Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Bữa trưa vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

"Ưmm..." Lý Bính kêu nhẹ một tiếng, khẽ cựa quậy, dần dần tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, êm đềm và thoải mái. Muốn đưa tay vươn vai duỗi người chút đỉnh thì chợt nhận ra cử động của mình có hơi vướng víu.

Như chợt nhớ ra điều gì, Bính Bính bừng tỉnh, mở choàng mắt, từ từ ngẩng đầu nhìn lên thì thấy gương mặt điển trai của Khưu Khánh Chi phóng đại trước mắt.

Hé miệng hít vào một hơi muốn hét tướng lên nhưng rất nhanh y đã lấy lại được thần trí, vội đưa tay bịt miệng cố không để phát ra âm thanh gì.

Tối qua còn nghĩ rằng Khưu Khánh Chi không thể nào ôm mình cứng nhắc cả đêm được, giờ dậy rồi mới biết hắn ta thật sự có thể ôm y cả đêm. Chỉ có điều khi ngủ Lý Bính nằm phía bên phải của hắn, khi dậy thì đã lăn sang bên trái. Có lẽ lúc hắn cựa mình quay người đã ôm y xoay từ bên phải sang trái luôn rồi.

Bính Bính đen mặt thầm nghĩ: "Khưu Khánh Chi ngươi lạnh đến vậy sao? Xoay người cũng nhất quyết không chịu buông cái "lò sưởi" là ta ra."

Ghét bỏ nghĩ vậy thôi nhưng thực ra mèo nhỏ lại cảm thấy có chút hạnh phúc, khoé miệng giương cao không tự chủ. Bây giờ vẫn còn khá sớm, nhân lúc Khưu Khánh Chi chưa dậy mèo ta tranh thủ ngắm nhìn hắn kỹ một chút cho thoả nỗi nhớ nhung.

Hắn ta để tóc ngắn như này trông hiền lành hơn rất nhiều so với Khưu tướng quân mặt than hồi xưa. Lý Bính vừa hồi tưởng vừa mỉm cười khoái chí, ánh mắt liếc xuống, dừng lại ở đôi môi mỏng của hắn.

Ngập ngừng một chút rồi y vẫn quyết định gạt qua ngại ngùng, rướn người đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn. Trong đầu y có thoáng suy nghĩ về một hành động khác cơ, nhưng suy cho cùng Khưu Khánh Chi của hiện tại đâu có thân quen gì với Lý Bính đâu, y không nên làm thế.

"Đôi môi này dành đến khi nào ngươi thuộc về ta rồi tùy ý hôn sau vậy." - Mèo nhỏ nghĩ rồi tự mình vui vẻ, đắc ý cười tít mắt.

Mặc dù không nỡ nhưng cũng đã đến lúc phải ra về rồi. Lý Bính khẽ vòng tay ôm chặt lấy Khưu Khánh Chi một lần cuối, úp mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn, hít sâu một hơi như muốn lưu giữ càng nhiều mùi hương của hắn bên mình càng tốt.

Khẽ xoay đầu dụi nhẹ, y chỉ ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Lưu luyến là vậy nhưng vẫn là phải về thôi, trước khi hắn tỉnh dậy. Thở dài một tiếng rồi Bính Bính nhẹ nhàng gỡ cánh tay phải đang ôm eo mình của Khưu Khánh Chi ra.

Cánh tay không còn cứng đờ ôm siết lấy y như tối qua nữa, gỡ ra khá dễ dàng. Y lùi ra khỏi vòng tay đó, từ từ ngồi dậy, một tay vẫn giữ cánh tay phải của hắn giơ cao, yên ổn lùi được đến mép giường.

Vào khoảnh khắc y tưởng chừng có thể rút lui thành công rồi, chuẩn bị hạ cánh tay của hắn xuống đệm thì đột nhiên mắt Khưu Khánh Chi mở bừng ra, liếc sang nhìn Lý Bính chòng chọc.

Thời gian như ngưng đọng, xung quanh yên tĩnh không một tiếng thở. Hắn bật dậy, nhìn thẳng vào y bằng ánh mắt bàng hoàng, hoang mang, khó hiểu, miệng há ra như muốn nói gì đấy.

"Huỵch!"

Lý Bính hoảng sợ thật sự, đầu óc trống rỗng, trước khi kịp suy nghĩ thấu đáo xem sẽ làm gì, cũng không buồn nghe xem hắn định nói gì thì cơ thể đã hành động theo phản xạ, vung tay đánh ngất Khưu Khánh Chi luôn rồi.

Nhìn thấy cơ thể hắn từ từ ngả ra sau y mới ý thức được hành động của mình, sợ hắn ngã khỏi giường nên vội kéo hắn lại, để hắn gục vào người mình.

Tay phải của y khẽ vuốt nhẹ lưng Khánh Chi như muốn vỗ về hắn bất tỉnh lâu lâu một chút, tay còn lại vỗ trán cái bốp. Tự cảm thán: "Lý Bính ơi là Lý Bính, ngươi vừa làm trò gì vậy hả? Thế này thì về sau làm sao nhìn mặt hắn được nữa?"

Mà thôi, cũng đâu còn cách nào khác đâu, cứ coi như đoạn vừa nãy là một giấc mơ của hắn đi. Lỡ sau hắn có kể lại thì chối bay biến đi là xong.

Nghĩ vậy rồi Lý Bính đưa tay phải lên đỡ gáy hắn, nhẹ nhàng hạ hắn nằm xuống giường, kéo chăn đắp tử tế rồi y mới tính đi vòng sang bên kia giường nhặt đôi giày mà tối qua y có gạt nó rơi ở đó.

Trước khi Lý Bính kịp di chuyển thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Sợ bị phát hiện nên mèo ta đành bỏ lại đôi giày, hốt hoảng nhào ra ban công, nhắm mắt nhăn mũi nghiến răng biến mèo.

May sao giờ lại biến được rồi. Gì chứ nhị vị phụ huynh nhà Khưu chắc cũng chưa sẵn sàng chứng kiến cảnh mới sáng sớm ngày ra đã có một cậu trai trẻ tuổi đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch trèo xuống khỏi ban công phòng con trai mình đâu.

Mèo trắng vừa nhảy khuất khỏi ban công thì cửa phòng Khưu Khánh Chi bật mở. Ông Khưu nhẹ nhàng đi vào, áp tay lên trán kiểm tra nhiệt độ. Thấy tiểu tử nhà mình cắt sốt hoàn toàn ông liền yên tâm nở một nụ cười, quay đầu đi ra thì nhìn thấy một đôi giày trắng cạnh giường.

"Quái lạ, hình như tiểu Khánh không thích đi giày trắng." - Nghĩ bâng quơ như vậy rồi ông cũng tặc lưỡi bước ra ngoài, để cho con trai nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.

.

Bên kia Lý Bính đang chuẩn bị sẵn tinh thần chạy bộ về nhà trong xác mèo rồi thì lại thấy xe ô tô của Nhất Chi Hoa vẫn đỗ ở vị trí cũ. Mèo trắng phấn khởi ton ton chạy đến, nhìn trước ngó sau không thấy có ai, cũng không thấy có CCTV hay camera nào ở gần, y liền gồng lên chuẩn bị biến lại thành người.

Ha! Không biến được! Hết cách, y đành trèo lên đu người ở tay nắm cửa bên Nhất Chi Hoa đang nằm ngủ. Một chân trước bám vào tay nắm cửa, đưa cái chân nhỏ trắng mềm mại còn lại cào cào vào cửa, meo meo không ngừng.

Một lúc sau mỏi tay rồi mà mèo Hoa vẫn ngáy o o không thèm dậy. Mèo trắng cáu kỉnh, nhảy xuống, đổi qua trèo lên kính phía trước mặt, vừa cào vừa đập vừa ngoác mồm kêu loạn xạ một hồi thì mới thấy Nhất Chi Hoa lơ mơ mở mắt.

Hoa Hoa bên này đang nằm ngủ ở một tư thế hết sức không thoải mái thì bị tiếng két két, lục cục ở đâu đó vọng lại đánh thức. Hắn ta thở hắt ra khó chịu, hé mắt xem là tiếng gì thì nhìn thấy một con mèo trắng mắt vàng đang nhìn mình cau có.

Ra ra mèo hoang trêu hắn, quay người ngủ tiếp thì Hoa Hoa giật mình, con mèo hoang đó nhìn có chút quen mắt. Hắn ta ngóc đầu dậy cố mở cả hai mắt nhìn thêm lần nữa, con mèo này có viền mắt đỏ.

"Trời đất! Lý Bính, là ngươi đó hả???"

Đến lúc này thì Hoa Hoa tỉnh ngủ thật rồi, vội vàng bậy dậy mở cửa. Mèo trắng, mắt vàng mà lại có viền mắt đỏ trên đời này chỉ có mỗi mình Lý Bính thôi.

Bước ra ngoài, bế mèo trắng vào trong xe. Vừa thả Lý Bính sang bên ghế phụ hắn đã liền mồm:

"Đêm qua ngươi với Khưu Khánh Chi bên nhau chắc thoải mái, hạnh phúc lắm nhỉ? Báo hại ta cả đêm ngủ ở đây chờ ngươi, nằm trong ô tô đau lưng muốn chết."

"Meo meo moe moé...." Mèo Bính quay lưng lại với hắn, nhăn nhó càu nhàu một tràng đáp lại.

"Không có chuyện gì cái rắm. Ta không tin ngươi chỉ ngồi nhìn hắn nằm im bất động cả đêm như vậy mà không làm gì cả. Ngươi tính lừa ta chắc. Hay là...ngươi đã làm ra cái hành động gì đó không thể kể rồi há há há!!!" - Nhất Chi Hoa cười ầm ĩ châm chọc.

"Grừừ!!!" - Mèo trắng tức tối, không luôn mồm cãi lại tiểu Hoa nữa mà chuyển sang gầm gừ trong họng, mắt lườm lườm như chuẩn bị lao lên liên hoàn cào người đối diện.

Nhưng mèo ta nghĩ thực ra Hoa Hoa cũng không nói sai, đúng là y có lợi dụng lúc Khưu Khánh Chi ngủ không biết gì mà sàm sỡ hắn ta chút chút. Ngượng quá hoá giận, mèo trắng vùng vằng quay mặt đi.

Hoa Hoa liếc sang thấy nhóc ta ngồi thù lù một đống, bụng phệ má phính quay lưng hờn dỗi. Tiểu Hoa thầm đánh giá: Lý Bính ở dáng người có chút gầy, mặt mũi thì đanh đá tính cách thì khó chiều nhưng không hiểu sao khi biến miêu lại trở thành dáng vẻ một cục lông mập mạp đáng yêu như vậy, lần nào nhìn thấy hắn ta cũng không nhịn được mà muốn thò tay sang vày vò mèo trắng một hồi.

Nghĩ là làm, hắn ta thật sự vươn ngón tay chọc chọc vào giữa cục lông trắng mềm đó. Mèo trắng cáu bẳn giãy giãy, giơ vuốt nhỏ cào cào rồi nhảy ra ghế sau nằm quay mông lại với Nhất Chi Hoa, thể hiện rõ ràng tâm tư muốn né con mèo điên kia càng xa càng tốt.

Tiểu Hoa bật cười ha hả, mặc dù bản thân mình cũng là một con mèo, bình thường cũng hay tiếp xúc với nhiều mèo khác nhưng hắn ta vẫn phải công nhận rằng trêu mèo Bính thật sự rất vui.

Biết là vậy nhưng thôi, trêu đủ rồi, kẻo bị đá ra khỏi nhà mất, tha cho tiểu Bính và cũng chừa cho mình một con đường sống vậy. Tiểu Hoa nhanh chóng khởi động xe lái về nhà, xem chừng hôm nay Lý Bính không đến trường được rồi.

.

Khưu Khánh Chi trở mình, cảm giác đầu tiên của hắn là sau gáy có chút đau. Nhăn nhó mặt mày xoa nhẹ chỗ đau một hồi, đầu óc dần thanh tỉnh.

Cố nhớ lại chuyện vừa xảy ra, dạo này đêm nào hắn cũng mộng mị, ngủ không sâu giấc nhưng hồi tối qua hắn lại ôm Lý Bính ngủ thẳng một mạch đến sáng.

"Phải rồi!" - Bất giác thốt ra miệng, hồi nãy hắn có giật mình tỉnh giấc thì thấy Lý Bính đang chuẩn bị xuống giường, đầu óc chưa tỉnh táo nên hắn không nghĩ nhiều mà ngồi bật dậy, chắc hành động đó đã doạ cho Bính Bính một trận hồn xiêu phách lạc.

Có lẽ vì bị hắn doạ sợ nên y mới hoảng quá mà thẳng tay uýnh hắn một chưởng như thế. Đáng đời lắm!

Nghĩ đến đây Khưu Khánh Chi bật cười, thầm cảm thán rằng đã lâu không gặp nhưng Lý Bính vẫn nhanh trí như vậy. Xưa giờ y vẫn rất giỏi trong việc nghĩ cách thoát khỏi tình huống không mong muốn. Mặc dù nhiều lúc phương án đưa ra có hơi cực đoan và bạo lực.

Hắn quay đầu nhìn cửa ra ban công, tưởng tượng dáng vẻ bỏ chạy của Bính Bính, khẽ mỉm cười ngọt ngào. Hít một hơi thật sâu rồi bật dậy, thò một chân tính bước xuống giường thì nhìn thấy đôi giày thể thao trắng lăn lóc bên cạnh.

Chắc buổi sáng hoảng quá nên Lý Bính bỏ quên ở đó. Khưu Khánh Chi nhặt đôi giày lên, nâng niu mang đến xếp lên tầng cao nhất của giá giày trong phòng hắn. Nhìn thêm một chút rồi quyết định nhanh chóng sửa soạn chuẩn bị đến trường.

Tung tăng bước chân xuống dưới nhà, muốn chứng tỏ bản thân đã khoẻ hoàn toàn nên Khưu Khánh Chi dùng chất giọng cao hứng nhất có thể chào bố mẹ, quay qua trêu chọc Kỳ Kỳ một chút rồi ngồi xuống bàn ăn sáng trong ánh mắt yên lòng của cha mẹ và tiếng mắng chửi của em gái.

Vừa ăn hắn vừa nhìn ra ngoài tán cây bạch quả vàng rực, cười vui vẻ. Hôm nay quả là một ngày đẹp trời!

.

Đến nơi hắn mới được nghe Tôn Báo kể lại chuyện ngày hôm qua. Lý Bính và một vị anh họ tóc đỏ cùng đến thăm hắn. "Anh họ tóc đỏ" ở đây chắc chắn là Nhất Chi Hoa rồi, cả hai người họ đều đến nhà hắn mà.

Hôm qua hắn có nỗi bận tâm lớn hơn là Lý Bính nên không để ý đến con mèo Hoa đó. Giờ có thời gian nghĩ kỹ, hắn không ngờ việc Hoa Hoa sau bao năm vẫn còn qua lại thân thiết với Lý Bính như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.

Nhưng hắn ta vẫn chưa dùng viên đá phong sinh sao? Quan trọng hơn, Lý Bính biết nhưng vẫn để yên, bọn họ còn khá thân thiết nữa. Vậy là sao chứ, rốt cuộc trong suốt những năm qua đã sảy ra chuyện gì?

Đang bận chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì có một giọng nói khoa trương lanh lảnh cất lên bên cạnh:

"Nghe nói hôm trước học trưởng bị ốm nặng lắm, nên hôm nay ta có dặn mẹ ta chuẩn bị một chút thuốc bổ mang đến đây. Phương thuốc này được nấu theo công thức gia truyền của dòng họ ta đó, cam đoan uống xong liều này sức khoẻ nâng cao, tinh thần sảng khoái. Hồi phục hoàn toàn, khoẻ như chưa từng ngã bệnh....."

Lỗ tai Khưu Khánh Chi lùng bùng, ra là Vương Thất. Ngày xưa vì công việc bắt buộc nên có gặp vài lần, hắn đánh giá Vương Thất là một tên mồm miệng đỡ chân tay nên vốn dĩ không xem trọng. Giờ gặp lại mới thấy cậu ta thật sự nói nhiều phát sợ. Sao Lý Bính có thể chịu đựng được mà còn để cậu ta làm tay chân thân tín được nhỉ?

Nghĩ vậy nhưng xét thấy Vương Thất đã có lòng, hắn cũng nên có dạ, bèn đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt của Thất tử rồi cười nói:

"Cảm ơn. Vậy trưa nay ta mời cơm coi như cảm tạ nhé."

Bọn họ tiếp tục buôn chuyện qua lại một hồi, bắt đầu công việc như hai ngày trước. Khưu Khánh Chi mặc dù vẫn tiếp chuyện nhưng cứ cách một chốc hắn lại liếc ra phía cổng. Cũng đã gần trưa rồi mà vẫn chưa thấy Lý Bính đến. Có khi nào trên đường về xảy ra chuyện gì rồi không?

Nghĩ đến đây xong trong lòng hắn nổi lên chút lo lắng, nhưng đúng lúc này thì hắn thấy Lý Bính hớt hải chạy đến, khuôn mặt ửng hồng do chạy bộ, hai bên tóc mai và tóc mái trước trán lấm tấm mồ hôi, ánh nắng chiếu vào gương mặt khiến cho dáng vẻ tươi tắn trẻ trung đó thêm phần lấp lánh, bắt mắt.

Trong phút chốc Khưu Khánh Chi như nhìn thấy được thấp thoáng bóng dáng của Lý Lang Quân năm xưa vẫn hay cười rạng rỡ chạy về phía hắn như vậy. Bao nhiêu yêu thương đột ngột ùa về, trong lòng hắn tự nhiên trào lên một cỗ ngọt ngào ấp áp.

.

Quay lại một lúc trước khi Lý Bính mới về đến nhà, y không thèm chờ Hoa Hoa mở cửa nhà mà nhảy thẳng qua cửa sổ vào phòng nằm giận dỗi một hồi thì tự nhiên nghe cái "pụp", cứ thế biến lại làm người.

Ngồi dậy sờ sang hai bên tai, ngắm nghía chân tay một hồi, y thở phào thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật sự, lỡ chẳng may vừa nãy ở nơi đông người mà bị như này thì không biết phải làm sao."

Nhất Chi Hoa nói đúng, tốt nhất sau này không nên biến miêu nữa. Quay qua nhìn đồng hồ thì cũng đã 9h, y liền dăm chiêu suy nghĩ xem có nên đến trường nữa hay thôi.

Hôm qua Tôn Báo có nói về cơ bản thì y mới nhập học, chưa nằm trong đội ngũ sinh viên chính thức nên nếu đến giúp thì mọi người rất hoan nghênh, nhưng có việc bận thì cứ tự do nghỉ, không nhất thiết phải có mặt.

Phân vân một hồi thì đột nhiên dáng vẻ đeo kính tươi cười của Khưu Khánh Chi chạy qua trước mắt. Ừ thì nằm nhà cũng không có việc gì, vẫn là tranh thủ chạy đến trường một chút xem sao. Vì đang giận Nhất Chi Hoa nên chuẩn bị xong Lý Bính đi bộ đến ga tàu điện luôn chứ không thèm nhờ hắn ta chở đi nữa.

Lâu rồi y mới di chuyển với cơ thể của một con người bình thường nên thấy mệt muốn chết. Tự nhủ về sau phải cố gắng tập luyện một chút, nâng cao sức khoẻ mới được.

Chạy được tới nơi thì cũng đã gần trưa, Lý Bính đứng thở hổn hển, vừa cười vừa đáp lại tiếng hỏi thăm của mọi người, khẽ liếc sang thì thấy Khưu Khánh Chi đang đờ đẫn nhìn y chằm chằm, miệng hơi há như muốn nói gì đấy.

Y nuốt nước bọt đánh ực, tảng lờ ánh nhìn đó của hắn mà quay mặt qua chỗ khác. Sợ rằng chẳng may hắn lại nhớ ra gì đó

Tuy nhiên hành động: người ngắm nhìn kẻ e thẹn của bọn họ trong mắt những người còn lại thì chuyển thành: tình đầu ý hợp, tim bay phấp phới???

Từ Hổ ngồi ngay cạnh nên nhìn thấy rất rõ ánh mắt không tự nhiên của Khưu Khánh Chi, nhưng nghĩ rằng không có lý nào người bạn có lối sống đứng đắn nhất của mình lại bày ra bộ dạng ham mê tửu sắc như này. Mới gặp hai lần đã dán mắt lên con trai nhà người ta không rời, liền huých mạnh một cái như muốn gọi hồn hắn trở về, cất giọng giải thích hộ:

"Vị huynh đệ này của ta mới ốm dậy, chắc đêm qua mất ngủ nên giờ vẫn còn chút đờ đẫn chứ không có ý nhìn bạn học Lý chằm chằm như vậy đâu."

Khưu Khánh Chi chợt bừng tỉnh, nghĩ một hồi hắn quyết định giả vờ không biết chuyện hồi sáng vậy. Liền đáp:

"Đêm qua ta ngủ ngon lắm, có mơ một giấc mơ hơi kỳ lạ nhưng ngủ dậy một lúc cũng quên mất là gì rồi."

Vừa dứt lời liền liếc thấy Lý Bính thả lỏng vai nhẹ nhõm, hắn bất giác giương cao khoé miệng, đột nhiên nổi lên ác ý muốn trêu chọc y, liền nói tiếp:

"Hình như sáng nay ta có gặp bạn học Lý ở đâu rồi phải không?"

Gương mặt nhẹ nhõm của Bính Bính liền cứng đờ, mồ hôi vừa lau khô đã lại có dấu hiệu túa ra, y đảo mắt điên cuồng nghĩ cách đáp lại thì Khưu Khánh Chi lại tiếp:

"À, để ý mới thấy người đó thấp hơn ngươi một chút, ta nhìn nhầm rồi."

"Ha ha ha. Vậy hả!" Lý Bính sượng trân đáp lời.

Ánh mắt sắc lẻm của hắn bắt được khoảnh khắc thở phào rất nhẹ của y. Quả nhiên dù là Khưu Tướng Quân hay là Khưu học trưởng thì trêu mèo vẫn là sở thích số một của hắn.

Vui đấy nhưng mà thôi, chọc Lý Bính vậy là đủ rồi, kẻo vừa gặp lại đã bị ghét. Hắn nhẹ nhàng kéo một cái ghế đến cạnh chỗ mình, đưa tay ra hiệu cho Lý Bính ngồi xuống.

Được Khưu Khánh Chi kéo ghế cho, mèo trắng vui vẻ ngồi xuống, thì thầm:

"Cảm ơn!"

"Không có gì!" - Hắn mỉm cười đáp lễ.

Hai người họ cứ vậy nhìn qua liếc lại, cười cười với nhau, hoàn toàn quên mất xung quanh mọi người đều bắn ánh mắt nhìn cảnh tượng đó với hàng tỷ biểu cảm khác nhau.

Thôi Bội bản tính thông minh nên mặc dù không nói gì nhưng chỉ cần vài dữ kiện vừa rồi cậu ta đã thấu được hồng trần, lặng lẽ đưa tay đẩy cái cằm như muốn rớt xuống bàn của Vương Thất đang há hốc miệng ngơ ngác kia.

Tôn Báo thì lườm lườm khinh bỉ, thì thầm với Từ Hổ:

"Thấy con nhà người ta xinh xắn đáng yêu là lại tươm tướp được ngay. Quen hắn bao lâu rồi mà tận hôm nay ta mới thấy Khưu Khánh Chi kéo ghế cho người khác đó."

Từ Hổ cũng chỉ cười hề hề cho qua rồi tiếp tục quay lại với đống hồ sơ.

.

Lý Bính tới được một lát là đến giờ nghỉ trưa, như thoả thuận từ đầu là Khưu Khánh Chi sẽ mời cơm. Căn-tin trường hắn nổi tiếng về việc đồ ăn rất ngon, chính vì vậy số lượng người xếp hàng lấy cơm rất dài, không nhanh rất dễ phải nhịn đói hoặc không chọn được món mà mình muốn ăn.

Nghe vậy nhưng nãy giờ do hồi hộp nên Lý Bính uống rất nhiều nước, y cần phải ghé nhà vệ sinh trước. Ai dè trong nhà vệ sinh cũng rất đông người, khá lâu sau y mới đi ra.

Quay lại thì y như rằng những món có thịt cá đều đã hết. Thôi vậy, để khi khác, mèo nhỏ nhìn một khay đầy rau luộc của mình tiu nghỉu quay đi thì thấy Tôn Báo vẫy gọi. Tạm gác lại tâm tình ủ rũ, y rảo bước đến chỗ mọi người.

Tiến đến thì thấy bàn ăn "tình cờ" còn trống đúng một chỗ đối diện Khưu Khánh Chi, y đưa mắt nhìn mọi người thì ai nấy đều né tránh ánh mắt của y. Có chút kỳ lạ nhưng trong lòng Lý Bính vẫn rất hân hoan, y mỉm cười vui vẻ ngồi xuống.

Tất cả đều đã bắt đầu bữa trưa thịnh soạn, chỉ có mình Khưu Khánh Chi là vẫn chưa đụng đũa. Ngẩng lên nhìn khay cơm của hắn, Bính Bính há hốc mồm: cá rán, cá om dưa, cá sốt cà,...tất cả đều là những món y muốn ăn.

Đang bận rộn trợn mắt nhìn chòng chọc thì hắn cất tiếng:

"Đột nhiên ta thấy trong bụng hơi khó chịu, muốn ăn đồ thanh đạm một chút, bạn học Lý có thể đổi khay cơm cho ta được không?"

"Hả, ngươi muốn ăn khay toàn đồ luộc này sao?" - Lý Bính bàng hoàng hỏi lại.

Khưu Khánh Chi gật đầu kiên định.

"Ừm. Vậy được." - Hơi khó hiểu nhưng y vẫn đồng ý, có lẽ mới ốm dậy nên hắn sợ đồ mặn chăng? Chắc là vậy rồi, chứ ai hơi đâu đổi một khay đồ ăn ngon như thế lấy một khay đồ luộc nhạt nhẽo chứ. Không nghĩ nhiều nữa mà chuẩn bị ăn thôi. Ngoài mặt cố tỏ ra bình thường nhưng trong lòng mèo ta vui muốn chết.

Một lúc trước, khi biết Lý Bính ghé nhà vệ sinh trước rồi mới đi lấy cơm, Khưu Khánh Chi đã đoán được cảnh quầy đồ chỉ còn toàn rau rồi. Nghĩ vậy nên hắn đã lựa theo sở thích của Bính Bính, chọn một khay đầy thịt cá. Trong lúc mọi người bắt đầu ăn thì hắn lấy cớ bụng khó chịu chưa vội ăn để uống nước lọc chờ Lý Bính.

Mặc dù hắn đã nói là muốn ăn thanh đạm nhưng Lý Bính cũng không nỡ để Khánh Chi ăn toàn rau củ nên trước khi ăn đã lựa một miếng cá biển chắc thịt không mỡ gắp sang cho hắn. Hắn ngạc nhiên ngẩng lên thì Lý Bính đỏ mặt vội cắm cúi ăn, vì muốn né tránh ánh mắt đó mà ăn lấy ăn để.

Tôn Báo ở bên cạnh dòm sang, vừa nhồm nhoàm nhai vừa thầm thắc mắc. Mọi khi tên Khánh Chi này có bao giờ ăn cá đâu, hôm nay dở chứng lấy toàn cá rồi lại đòi đổi lên đổi xuống với học đệ năm nhất. Báo hại người ta ngại quá mà gỡ cá dâng tận miệng cho hắn, đúng là dở hơi khó chiều mà.

Ở giữa một đám bạn học trẻ tuổi vừa ăn uống vừa cười đùa, trêu chọc nhau vui vẻ, có hai người thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn người kia, trong lòng âm thầm nở hoa.

.

-Hết chương 17-

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top