Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 19

Ở một nơi khác, Gui đang giúp các nhân viên khách sạn bố trí khung cảnh cho cảnh chụp sau.

_Các chậu hoa giúp tôi để xen kẽ, đúng rồi, là ở đó, cảm ơn.

_Còn cái ghế kia, sang bên trái một chút, được rồi, được rồi.

Cùng lúc này, Aaron cũng vừa vặn thay đồ xong, cậu chỉ lẳng lặng đứng sau đài phun nước nhìn cô, hình như đã rất lâu rồi.

Hôn lễ của người ta, sao cô có thể nhiệt tình như vậy, nhiệt tình như chính hôn lễ của mình. Cậu thật không biết nên khóc hay nên cười, lẽ nào cô không có chút đau lòng nào khi cậu kết hôn sao?

...

_Thưa cô, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng tôi xin phép được vào trong!

_Được, cảm ơn.

Nói xong Gui lại quay sang chỉnh lại vài nhánh cây một chút, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng hắng giọng của ai đó.

_Cô dường như rất thích làm những chuyện này thì phải, tôi thấy cô còn nhiệt tình hơn cả cô dâu.

Gui vốn không để ý đến lời Aaron nói, chỉ một mực muốn rời khỏi, nhưng cánh tay lại bị người phía sau nắm lại.

_Buông tay.

_Cô giúp tôi sửa lại cái nơ trên cổ, nó bị lệch rồi.

_Anh không phải là không có tay.

_Tay thì có, nhưng tôi không nhìn thấy. Cô không phải muốn tôi chụp hình cưới với Yatou trong bộ dạng này chứ.

Vẫn cứ là bị lừa, người nào đó đã đưa tay lên chỉnh lại cái nơ trên cổ cho người đối diện.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Gui đã bắt gặp ánh mắt nhu tình của Aaron. Ánh mắt cậu sâu không thấy đáy, sao cô có thể nhìn ra, dường như ánh mắt đó chứa đựng tình ý với cô? Gui Gui Wu, tỉnh lại đi, chắc chắn là cô nhìn lầm.

Giữa lúc Gui định buông tay ra, thì lại bị đôi tay của Aaron mạnh mẽ nắm lấy, sau đó vẫn luôn giữ chặt nơi trước ngực.

_Em dám nói, là em không có một chút đau lòng nào khi tôi kết hôn cùng người phụ nữ khác?

Gui dường như cảm giác bản thân bị nói trúng tim đen, sau đó lại lúng túng né tránh ánh mắt của Aaron.

_Tại sao tôi phải đau lòng? Ngược lại là anh, nên đối xử tốt với Yatou một chút, đừng có lăng nhăng, buông thả như trước nữa, và làm ơn buông tay ra...

Gui đột nhiên cảm thấy môi mình có gì đó âm ấm, mềm mại như nước chạm vào, khi mở mắt ra thì mới biết là môi của Aaron. Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức đẩy mạnh cậu ra.

_Anh đang làm cái gì vậy?

_Tôi...

Không đợi Aaron giải thích, Gui đã lập tức rời khỏi.

_Mình đang làm cái quái gì vậy?

Aaron cũng không biết, lúc nãy tại sao bản thân lại mất kiểm soát như vậy?

Chỉ biết trong thâm tâm có cái gì đó thôi thúc cậu, mặc định cậu phải làm như vậy. Aaron bất giác sờ ở nơi con tim, dường như...nó đập rất nhanh.

-----

Buổi tối nhà Gui.

Yatou từ lúc chụp ảnh cưới về, trong đầu luôn cứ nghĩ đến lời nói của Wang zi. Lẽ nào chỉ cần cô đồng ý, mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu sao?

Giữa lúc trong lòng mâu thuẫn, thì lại nhận được tin nhắn của Wang zi:"Ngày mai lúc 5h chiều, anh sẽ chờ em ở khu đất phía nam, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại, có được không?"

Chỉ một tin nhắn của người đó, đã làm lung lay bao kiên định trong lòng cô. Yaou thừa nhận, bản thân làm người rất thất bại, vẫn biết người đó đã làm tổn thương cô, nhưng lại không có cách nào ngừng yêu anh ấy.

.....
.....

Từ khi biết Aaron sẽ kết hôn cùng Yatou, Puff Guo ả đã sớm từ bỏ vị trí "phu nhân tổng giám đốc" kia. Cho nên, nếu hôm nay đã được một ngày nghỉ, vậy tại sao không ra ngoài tìm cơ hội mới cho mình?

Biết đâu có khi, ả sẽ được làm "phu nhân bộ trưởng" hoặc là cũng có thể trở thành "đệ nhất đế hào phu nhân"?

Giữa lúc đang nói chuyện cùng anh chàng ngoại quốc nào đó, đôi mắt lẳng lơ của ả không ngừng đảo xung quanh. Sau đó, lại vừa vặn nhìn thấy Yatou qua tấm cửa kính, nhìn bộ dáng lén lút, còn xách một túi đồ lớn của Yatou, Puff Guo ả không khỏi xuất hiện nghi hoặc.

_Dáng vẻ này, chắc chắn là bỏ nhà theo trai.

Ả không khỏi cười thầm khi nghĩ đến việc "bắt gian tại trận" Yatou, sau đó không suy nghĩ nhiều, liền tạm biệt cùng anh chàng ngoại quốc, một mạch lén lút theo sau.

.....

Đến nơi, ả nấp sau một cái cây to, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Yatou, nhưng mà đợi rất lâu cũng chưa thấy người đàn ông đó xuất hiện. Giữa lúc Puff Guo ả nản lòng định bỏ cuộc, thì ông trời lại đột nhiên cho ả biết được một bí mật hết sức thú vị.

--Người đàn ông được cho là "gian phu" kia, còn không phải là chồng cô Albee, Wang zi?

_Yatou, xin em hãy tin tưởng anh, chúng ta sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới, có được không?

_Được.

Nói rồi, Wang zi lại ôm lấy Yatou, bản thân lại rất có cảm giác như trở về những ngày tháng ấy.

Lúc này, Puff Guo cũng ngay lập tức chụp lại vài tấm hình, sau đó lại núp vội sau cái cây như sợ bị phát hiện.

_Yatou, lần này cô chết chắc rồi.

Đợi lúc chiếc xe của Wang zi rời đi, Puff Guo ả đã nhanh chóng gửi tấm hình vừa chụp được cho Albee. Dùng Albee để đối phó với Yatou, người được lợi còn không phải ả sao?

*****

Albee đang lúc đi ăn cơm cùng bạn bè, nhận được tin nhắn có hình của Wang zi cũng gần như chết sững.

Vội vàng về nhà, không ngừng kêu tên Wang zi nhưng không hề có tiếng trả lời, vào trong tủ quần áo mở ra lại thấy quần áo trống không, ngay cả chiếc nhẫn cưới luôn ở trên tay anh, hiện giờ cũng ở ngay tủ đầu giường.

--Albee dường như muốn phát điên.

Anh là có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô, đi cùng người phụ nữ khác? Có thể vứt bỏ tình cảm sáu năm vợ chồng, đi cùng người chỉ mới quen nhau vài tháng? Anh đối xử với cô, thật quá tàn nhẫn?!

______________________________

Trên đường ngồi xe đến sân bay, Yatou cảm thấy không khí có chút quỷ dị, nhịn không được bèn đưa tay vặn lấy radio. Sau đó, radio lại vừa vặn đang phát chương trình "Tâm sự bốn phương".

_Tôi và chồng tôi kết hôn đã ba năm, mặc dù chưa có con, nhưng tình cảm vợ chồng vẫn luôn mặn nồng. Cách đây vài tháng trước, anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài, sau đó lại cùng cô ta bỏ trốn. Anh ấy, sao có thể đối xử với tôi như thế? Còn cô gái kia, bản thân đã có bạn trai, tại sao còn cướp chồng của người khác? Làm người sao có thể vô liêm sỉ, thiếu đạo đức đến vậy?

Người phụ nữ trong radio không ngừng khóc lóc, kể lễ, đoán chừng như rất thê lương. Yatou đột nhiên lại cảm thấy rất hoảng sợ, có phải bản thân cô đã làm sai, có phải cô cũng giống cô gái kia, bản thân rất vô liêm sỉ?

Wang zi dường như cũng cảm thấy điều kì lạ của Yatou, một tay với lấy nút vặn radio, tiện thể nhấn nút tắt.

.....

Được một đoạn, Yatou cảm thấy không chịu được nữa, phải, cô đã sai rồi, là cô không có đạo đức cướp chồng của người ta, nếu đã nhận ra, sao có thể tiếp tục?

_Dừng xe.

Wang zi dường như chưa kịp hiểu ý Yatou, cậu quay sang cô với ánh nhìn thắc mắc.

_Em bảo anh dừng xe.

_Tại sao?

_Dừng xe, em nói anh mau dừng xe!

Wang zi cảm thấy Yatou hình như sẽ mất bình tĩnh, cho nên cũng vội vàng dừng xe lại.

_Yatou, có chuyện gì vậy?

_Wang, chúng ta đã sai rồi, chúng ta không nên chỉ nghĩ cho hạnh phúc của mình mà làm bao người khác chịu tổn thương. Còn em, rất có thể sau này sẽ bị người đời phỉ bán là người vô đạo đức, lại đi cướp chồng của người khác.

_Là em tới trước cô ấy, sao có thể gọi là cướp?

_Nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi, em và anh bây giờ đã bước đi trên hai con đường hoàn toàn khác, chẳng những song song mà còn ngược chiều nhau.

_Thực sự, thực sự đã muộn rồi sao?

_Wang, hãy để chúng ta trở thành những hồi ức đẹp, trở thành một phần trong trái tim của nhau, có được không?

-----

Gui buổi tối sau khi về nhà, cũng hoàn toàn không tìm thấy Yatou, gọi điện thoại thì tắt máy, gọi hỏi bạn bè của Yatou thì cũng không ai biết.

Giữa lúc Gui sốt ruột đến phát điên, vừa định gọi hỏi Aaron, thì lại nghe giọng ngáy ngủ của A zoe từ từ đi xuống.

_Lúc chiều chị Yatou có hôn lên trán con rồi bảo: "A zoe, sau này phải biết tự chăm sóc cho mình".

Gui thoáng kinh ngạc, không lẽ con bé bỏ nhà đi? Nhưng mà, nó đã đi đâu?

Cùng lúc, Gui định lái xe ra ngoài tìm thử, đột nhiên cánh cửa lại mở ra, Yatou xách một túi to bước vào.

_Yatou, cả chiều nay con đã đi đâu?

_Con...con chỉ ra công viên đi dạo một lát.

_Đi dạo? Tại sao còn xách một túi to?

_Chỉ, chỉ là mấy bộ đồ cũ, con đem đi bỏ... Không có chuyện gì, con lên phòng trước.

Gui bán tính bán nghi, cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, nhưng cũng không gặn hỏi.

.....

Wang zi sau khi về đến nhà cũng là một màn kinh hãi, đồ đạc rối tung lên, tất cả đều vỡ tan tành thành một mớ hỗn độn trên sàn. Lúc này cậu mới biết, thì ra bản thân đã làm nên chuyện tốt đẹp gì, cậu như vậy sao có thể cùng lúc làm tổn thương hai người phụ nữ, một người cậu yêu - một người yêu cậu.

Albee từ trong phòng đi ra, ánh mắt thản nhiên nhìn cậu như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhưng như thế lại khiến Wang zi cậu càng cảm thấy có lỗi hơn.

_Albee, xin lỗi, anh...

_Anh đã làm gì sai chứ, chỉ là lúc chiều em tìm đồ, tìm mãi không thấy nên trong nhà có phần bừa bộn.

_Anh...

Wang zi vừa định nói tiếp, sau đó lại nhìn thấy chiếc nhẫn kết hôn của mình trong tay Albee, cho nên những lời nói phân trần đã chuẩn bị cũng bị nghẹn nơi cuống họng.

Albee dường như cũng cảm nhận được phần nào, nhưng cô không vạch trần cậu, bình tĩnh đeo lại chiếc nhẫn vào tay cậu.

_Em biết anh ra ngoài vội, nên mới để quên nhẫn ở nhà, lần sau không được phép như vậy nữa.

_Albee, xin lỗi, thật sự xin lỗi em.

_Anh phải luôn nhớ kĩ, anh là chồng em, là người đàn ông của em, em không cho phép anh rời xa em!.

Wang zi ôm chầm lấy Albee vào lòng, thà rằng cô cứ tức giận, cứ trách mắng cậu, còn hơn là cố kiềm chế như không có gì. Cô như vậy chỉ khiến cậu càng cảm thấy có lỗi, càng căm hận bản thân mình.

_____________________________

Cuối tuần, Puff Guo ả vừa tung tăng ở khu mua sắm, vừa hả hê thầm nghĩ, hẳn là bây giờ Albee kia đang khóc lóc thảm thiết vì phát hiện chồng mình ngoại tình.

Albee kia, từ đầu ả đã không vừa mắt, bộ dạng lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư, tự cao tự đại, luôn xem mình là trung tâm vũ trụ, ả đã sớm ghét cay ghét đắng.

Bây giờ còn không phải đã có cơ hội loại trừ hai cái gai trong mắt? Một cao ngạo, hống hách, một lẳng lơ ra vẻ hiền lành, hai người họ tự sinh tự diệt, còn không phải rất hợp ý ả?

Nhưng mà điều ả không ngờ chính là, ở quầy giày kia, còn không phải là Albee và Yatou? Còn có cả Aaron, bộ dạng bọn họ thế kia, chẳng có gì là căm ghét nhau cả. Hơn nữa, Albee và Yatou từ khi nào đã thân thiết đến mức cùng nhau đi mua sắm?

Tấm ảnh của ả, sao lại có thể làm hai người bọn họ trở nên thân thiết được? Là ả hoa mắt nhìn lầm sao? Hay là tấm ảnh đó, ả vẫn chưa gửi qua được?

Ả tức đến say xẩm mặt mày, ôm một bụng nộ khí mà rời khỏi.

.....

_Albee, cảm ơn em hôm nay đã đi chọn giày cùng Yatou.

_Không có gì, giày dép đối với phụ nữ vô cùng quan trọng, tìm được một đôi giày phù hợp, mang vào sẽ cảm thấy thoải mái, vừa vặn giống như tìm thấy người bạn đời của mình vậy.

_Giày dép quan trọng với phụ nữ vậy sao, quả thật hôm nay anh mới biết.

_Tất nhiên, hơn nữa còn là ngày kết hôn, chúng ta càng phải chọn kĩ hơn, vì hôm đó chúng ta phải đứng nhiều để tiếp khách. Chọn một đôi giày phù hợp, sẽ giúp chúng ta sang trọng và đẹp đẽ hơn nữa.

Albee dừng một chút lại nói tiếp, nghe qua có vẻ là nói với Aaron, nhưng thực tế, mắt lại không rời khỏi Yatou đang thử giày ở phía trước.

_Nhưng mà có một số người, lại rất dễ dãi, cứ thích đi mượn giày của người khác mang, cái đó gọi là không biết xấu hổ.

Aaron dường như cảm thấy lời nói Albee có ẩn chứa gì đó, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ đành mất tự nhiên cười vài tiếng, sau đó đáp lại qua loa.

_Albee, em nặng lời rồi, biết đâu người ta chỉ muốn tiết kiệm một chút.

_Sao như vậy được anh Aaron? Bản thân em là người giữ đồ đạc rất kĩ, em không thích ai xài chung đồ của em cả. Đồ của em, cho dù là xài rồi, cũng không muốn người khác xài lại.

Yatou đang thử giày, nghe lời nói đầy sát khí của Albee cũng vội ngước lên nhìn. Hình như một giây nào đó, cô đã nhìn thấy Albee nhìn cô với ánh mắt tràn đầy nộ khí, nhưng có lẽ là cô nhìn lầm, cô Albee trước mặt vẫn cười với cô hết sức tao nhã.

Aaron vừa định nói gì đó, nhưng lại nhận được điện thoại, nên vội vàng ra ngoài.

_Tiểu thư, cô thử đôi giày này xem thế nào?

_Nhìn cũng đẹp lắm...

Yatou vừa định vươn tay lấy đôi giày mà cô nhân viên đưa cho, nhưng lại bị Albee mạnh mẽ giật lấy.

_Cũng khá đẹp, tôi muốn mua đôi này.

_Thật xin lỗi, đôi giày này, tiệm chúng tôi chỉ còn một đôi, tôi sợ là kích cỡ này có phần nhỏ hơn chân của cô.

_Vậy thì sao, tôi thích nó, tôi mua về mang hay là vứt đi là chuyện của tôi.

Yatou có chút kinh ngạc với thái độ thay đổi của Albee, vẻ mặt bực tức này hoàn toàn khác xa với dáng vẻ hòa hoãn lúc nãy.

Nhân viên của tiệm thấy thái độ không thể chọc vào của Albee cũng cảm thấy hoảng sợ. Bản thân mỗi người cũng không dám thêm bớt câu nào, chỉ đành đi tìm đôi giày khác có kiểu dáng tương tự đưa cho Yatou.

_Tiểu thư, hay là cô thử đôi này.

_Cũng được, đôi này cũng đẹp.

Giữa lúc Yatou khom xuống chỉnh lại đôi giày, Albee đã vừa vặn nhìn thấy sợi dây chuyền có chiếc nhẫn trên cổ Yatou.

--Chiếc nhẫn này, sao cô có thể không nhận ra?

Trước đây từng vì nó mà cô và Wang zi đã cãi nhau, cũng bởi vì cô vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp hai bàn tay đan vào nhau mà anh vẫn luôn giữ. Trên hai bàn tay đó, có đeo một đôi nhẫn giống hệt như vậy, cô khi đó dường như muốn phát điên, chỉ có đôi tay, hoàn toàn không thấy mặt, vậy mà anh đã xem tấm ảnh đó như bảo bối.

Albee chợt nhận ra rằng, dường như Yatou và Wang zi không chỉ là mới quen nhau vài tháng. Điều này càng làm cô tức đến thổ huyết, hận không thể đem Yatou ngay lập tức băm thành trăm mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #nttd