãy ngươi có nói 'thiếu mất một người', tức là....?"

"À. Khi nãy mẹ của Khưu Khánh Chi..." - Ngừng lại một chút như sợ Lý Bính không biết người đó là ai, cậu ta bồi thêm - "Người hôm qua dẫn ngươi đi tham quan quanh trường đó, gọi điện cho giáo sư nói hắn ta ốm nặng lắm, sốt đùng đùng mãi không hạ, không đến được. Có lẽ lát nữa khi xong việc bọn ta sẽ qua nhà hắn ngó nghiêng chút xem sao."

Lý Bính trầm xuống, gương mặt tràn đầy lo lắng. Trong trí nhớ của y thì Khưu Khánh Chi là người có sức khoẻ tốt, rất ít khi ốm bệnh nên nghe tin hắn ốm y có chút ngỡ ngàng. Tuy nhiên rất nhanh y đã hồi phục lại trạng thái, cất tiếng trả lời:

"Vậy, lúc đi thăm hắn có thể đưa ta theo cùng được không?"

Tôn Báo vui vẻ đáp:

"Tất nhiên là được rồi, càng đông càng vui mà."

Trò chuyện một hồi thì cũng bắt đầu có sinh viên đến, dù sao cũng đến đây rồi, tạm gác lại nỗi lo trong lòng, Lý Bính rất nhanh lấy lại vẻ nhiệt huyết, chăm chú quan sát đàn anh, ghi nhớ những thông tin cần thiết và học hỏi theo các công việc mà mọi người đang làm.

Chẳng bù cho Nhất Chi Hoa, vừa nghe tin hôm nay Khưu Khánh Chi nghỉ ốm hắn ta đã vùng vằng, giận dỗi đòi về nhà nằm ngủ, Lý Bính cảm thấy nếu hắn ta làm vậy thì có chút bất lịch sự nên lườm nguýt bắt hắn ở lại, hứa cuối ngày sẽ cho qua xem Khưu Khánh Chi.

Vậy nhưng bản tính mèo Hoa tăng động, không ngồi im nổi nên thừa lúc không ai để ý hắn lẩn đi mất, để lại tin nhắn cho Lý Bính rằng chiều nhất định sẽ quay lại đón. Đọc tin nhắn xong y khẽ thở dài một hơi. Thôi! Mặc kệ, cho hắn muốn làm gì thì làm đi vậy.

.

Đến quá trưa, hạ sốt, Khưu Khánh Chi mơ màng tỉnh. Hắn đưa tay lên trán, thấy lạ lạ, không phải là miếng dán hạ sốt như mọi khi mà lại là một túi vải, thơm thoang thoảng mùi thảo mộc. Hắn nhận ra mùi của bài thuốc trong túi vải này, giống với loại để hạ sốt cấp tốc cho Lý Bính năm xưa.

Bên cạnh bàn có một chén thuốc bắc đã cạn. Ủa? Hình như hắn vẫn đang ở hiện đại đúng không? Tại sao lại có mấy vật phẩm cổ đại này ở đây vậy? Cha mẹ hắn cũng đâu phải người chuyên theo y học cổ truyền đâu.

Nghĩ ngợi một hồi, liếc mắt nhìn đồng hồ xong hắn mới nhận ra là đã qua trưa mà mình vẫn chưa ăn được gì, bắt đầu thấy đói, liền lê tấm thân sập sệ, ọp ẹp của mình xuống nhà. Phải cố ăn gì đó rồi nghỉ ngơi cho khoẻ, hắn muốn nhanh chóng trở lại trường, hiện tại chỉ khi đến trường hắn mới có cơ hội gặp được Lý Bính.

Nghĩ đến y thôi đã khiến hắn tim đập thình thịch, vui mừng phấn khởi tưởng chừng có thể chạy bộ một mạch đến trường được luôn. Hồ hởi vào bếp thì thấy mẹ hắn đang ngồi uống trà, đọc sách ở đó, nhìn thấy hắn bà có chút ngạc nhiên, giật bắn mình bật dậy, hỏi liên hồi:

"Con đã tỉnh rồi sao? Ban nãy mẹ mang cháo lên phòng nhưng thấy con ngủ say quá nên lại bê xuống. Đói rồi chứ hả, mau ngồi xuống ăn thôi."

Bà vừa nói vừa tiến đến áp tay lên trán Khưu Khánh Chi, cảm thấy đỡ nóng mới thở phào, nhẹ nhàng khoác tay hắn dìu ra bàn, múc cháo ra tô để trước mặt hắn.

Do hô hấp vẫn còn chút khó khăn nên hắn cũng chỉ trả lời ngắn gọn, khẽ cảm ơn bà rồi tập chung vào bát cháo nóng trước mặt. Cháo mẹ hắn nấu rất nhiều tôm, thịt, nhìn rất ngon mắt nhưng vào miệng hắn lại chẳng còn mấy hương vị.

Tuy nhiên, do hắn vừa mới sống dậy từ một ký ức mà trong kiếp sống đó hắn không được hưởng tình cảm từ mẹ nên hắn rất trân trọng hiện tại ấm êm này. Không muốn phụ công mẹ nên Khánh Chi vẫn cố gắng ăn bằng hết, xong xuôi hắn mới nhớ ra thắc mắc sáng giờ của mình, khàn giọng hỏi:

"Tại sao trên bàn con lại có thuốc bắc vậy mẹ?"

Mẹ hắn khẽ gập quyển sách bà đang đọc lại, ngẩng lên mỉm cười trả lời hắn:

"Lúc sáng tiểu Kỳ thấy con dậy muộn, gõ cửa không trả lời nên con bé đành mở cửa, vào trong mới phát hiện con sốt đùng đùng. Xuống nhà gọi bố mẹ thì gặp ông Trần nhà ở phía đối diện mới chuyển đến qua chào hỏi. Ông Trần có biết y học cổ truyền, trùng hợp trong giỏ đồ ông mang sang có thang thuốc dùng để hạ sốt khẩn cấp. Mới đầu ta cũng hơi băn khoăn, nghi ngờ nhưng cha con nói cứ thử xem sao. Đúng là hạ sốt nhanh thật."

Ra là vậy, không còn gì băn khoăn  nữa, Khưu Khánh Chi tính bê bát ra bồn rửa thì bị mẹ hắn ngăn lại, đuổi lên phòng nghỉ bằng được.

Ăn no, nằm trong chăn ấm đệm êm, mới cắt sốt nên hắn vẫn còn chút mệt, lim dim mắt buồn ngủ. Đồng hồ chỉ hơn 3h chiều, hắn quyết định ngủ thêm một giấc nữa cho khoẻ hẳn, có lẽ sáng mai là có thể lên trường rồi.

Hôm nay không có hắn chắc đám Tôn Báo và Từ Hổ đang chìm trong đống hồ sơ mà đầu bù tóc rối cho xem, khi nào quay lại trường phải mời hai tên đó một bữa thật no bù lại mới được. Nghĩ vậy rồi Khưu Khánh Chi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

.

Ngược lại với những gì Khưu Khánh Chi nghĩ, lượng sinh viên hôm nay lại ít hơn hôm qua. Chắc năm nhất mọi người đều rất háo hức nên đã dồn đi gần hết vào ngày thứ nhất rồi.

Vương Thất vẫn còn nguyên phẩm chất dẻo miệng cùng mê ăn vặt như ngày xưa. Đến giữa buổi chiều hắn ta lý do rằng sợ các đàn anh, đàn chị mệt, liền gọi rất nhiều trà chanh, trà sữa, bánh kẹo đủ loại để khao mọi người.

Ăn uống vui vẻ, công việc nhờ có thêm người giúp mà cũng rất nhẹ nhàng, Tôn Báo vừa ăn uống đầy mồm vừa âm thầm chấm đàn em mới vào trường năm nay 10 điểm.

Lý Bính ở một bên nhìn cảnh bọn họ trò chuyện, cười đùa, tranh cãi, vừa làm vừa ăn uống vui vẻ. Lâu lắm rồi y mới có cảm giác như được sống lại những ngày xưa ở Đại Lý Tự đó, khi mà tất cả đều quây quần bên một chiếc bàn lớn, vừa chia nhau cái bánh bột mì vừa sôi nổi thảo luận án tự. Vô thức nở nụ cười, nhờ kỷ niệm ùa về mà trong cõi lòng cằn cỗi bao lâu nay của Lý Bính giờ tràn ngập niềm vui hân hoan khó tả.

.

Rất nhanh đã xong một ngày, Allibaba vẫn chưa xuất hiện. Còn một ngày mai để tiếp nhận hồ sơ và đăng ký nữa nên chắc ngày mai cậu ấy mới đến. Lý Bính tự nhủ thầm như vậy rồi quay qua thấy Từ Hổ đang loay hoay với một đống đồ đạc linh tinh, liền tiến tới phụ giúp cất đồ rồi nhanh chóng đến nhà Khưu Khánh Chi.

Nhất Chi Hoa vậy mà rất đúng giờ, khi bọn họ ra cổng đã thấy hắn ta đợi sẵn từ bao giờ rồi. Vương Thất và Thôi Bội do không biết Khưu Khánh Chi nên đã về trước.

Cả bốn người bọn họ đi trên xe của Nhất Chi Hoa. Sau khi ghé mua chút bánh kẹo, hoa quả, Tôn Báo nhanh nhẹn đóng vai GPS ngồi trước chỉ đường. Hoa Hoa vừa đi vừa thầm thắc mắc sao đường sá nhìn lại quen thuộc như vậy, nhưng hắn ta không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.

Tuy nhiên khi đi sâu vào phía trong thì mọi sự quen thuộc trước đó đã biến mất, mèo Hoa cũng nhanh chóng gạt chuyện này ra sau đầu.

Xe dừng trước một căn biệt thự cỡ vừa khá khang trang ở tận cuối đường, trước sân có một cây bạch quả cổ thụ rất to. Trong lúc Tôn Báo và Từ Hổ xuống xe thì Nhất Chi Hoa và Lý Bính vẫn đang bận há hốc mồm nhìn ngắm căn nhà.

Hoa Hoa khẽ thì thầm vào tai Lý Bính:

"Có vẻ như gia cảnh nhà hắn rất được, nhất nhà ngươi rồi nhé!"

Lý Bính nhăn mày lườm nguýt Hoa Hoa, độ này Nhất Chi Hoa cứ mở mồm nói câu nào là đều khiến y muốn đánh lần đó. Nhưng thôi, không nên gây sự ở đây, tối về xử lý hắn sau. Nghĩ vậy rồi y vội xuống xe, đuổi theo Từ Hổ và Tôn Báo đến trước cửa nhà.

- Hết chương 15 -

.

Mình có nhá hàng sự xuất hiện của Vương Thất và Thôi Bội ở chương 9 rồi á có bồ nào nhớ là ở đoạn nào khum=))))))

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top