Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37 ( Ghen )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài Hưởng sau khi tỉnh lại cũng không nói chuyện nhiều. Lúc đầu có dằn vặt vì chuyện Vân Long ra đi. Nhưng sau khi Tể Phạm trấn an thì cũng tĩnh tâm lại. Lúc này cậu nghĩ đến Chí Mẫn. Cậu yêu em ấy nhưng lại hận em lại sống quá thực dụng và ích kỉ. Ngay khoảnh khắc cậu biết Chí Mẫn không từ bỏ việc trả thù. Tài Hưởng đã rất tức giận và thất vọng. Ngay giây phút nhìn thấy Chí Mẫn cầm súng. Ánh mắt thù hận nhắm thằng về phía Gia Nhĩ. Tài Hưởng đã muốn chính tay mình giết chết em ấy. Em là một người không có trái tim. Mặc dù vậy. Trong tim Tài Hưởng vẫn còn hình bóng của Chí Mẫn.

Tài Hưởng cho người xuống vực tìm kiếm xác của Chí Mẫn. Chí ích cậu cũng muốn an táng cho em ấy đường hoàng. Tài Hưởng cho hỏa thiêu rồi mang tro cốt em rải xuống biển. Mong muốn Chí Mẫn ở thế giới bên kia sẽ không còn mang thù hận trong người nữa.

________

Người ra đi thì cũng đã ra đi. Một ngày vẫn là 24h và mọi người đều phải trở lại với quỹ đạo sống bình thường dù cho có muốn hay không.
Gia Nhĩ mỗi ngày đều phải đến nhà lớn. Nhưng cũng không bận bịu gì nhiều. Buổi trưa vẫn ghé qua bệnh viện đón Nghi Ân đi ăn. Chiều lại đón cậu rồi cùng về nhà. BamBam thì phải quay về Mỹ để tiếp tục việc học. Ông Tuan cũng về cùng BamBam. Henry ở ké nhà Nghi Ân một ngày rồi cũng buồn chán quay về Nhật tiếp tục thực tập. Tể Phạm thì bận bịu hơn cả. Tài Hưởng mấy ngày không đến công ty nên anh đều phải giải quyết hết các hồ sơ. Cũng may bên cạnh anh luôn có Chân Vinh là nguồn năng lượng sống. Buổi sáng cậu làm điểm tâm cho anh. Tiễn anh đến công ty rồi cậu đến nhà lớn phụ giúp Gia Nhĩ. Tể Phạm có một căn hộ chung cư riêng. Vì vậy Chân Vinh cũng thường hay lui đến. Nhưng dĩ nhiên là không hề qua đêm. Cậu không phải con gái nhưng cũng không muốn làm cha mẹ thất vọng.

"Chân Vinh! Hôm nay ngủ lại đây có được không?"- Tể Phạm kéo cậu lại ôm vào lòng.

"Không được! Mẹ đang chờ cửa em! Đã là gì mà muốn em qua đêm cùng anh chứ?"- Chân Vinh liếc hoáy.

"À... Vậy ra là em nhìn Gia Nhĩ và Nghi Ân nên đâm ganh tị?? Hay ngày mai chúng ta lập tức kết hôn nhé?"- Tể Phạm cười cười.

"Anh nói tào lao cái gì vậy chứ? Em chưa muốn trói buộc tuổi thanh xuân sớm như vậy đâu!"- Cậu đánh vào vai anh một cái.

Tể Phạm lật người đè cậu xuống giường: "Em bây giờ chính là đang giết chết tuổi thanh xuân của anh đó??"-

Chân Vinh hiểu ý anh đang nói là gì. Bọn họ yêu nhau đã lâu vậy nhưng chưa có làm loại chuyện gì thân mật vượt quá những cái hôn. Cậu cũng là con trai. Cậu biết anh đã rất kiềm chế. Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là không thể làm loại chuyện đó được.. Cảm giác hai người con trai trần như nhộng quấn quít nhau.. Aizzzz nghĩ đến thôi đã thấy sợ: "Em không biết anh đang nói cái gì nữa! Thôi em về đây! Trễ rồi!"-

"Em thật sự không hiểu??"- Tể Phạm đưa tay bóp chặt phân thân của cậu. Chân Vinh hoảng hốt hét lên: "Aa.... không được... em... em chưa sẵn sàng!"-

Tể Phạm nhìn thấy cậu thật sự sợ hãi. Anh buông tay.. hôn lên môi cậu: "Anh biết rồi! Anh có thể đợi được! Đi thôi... anh đưa em về"- Tể Phạm hiểu rõ cậu lo sợ điều gì. Cũng phải thôi vì anh là mối tình đầu của cậu mà. Loại chuyện đó cần phải có sự chuẩn bị tâm lý thì mới hòa hợp được.. Tạm thời anh vẫn sẽ chờ đợi cậu chấp nhận anh.

Chân Vinh mỉm cười. Hôn lên môi anh: "Cảm ơn anh!"- Với cậu. Anh vẫn là người tuyệt vời nhất.. Luôn lắng nghe và thấu hiểu cho cậu. Cậu cảm thấy mình ngày càng dựa dẫm vào anh thật rồi.

______

"Nhĩ!! Mau dậy đi! Em làm điểm tâm sáng cho anh rồi nè!"- Nghi Ân ngồi trên giường lay lay người hắn.

"Bảo bối à! Anh ngủ một chút nữa thôi! Hôm nay không có làm gì mà!"- Hắn lười biếng nói rồi ôm gối ngủ tiếp.

"Hôm nay anh không về nhà lớn sao? Uhm.. vậy thôi anh ngủ thêm đi. Em ăn sáng rồi đi làm trước! Ngủ ngon nha Nhĩ!"- Nghi Ân cúi xuống hôn chụt lên môi hắn rồi bỏ chân xuống giường định rời đi. Hắn mở mắt ra nắm tay kéo cậu lại: "Khoan đã! Bảo bối dám quyến rũ anh sáng sớm thế này?"- Hắn lật người nằm đè lên người cậu. Mặt ngáy ngủ đã chuyển sang dâm tà.

"Cái gì mà quyến rũ? Em không có? A.... em xin lỗi!"- Nghi Ân vô thức co chân lên nên đụng trúng chỗ hiểm của hắn. Cậu vội vã xin lỗi.

Vì lực nhẹ nên không làm Gia Nhĩ đau mà ngược lại càng thêm kích thích hắn. Phân thân đã bắt đầu có phản ứng: "Bảo bối! Em không biết buổi sáng đàn ông rất nhạy cảm hay sao? À mà sao em có thể không biết được. Em cũng như anh thôi! Vậy nên.. em chính xác là đang cố tình quyến rũ anh! Anh sẽ đáp ứng cho bảo bối"- Hắn ranh ma nói rồi cúi xuống hôn lên cổ cậu thật mãnh liệt.

"Nhĩ~..... em phải đi làm rồi! Em còn chưa ăn sáng!"- Nghi Ân đẩy hắn ra nhưng vô ích.

"Em ăn của anh là được rồi!"- Hắn kề sát tai cậu nói lời dâm dục. Nghi Ân mở to mắt đỏ mặt. Trời ơi sao lại có thể nói những lời như vậy quạch toẹt thế này chứ.

Hắn thấy cậu xấu hổ liền cười gian: "Anh sẽ làm thật nhanh! Một lần thôi rồi đưa em đi làm! Đảm bảo không trễ một phút!"- Hắn chính là muốn giải quyết nhu cậu thật nhanh chóng. Đã là vợ chồng hắn còn ngại gì mà không nói thẳng. Nghi Ân giờ đây cá đã lên thớt nên cắn răng chịu đựng chứ biết sao giờ. Hắn nhanh chóng cởi đồ cả hai rồi đưa thẳng cự vật to lớn vào hậu huyệt của vợ. Nghi Ân hét toáng lên vì cơn đau truyền đến từ phần dưới..Hắn không màn dạo đầu. Trực tiếp đâm rút hết sức lực. Chưa đầy 10 phút cả hai đã xuất tinh. Hắn thỏa mãn hôn lên môi vợ: "Em có biết... tiếng rên của em cũng rất quyến rũ hay không?"-

Nghi Ân dạo gần đây cứ bị sốc tinh thần hết lần này tới lần khác. Không phải sốc vì điều gì mà chính là vì những lời nói dâm dục mà hắn nói trong lúc ân ái và sau khi thỏa mãn. Hóa ra trước đây là do hắn kiềm chế bản tính ham muốn cao của mình. Nghi Ân ngậm ngùi mếu máo thương cho số phận của mình. Đã lọt tròng rồi biết trốn đâu đây? Cậu bị đơ nên không nói tiếng nào. Hắn trực tiếp bế cậu vào nhà tắm vệ sinh cả hai rồi mới xuống dùng bữa sáng. Sau đó hăng hái đưa cậu đến bệnh viện: "Bảo bối! Trưa nay anh đến đón em đi ăn cơm! Em làm việc vui nhé! Yêu em"- Hắn hôn lên má cậu.

Chụt!!- Nghi Ân đã quen mỗi sáng đều hôn lên má hắn rồi mới vào bệnh viện. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Cậu hôn hắn rồi mở cửa bước xuống xe.. Cậu cúi người: "Anh về cẩn thận nhé! Trưa em đợi anh! Bye anh!"- Nghi Ân cười híp cả mắt nói rồi xoay người đi nhanh vào trong.

Gia Nhĩ vẫn còn ngất ngây trước vẻ đẹp mỗi buổi sáng của vợ hắn.. Hắn tự tát vào mặt mình: "Sao ngày nào cũng thấy mà ngày nào cũng ngất ngây vậy nè? Ông trời ơi cảm ơn ông đã cho con cưới được một người vợ tuyệt vời thế này!"- Hắn tự lẩm bầm rồi lái xe quay về nhà. (Mày iu quá thành khùng rồi Nhĩ à =)))))) )

Hắn về nhà chẳng có ai nên đâm buốn chán. Hết nằm dài trên sofa xem tivi. Lại đi ra sau vườn hái vài cành hoa đem vào nhà cắm. Lòng vòng vẫn là đi lắp ráp lego giết thời gian.

____

"Bác sĩ Đoàn! Bệnh nhân ở phòng số 7 muốn gặp bác sĩ!"- Cô y tá báo.

"Vâng! Cảm ơn cô!"- Cậu gấp sổ bệnh án lại rồi đứng lên đi sang phòng số 7.
Phòng này là một cô bé tầm 14 tuổi nằm. Cô bé bị hở van tim. Đang chờ đợi để mổ. Dạo gần đây Nghi Ân rất hay trò chuyện cùng cô bé.

"Chào Somi! Hôm nay em thấy thế nào rồi?"- Nghi Ân kéo ghế ngồi bên cạnh giường.

Cô bé lai tây có lúm đồng tiền rất xinh. Gương mặt này lớn lên chắc chắn là một cô gái xinh đẹp hơn người. Cô bé mỉm cười thật tươi khi nhìn thấy Nghi Ân: "Anh bác sĩ đẹp trai! Anh đến rồi sao... Hôm nay em có thể ăn sủi cảo được không?"-

"Được chứ! Lát trưa anh sẽ mua cho em!"- Nghi Ân mỉm cười.

"Không! Hôm nay em muốn anh đưa em xuống nhà hàng ăn cơ!"- Somi xụ mặt làm nũng.

Nghi Ân suy nghĩ một lát: "Được thôi! Anh sẽ đưa em xuống dưới ăn!"-

"Anh bác sĩ là đẹp trai nhất hyhy!"- Somi đưa ngón cái lên ca thán.

______

Gia Nhĩ vươn vai một cái đã gần 12h. Hắn vui vẻ đứng lên cầm chìa khóa đi ra xe. Hắn đến bệnh viện đón vợ đi ăn cơm. Vừa đến cổng bệnh viện hắn liền gọi cho cậu: "Bảo bối! Anh đến rồi! Mau xuống đi ăn cơm thôi!"-

"Ái chết!!! Em quên gọi báo với anh. Hôm nay em có ca mổ nên không thể đi ăn trưa với anh được! Chiều anh quay lại đón em về rồi cùng đi ăn luôn nhé! Yêu anh!"- Nghi Ân hôn chụt vào điện thoại rồi cúp máy luôn. Cậu cất điện thoại quay lại đẩy Somi ra khỏi cửa.. Nhà hàng nằm cạnh bệnh viện nên cũng khá tiện.

Gia Nhĩ chưa kịp nói gì thì cậu đã cúp máy. Hắn khó hiểu nhìn điện thoại một lúc. Chán nản định lái xe đi thì phát hiện trước mặt là hình dáng quen thuộc. Chính xác là vợ hắn. Cậu đang đẩy xe lăn một cô bé khá xinh đẹp. 'Cái quái gì vậy?? Sao lại còn nắm tay? Cái con bé này muốn chết hả?? Ha.... Nghi Ân. Em dám nhéo má cô ta? Thiệt là tức điên mà'.. Hắn đanh mặt bước xuống xe. Ánh mắt đầy lửa giận tiến về phía họ: "Đoàn Nghi Ân!"-

Cậu đang cười nói đột nhiên giật bắn mình. Nhìn lên thấy hắn đang đứng cao kều trước mặt. Somi nhíu mài nhìn hắn rồi nhìn lên Nghi Ân.

Nghi Ân cười gượng: "Ơ! Gia Nhĩ! Anh chưa về ư? Bọn em định đi ăn sủi cảo! Hay anh đi cùng luôn nhé?"-

"Không thích!!"- Somi lạnh giọng nói. 'Cái người này là ai? Nhìn đẹp trai nhưng trông đáng sợ quá'-

"Cái gì? Cô có quyền gì mà bảo không thích?"- Hắn bắt đầu khó chịu.

Nghi Ân giải vây: "À! Somi.. đây là Gia Nhĩ! Hôm nay chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé! Mau đi thôi!"- Nghi Ân nói vậy Somi mới thôi. Nhưng cô bé và Gia Nhĩ lườm nhau đến xẹt điện.

Ba tô sủi cảo phục vụ đã mang ra nhưng bọn họ chưa ai chịu cầm đũa. Gia Nhĩ và Somi thì lườm nhau. Còn Nghi Ân nhìn bọn họ cũng ăn không vô.

"Nào! Mau ăn đi! Đồ ăn nguội rồi kìa!"- Cậu cười cười nói.

"Em sang đây!"- Hắn lạnh giọng bảo cậu sang ngồi kế hắn.

Nghi Ân định đứng lên thì Somi kéo lại: "Bác sĩ ngồi cạnh em!"- Nghi Ân lại phải ngồi xuống.

Hắn nhìn cậu nghe lời cô bé mà điên máu: "Đoàn Nghi Ân! Em từ khi nào dám không nghe anh nói? Anh bảo sang đây!"-

"Somi à! Anh sang đấy ngồi nha! Em ngồi một mình sẽ thoải mái hơn a!"- Nghi Ân nhanh chóng đứng lên đi qua ngồi cạnh hắn. Gia Nhĩ nhết môi cười hài lòng. Bắn ánh mắt khiêu khích qua phía Somi. Cô bé cắn môi tức giận. Rồi cầm muỗng cắm cúi ăn. Hắn hài lòng bắt đầu ăn phần của mình. Nghi Ân thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể ăn trưa rồi.

"Hụ hụ hụ! Hụ hụ!"- Somi bị nghẹn. Nghi Ân hoảng sợ đi qua vỗ lưng cho cô bé. Ánh mắt vô cùng quan tâm. Cậu lấy khăn giấy lau miệng cho Somi rồi tự tay cho cô bé uống nước: "Không sao chứ? Em ăn chậm thôi! Mắc nghẹn không tốt!"-

Somi gật đầu. Cô bé chợt nhớ đến Gia Nhĩ liền được nước làm tới. Somi ngã vào lòng Nghi Ân: "Anh bác sĩ! Em cảm thấy khó thở!"-

Vì cô bé bị hở van tim nên triệu chứng này rất nguy hiểm. Cậu một tay vòng ra sau ôm vai cô bé.. tay còn lại đặt lên ngực cô bé: "Khó thở? Từ từ thôi... hít vào.... thở ra.... chậm rãi thở nào... sao rồi? Em thấy đỡ hơn chưa??"-

Beng!- Hắn nhìn màn trước mắt chịu không nổi. Hắn buông cây muỗng inox xuống bàn rồi đứng lên đi thẳng ra xe.

"Gia Nhĩ!! Nhĩ!!!!"- Nghi Ân gọi theo nhưng hắn không thèm quay lại. Trực tiếp lên xe lái đi thẳng. Somi thè lưỡi hài lòng rồi ngã vào người Nghi Ân. Cậu thở dài.... 'Chắc chắn là Nhĩ đã giận mình rồi!- Cậu vỗ vỗ vai Somi..

_______

"Nhĩ! Anh không đến đón em sao?"- Nghi Ân hôm nay tan làm không thấy hắn đón nên gọi điện.

Hắn tuy có giận nhưng cũng không nỡ bỏ rơi bảo bối.. Chỉ là hắn thử xem cậu có gọi cho mình hay không..Hắn mỉa mai hỏi: "Có thể về rồi sao?"-

"Anh nói gì vậy chứ! Bình thường đúng 5h em tan làm rồi còn gì"-

"Cô ta cho em về sao??"- Hắn vẫn là nhớ tới Somi.. Hắn là ghen.. thấy cậu thân mật với cô gái khác nên hắn tức giận.

"Sao? À.. anh nói Somi. Anh ghen sao???"- Nghi Ân cười thút thít.

"Nói nhảm gì chứ? Đứng yên đó! Anh đến đón!"- Hắn nói xong liền cúp máy. Nghi Ân mỉm cười hài lòng. Hóa ra là chồng cậu biết ghen nha. Chứng tỏ là rất yêu cậu rồi còn gì. Nghi Ân thấy hôm nay là cực kì vui vẻ và hưng phấn.

_______ End Chap 37

Sau cơn mưa trời lại hường =)))))))))
Dạo này hai trẻ hường ghê chưa? =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top