Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thạc nhi, đi ăn cơm thôi

- Thư kí Kim, phải nói với tổng tài bao nhiêu lần thì anh mới nhớ đây là công ty nha.

- Sao đâu chứ, ở đây chỉ có hai chúng ta - Lộc Hàm phân bua

- Nhưng mà...

- Anh đói

Mẫn Thạc nhìn con người đang dụi dụi mái đầu vào vai cậu mà thở dài. Ai biết được tổng tài trong truyền thuyết lại còn có mặt này chứ. Khi có mặt người khác liền như tảng băng, còn lúc chỉ có hai người thì hệt như con cún dễ thương, luôn tỏ vẻ nũng nịu, đời này có lẽ chỉ mình cậu thấy mất.

Cuộc sống của Mẫn Thạc từ lúc chính thức kết giao Lộc Hàm trở nên vô cùng vui vẻ cùng hạnh phúc. sáng sớm sẽ có người đón đi ăn sáng rồi đến công ty. Trưa sẽ viện cớ đi gặp khách hàng cùng nhau ăn cơm. Tối đến sẽ cùng nhau đi ăn, nếu dư thời gian sẽ hẹn hò đôi chút. Còn chưa tính tới khoảng thời gian gặp nhau ở công ty nha. Tuy có vẻ bình thường nhưng là lần đầu tiên Mẫn Thạc được trải nghiệm cảm giác này. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại. Mẫn Thạc tuy vui vẻ nhưng cũng có chút đau đầu. Chuyện là Lộc Hàm từ hôm nọ liền đổi tính đổi nết. Kẻ nào nói anh ta là người công tư phân minh liền đi cắn lưỡi chết đi. Cái gì mà phân minh chứ? Cho dù không có việc gì cũng sẽ gọi cậu vào văn phòng, rồi chỉ ngồi nhìn cậu chằm chằm. Chưa hết đâu, mỗi khi hai người ở cùng nhau là hắn liền như con sói, chỉ cần Mẫn Thạc sơ hở liền bị Lộc Hàm hôn. Tăng ca á, là chuyện của quá khứ rồi, Lộc Hàm hắn còn mong nhanh hết giờ để được ở chung với bảo bối một cách tự do còn không kịp thì làm gì có chuyện tăng ca. Cái gì mà tổng tài trong truyền thuyết, hình tượng đổ vỡ lâu rồi.

Còn Lộc Hàm thì sao? anh ta thì còn gì để ý kiến chứ. Hằng ngày được cùng một chỗ với người yêu bé nhỏ chưa nói, lâu lâu lại được trộm hương. Lộc Hàm cũng chẳng ngần ngại cho Mẫn Thạc thấy được mặt kia của mình, rất thích cùng cậu làm nũng, nhưng cũng chỉ có trước cậu thôi. Hắn thừa nhận chuyện này rất kì lạ. Từ trước đến nay cho dù có là bạn gái đi chăng nữa hắn cũng chưa bao giờ như vậy, nhưng với Mẫn Thạc thì khác, hắn luôn luôn muốn cùng cậu một chỗ, cho dù nhìn thấy hằng ngày mà vẫn cảm giác nhớ. Không ít lần hắn đã phải cố nhịn không làm liều khi ở gần Mẫn Thạc, Lộc Hàm còn chưa muốn dọa Mẫn Thạc chạy mất nha. Nhưng nhịn cũng thật khổ sở.

—————————————————————————————————————————————-

- Thạc nhi, tối nay em muốn đi đâu?

Lộc Hàm nhìn Mẫn Thạc đang ngồi đối diện trong nhà hàng liền lên tiếng. Tối nay anh muốn đưa Mẫn Thạc đi chơi nhưng không biết cậu muốn đi đâu.Mẫn Thạc nghe xong ngẩng đầu lên nhìn Lộc Hàm:

- Hôm nay không được, em hẹn với Khánh Thù và Nghệ Hưng rồi.

- Sao? Em định bỏ anh lại một mình à?

- Anh có phải con nít đâu? - Mẫn Thạc nheo mày

- Không được, anh không muốn, hay cho anh theo cùng nhé.

- Anh thật sự muốn theo sao?

Lộc Hàm nuốt nước bọt. Bạn của Mẫn Thạc đều không phải dạng vừa, đặc biệt là cái cậu Khánh Thù gì đấy. Miệng lưỡi sắc bén vô cùng. Lộc Hàm gặp qua Khánh Thù hai lần, lần nào cũng bị cậu chặt chém tơi bời. Nhất là toàn lôi chuyện nếu anh dám đối xử không tốt với Mẫn Thạc sẽ dẫn người yêu bé nhỏ của anh chạy đi mất, nói anh không sợ được sao? Mà quan trọng ở chỗ, Mẫn Thạc đối với hai người kia là vô cùng tin tưởng. Nếu anh lỡ làm mất lòng họ, ngày nào đó nói xấu anh trước mặt Mẫn Thạc thì liệu cậu sẽ bỏ anh đi đúng không. Nghĩ tới đó Lộc Hàm khẽ đổ mồ hôi, những người đó tốt nhất là không nên chọc vào, đợi khi nào lấy Mẫn Thạc về rồi báo thù sau cũng được.

- Không đi không được sao? - Lộc Hàm mặc cả

- Cả tuần em chưa gặp các cậu ấy rồi.

Nghe Mẫn Thạc nói vậy, mặt Lộc Hàm như bong bóng xì hơi. Mẫn Thạc cứ mấy ngày lại bỏ rơi anh một lần để tụ tập với hai gã kia. Thật đáng ghét, nhất định phải phá mà. Thế là Lộc Hàm chở Mẫn Thạc tới quán của Khánh Thù, đợi cậu xuống xe xong thì quay đi. Vừa đi được một đoạn liền lấy điện thoại ra gọi:

- Thế Huân này,....

————————————————————————————————————————————————-

- Này Kim Mẫn Thạc, cậu có phải quá đang không? Cả tuần rồi bọn mình mới được gặp cậu đấy -  Khánh Thù lên án Mẫn Thạc. Nghệ hưng bên cạnh cũng hùa theo:

- Mình cùng công ty mà còn khó được gặp nữa nói gì cậu.

- Mình bận mà

Mẫn Thạc gần đây ít đi cùng hai người này nên hễ gặp là đều bị chất vấn, chặt chém. Cậu không còn cách nào khác đành đẩy sang cho Nghệ Hưng.

- Này, cậu vẫn đang trốn phó tổng sao?

- Ừ - Nghệ hưng vò mái tóc mình vừa trả lời.

- Cùng công ty mà trốn được tới giờ sao? Cũng hơn 1 tháng rồi. - Khánh Thù ngạc nhiên

Chuyện của Nghệ Hưng cùng Ngô Thế Huân từ dạo trước vẫn dậm chân tại chỗ. Cậu lần này là chạy trối chết. Chỉ cần thấp thoáng thấy bóng đầu trắng ở đâu liền quay đầu bỏ chạy. Khoa trương đến mức thậm chí không dám đi thang máy khi ít người, nếu đang đi gặp hắn thì chẳng phải chết sao. Còn nữa, đi đâu cũng phải thấp thỏm lo sợ bị bắt gặp, hệt như nạn nhân bị truy nã. May thay tới bây giờ vẫn chưa bị bắt, chắc ở công ty nên hắn cũng không làm khó cậu.

- Không phải cậu thích hắn sao, cũng mấy năm rồi còn gì, sao cứ phải trốn.

- mình cũng biết thế, nhưng mà

- Này, Trương Nghệ Hưng hôm nay em chết chắc rồi.

Tiếng hét phía cửa làm cả ba người giật mình. Nghệ Hưng cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên là Ngô Thế Huân đang đứng đó, mắt như có lửa nhìn cậu. Nghệ Hưng như con rùa rụt đầu, quay đầu tìm chỗ chạy. Nhưng lưới trời lồng lộng, cậu có muốn trốn cũng không thể trốn mãi được. vừa nhác thấy bóng Nghệ Hưng định chạy, Ngô Thế Huân vội chạy đến lôi cậu, vừa túm vừa kéo mang ra ngoài xe. Nghệ Hưng cũng không yên, vừa khóc vừa nháo:

- Bỏ ra. Mẫn Thạc, Khánh Thù, nhanh nhanh cứu mình đi, hắn sẽ ăn thịt mình mất... cứu mình.

- Em mà không im miệng đi tôi liền hôn em tại đây đấy

- "..." OTZ

Thế là Ngô Thế Huân trước con mắt của bàn dân thiên hạ thành công cướp trai nhà lành đi, cũng chẳng biết làm thế nào, ngày hôm sau cậu ta cùng Nghệ Hưng chính thức kết giao. Vậy trong 3 người chỉ còn mình Khánh Thù là độc thân nha.

—————————————————————————————————————————————-

Hôm nay là một ngày sau 3 tháng kết giao của Lộc Hàm và Mẫn Thạc. Vì Lộc Hàm bận nên Mẫn Thạc tới quán của Khánh Thù tám chuyện. Vừa vào cửa liền thấy trong góc quán đã có người ngồi. Cậu thanh niên ấy thân hình nhỏ nhắn, kẻ mắt nước rất dễ thương, khuôn miệng lại luôn tươi cười, nhưng có vẻ như đang chờ ai đó. Cậu tới quầy pha chế chỗ Nghệ Hưng đang ngồi:

- Này, cậu ta lại tới hả?

- Ừm, tuần này là lần thứ 3 rồi, vẫn chỗ cũ, món cũ.

- Cậu có làm quen chưa - Nghệ hưng hỏi

- Mình có nói chuyện đôi chút. Cậu ấy cải nhau với người yêu nên trốn đến quán mình. Hì, cậu ta hết giận rồi nhưng anh kia không chịu làm lành nên hai người cho nhau ăn bơ luôn

Khánh Thù vui vẻ nhìn về phía Biện Bạch Hiền Đang ngồi ở góc quán cười. Cả Mẫn Thạc và Nghệ Hưng đều nhìn theo, cậu thanh niên kia cũng phóng khoáng chào cười với các cậu, sau đó cầm tách của mình tiến tới chào hỏi.

- Chào hai người, tôi là Biện Bạch Hiền, rất vui được làm quen.

Hai người cùng ngẩn người, nhìn đối diện cậu ta cười như thế này trông thật là đẹp nha, mĩ nữ còn thua xa. Thế là cả hai người cũng không ngại bắt tay làm quen, thêm bạn cũng tốt mà. Nói chuyện một lúc, họ liền phát hiện ra Bạch Hiền rất hài hước, cậu ấy có thể chọc người ta cười bất cứ lúc nào. Đột nhiên Nghệ Hưng dè dặt nhìn Bạch Hiền hỏi:

- Này, sao cậu cãi nhau với người yêu vậy?

- Mình thấy hắn ta đi cùng người yêu cũ, mà mình dám chắc cô ta vẫn còn thích anh ấy.

- Chỉ vì thế mà giận nhau sao? - Mẫn Thạc lên tiếng

- chỉ vì thế thì nói làm gì. Ngô Diệc Phàm chết tiệt nhà hắn, lúc mình gọi hỏi hắn đang ở đâu còn dám nói đang làm việc. Gặp người yêu cũ mà còn giấu mình. Đến lúc về nhà tụi mình nói vấn đề này nên cãi nhau, mình tức quá nên dọn đi, cũng may mắn mới gặp được quán này mới quen biết các cậu đấy

Bạch Hiền cười cười nhìn Mẫn Thạc: - Thế nếu cậu gặp phải chuyện đó thì sao?

Mẫn Thạc vì câu nói của Bạch Hiền ngẩn người. Nếu là cậu thì cậu sẽ thế nào? Thật sự cậu cũng không biết. Trong lúc đó Nghệ Hưng bên cạnh đã vội lên tiếng:

- Người yêu cũ của tên kia có mà gặp hằng ngày, đời đời trăng hoa không đổi mà.

- Này Nghệ Hưng, kinh nghiệm lần trước chưa đổi nhỉ, hay cậu muốn bị hắn ăn sạch không đi nổi mới nhớ - Khánh Thù tốt bụng nhắc nhở Nghệ Hưng khiến Mẫn Thạc bên cạnh phì cười.

"Ực"- Nghệ Hưng nuốt nước bọt. Lần trước vì trốn hắn lâu quá nên khi bị bắt được nổi giận đùng đùng, đem cậu ăn sạch sẻ, sau đó còn mặt dày vô sỉ đòi cậu chịu trách nhiệm, bắt kết giao. Nói càng tức, thế nào người như cậu lại bị tên mặt sữa như hắn đè chứ, oan ức mà, oan ức.

Tối đó lúc về nhà Mẫn Thạc liền nhắn tin hỏi Lộc Hàm, giữ trong lòng không tốt lắm:

" Hàm, anh có hay gặp người yêu cũ không"

Lộc Hàm tắm xong liền nhận được tin nhắn này, tưởng bảo bối có gì không vui liền gọi lại. Chuông đổ hai hồi liền có người nhấc máy:

- Thạc nhi, sao lại hỏi anh chuyện như vậy

Mẫn Thạc kể cho Lộc Hàm nghe câu chuyện ở quán Khánh Thù, sau đó lại hỏi thêm một lần nữa:

- Anh có hay cùng bạn gái trước gặp nhau không?

- Hình như chưa có.

- Trước đây anh có nhiều bạn gái lắm à?

- Không, chỉ hai người, nhưng em là người tuyệt nhất. Cũng là người duy nhất hiện tại anh yêu, cũng sẽ là trong tương lai, là mãi mãi. cho dù anh có gặp các cô ấy đi chăng nữa thì cũng không quan hệ. biết chưa?

Mẫn Thạc cảm thấy trái tim vừa được thổi vào một làn hơi ấm, rất ngọt ngào. Đôi môi khẽ nhếch lên:

- Hàm, em cũng yêu anh.

———————————————————————————————————————————————-

Em yêu anh, em muốn gặp anh mỗi ngày

Hệt như bất kì ngôi sao trên bầu trời

Hãy tỏa sáng để em mãi nhìn thấy anh

Em chỉ hạnh phúc khi có anh ở bên

                              - First love - 

End part 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top