Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 4

Từng câu nói của Jungkook cứ thế được Jimin tiêu hóa chậm chạp. Đến giờ phút này cậu vẫn ko thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

- Anh nói gì vậy?.. _Thanh âm xinh đẹp vẫn thường khiến người khác cảm thấy ấm lòng và vui vẻ, nhưng giờ đây, nó chỉ toàn mang trên mình một nổi đau thương dày đặc, lẫn cả vẻ lo sợ cùng sự run rẫy trong lời nói.

Jimin ko phải đứa ngốc, cậu biết nghe, biết đọc, và đã tốt nghiệp cấp ba. Nhưng những gì anh vừa mới thốt ra khỏi miệng, nó quá khó để có thể chấp nhận!... Hoặc cứ cho là bản thân cậu bị Jungkook anh đùa cợt đi chăng nữa, thì có lẽ, nó còn dễ hình dung và mang nhiều logic hơn câu nói vô tình kia.

"Chắc anh ấy chỉ đang giỡn với mình thôi! Làm gì có chuyện người như anh ấy sẽ nói những điều tồi tệ vậy được!"

Ngay đúng lúc Jimin cố gắng nhồi nhét những thứ đó vào tâm trí mình thì liền nhận được ánh mắt lạnh lùng xen lẫn sự xem thường của Jungkook.

Tai đã nghe, mắt đã thấy rõ ràng như vậy, thì dù có phi lý đến nhường nào nhưng nó vẫn là sự thật.

Cơn nhói trong tim chưa kết thúc nay lại dấy thêm một trận khác. Cảm giác này đã thân quen như cơm bữa vì trong trí nhớ của cậu vẫn còn in rõ hình ảnh ông Park - cha cậu, cùng với hành động khinh bỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua, chỉ có điều là lúc này, nó được thay thế bằng gương mặt Jeon Jungkook, người mà ngay ko lâu trước đó cậu còn quý mến và gần như xem là người thân của mình.

- Cậu thất vọng lắm sao?.. Sáng giờ tôi đóng kịch cũng giỏi đấy chứ nhỉ !?..

- ....

- Hmm?... Ko nói nên lời hả?

- ... .

- Shock đến vậy sao? Hửm?..

- ...

- Haha!... Vậy thì tôi đây cũng ko thèm giấu!.. Đơn giản... là tôi ghét cậu, hận cậu và những kẻ như cậu đến thấu xương!.. Gay ư? Ngay cả cái từ chỉ mới nghe đến thôi cũng đã thấy toàn là rác rưởi! Bẩn thỉu! Nhơ nhuốc và sự thấp hèn rồi!..

Jeon Jungkook ngừng lại một hồi để quan sát gương mặt Jimin. Môi nhếch lên hơi thỏa mãn khi bắt gặp đôi mắt ngấn lệ từ cậu.

Từng giọt nước mặn chát nối tiếp nhau chảy thành hàng dài trên gò má trắng mịn, đôi vai khẽ run lên, khuôn mặt Jimin hiện rõ sự đau đớn khi từng câu chữ của Jungkook lần lượt va vào đôi tai cậu.

Nhưng ko có nghĩa là Jungkook phải để tâm đến nổi đau của cậu, vì anh ta thích thế, thích ngắm nhìn cậu bị giày vò.

Chậm rãi tận hưởng cảnh thú vị, rồi Jungkook anh lại nói tiếp:

- Ko hỏi vì sao tôi biết à?.. Hay, để tôi kể cho cậu nghe nhé?..

Giọng nói của anh trầm ấm nhưng lạnh lùng, như ngàn mũi giáo đâm xuyên qua người cậu, đầy đau đớn.

Jimin cúi đầu cố ko nhìn anh. Cậu cảm giác nếu như còn ở đây thì sớm muộn gì cũng sẽ đón nhận những thứ quá sức chịu đựng mất.

Cậu ko muốn nghe nữa!..

Ngay lúc đôi chân vừa mới di chuyển chưa đầy ba bước thì cánh tay mạnh mẽ của Jungkook đã kịp nắm chặt lấy thân người cậu, ko chút khoang nhượng mà áp mạnh cậu vào tường. Đau đớn từ lưng và vai nhanh chóng truyền đến khiến Jimin nhăn mặt, cú vừa nãy đã lỡ chạm đến vài vết thương còn chưa lành của cậu.

Cậu cắn chặt môi, cố nén cơn đau đến bật máu, nước mắt rơi lã chã.

- Tôi còn chưa nói xong mà cậu dám chạy đi đâu hả?! _Jungkook quát lên, khuôn mặt hiện đầy vẻ tức giận.

- Ko!! Tôi ko muốn nghe gì từ anh nữa!! Thả tôi ra!!.. _Jimin cố chống cự. Bàn tay yếu ớt đẩy Jungkook ra nhưng vô dụng. Anh quá mạnh, còn cậu quá yếu.

- Ko thích! Ko muốn đâu! Thả tôi ra!.. Ư.. hức..

- Bướng bỉnh nhỉ?.. Hay để tôi dạy cậu cách vâng lời người khác nhé?! _Câu nói vừa dứt, Jungkook liền một tay giữ chặc Jimin, tay còn lại ko chần chừ mà giáng lên mặt cậu một cái tát, in hằn những năm ngón tay trên làn da trắng mịn nhưng hơi xanh xao đó. Nước mắt cậu lại chảy ra nhiều hơn.

"Đau quá!..."

Jimin dần ko kháng cự nữa, cậu cảm thấy mệt mỏi, và cậu biết, bản thân mình so với người kia quả thật ko thể bằng.

Anh ta, quá to lớn, giàu sang và quý phái, còn cậu?..... haha!!.... là ai mà dám đứng ngang hàng với anh ta cơ chứ? Lấy tư cách gì mà dám phản kháng anh ta cơ chứ? Chỉ là, một đống rác rưởi bùi nhùi, thứ mà người ta thường văng cho sự khinh miệt kèm theo vẻ đáng thương.

Tầm mắt Jungkook vẫn ko rời khỏi người Jimin, nhanh chóng nâng cằm cậu lên rồi nói tiếp, có điều giống như đe dọa hơn:

- Ko được kể chuyện này cho ai biết, đặc biệt là mẹ tôi! Sau này trước mặt bà, cậu phải tiếp tục đóng kịch như hồi sáng! Ko được tỏ ra mọi biểu hiện kì lạ, xa cách hay khiến bà nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và cậu, nghe rõ chưa?!..

- ...hức.. hức... _Vài tiếng nức nhỏ do cậu kiềm chế ko được liền thoát ra, đủ để anh nghe thấy. Lúc bấy giờ cậu chỉ ước sao chuyện này hoàn toàn là một giấc mơ, và mong nó nhanh chóng biến mất. Nhưng oái ăm thay, cậu thừa biết rằng nó ko thể như cậu muốn. Vì vậy nên..

- Dừng lại đi!...Làm ơn!.. _Cậu chỉ có thể tiếp tục van xin anh.

Cơ bản là anh ko quan tâm, lời nói đe dọa kia lại tiếp tục được truyền đến con người tội nghiệp mang tên Jimin.

- Còn nữa!.. _Nói đến đoạn, Jungkook liền vươn người cúi xuống, đôi môi quyến rũ mê hồn của anh ghé sát vào tai Jimin, phả từng hơi thở ấm nóng nhưng kèm theo lời nói vô cùng sát khí và lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, tim đập nhanh hơn vì hồi hộp, lẫn cả sợ hãi..

- Cũng như lời cảnh cáo trước đó, nếu sau này cậu dám hó hé nửa lời về chuyện này với mẹ tôi, thì... cậu sẽ được nếm trải mùi vị đau khổ đến tột cùng, vậy nên đừng có trách là Jungkook tôi độc ác, ko biết đến hai chữ 'nương tay'!..

Nói rồi, anh bỏ đi, để lại cậu vẫn còn đứng ở đó. Đôi bàn chân dường như vô lực rồi run rẫy ngã quỵ trên hành lang.

Cậu phải làm sao đây? Xin ai đó hãy giúp cậu thoát khỏi nghịch cảnh này đi! Có ai ko?!... Làm ơn?!...

.

.

.

.

Trời cũng đã tối, Jimin bắt đầu lần mò để tìm về phòng mình.

Không khí trong đêm rất yên tĩnh mà căn biệt thự lại khoát lên mình một tông màu tối, xám xịt như thế, càng khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên ảm đạm và lạnh lẽo hơn. Làm cho cho tâm trạng cậu vì cuốn theo cảnh vật mà trở nên trầm lặng hơn.

Trăng đêm nay khá sáng. Bầu trời được từng vì sao lốm đốm, chiếu rực cả một khoảng ko rộng lớn. Ánh trăng soi qua khung cửa sổ rồi tràn vào hành lang biệt thự. Nhẹ nhàng và ko gắt.

Cậu thấy nhớ gia đình mình.

Mẹ cậu đã khỏe chưa? Chị cậu như thế nào rồi? Còn cha cậu, liệu ông ấy đã tha thứ cho cậu? Ông ấy, có đi tìm cậu ko? Ông ấy vẫn khỏe mạnh chứ?

Lúc này, tâm trí Jimin cảm thấy chơi vơi và lạc lõng vô cùng. Rồi lại bỗng nhiên nhớ đến gương mặt Jungkook anh hồi chiều. Đôi mắt sâu tưởng chừng như vô đáy đó, làn mi cong vút đó, ngay cả ánh mắt giận dữ đó, cậu đã bị anh ấn tượng đến từng chi tiết. Tuấn tú, mạnh mẽ, cường tráng, ko đủ để miêu tả vẻ đẹp mời gọi của anh.

Chẳng phải, con người này lúc sáng vẫn còn vui vẻ với cậu đấy hay sao?

Anh ta đã đối xử tốt và xem cậu như người thân trong nhà mà? Tại sao chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi, anh liền thay đổi thành một người hoàn toàn khác?

Do dâu mà mọi chuyện lại thành ra thế này?

Phải chăng... nguyên nhân là bởi vì, anh ta đã biết cậu là người đồng tính?

Kết luận này... rất có thể là đúng! Nhưng, Jungkook anh ghét người đồng tính đến thế sao?.. Đến mức nhìn mà như muốn ăn tươi nuốt sống cậu thế sao?

Tại sao vậy? Cậu cần biết lý do, ít nhất là một lý do từ chính anh.

.

.

Đôi bàn chân dừng lại trước căn phòng cuối dãy. Ánh mắt cậu nhanh chóng đổ dồn sự chú ý vào hộp quà lớn màu xanh đặt ngay ngắn tại cửa.

"Của ai vậy? Sao lại để đây?"

" ... Ko lẽ.. là ai đó muốn tặng cho mình?"

" Ơ!... khi nào Jungkook... anh ta... t..tặng cho mình ko?"

Với suy nghĩ đó Jimin ko khỏi tự cốc đầu mình. Cho đến giờ phút này mà cậu vẫn có thể ngốc nghếch hoang tưởng như vậy ư? Nhưng mặt khác cũng ko thể phủ nhận rằng, ít phần nhỏ nhoi trong cậu vẫn mong chờ điều đó sẽ xảy ra.

Jimin nhanh chóng cầm hộp quà vào phòng rồi mở ra xem....

Là quà.. của bà Jeon tặng cậu.

Chút hy vọng trong đầu cậu cũng nhanh chóng bốc hơi như chưa từng tồn tại.

Sau mớ giấy gói kia là một bộ tây phục sang trọng, Jimin thấy rất cảm kích nhưng chắc chắn cậu ko thể mặc bộ đồ đó được. Bởi nó quá đắt và cậu ko muốn bà Jeon phải tốn một đống tiền chỉ vì mình. Ít nhất thì... ko phải vì một đứa như cậu.

.

.

Thả người ở trên giường. Đôi mắt cậu mông lung nhìn về phía cửa sổ, nằm im nghĩ ngợi đến nhiều chuyện. Bất giác khiến gian phòng rộng rãi lại càng thêm tĩnh mịch.

Ánh trăng... Những vì tinh tú đang lấp lánh tỏa sáng kia.

Lúc còn nhỏ, cậu tưởng rằng chỉ cần vươn tay là có thể với tới chúng, nhưng đến khi lớn lên mới thất vọng mà biết được rằng, con đường để đi đến chỗ chúng là quá xa xôi, khoảng cách quá khác biệt và chênh lệch.

Dù có vươn tay cao đến mức nào đi chăng nữa, có làm như thế đến bao lâu đi chăng nữa, mãi mãi vẫn là ko thể chạm vào chúng. Cái nhận được, lại chỉ là đau khổ, mệt mỏi và kiệt sức.

Jungkook anh, cũng giống như vậy..

.

Một vài tiếng nấc kìm nén ko được lần nữa vang lên.

Dư âm đó vọng vào ko khí khô khốc, nghe vô cùng não nề, lại vô cùng bi thương.

.
By Samkhach.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top