Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 15: From within

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí nặng nề bao trùm lên gia đình họ Kim. Sự căng thẳng dày đặc đến nghẹt thở, đè nặng lên vai từng người. Phòng khách thường là nơi sum họp đầm ấm giờ đây toát lên vẻ lạnh lẽo đầy áp lực. Ông Kim, người đàn ông quyền lực với vẻ nghiêm nghị thường trực, sải bước qua lại và khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ. Ánh sáng từ đèn chùm phân chia căn phòng thành những mảng sáng tối sắc nét, nhấn mạnh những nếp nhăn khắc sâu thể hiện sự thất vọng trên mặt ông.

"Điều này không thể chấp nhận được! Việc sáp nhập là vấn đề sống còn!"- Ông gầm lên, giọng nói vang dội khắp căn phòng cao và những bức tường trang trí đầy ảnh gia đình.

Bà Kim- một người phụ nữ nhỏ nhắn với vẻ ngoài dịu dàng nhưng ánh mắt sắc bén, ngồi nép mình trên ghế sofa nhung mềm mại, tay nắm chặt thành nắm đấm. Bà mặc một chiếc hanbok gấm truyền thống với màu xanh ngọc nhẹ nhàng thêu hoa văn phượng tinh tế bằng chỉ vàng óng ánh. Màu sắc trang phục của bà tô điểm khéo léo cho không khí u ám của căn phòng, vừa thể hiện sự quý phái kín đáo vừa bộc lộ đẳng cấp tinh tế của một gia đình giàu có. Dù trong lòng đang rối bời, bà cố gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt lo lắng dõi theo chồng.

Dahye đứng gần đó, trao đổi những cái nhìn lo lắng xen lẫn mệt mỏi với mẹ mình. Chị gái của Dahye, Minjeong, đã từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt và chọn con đường riêng cho bản thân mình. Điều này đặt gánh nặng lên vai Dahye- điều này thể hiện rõ qua những nếp nhăn lo âu trên khuôn mặt cha cô và cách Dahye cố gắng đứng thẳng với đôi chân run rẩy.

Ông Kim dừng lại, nhìn thẳng vào Dahye- ánh mắt sắc sảo như muốn xuyên thấu vào tâm can cô, "Con cần hiểu tầm quan trọng của việc sáp nhập này. Nó không chỉ là về kinh doanh; mà là về việc đảm bảo tương lai của gia đình chúng ta. Tại sao con lại làm vậy, Dahye?"

Trái tim Dahye đập thình thịch. Cô hít một hơi sâu, liếc nhìn mẹ mình, người đang khẽ gật đầu động viên cô nói. Cô thở dài rồi lại hít thở và khi dũng khí đã tích tụ, Dahye đáp ngay, "Bố, con tôn trọng bố và mong muốn của bố nhưng cuộc hôn nhân này không phải là con đường đúng đắn cho con. Con cần phải sống đúng với chính mình."

Bà Kim ngẩng đầu nhìn con gái mình với đôi mắt ngập tràn lo lắng. Bà chỉnh lại chiếc hanbok, như thể rút ra sức mạnh từ ý nghĩa lịch sử phong phú của nó, "Hạnh phúc của con gái chúng ta phải đặt lên hàng đầu,"- bà nhẹ nhàng nhưng dứt khoát xen vào, "Chúng ta có thể tìm ra những giải pháp khác, vậy nên ông không nên ép buộc cuộc sáp nhập này với cái giá là sự tự do của Dahye."

Biểu cảm của ông Kim chợt mềm đi trong một khoảnh khắc trước khi ông lắc đầu, "Điều này không chỉ là về hạnh phúc của con gái chúng ta mà còn để gia đình chúng ta củng cố quyền lực. Minjeong đã tránh trách nhiệm này thì Dahye phải thay thế chứ? Chúng ta không thể để tương lai của gia đình bị đe dọa!"

Ngay lúc đó, Minjeong, người đã đứng ở ngưỡng cửa từ nãy giờ bước vào phòng và thu hút sự chú ý của mọi người. Nơi cô toát lên vẻ tự tin và độc lập nhờ bộ vest trên người mình, "Thôi nào bố. Con đã chọn con đường của mình vì con tin rằng nó là tốt nhất cho con. Và bây giờ, Dahye cũng đang chọn con đường của mình. Chúng ta không thể ép buộc con bé vào một cuộc sống không hạnh phúc được! Và chúng ta cần gì quyền lực chứ? Không phải tầm ảnh hưởng của gia tộc Kim đã vững chắc nhiều đời sao?"- Cô cất giọng nói bình tĩnh nhưng cương quyết, ánh mắt cô nhìn thẳng vào cha mình.

Bà Kim đứng dậy bước đến bên cạnh hai cô con gái, "Là mẹ của chúng, tôi không muốn bất kỳ đứa con gái nào của mình phải chịu đựng gánh nặng tình cảm. Điều này không công bằng với chúng,"- Giọng nói bà bắt đầu run rẩy, "Chúng ta luôn dạy chúng phải mạnh mẽ và sống đúng với bản thân. Làm sao chúng ta có thể yêu cầu chúng đi ngược lại những nguyên tắc đó bây giờ? Và tôi với ông cũng chẳng phải kết hôn vì lợi ích... Đừng ép buộc bọn nhỏ nữa."

Ông Kim nhìn vợ, rồi nhìn các con gái, vai ông chùng xuống. Sự căng thẳng trong phòng dường như tan biến, thay vào đó là sự im lặng như thể ông đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Ông thở dài, đưa tay vuốt tóc; vệt giận dữ nhường chỗ cho nỗi buồn sâu lắng trong mắt ông.

"Tôi chỉ... Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho bà, Minjeong và Dahye mà thôi."

Dahye bước lên một bước. Cô nhìn bố mình với ánh mắt dịu dàng và ngồi xuống nắm lấy tay ông, "Chúng con biết bố à. Và chúng con cảm kích mọi thứ bố và mẹ đã làm cho chúng con. Nhưng chúng con cần tìm một con đường cho phép chúng con hạnh phúc và sống đúng với bản thân mình."

"Được rồi,"- Ông Kim nói khẽ, "Bố hiểu... Bố sẽ tìm cách..."

-------

Jeno và Dahye ngồi trong một phòng họp hiện đại và sang trọng, không gian ngập tràn những cuộc trò chuyện nhỏ và tiếng xào xạc của giấy tờ trước giờ G. Như Dahye đã nói, mọi việc họ làm đều đi trước gia đình ba bước: không ai trong số các thành viên của gia đình họ Lee và Kim biết đến buổi họp báo này. Khi thông tin về buổi họp báo được đưa ra, cộng đồng mạng như vỡ trận bởi họ không thể hiểu nổi việc gì đang xảy ra.

Ông Park- vị luật sư toát lên vẻ uy tín với phong thái điềm tĩnh, điều chỉnh kính và nhìn lên từ các tập tài liệu, "Chúng ta cần đảm bảo thông báo rõ ràng và hợp pháp."

"Điều quan trọng là phải truyền đạt rằng quyết định này là đồng thuận. Chúng ta phải tránh bất kỳ sự hiểu lầm nào có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của những người có liên quan."- Bà Choi gật đầu đồng ý.

James nghiêng người về phía trước, cầm tập tài liệu trong tay và xem chăm chú, "Đúng vậy. Chúng tôi muốn đảm bảo điều này xuất phát từ lòng chân thành và sự đồng thuận từ hai phía."

Mười lăm phút trước giờ G, họ đã soạn xong thông báo chung một cách trọn vẹn ý kiến từ Jeno và Dahye. Bản thông báo được cẩn thận lựa chọn từ ngữ để phản ánh sự tôn trọng và tính cá nhân của quyết định; các luật sư thực hiện những điều chỉnh nhỏ, đảm bảo ngôn ngữ rõ ràng và hợp pháp.

Cuối cùng, sau nhiều cân nhắc, họ đã hoàn thiện bản thảo cuối cùng.

Ông Park đọc to thông báo, giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh:

"Gửi tất cả bạn bè, gia đình và những người ủng hộ chúng tôi,

Chúng tôi là Jeno và Dahye. Sau khi cân nhắc, chúng tôi quyết định chấm dứt việc đính hôn. Quyết định này được đưa ra với sự tôn trọng, hiểu biết và đồng thuận từ đối phương. Chúng tôi nhận ra rằng con đường của chúng tôi nên đi theo những hướng khác nhau, và chúng tôi tin rằng điều này là tốt nhất cho hạnh phúc và sự phát triển cá nhân của mỗi chúng tôi.

Chúng tôi vẫn sẽ là những người bạn tốt, sẽ tiếp tục ủng hộ và chúc mừng nhau trong sự nghiệp và hạnh phúc của đối phương.

Cảm ơn sự ủng hộ và tình yêu của mọi người.

Jeno và Dahye."

Với bản thông báo chung đã hoàn thiện, buổi họp báo điểm giờ G. Họ di chuyển đến khán phòng lớn hơn với đèn flash máy ảnh loá mắt liên tục và tiếng xì xào bàn tán râm ran khắp căn phòng. Không khí tràn ngập sự hồi hộp, căng thẳng, lẫn mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng hoà quyện với âm thanh nhè nhẹ của sự bàn tán. Những chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu sáng lấp lánh, càng tăng thêm vẻ trang trọng cho sự kiện.

Căn phòng im lặng, tất cả các con mắt đổ dồn vào sân khấu khi Jeno, Dahye cùng hai vị luật sư tiến lên sân khấu. Sau khi cúi chào tất cả mọi người, bà Choi và ông Park là người đại diện để đọc bản thông báo chính thức. Tiếng xì xào vang lên nhiều hơn, sau đó là vỡ trận thành những câu hỏi dồn dập đến người trong cuộc.

"Dahye và tôi đã quyết định chấm dứt việc đính hôn. Quyết định này được đưa ra sau khi cân nhắc và thảo luận kỹ lưỡng. Chúng tôi hy vọng mọi người có thể hiểu và tôn trọng quyết định này."

Một nhà báo giơ tay, Dahye gật đầu chấp nhận.

"Điều này có ý nghĩa gì đối với việc sáp nhập giữa MJ Enterprises và Kim Enterprises?"- nhà báo hỏi, giọng anh ta mang theo sự tò mò.

Dahye suy nghĩ một chút trước khi trả lời, mắt cô nhìn thẳng vào vị phóng viên, "Việc sáp nhập đang được xem xét lại. Gia đình chúng tôi đang thảo luận để tìm ra cách thức phù hợp với tất cả các bên liên quan."- Dahye mỉm cười và tiếp tục câu nói của mình, "Chúng tôi biết ơn sự thấu hiểu và ủng hộ của mọi người trong thời gian này. Quyết định này cho phép chúng tôi tập trung vào phát triển sự nghiệp và đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình, và chúng tôi chưa bao giờ nhẹ nhõm hơn thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top