Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16




Bệnh viện.

_Bác sĩ, con trai tôi không sao chứ?

_Không sao, thằng bé chỉ bị sốt, nhưng do cơ thể hơi yếu nên cần nằm lại bệnh viện một đêm.

Gui sau khi nghe được A zoe không sao mới thở phào nhẹ nhõm, có trời biết là từ lúc vào bệnh viện đến giờ cô luôn ngồi trước phòng khám của A zoe. Bây giờ tiểu bảo bối cô không sao rồi, coi như cũng là ông trời phù hộ.

_A zoe, có biết là mẹ rất lo cho con không?

_A zoe cũng rất lo cho mẹ và chú Aaron.

_Không sao rồi, có mẹ ở đây, A zoe đừng sợ.

_Giúp tôi chuyển thằng bé đến phòng bệnh tốt nhất._Aaron quay đầu nói với cô y tá bên cạnh.

Ngay khi Gui định đi theo A zoe thì lại bị Leon kéo lại.

_Tôi thấy là em và Aaron cũng nên vào trong cho bác sĩ khám đi, hai người cũng đã chịu lạnh cả đêm rồi còn gì?

_Tôi không sao, anh ta khám thì được rồi.

Sau đó, không nói hai lời liền chạy theo giường bệnh của A zoe.

----

Aaron sau khi được bác sĩ khám và xem xét, cũng là yêu cầu nằm lại bệnh viện một đêm.

_Xem như lần này, đã thoát được một kiếp nạn rồi._Wang zi vừa nói lại vừa vỗ vai Aaron đang nằm.

_Nè, mình là bệnh nhân đó, cậu nhẹ nhàng một chút được không?

Cùng lúc này, Albee và Viêm phu nhân cũng đã tới bệnh viện.

_Aaron!

_Ông xã!

_Aaron, con sao rồi, không sao chứ?

_Con không sao.

_Có biết mẹ rất lo lắng cho con không? Bây giờ không sao rồi, có mẹ ở đây, đừng sợ!

Nghe xong câu nói này, Aaron lại đột nhiên bật cười thành tiếng.

_Cười cái gì? Vui lắm sao?

_Không phải, con đột nhiên cảm thấy các bà mẹ hình như đều rất thích nói câu "đừng sợ, có mẹ ở đây".

_Đã là mẹ, thì có ai không lo lắng cho con mình, sao vậy? Con đã nghe ai nói câu này rồi sao?

Aaron chỉ mỉm cười lắc đầu mà không nói, trong đầu lại vô thức nhớ đến gương mặt của ai đó. Từ khi nào, mọi thứ trong cuộc sống của cậu đều có liên quan đến cô?

.....

Phòng bệnh A zoe.

_Gui, không sao chứ, cậu làm mình sợ chết khiếp.

Hebe từ đâu xông vào phòng bệnh, quăng lấy giỏ trái cây trên tay, kích động mà ôm lấy Gui xoay mồng mồng. Do cổ chân Gui ban sáng bị té trong rừng, cho nên đã bất cẩn té nhào xuống đất.

_Cậu mạnh tay như vậy làm gì, khắp người mình đều là vết thương đó.

_Xin lỗi, mình cứ tưởng sẽ không còn gặp lại cậu.

_Cậu nhỏ tiếng một chút, A zoe vừa mới ngủ. Mình cũng không phải là sắp chết, cậu kích động như vậy làm gì?

_Cậu nhìn lại mình đi, như thế nào mới gọi là sắp chết? Đầu tóc thì rối tung, đi đứng thì không vững, cậu không sợ khi A zoe tỉnh dậy nhìn thấy cậu sẽ khóc thét sao?

_Cái gì chứ, mình tệ như vậy sao?

_Cậu tự về nhà soi gương đi!

_Mình còn phải chăm sóc A zoe.

_Có mình và Yatou thì được rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai hãy tới.

_Nhưng mà...

_Đi đi, nếu không A zoe nhìn thấy cậu sẽ hoảng sợ đó.

_Mình...

Không đợi Gui nói hết, Hebe đã nhanh chóng đẩy Gui ra khỏi phòng, chỉ sợ cứ đứng đây nói thì trời sẽ tối mất.

Gui Gui Wu sau khi bị đuổi ra khỏi phòng đành ngậm ngùi đi về, quả thật hôm qua đến giờ cô còn chưa tắm, không sợ A zoe hoảng sợ thì cũng sợ thằng bé không chịu được mùi hôi của cô chứ.

______________________________

_Nè, cậu quyết định không về nhà sao? Leon cũng đã về rồi.

Aaron Yan vốn đang nằm trên giường bệnh cũng hết sức thắc mắc với tên Wang zi này. Kẻ chưa có vợ con thì đã biết đâu mất, còn người đã lập gia đình thì đuổi mãi không chịu về?

_Mình ở đây chăm sóc cậu.

_Thôi đi, mình cũng không bị làm sao, cậu mà không về thế nào Albee cũng làm ầm ĩ.

_Mặc kệ cô ấy, cô ấy lúc nào mà không kiếm cớ gây sự với mình.

Aaron mặc kệ cái tên không biết quý trọng gia đình này, xoay người đắp chăn đi ngủ.

Nhưng mà, nằm lăn qua lăn lại cũng không ngủ được._Mình không ngủ được, cùng mình qua thăm A zoe đi.

.....

_Yatou, chị...

Hebe vốn đang định mở cửa đi lấy nước nóng, nhưng bất ngờ lại gặp Aaron và Wang zi, cho nên những câu sau đó định nói với Yatou toàn bộ đã bị nuốt vào trong, hai con mắt tức thì lại sáng lên lấp lánh.

Yatou đương nhiên nhận ra sự khác thường của Hebe, nhưng chưa kịp ra xem đã nghe người ngoài cửa nói vào.

_Chúng tôi, chúng tôi đến thăm A zoe.

Aaron giống như không lường trước được việc sẽ gặp Hebe cho nên nói năn có phần ngập ngừng, sau đó lại không tự chủ mà đảo mắt vào trong. Thế nhưng, người cần ở đây tại sao không thấy?

_Aaron, tại sao anh không nghỉ ngơi mà lại đến đây?_Yatou dường như cũng thấy được Aaron có phần thất thần nên mới bước đến hỏi thăm.

_Anh, dù sao anh cũng không ngủ được nên rủ Wang đến thăm A zoe, nhưng mà hình như thằng bé ngủ rồi.

_Phải, A zoe đã ngủ được một lúc rồi.

Aaron cuối cùng không nhịn được nữa, đành giả vờ hỏi han._Bà dì của em không ở đây chăm sóc A zoe, lại chạy đi đâu rồi?

_À, dì Gui đã về nhà nghỉ ngơi rồi.

_Nghỉ nghơi?

Yatou vốn định trả lời tiếp nhưng lại bị Hebe mạnh mẽ chen vào._Phải đó, lúc trưa tôi thấy gương mặt Gui rất xanh xao, hơn nữa phần chân cũng bị thương, ở lại cũng không tiện nên tôi bảo cậu ấy về nghỉ nghơi rồi.

_"Bị thương, có phải là lúc té trong rừng? Gương mặt xanh xao lắm sao? Lẽ nào là bị sốt rồi? Không biết đã uống thuốc chưa? Không khỏe trong người, ở nhà một mình không biết có sao không?"

Trong đầu Aaron bất giác lại hiện lên hàng ngàn câu hỏi liên quan đến Gui, sau đó lại vô thức tưởng tượng ra bộ dạng yếu ớt của cô, khi cô muốn uống nước có phải cũng sẽ không dậy nổi, uống thuốc cũng sẽ không ai mang đến, như vậy khi cô ăn uống thì phải làm sao? Người phụ nữ đó lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, cứ chứng tỏ mình là người không sợ trời không sợ đất, nhưng như vậy sẽ càng làm cho người khác lo lắng hơn. Aaron bởi vì đang nghĩ đến Gui nên bộ dạng đã như người mất hồn.

Yatou bên cạnh, khi bất giác quay đầu đã bắt gặp ánh mắt Wang zi đang nhìn mình, cả hai sau đó cũng không có cách nào rời mắt. Căn phòng bỗng chốc lại yên ắng lạ thường, mà người hay nói như Hebe cũng cảm thấy vô cùng kì lạ, Aaron đã kì lạ, Yatou và Wang zi lại càng kì lạ hơn.

*****

Tối muộn, một chiếc Rolls-Royce nào đó đã pha đèn đến trước cổng nhà Gui.

Aaron một thân áo sơ mi, quần âu đơn giản nhanh chóng xuống xe, tiến nhanh về phía cổng. Nhấn chuông một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa, Aaron Yan đích thực là đã sốt ruột trong lòng, đi qua đi lại nhìn vào tấm cửa kính bên trong, quả nhiên Gui Gui Wu kia đang nằm co ro trên sofa.

Cái con người này, đúng là khiến cho người ta lo lắng mà!

Bởi vì cửa cổng nhà Gui khá thấp, chính là loại cửa kéo bằng phẳng đơn giản, Aaron miễn cưỡng nhóm người một cái đã thành công leo vào trong. Đang bực bội vì không biết làm sao vào trong nhà, Aaron lại vô tình kéo lấy tay cầm cửa một cái, cánh cửa liền mở ra.

_Trời ơi, người này đi ngủ mà không khoá cửa sao?

_Này cô!_Aaron bước đến bên sofa, chạm nhẹ tay để gọi Gui dậy.

_...

_Nè Gui.

_...

_Gui, cô không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?_Aaron chốc lát lại trở nên mất bình tĩnh, trong lòng đột nhiên lại vô cùng lo lắng.

Gui Gui Wu cảm nhận có người lay cô rất mạnh, cho nên mới miễn cưỡng chống mí mắt lên, mơ hồ lại nhìn thấy Aaron.

_Là anh sao, sao anh vào nhà tôi được vậy?

Aaron vô thức thở phào một cái, sau đó lại nhíu mày nhìn Gui._Câu này là tôi hỏi cô mới đúng, cô ngủ ở nhà một mình lại không khoá cửa sao?

_Tôi đã khoá cửa cổng rồi mà.

_Làm ơn đi, cửa cổng nhà cô, tôi bước một chân đã vào tới bên trong.

Gui Gui Wu cảm thấy tên này quả thật nói rất nhiều, làm cô chốc lát lại đau đầu chóng mặt._Không phải anh nên ở lại bệnh viện sao, tới đây làm gì?

_Tôi chính là lo cho cô nên mới đến, cho nên mới leo rào vào.

Gui ra chiều ngạc nhiên, lại cảm thấy bản thân mình bị đau đầu đến lùng bùng lỗ tai cả rồi, cái người này vừa nói gì nhỉ?

_Tôi có đang nghe lầm cái gì không, anh mà lo lắng cho tôi sao?

Aaron chợt cảm thấy bản thân mình như bị nói trúng tim đen, đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối mà hắng giọng một cái.

_Ý tôi là, nếu cô có chuyện gì Yatou cũng sẽ lo lắng, Yatou lo lắng thì tôi cũng lo lắng. Cô ở nhà một mình lại không khoá cổng như vậy, lỡ có kẻ xấu đột nhập vào thì làm sao, nguy hiểm lắm đó. Nhưng mà, nếu là người thì còn đỡ, nếu là ma thì sao, không chừng cô sẽ bị ăn mất...

Gui cảm thấy tên này đến đây chính là chọc cho cô chết sớm, cô nghe câu đầu còn tưởng là hắn quan tâm đến mình, nhưng câu sau lại lộ ra bản chất thật.

_Anh, anh, anh đi về đi, tôi không muốn nghe anh nói nhảm nữa._Gui đẩy mạnh Aaron ra khỏi sofa.

_Được rồi, được rồi.

Aaron vừa xoay người đi, Gui đột nhiên lại thấy chóng mặt._Khoan đã.

Thấy cậu xoay người lại, cô nhanh chóng nắm chặt vai cậu để làm điểm tựa, cô thật sự đã đứng không vững rồi. Sau đó, Gui Gui Wu lại cảm thấy hình như có rất nhiều Aaron Yan, cô cố gắng chống mí mắt nhìn cho thật kĩ, phải một Aaron trái một Aaron, cô không tài nào nhìn rõ đành đưa mặt nhìn sát hơn. Gui cơ bản không biết, hành động này của cô có bao nhiêu ám muội, hại con tim ai đó đã bất giác lỡ đi một nhịp.

Gui cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, mí mắt đã hoàn toàn nhắm chặt, cuối cùng ngã trong vòng tay Aaron. Mà người họ Yan nào đó, vốn định đưa môi của mình sát hơn, ý định chỉ có một, sau đó lại bị người phụ nữ trong lòng tàn nhẫn cắt đứt tạp niệm.

Aaron Yan ôm lấy thân hình mảnh khảnh, đưa tay sờ lấy cái trán nhẵn bóng kia, nóng quá, chắc là bị sốt rồi. Cẩn thận bế cô đến bên giường, lại tiện tay pha một ít nước ấm, Aaron cứ thế, từng chút một mà thay khăn trên trán Gui.

-----

Ở bệnh viện, sau khi Aaron nói là có chuyện gấp phải đi ngay lại không nói cho Wang zi cậu biết là chuyện gì, sau đó cũng không hỏi ý kiến bác sĩ đã tức tốc rời đi.

Wang zi một mình trong phòng bệnh cảm thấy rất nhàm chán, bản thân lại không muốn về nhà, suy nghĩ một lúc lại đến quán cà phê gần bệnh viện. Ngồi ngắm nhìn đường phố lúc về đêm qua tấm cửa kính, trong đầu lại vô thức hiện lên hình ảnh đó.

Năm đó Wang zi cậu mười tám tuổi, còn Yatou mười bảy tuổi.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp, cô trong chiếc đầm trắng tinh khôi, ngồi sau yên xe đạp cậu chở, trên tay còn cầm bó hoa cúc dại. Cô nở nụ cười tỏa nắng, một nụ cười khiến cậu suốt đời này cũng không quên được, đôi bàn tay đan chặt vào nhau, lúc đó cậu đã cảm thấy bản thân chính là người hạnh phúc nhất. Cứ thế, thời gian tươi đẹp cứ chầm chậm trôi qua, nếu không xảy ra sự việc năm đó...

_Thật ngại quá, tiệm chúng tôi đã sắp đóng cửa!

Nhân viên phục vụ ái ngại nhìn Wang zi mà nói, kì thực bây giờ đã đến giờ đóng cửa, nhưng mà vị khách này vẫn mãi chưa chịu đi, khiến cô vô cùng khó xử.

_Xin lỗi, tôi không biết, à phiền cô gói giúp tôi mấy cái bánh trong tủ kính!

Nói thật, Wang cũng có chút lúng túng khi mà trong quán bay giờ chỉ còn mỗi mình cậu, nhưng lại nhớ đến Yatou có lẽ vẫn chưa ăn gì, cho nên đã mặt dày nán lại một chút, mua ít bánh mang vào cho cô.

.....

Vừa mở cửa đi vào đã đụng ngay A zoe, thằng bé vừa khóc vừa chạy đi làm Wang zi cậu cũng chẳng biết làm sao?

_A zoe, sao vậy?

_A zoe muốn đi tìm mẹ Gui.

_Tìm mẹ Gui sao, nhưng bây giờ đã tối rồi làm sao đi, ngay cả chú rồng lửa cũng không dám ra ngoài.

_Chú rồng lửa?_A zoe quả nhiên nghe đến đây thì đã nín khóc.

Wang zi vừa bế tiểu nhóc con đến cạnh giường lại vừa kể cho nó nghe chuyện về chú rồng lửa._Chú rồng lửa thật ra sống ở...

Không biết qua bao lâu, khi Wang zi một lần nữa nhìn xuống đã thấy A zoe ngủ ngoan trong lòng mình, cẩn thận đặt thằng bé xuống giường, lại thật nhẹ nhàng đắp chăn cho nó, sau đó mới quay sang nhìn Yatou.

_Lúc nhỏ anh rất thích nghe kể chuyện về con rồng lửa, thật không ngờ A zoe cũng rất thích.

Ánh mắt Yatou đột nhiên loé lên tia cảnh giác, nhưng rất nhanh sau đó đã được che lấp._Thật cảm ơn anh, nếu không có anh chắc là đến giờ A zoe vẫn muốn đi tìm mẹ.

_Không có gì, A zoe rất dễ thương, anh đột nhiên nghĩ nếu lúc đó chúng ta lấy nhau, có phải con của chúng ta sẽ dễ thương như vậy không?

Đâu đó sâu thẳm trong lòng Yatou rất muốn hỏi, năm đó là cô không giữ lời hứa sao, kết quả của ngày hôm nay là cô muốn sao? Người đàn ông này, bây giờ là anh đang trách cô sao?

Yatou không nói một lời, nhanh chóng tiến về phía cánh cửa mở ra, ý tứ đã quá rõ ràng, cô chính là muốn tiễn khách.

_Bây giờ không còn sớm nữa, anh mau trở về đi, nếu không cô Albee sẽ rất lo lắng.

_Yatou, thật ra sự việc năm đó không như em nghĩ đâu, khi đó anh rất muốn đến ga xe lửa cùng em. Nhưng lúc đó công ty của gia đình anh xảy ra sự cố, rất có thể sẽ tán gia bại sản, anh buộc phải về Mỹ trước, sau đó anh có trở lại tìm em, nhưng họ hàng em nói là em đã dọn đi rồi, và đến khi chúng ta gặp lại nhau, em đã là hôn thê của Aaron...

_Em không muốn nghe, bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì chứ?

_Tại sao? Lẽ nào em không còn yêu anh sao?

_Yêu hay không yêu, quan trọng sao? Anh và em bây giờ vốn đã bước trên hai con đường khác nhau rồi.

Yatou cố thoát khỏi vòng tay của Wang zi thì cậu lại càng ôm cô chặt hơn. Cuối cùng người chịu thua vẫn là Yatou, cô cứ như vậy mà để mặc cậu ôm.

_Anh không quan tâm, từ đầu đến cuối trong lòng anh chỉ có em.

___________________

Buổi sáng tại nhà Gui.

Gui Gui Wu vốn còn đang trong mộng đẹp, trở mình một cái ôm lấy thân hình bên cạnh, thuận thế tìm vị trí thích hợp, cuối cùng là chui rút vào lòng người bên cạnh.

Gui đột nhiên lại cảm thấy, con gấu của cô hôm nay sao lại có thể ôm cô thế này. Giật mình mở to mắt, lại nhìn xuống cánh tay rắn chắn đang để ở eo mình. Gui lật đật ngồi dậy, nhìn tổng thể trên người mình một lát, áo khoát đâu, sao đột nhiên chỉ còn cái đầm thôi vậy?

Gui lồm cồm bò xuống giường, thuận tay lấy con gấu dưới đất quăng lên người của kẻ đang ngủ trên giường.

_Nè, cô làm cái gì vậy?_Aaron với giọng ngáy ngủ, trở mình một cái lại tiếp tục nhắm mắt, cơ bản là không có ý định ngồi dậy.

_Anh, anh ngủ ở đây khi nào vậy?

_Thì là tối hôm qua.

_Hôm qua, hôm qua sao anh có thể vào đây được?

_Leo rào đó.

Aaron Yan lười biếng ngồi dậy, cánh tay phải cũng là đặc biệt đau nhức, còn không phải người nào đó hôm qua đã để cả cái đầu lên tay cậu, cậu sợ làm cô thức giấc nên chỉ có thể để im không động đậy.

_Anh, tại sao anh không mặc áo vậy?

_Cô không nhớ chuyện gì sao?

Người phụ nữ này còn mặc mũi hỏi cậu câu này sao, là ai đêm qua đã ói lên người cậu, hại cậu phải đi giặc áo giữa đêm khuya, còn về phần cô, cậu không thể thay đồ cho cô nên chỉ có thể cởi áo khoác của cô ra thôi.

Những lời này, Aaron Yan vẫn chưa kịp nói, cho nên Gui Gui Wu đã hiểu theo một hướng hoàn toàn khác.

_Tên đáng ghét, vô liên sĩ, hạ lưu, anh là hôn phu của cháu gái tôi đó, sao anh có thể làm vậy với tôi?_Gui vừa nói lại vừa đánh Aaron liên tục, căn bản là cậu không có cơ hội để phản biện.

Ngoài cửa phòng lại đột nhiên truyền đến một hồi tiếng gõ cửa._Gui, em có trong đó không?

_Leon Zhang?

_Gui, mở cửa cho tôi!

_Được rồi, để tôi ra mở cửa!

Gui vừa nghe Aaron lên tiếng đã nhanh chóng chồm tới bịt miệng cậu lại, đùa sao, phòng cô cánh âm rất kém đó, tên này có phải muốn cho cả thế giới biết là cô và hắn đã ở cùng nhau cả một đêm không?

_Mau tìm chỗ trốn cho tôi!

Gui sau khi thấy Aaron đã chui vào tủ quần áo mới chậm chạp đến mở cửa._Làm gì vậy, muốn phá cửa phòng tôi sao?

_Không phải, chỉ là không biết em có trong đó không, tôi lại sợ em có chuyện gì._Leon nói xong lại nhìn Gui cười hì hì.

_Mà tại sao anh lại vào đây được?

_Cửa cổng nhà em thì không cần phải nói, bước một chân thì đã qua rồi, còn cửa trong thì em không khoá, tôi vào nhà không thấy em nên đã lên thẳng đây.

Trời ạ, Gui Gui Wu cô không biết hôm qua đã bị cái gì, sao có thể đi ngủ mà không khoá cửa? Mời ăn trộm vào thì không nói làm gì, còn có thêm tên đại sắc lang tối hôm qua, sáng nay lại gặp phải một tên rảnh rỗi.

_Được rồi, bây giờ anh thấy tôi không sao rồi, mau về đi, tôi còn phải thay đồ đến bệnh viện thay ca cho Yatou.

_Tôi ở cổng đợi em, em xong rồi thì xuống dưới, tôi đưa em đi.

_Đi đi, đi đi.

Gui thật không muốn nói nhiều với tên này, lại sợ hắn phát hiện có người ở bên trong, cho nên đã rất nhanh đồng ý, sau đó đẩy hắn ra khỏi phòng thật nhanh.

Aaron Yan khi nghe bên ngoài không còn động tĩnh nào, mới nhẹ nhàng mở tủ chui ra.

_Sự việc tối qua, tôi sẽ xem như chỉ là sự lầm lỡ của mình, anh cũng có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, mau chóng ra khỏi nhà tôi đi.

Gui nói xong lập tức rời khỏi phòng, cho nên Aaron quả thật có miệng cũng không nói được gì. Nhưng mà, khi nãy cô nói gì, "sự lầm lỡ của mình", cậu vừa nghe đã biết cô suy nghĩ chuyện không đâu, cái con người này, đầu óc rất không trong sáng a! Nghĩ đến đây, Aaron lại cảm thấy rất buồn cười, đôi môi mỏng bạc khẽ cong lên thành một đường cong hoàn mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nttd