Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[MarkSon]Modern Fairytale [Chap.22]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jackson bảo với Jin Young rằng anh có việc không đi cùng cậu được, chẳng qua cũng vì có ý đi gặp người.

Mà người thì xem chừng vẫn cứng đầu cứng cổ.

– Bớ đại thiếu gia, thiếu gia không định đi ăn trưa à? Đã hơn 1 giờ chiều rồi đó! – Jackson nhấc tập tài liệu Mark đang cầm trên tay lên rồi cất sang một bên – Bộ em không thấy đói sao? Tu luyện nghìn năm thành thần tiên rồi phải không?

– Anh lúc thì bảo tôi là yêu chủng, lúc thì bảo là thần tiên, vậy rốt cuộc trong mắt anh tôi là giống loài gì vậy? – Mark nghiêm mặt chống tay lên bàn nhìn Jackson.

– Em là yêu chủng, tu luyện thành thần tiên. Ngày mai gặp tôi sẽ được thăng chức lên làm người vũ trụ, ngày mốt nhìn thấy mặt tôi lập tức sẽ trở thành người thú, không chừng sau này tôi sẽ nâng cấp em lên thành siêu nhân cũng nên!

– Nói ba láp ba xàm! – Mark nhếch môi lườm Jackson.

– Đi ăn thôi nào, đừng đọc nữa. Mắt em không biết đói nhưng dạ dày của em thì biết đó. Vốn đã gầy như bông tăm rồi...

– Kệ tôi! Hic...

– Bướng. Bây giờ lại muốn bế ra tới nhà xe phải không?!

Mark nghe tới đó liền lập tức đứng bật dậy. Tên này quả thật rất biết cách ức hiếp người ta, bao nhiêu lần đi đâu cùng nhau là bấy nhiêu lần cậu bị bế lên đi thẳng ra xe mà không thể phản kháng gì được. Lần này lại đang ở công ty, ở đây có nhiều người như vậy nhất định không thể để tên này tùy ý manh động, lỡ may có biến thì nguy to!

Trong khi Mark dọn dẹp đống tài liệu trước mặt thì Jackson cứ tủm tỉm cười nhìn nét mặt ra chiều miễn cưỡng của Mark. Anh nhân lúc cậu xoay người tìm chiếc áo khoác ngoài liền từ phía sau vòng tay ôm ngang eo cậu khiến Mark giật mình vội gỡ tay anh ra.

– Đang ở công ty đó, không được làm bừa!

Jackson bật cười tựa cằm lên vai cậu:

– Vậy về nhà là làm bừa được phải không?

– Không có... Tôi đâu có nói như vậy – Mark cắn môi – Ở đâu cũng không được làm bừa hết!

– Vậy được! Không làm bừa thì làm bậy.

– Hở?!

Nhân lúc người được ôm đằng trước đang bất ngờ vì câu nói xanh rờn mà xoay đầu lại, thì tên đang ôm đằng sau nhanh chóng hôn cái chóc vào cái má trắng mịn, mềm mại của người đằng trước. Tất nhiên là do tức thời không kịp phản ứng trước hành động nhanh như cắt của tên mặt dày trơ trẽn, nên người được ôm đành lãnh đủ nụ hôn vậy thôi.

– Làm gì đấy?! – Mark quay mặt tránh né ánh nhìn của anh, bắt đầu cảm thấy sức nóng từ hai bên má.

– Không biết nữa, một loại phản xạ chăng? – Jackson mỉm cười vùi khuôn mặt vào mái tóc thơm mát của cậu, vòng tay vẫn giữ yên nguyên trạng bao lấy thân hình nhỏ đằng trước – Em vẫn giữ cách xưng hô và nói chuyện như vậy sao? Không thể nhẹ nhàng hơn một chút, ôn hòa hơn một chút à?

– Không – Mark trề môi đáp lại – Không thể ôn hòa nổi. Nhìn thấy là đã cảm nhận vạn tiễn xuyên gan rồi, ôn hòa thì quả thật có lỗi với lương tâm lắm!

– Thật là... Em cứ cứng đầu như vậy, địa vị sau này của tôi biết phải làm như thế nào?

– Địa vị sau này? Là sao? Không hiểu.

– Ý là, sau này bé Wang thứ nhất sẽ nghe lời em, bé Wang thứ hai rất có thể cũng sẽ nghe lời em, bé Wang thứ ba nguy cơ cao cũng sẽ nghe lời em, bé Wang lớn như tôi vạn nhất sẽ rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Huống gì từ nhỏ bà tôi đã nói bà muốn có tới bảy bé Wang nhỏ, vì người ta nói Lucky Seven. Như vậy có nghĩa nếu bé Wang út nghe lời em nữa thì tôi sẽ trở thành người có địa vị thấp kém nhất trong nhà chín người, em nói thử xem có đáng quan ngại không?

Mark lúc đầu vẫn chưa hiểu Jackson nói gì, cứ liên hồi đếm bên tai làm cậu chăm chú nghe theo không bỏ sót một từ, đến cuối cùng càng lúc càng lộ ra chân tướng thì đồng thời hai má càng đỏ ửng lên. Lúc anh chốt hạ câu cuối thì mặt cậu đã nóng bừng như lò lửa mất rồi. May mà anh ôm cậu từ đằng sau nên không thấy được khuôn mặt đỏ như gấc chín của người đằng trước, nếu không thì không biết chừng lại càng được thể nói lắm hơn mất thôi.

– Nói tầm bậy! Wang Jackson ai cùng nhà với anh?! – Mark bối rối gỡ tay anh ra rồi nhanh chóng chụp lấy chiếc áo khoác – Không phải nói đi ăn bây giờ sao? Đi nhanh đi tôi đói lắm rồi này!

Jackson bật cười:

– Nếu chỉ dùng mấy câu này mà dỗ được em đi ăn dễ dàng như thế, thì sau này ngày nào tôi cũng nói tầm bậy cho em nghe tới mập ra mới thôi!

Tên họ Wang này thật hết sức mặt dày! Mark thầm rủa anh không biết bao nhiêu lần, đôi mắt hình viên đạn bắn trực diện vào tên nham nhở kia nhưng xem chừng anh vẫn không hề có chút ý thức nào về cái sự nhây lầy của bản thân, vẫn tủm tỉm cười nhìn cậu lúc này vẫn còn đỏ mặt như gấc, đôi bàn tay trắng hồng cứ áp áp vào má, giống như là đang tản nhiệt cho khuôn mặt vậy!

———...———

– Em thật muốn ăn thứ này à?

– Tất nhiên rồi! Nơi này lại gần khu trung tâm thương mại của công ty, tí nữa ghé qua đó không phải rất tiện sao? Sao vậy, anh không ăn được cà ri Ấn Độ à?

– Tôi không ăn được đồ cay...

– Thật không? – Mark ngạc nhiên nhìn Jackson – Anh không ăn được đồ cay à?

– Ừ... Mỗi lần ăn đồ cay vào là toàn thân đổ mồ hôi như tắm vậy. Không kiểm soát nổi luôn... – Jackson nhìn đĩa cơm cà ri Ấn Độ đỏ rực mới vừa bày ra trước mặt, chưa ăn được miếng nào nhưng xem chừng đã muốn vã mồ hôi ra như tắm rồi.

– Nhưng mà... Anh đừng lo, cơm cà ri này không hề cay đâu.

Jackson mở to mắt nhìn người đối diện:

– Thật không? Cơm cà ri Ấn Độ mà không cay sao?

– Thật! Không hề cay nhé – Mark nhìn thẳng vào Jackson nói ra chiều chắc nịch – Nếu anh sợ cay thì tôi sẽ ăn trước cho anh xem. Tôi cũng không ăn được cay mà, nên nếu tôi ăn được thì anh chắc chắn cũng sẽ ăn được thôi.

Nói xong, liền tiện tay cho một muỗng vào miệng nhai nuốt ngon lành.

Cơm cà ri Ấn Độ lại có thể không cay hay sao? Jackson nhíu mày nhìn theo từng động tác của Mark, quả thật dáng vẻ ra chiều thưởng thức, chẳng có phản ứng nào là tỏ ra khó nuốt cả. Anh từ nhỏ đến lớn xưa nay không dám đụng vào món này vì vị cay xé lưỡi của nó, thế mà cậu lại có vẻ ăn ngon lành như vậy, có thể nào là không cay thật không?

– Sao thế? Anh ăn nói đao to búa lớn như vậy mà có mỗi đĩa cơm lại không ăn được sao? – Mark tinh quái nhìn Jackson cười tủm tỉm – Đã bảo là không cay mà.

– Thật không...? – Jackson nuốt khan nhướng mày nhìn người đối diện.

– Thật!

Cả đời không ăn nay lại có người kiểm chứng trước, thực ra cũng nên thử một lần. Jackson cầm muỗng ngang tầm mắt, mím môi ngập ngừng rồi đánh liều cho hết vào miệng.

Được ba giây yên ổn.

Sau ba giây liền thả ngay muỗng rơi cộp xuống bàn! Toàn bộ khuôn mặt chuyển sang màu đỏ chót, nước mắt ứa ra trông đến tội nghiệp làm Mark ngồi đối diện ôm bụng ngồi cười như được mùa.

– Em lừa tôi!!! – Jackson đau khổ vừa uống nước vừa lè lưỡi, liên tục lắc lắc đầu, cảm giác như khói sắp xì ra theo đường mang tai tới nơi rồi!

Mark ôm bụng cười nham nhở, vừa nói vừa liên tục uống từng ngụm nước lạnh đặt bên cạnh bàn:

– Ai bảo anh quen thói ăn hiếp người khác, lại nói ra điểm yếu của mình trước chi! Dễ tin người như vậy không bị lừa cũng uổng lắm!

Jackson bị cay đến hoa mắt chóng mặt, mồ hồi túa ra như tắm nhìn người đối diện đầy ai oán:

– Em được lắm Mark Tuan! Tai qua nạn khỏi nhất định không để em yên ổn mà! Dám lừa cả Jackson Wang này, gan to quá rồi! Em... A... Cay chết tôi rồi!!!

– Cay thật!!! Hic... – Mark uống cạn cốc nước bên cạnh rồi vỗ vỗ vào hai bên đầu – Ong hết cả lên rồi, lừa được người cũng kì công quá đi!

Vừa than là thế, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hết sức đau khổ của Jackson phía đối diện là Mark lại cười như được mùa! Hai tay vừa vỗ vỗ vì quá sức buồn cười rồi ôm lấy đầu vì cay quá, chốc chốc lại chụp lấy cốc nước uống liên hồi tạo thành cảnh tượng vô cùng hài hước. Chỉ tội cho nhân vật tên Jackson Wang, đổ mồ hồi nhễ nhại từ lúc bước ra khỏi nhà hàng Ấn Độ cho đến khi bước vào khu trung tâm thương mại, khuôn mặt đỏ bừng làm ai trông thấy cũng thắc mắc hỏi nhỏ xem anh có... nhậu xỉn hay không!!! Mỗi lần bị hỏi vậy thì y như rằng người được hỏi xây sẩm mặt mày còn người gầy ốm bên cạnh bụm miệng cười đến tít cả mắt, trông dáng điệu vô cùng thỏa mãn, ứa gan người còn lại vô cùng!

———...———

Buổi tối Seoul mùa chớm đông se se lạnh.

Chiếc Benz xám lao vút xuyên qua những tán cây đổ bóng xuống mặt đường, bên trong gồm hai người với hai trạng thái tâm lý hoàn toàn trái ngược nhau.

Mark từ lúc ngồi yên vị trong xe thì cứ chốc chốc lại cúi đầu tủm tỉm cười, tay đặt ngang miệng ngăn bản thân phát ra những tiếng khúc khích dễ làm cho người đang cầm lái kia bốc hỏa. Còn Jackson thì mím môi lâu lâu lại thở hắt ra một tiếng, dặn lòng mình đang đi trên đường phải kìm nén, kìm nén, kìm nén...

Lại cười.

– Mark.Tuan.Bộ.Em.Vui.Lắm.Hay.Sao.Hả? – Jackson gằn từng từ một.

– Vâng! – Mark không nhịn nổi liền bật ra câu trả lời rồi lại cười tít mắt.

Jackson nghe xong liền hít một hơi thật sâu rồi ấn mạnh chân ga:

– Được lắm, gan không phải loại vừa. Để xem tối nay tôi xử em như thế nào nhé!!!

Bị tăng tốc bất ngờ, Mark bật người ra đằng sau liền hốt hoảng nắm lấy đai an toàn vắt ngang người:

– Jackson, đây đâu phải hướng đi về Tuan Gia!

– Thì tôi có bảo sẽ đưa em về nhà đâu! – Jackson tỉnh rụi đáp.

Quả thật Jackson lái xe phi như bay về phía ngược lại, một chốc đã đi đến nhà mình. Xe vừa đỗ yên vị trong sân thì cũng là lúc Jackson thinh lặng bước ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại, khuôn mặt ra chiều nghiêm trọng đi vòng qua mui xe rồi mở cửa, chụp lấy cánh tay của Mark:

– Còn chưa muốn ra khỏi xe nữa hay sao?

– Không xuống... – Cậu nuốt khan.

– Lại cứng đầu. Lúc trước bảo lên xe một mực không lên, giờ bảo xuống xe cũng nhất định không xuống. Em định chống đối tôi đến cùng phải không?

– Không xuống... Nguy hiểm...

Jackson nở một nụ cười mỉm chi đen tối:

– Vậy em nghĩ ở trong xe thì an toàn? Được thôi! Em thích thì tôi chiều!

– Ý... Ý anh là sao...?

– Đang ngồi ghế trước xem ra không ổn, băng ghế sau có vẻ hợp lý hơn.

Nói xong liền lôi tuột Mark ra khỏi xe mặc kệ khuôn mặt cậu đi từ ngạc nhiên đến hốt hoảng vì bị đẩy vào băng ghế sau của chiếc Benz xám. Jackson chui vào trong xe rồi đóng sầm cửa lại, thuận tay ấn con người gầy mỏng đó nằm sụp xuống ghế, áp sát khuôn mặt không chừa một li:

– Em đừng hòng toàn thây với tôi, Mark Tuan!

– Toàn... thây? Jackson tôi chỉ đùa một chút thôi mà... Anh... định làm gì...?

– Làm gì có thể làm được. Em đoán xem? – Jackson cúi sát hơn nữa, đôi môi kề sát làn môi mềm mại của Mark, từng hơi thở nóng ấm bắt đầu tỏa khắp khuôn mặt cậu làm cậu bối rối dùng hai tay cố gắng đẩy người bên trên ra xa:

– Bớ... Wang Jackson anh không được làm bừa....

– ... Trên công ty thôi.

Anh cười nhẹ đáp lại rồi dùng toàn thân ấn Mark xuống băng ghế sau, đôi môi nhanh chóng cướp lấy chiếc lưỡi thanh ngọt của cậu rồi tùy ý đưa đẩy chơi đùa khiến người còn lại bối rối nắm chặt đôi bàn tay. Đôi môi mềm bị chiếm giữ từng chút từng chút một hé mở, đón nhận từng đợt âu yếm rồi ngập ngừng run rẩy đáp lại anh, nhanh chóng bị lưỡi anh vuốt ve quấn chặt và nuốt lấy ừng ực. Cứ thế vị ngọt từ đầu lưỡi lan tràn khắp thân mình, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng rõ hơn.

– Em cười đẹp lắm...

Anh thì thầm vào tai cậu rồi tiện thể đưa lưỡi đi lục soát hết cả vành tai làm cậu vô thức bật lên tiếng rên êm dịu trong cổ họng.

Từng ngón tay của người bên trên lướt nhẹ chạm vào làn da mềm mại, hư đốn lần mò từng tế bào của nạn nhân bên dưới và có xu hướng đi xuống nơi tuyệt mật của cơ thể con mồi. Bên trong xe không khí đã vốn không được thông thoáng, nay lại còn nóng hơn bởi tiếng thở càng ngày càng gấp gáp, tiếng hôn ướt át và những âm thanh rên rỉ kiều mị khiến người khác chẳng may nghe được sẽ lập tức đỏ mặt mà quay đi. Bàn tay anh mân mê xoay tròn nơi lạ lùng nhất của cơ thể cậu, khiến cậu nhíu mày nắm chặt lấy thành ghế. Còn gì dễ dàng hơn khi đặt con mồi đang trong tình trạng hoàn toàn bất lực dưới thân mình mà cấu xé?

Bên trong chiếc Benz xám, không gian khác hẳn so với phòng ngủ của anh, nên đối với việc bố trí sao cho hợp lý cũng là một kiểu kết quả lạ lùng.

Anh ôm trọn con mồi vào lòng, xoay lưng cậu đối diện với anh, bàn tay bao quát lấy cần cổ trắng ngần của người rồi mê dại cắn vào bờ vai mỏng.

Cứ thế, anh như một con sói đói mồi, ngoạm lấy từng thớ thịt của đối phương không chút khoan nhượng. Từ cổ rồi ngực, eo và đi xuống nữa, mỗi phần da trắng muốt hé lộ đều có dấu vết cắn xé của anh, mạnh bạo không chút nhân từ khiến con mồi bé nhỏ chỉ còn biết oằn mình lên chống đỡ từng đợt tấn công mạnh mẽ. Anh vẫn thế, gầm gừ và đói khát, xem ra dù không gian bên trong xe trông mấy rộng rãi, nhưng với anh mà nói có nhiều thứ mới mẻ và thú vị hơn cho chú sói bên trong anh rồi!

———...———

– A....

– Cậu vẫn còn đau à? – YuGyeom ngước nhìn Bam Bam trong khi bàn tay vẫn giữ lấy miếng băng gạc quấn lấy cánh tay của chú Rắn nhỏ. YuGyeom đang thay bông gạc cho Bam Bam, cậu để người đối diện ngồi yên vị trên giường còn bản thân nửa ngồi nửa quỳ trên nền nhà, cẩn thận từng động tác nhỏ để tránh người kia không cảm thấy bất kì một nỗi đau nhức nào.

– Hơi hơi thôi... Có lẽ cũng sắp lành rồi.

– Có lẽ vậy... Cũng đến lúc tôi nên đưa cậu về nhà rồi.

Bam Bam khẽ nhìn mái tóc rối của YuGyeom. Nhìn từ trên xuống, mái tóc màu nâu đỏ của người mặt lạnh kia tuy có hơi lộn xộn nhưng lại có tác dụng che dấu rất tốt đôi mắt với hàng mi rậm hơi rũ xuống, tuy thường ngày có vẻ băng lãnh nhưng thực chất khi cười trông rất hiền dịu. Bam Bam vô thức đưa bàn tay vuốt lên mái tóc mềm ấy khiến YuGyeom đang thay băng y tế thì bất giác khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

– Sau này nên cẩn thận một chút, đừng đi vào chỗ tối không người như vậy nữa.

– Tôi biết rồi...

– Cũng nên đi cùng bạn bè đồng nghiệp, không nên đi một mình.

– Tôi biết rồi...

– Nếu có đi một mình thì nhất định phải đem theo thứ phòng thân.

– Tôi biết rồi...

– Nhắc lại xem nào?

– Không được đi vào chỗ tối, không được đi một mình, đem theo cậu...

YuGyeom khẽ nhấc đôi hàng mi rậm, ánh mắt vẫn nhìn vào vết thương trên cánh tay Bam Bam:

– Đem theo tôi?

– Không phải thân thủ của cậu rất cừ hay sao? Nếu có thể đem theo cậu thì chẳng cần bất cứ một thứ phòng thân nào cả! – Bam Bam cười nhẹ, ngón tay mân mê những lọn tóc nhỏ trên mái đầu của người trước mặt.

– Không phải lúc nào tôi cũng tình c cứu được cậu đâu!

– Không sao – Bam Bam vẫn giữ nụ cười trên môi – Tôi tin rằng chúng ta rất có duyên để tình cờ gặp được nhau.

YuGyeom bất ngờ chụp lấy cánh tay của Bam Bam:

– Anh không đùa đâu! Sẽ có lúc anh không thể bảo vệ em được dù muốn hay là không, em có biết không?

Bất ngờ trước thái độ nóng giận nhanh chóng của YuGyeom, cộng thêm cách xưng hô đột ngột thay đổi khiến Bam Bam ngẩn người ra một lúc. Cậu khẽ hạ cánh tay đang bị YuGyeom nắm lấy xuống rồi đưa cánh tay khác lên vuốt nhẹ hàng lông mày rậm của người đối diện:

– Em tin rằng có nhiều thứ anh muốn nhưng không thể làm được. Nhưng em cũng tin rằng có nhiều thứ anh dù biết không làm được nhưng vẫn bất chấp tất cả để thực hiện nó.

– Em hiểu anh được mấy phần mà tự đắc như vậy? – YuGyeom nheo mắt gằn từng chữ.

– Em không hiểu. Không hiểu gì hết. Em chỉ thấy anh có một đứa con gái... Và...

– Và...?

– Một thứ gọi là nhà. Trong ngôi nhà đó, ngay từ lúc anh cõng em về với làn hơi thoi thóp, thì anh cũng cho phép em bước vào thứ được gọi là nhà đó rồi.

YuGyeom lặng im nhìn Bam Bam.

– Anh có muốn bảo vệ ngôi nhà của mình không?

– Anh muốn. Nhưng nếu em ở đây, thì anh sẽ không thể bảo vệ em được.

– Em không hiểu....

– Bam Bam à, em không biết em đang ở cùng ai đâu! – YuGyeom đứng dậy, kéo theo cả bàn tay của người đối diện – Vậy nên em hãy đi đi, đi thật nhanh và đừng bao giờ để anh nhìn thấy em một lần nữa, như vậy mới an toàn em hiểu không?!

– Không!

Câu trả lời dứt khoát của Bam Bam làm YuGyeom thoáng giật mình.

– Cái gì...?

– Em không đi đâu cả, cho đến khi mọi chuyện kết thúc!

– Kết thúc? Là khi nào? Mỗi giây trôi qua mối nguy hiểm lại càng gần hơn, anh và em, cả hai sẽ càng khó bảo toàn mạng sống hơn đó em biết không??

– Em mặc kệ, em chỉ biết là nếu em cứ để mặc anh như thế, trước sau gì anh cũng sẽ lao đầu vào những chuyện rắc rối khác! Lần trước anh suýt giết người đó, nhớ không?

– Vậy đấy, vậy em nói anh nghe xem nào, thanh tra cảnh sát trẻ nhất Seoul, em định làm gì anh?

– YuGyeom khoát tay trước ngực, nở một nụ cười nửa miệng trên môi.

Bam Bam chầm chậm bước tới gần YuGyeom, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương:

– Chỉ cần em ở bên cạnh anh, chắc chắn anh sẽ không thể làm gì được.

Nụ cười dần tắt trên môi YuGyeom. Cậu đanh mặt:

– Làm sao em dám quả quyết như thế chứ?!

– Vì anh, Gấu con, của em.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top