Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Thạc ngồi trong phòng làm việc, nhưng tâm trí lại bay tận đẩu tận đâu. Thật ra từ hôm gặp Lộc Hàm đến giờ cậu cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Anh đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ là uống xong tách cafe liền đi rồi, hai người cũng không có nói chuyện gì nhiều. Nhưng cái quan trọng là ở chỗ Lộc Hàm hôm đó cười rất nhiều, mà với Mẫn Thạc, mấy nụ cười đó chẳng hiểu sao làm cậu như người mất hồn, cứ nghĩ tới lại ngẩn người, đôi khi còn tủm tỉm cười một mình như người thần kinh.

Đang mãi suy nghĩ, cậu không nghe thấy có người gọi mình. Trương Ngọc Trân gọi mãi mà không thấy Mẫn Thạc trả lời tưởng cậu coi thường mình liền bực tức ném tập tài liệu lên bàn kêu " phanh" một tiếng.Mẫn Thạc nghe động giật mình nhìn lên thấy quản lí Trương đang nhìn mình giận dữ liền vội đứng dậy:

- Xin lỗi quản lí, có chuyện gì không ạ?

- Cậu hỏi chuyện gì, tôi gọi cậu cả nữa  ngày đều không thấy cậu trả lời, đây là ý gì? khinh thường tôi sao?

Trương Ngọc Trân không kịp để Mẫn Thạc giải thích gì liền xả một tràng làm cậu ngẩn người.

- Cậu làm việc vốn không ra gì, đã thế còn cứ ngẩn người như vậy, bộ cậu không sợ cái công việc này cũng giữ không nổi sao. Hôm trước giao cậu làm mỗi bản báo cáo, cũng làm sai để tổng tài trách mắng muốn liên luỵ cả tôi. Tôi hỏi cậu rốt cuộc cậu làm được gì, hả?

Mọi người trong phòng nghe to tiếng đều tập trung nhìn về một chỗ. Ai cũng biết rõ ràng là Trương Ngọc Trân mượn cớ chỉnh Mẫn Thạc vì vụ việc lần trước xém quan hệ cô ta, còn bị trưởng phòng cùng tổng tài chỉ mặt đến. Thấy thì thấy, nhưng cũng chẳng ai lên tiếng, dù sao cô ta cũng là quản lí, đụng vào mình lại xui xẻo trở thành kẻ gánh hậu quả.

Mẫn Thạc vừa ngạc nhiên vừa có chút tức giận. Quả là bản báo cáo đó do cậu làm sai, nhưng cô ta rõ ràng biết cậu chỉ làm chức vụ thấp cũng giao cho cậu làm, sai sót cậu cũng đã nhận rồi, vậy sao giờ còn lôi ra nhiếc mắng cậu. Khuôn mặt Mẫn Thạc có chút đỏ lên vì tức giận, nhưng lại cắn môi nhẫn nhẫn không nói, dù sao cũng không thể phủ nhận việc cậu làm sai.

Trương quản lí kia thấy Mẫn Thạc không lên tiếng tưởng cậu yếu thế, được đà lấn tới. Cô ta hất khuôn mặt trang điểm đậm của mình lên, cao giọng nói:

- Tôi thật không hiểu nổi tại sao cậu vẫn còn làm việc ở đây. Thật ra trước đây cậu vào công ty này là nhờ đút lót hay quan hệ vậy? Năng lực yếu kém như thế lại đòi làm việc ở tập đoàn này. Nếu như thấy mình không đủ năng lực thì nên tự biết rút lui đi, đừng để ảnh hưởng người khác, cha mẹ của cậu không có nói với cậu như vậy sao?

Mẫn Thạc vốn dĩ định nhẫn nhịn không nói, nhưng cô gái này đanh đá chua ngoa, đã thế còn đụng chạm vào chuyện của cậu. Không có năng lực sao? đút lót với quan hệ sao? Ảnh hưởng người khác sao?

- Trương quản lí, ý của chị tôi không hiểu lắm. Nếu tôi có tiền để đút lót,hoặc ví như tôi có thể dựa vào quan hệ để vào đậy thì tại sao tôi lại phải làm ở cái chức vị này? Còn nữa, năng lực của tôi không đủ sao? nếu như chị nghĩ thế thì tại sao lại còn giao công việc làm bản báo kia cho tôi? vậy không phải chị cũng là loại chỉ giỏi sai khiến người ta mà không giỏi làm sao? Chị nói tôi liên luỵ chị. tổng tài trách mắng là tôi, Kim Mẫn Thạc này đã hay không nhắc tới tên chị. Chị đừng ỷ vào làm việc trước mà bắt nạt tôi.

Mẫn Thạc như được dịp nói ra hết mọi ấm ức. Từ chuyện hôm trước rồi chuyện người kia quay về cậu đã đủ mệt mỏi. Trương Ngọc Trân vốn dĩ luôn lấy chức tránh ra làm khó dễ cậu, thêm cả việc hôm trước càng như nhìn cậu không vào mắt, hết lần này tới lần khác sai sử, xoi mói công việc của cậu. Thật ra cậu cũng không muốn cãi lại, nhưng cô ta lại đụng tới việc cậu cấm kị nhất. Cha mẹ cậu có nói không sao? cô ta là ai mà dám chứ.

Không nghỉ Mẫn Thạc sẽ phản bác, lại còn nói ra những lời như vậy. Mọi người xung quanh thường ngày lại bị Trương Ngọc Trân bắt nạt liền được dịp hả hê, có người còn cười ra tiếng. Trương Ngọc Trân không biết làm gì, thẹn quá hoá giận, vung tay lên định tát Mẫn Thạc. Còn người mới hùng hùng hổ hổ nói hết ấm ức kia thấy có người định đánh mình lại chỉ biết nghiêng mặt sang một bên ý định chịu trận. Nhưng bàn tay Trương Ngọc Trân vừa vung lên một nữa liền bị một bàn tay khác mạnh mẽ chụp lại. Mẫn Thạc mãi không thấy động liền hé mắt lên nhìn, cậu liền ngớ người, tổng tài đại nhân sao lại ở đây, còn nữa, tay kia của tổng tài không phải là đang giữ tay Trương quản lí sao.

Lộc Hàm đang vô cùng tức giận, không phải là giả vờ như lần trước mà lần này là thật. Anh có việc đi qua phòng nhân sự, vô tình thấy một màn kia. Thật ra việc Thế Huân nói lần trước anh đã có thấy qua, nhưng quá đáng thế này thì thật sự không chịu được. Cái con người Kim Mẫn Thạc kia, ban đầu anh nghĩ nếu cậu thật sự chịu để cho người ta ức hiếp như thế thì anh sẽ mặc kệ luôn. Con người ít nhất cũng phải biết tự bảo vệ mình chứ. May mắn thay Mẫn Thạc còn lên tiếng cho mình.Lộc Hàm đúng ngoài chỉ cảm thấy, con người của Mẫn Thạc, khi thốt ra những lời này có chút đơn độc,có chút đau đớn, không hiểu sao tâm can như thắt lại. Vì vậy khi thấy cô gái kia định ra tay với Mẫn Thạc, anh liền không nghĩ ngợi mà xô cửa xông vào ngăn cản.

Không khí trong phòng lặng như tờ, không có một ai lên tiếng. Thấy  tổng tài xông vào mọi người liền hít một ngụm khí lạnh, đặc biệt là Trương Ngọc Trân, người đang bị nắm chặt tay kia, mặt cô ta trắng bệch ra. Là Mẫn Thạc ngẩn ngơ lên tiếng trước:

- Tổng... tổng tài?

Lộc Hàm đưa mắt nhìn Mẫn Thạc, có chút không vừa lòng, hất mạnh tay Trương Ngọc Trân ra, hạ giọng xuống, hỏi:

- Chuyện gì đây?

Trương Ngọc Trân tay trái xoa xoa tay phải, thầm kêu không ổn. Nếu để tổng tài biết cô ta ra tay trước thì không hay. Liền suy nghĩ cách đối phó, đổ tội cho Mẫn Thạc. Chờ mãi đến khi Lộc Hàm lên tiếng hỏi lần nữa mới lắp bắp.

-Tôi đang hỏi là có chuyện gì ở đây?

- Tôi... tổng tài, là do cậu ta. Giống lần trước công việc sai sót, lại còn cãi cố nên mới... mới...

- Nên mới ra tay định đánh người sao? - Ngữ khí Lộc Hàm lạnh thêm vài phần.

- Tôi...

- khoan đã, lúc nãy cô nói gì? Là làm việc sai sót như lần trước sao?

Lộc Hàm nheo mắt hỏi cô ta. Người này cũng thật to gan, nếu không phải anh đứng ngoài nghe hết mọi chuyện thì không biết sẽ còn nghe cô ta xuyên tạc ra những gì. Đưa mắt nhìn qua Mẫn Thạc nãy giờ vẫn đang cúi đầu, thật là, nếu không phải anh đến đúng lúc thì bạt tai kia sẽ giáng xuống má cậu sao? lẽ nào khuôn mặt đó lại in dấu tay. Nghĩ tới đó Lộc Hàm càng thêm tức giận, không rõ tại sao.

Về phần Trương Ngọc Trân, nghe Lộc Hàm nhắc tới vụ việc hôm trước liền hớn hở ra mặt:

- Cậu ta chính là người đã làm sai sót bản báo cáo hôm trước, xém chút làm ảnh hưởng công ty

- Tôi từng nói qua bản báo cáo kia có sai sót sao?

Lại lặng như tờ. Không ai trong phòng dám hít thở mạnh. Mẫn Thạc đưa mắt lên nhìn Lộc Hàm. Không có sai sót sao? vậy hôm trước tại sao tổng tài lại nổi nóng như vậy. Cậu mơ hồ khó hiểu, nhìn chằm chằm Lộc Hàm.

Trương Ngọc Trân tái mặt. Hôm đó nếu không có vấn đề gì thì tại sao... bây giờ phải làm sao? Môi cô ta run run không nói lên lời.

Lộc Hàm lại lên tiếng cắt đứt suy nghĩ mọi người:

- Hình như trưởng phòng nhân sự của mọi người chưa thông báo rồi. Hôm qua tôi đã có làm việc với ông ấy. kể từ ngày mai Kim Mẫn Thạc sẽ trở thành thư kí tạm thời của tôi, cho tới khi tìm được người thích hợp. Còn về vấn đề năng lực cua cậu ấy thì trưởng phòng sẽ nói rõ cho các người thôi.

- Còn cô - Lộc Hàm đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Trương Ngọc Trân- việc lần trước tôi chưa nói tới, lần này còn dám sử dựng bạo lực trong công ty. đợi trưởng phòng cô làm việc luôn đi.

Lộc Hàm nhanh chóng rời đi để lại cho mọi người dấu hỏi to đùng. Mẫn Thạc vội vã chạy theo. Lúc cậu đuổi kịp anh đã đi gần tới thang máy, cậu cúi gập người thở dốc

- Tổng tài, tôi... có chuyện... hộc

Lộc Hàm đôi môi không hiểu sao khẽ nhếch lên. Đứng lại chờ cậu nói

- Tại sao?

- Hử? tại sao cái gì?

- Tại sao lại chọn tôi làm thư kí cho tổng tài? - Mẫn Thạc thở gấp

- Là vì cậu có năng lực.

- Thật sao?

Lộc Hàm nhíu nhíu mi tâm - đến cả năng lực của mình cậu còn nghi hoặc sao?

- Không phải, tôi...

không để Mẫn Thạc nói tiếp, Lộc Hàm cười cười, khác hẳn với dáng vẻ ban nãy:

- không là được, chờ quyết định điều động nhân sự là được.

Nó rồi  để lại Mẫn Thạc đang ngơ ngác,Lộc Hàm bước vào thang máy, ấn nút lên tầng cao nhất. trước khi cửa thang máy đóng lại, không quên bỏ lại một cậu:

- còn nữa, cafe cậu pha rất hợp khẩu vị tôi

————————————————————————————————————————————————————————————-

Em nguyện yêu anh, yêu anh mãi mãi

Như khoảnh khắc hiện tại này

Mãnh liệt hơn bất kì ai trong cuộc đời này

Em yêu anh

                - i choose to love you -

End part 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top