Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Markson] Modern Fairytale [Chap.24]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời nặng trĩu hơn bình thường.

Ánh sáng buổi sớm le lói lách qua tấm màn cửa, lóng lánh nhảy nhót trên hàng mi của YuGyeom. Cậu khẽ chớp đôi mắt vẫn còn đang vương vấn giấc mơ lộn xộn đêm hôm qua. Lại chút kí ức vụn vặt thời thơ bé, vài khuôn mặt quen thuộc, những câu nói không rõ chủ từ...

YuGyeom khẽ hôn lên vầng trán của Bam Bam, lúc này đang nằm gọn trong lòng cậu, yên lặng thở theo nhịp đều đều. Em ấy dường như vẫn còn đang ngủ. YuGyeom vươn vai mò mẫm lên phía đầu giường, lôi ra một chiếc đồng hồ quả quýt nhỏ. Đó là chiếc đồng hồ cậu lấy được từ Young Jae.

– Vẫn còn sớm – YuGyeom nghĩ thầm.

Cậu khẽ nhấc cánh tay vẫn còn bị thương của Bam Bam ra khỏi eo mình rồi nhẹ nhàng từng chút một bước xuống giường, với tay túm lấy từng mảnh quần áo nằm vương vãi dưới sàn nhà và nhanh chóng thay đồ. Bam Bam khẽ cựa mình, chớp chớp mắt.

– Ngủ thêm một chút nữa đi, nhóc con – YuGyeom vuốt nhẹ lên chiếc mũi cao của Bam Bam.

– Anh lại đi đâu à?

– Ừ... Anh đã nói rồi đấy...

– Em cũng đã nói với anh rồi. Em sẽ bám theo anh tới cùng.

– Em luôn nói thế – YuGyeom mỉm cười rồi hôn nhẹ lên trán cậu – Vậy thì cứ bám theo anh xuống nhà bếp nhé, tới lúc để ăn sáng rồi đấy!

YuGyeom khẽ mở cửa phòng ngủ và giật bắn mình. Bam Bam đi theo đằng sau không kịp đề phòng liền va vào lưng của người trước mặt. Cậu ló ánh mắt ra từ bờ vai to lớn của YuGyeom và cũng giật mình không kém.

– Coco?!!! Con đứng đó từ hồi nào thế???

Con bé đứng nghiêm mặt trước cửa phòng ngủ của bố, hai tay ôm lấy búp bê trước ngực rồi hồn nhiên trả lời:

– Con không biết!

– Không biết? Vậy con ngủ dậy lâu chưa? – YuGyeom ngạc nhiên nhìn con gái.

– Con không có ngủ. Con đứng đây suốt.

– Con...không ngủ...mà... đứng đây suốt á??? – Bam Bam lắp bắp sau lưng YuGyeom, mặt từ từ đỏ lên như tôm luộc.

– Vâng! – Con bé ngơ ngác trả lời.

Thánh ơi...

YuGyeom đến trước mặt con bé rồi bế xốc cục cưng lên:

– Đừng có xạo bố! Hôm qua bố đọc truyện cho con ngủ rồi mới ra khỏi phòng con cơ mà!

– Thế ạ? Hihi!!! – Con bé được bố bế lên thì tít hết cả mắt, khoái chí cười lanh lảnh, bỏ lại khuôn mặt hú hồn của Bam Bam ở đằng sau. Cả gia đình nho nhỏ có ba người đó không biết từ khi nào đã tràn đầy nụ cười như thế, không hề ảm đạm, lạnh lẽo như trước đây đã từng.

Hoặc sẽ.

Có lẽ, trước khi xảy ra những biến cố lớn, con người ta thường được đặc ân chọn cho mình hạnh phúc cuối cùng.

———...———

Jackson đến công ty với một chiếc cốc giấy đầy cà phê đen đặc. Anh hớp vội một ngụm nhỏ rồi nhanh chóng tiến vào phòng làm việc, hôm nay là cuối tháng và có nhiều thứ cần giải quyết hơn bình thường.

Ghé qua phòng làm việc của Mark, nhưng không có cậu ở đó.

Anh vẫn muốn tìm cho ra bí mặt nằm trong căn hầm của khu nghiên cứu nhà họ Tuan, vì anh có cảm giác nơi đó chứa đựng câu trả lời cho 5 năm đau khổ dằn vặt mà anh đã chịu đựng. Tất nhiên chuyện này không hề dễ dàng, nhưng phải cố gắng tiếp cận cho bằng được! Mark và Nghi Ân, Nghi Ân và Mark, nhất định có liên quan đến nhau!

Jackson đặt cốc cà phê lên bàn làm việc của Mark rồi tiến đến bên cửa sổ, vén bức màn mỏng ra và phóng ánh mắt xuống khuôn viên bao quanh tòa nhà. Anh bỗng giật mình, bên dưới Mark đang đứng đối diện với Jae Bum. Hai người họ đang đứng rất gần nhau, mặt đối mặt nói điều gì đó. Jackson nhíu mày nhìn cho rõ hơn và bỗng nhiên khóe mắt giật giật, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm cứng ngắc.

Bên dưới, Jae Bum kéo Mark lại gần mình hơn và đặt lên trán cậu một nụ hôn. Kì lạ là Mark không hề phản ứng gì cả, một chút phản kháng cũng không có! Cậu đón nhận nụ hôn từ Jae Bum một cách thụ động và lặng yên đi theo hắn tiến vào tòa nhà. Chỉ có Jackson là người khó chịu duy nhất trong cái tình huống chỉ ba người biết này.

Mark lặng lẽ tiến vào phòng làm việc, cậu khựng lại khi thấy Jackson đang đứng ở đó, khuôn mặt không hề dễ chịu một chút nào.

– Anh vào phòng làm việc của tôi mà chưa được phép đấy!

– Em cũng chưa được phép của tôi...

– ...Phép... gì?

– Hôn! – Jackson bất chợt nắm lấy một bên cổ của Mark – Tôi chưa từng nói là tôi ghét em ở gần Im Jae Bum sao? Em đứng gần hắn như vậy, lại còn để hắn tùy tiện đặt môi lên trán mình nữa. Tôi không hề thấy dễ chịu một chút nào đâu!

– Tùy anh – Mark đáp gọn lỏn, gạt tay của anh ra khỏi cổ mình.

Khuôn mặt cực kì lãnh đạm và bất cần của cậu làm Jackson ngạc nhiên tột độ:

– Em làm sao vậy, Mark?

– Không sao cả!

– Nói dối! Em không phải như vậy!

– Anh hiểu tôi được mấy phần mà dám khẳng định chắc nịch như thế?

– Mười phần! – Jackson nhìn đăm đăm vào đôi mắt người đối diện.

Mark cười nhẹ:

– Hoang đường.

Cậu lững thững bước đến bàn làm việc rồi dợm người định ngồi xuống thì anh đột nhiên chụp lấy bàn tay cậu, đôi lông mày nhíu lại như không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra:

– Có chuyện gì, đúng không? Vừa mới mấy ngày trước em vẫn còn ở bên cạnh tôi, chúng ta vẫn đi ăn với nhau, vẫn ở cùng nhau. Em còn cười rất tươi nữa, không hề giống như bây giờ. Hoàn toàn không giống... Nhất định là có chuyện gì đúng không? Hay Jae Bum đã gây áp lực gì cho em rồi?

– Hoàn toàn không có. Anh ấy chẳng làm gì cả, thậm chí ngược lại... Mà chúng tôi cũng sắp phải chuẩn bị một số thứ rồi... Anh đừng đến đây nữa, đừng tìm tôi nữa, chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau đâu.

– Chuẩn bị một số thứ...? Ý em là sao?

Mark nuốt khan trong cổ họng, ánh mắt lẩn tránh như thể mò tìm nơi tối tăm nào đó mà ẩn náu đi cả thân mình nhỏ bé của cậu. Cậu mấp máy làn môi khô khốc:

– Chúng tôi sẽ đi Mỹ.

– Đi Mỹ? Làm gì sao? Không phải chúng ta đã đàm phán xong xuôi với đối tác bên đó rồi ư?

– Đó không phải là chuyện công việc...

– Hở? – Jackson ngơ ngác đáp lại – Không phải là chuyện công việc? Vậy em và Im Jae Bum cùng nhau sang đó làm gì?

Mark buông lơi cánh tay như thể không còn giữ được một tí sức lực nào, cậu không mím môi, không bấu lấy bàn tay nhau, không nhức đầu dai dẳng như mọi lần. Tất cả đều trống rỗng. Sự im lặng đặc quánh vây lấy hai con người đứng đối diện, đánh vào tâm trí của những kẻ ngu xuẩn lao đầu vào cuộc chơi như thể đang cười nhạo sự ngây dại đến tột cùng của con người.

– Mark...? – Jackson thoáng chốc cảm thấy hơi nóng rát trong cổ họng – Em... cùng Im Jae Bum... sang Mỹ... làm gì?

– ...Kết hôn...

– Nói dối!!! – Jackson hét lên không kiểm soát, bàn tay chụp lấy đôi vai gầy nhỏ của người đối diện vô thức rung lắc rất mạnh – Em nói dối!!! Kết hôn? Sao lại kết hôn? Em và hắn... Không thể! Em đâu có tình cảm với hắn! Mark! Chuyện gì đang xảy ra với em vậy? Nói cho tôi biết đi, Mark!

Cậu vô hồn nhìn anh, đôi mắt trống rỗng giờ đây đã không còn tránh né ánh nhìn của người đối diện mà nhìn trực diện vào anh, nhưng lạ thay đó chỉ là thứ ánh mắt lạnh lùng cứng đờ như một chú búp bê bằng gỗ. Cậu từ từ gạt nhẹ bàn tay của anh trên vai mình rồi thều thào:

– Anh, có phải đã nhầm lẫn gì không?

– Nhầm lẫn? – Jackson không giấu nổi vẻ hoang mang.

– Anh cho rằng, tôi là gì của anh? Tôi đi cùng ai cũng phải cần sự cho phép của anh? Hay anh nghĩ rằng lời nói và ý muốn của mình thực sự có ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi?

– Mark, em đang nói cái gì thế...?

– Anh là ai chứ? Là trưởng phòng của một bộ phận nhỏ trong công ty, từ nơi nào trôi dạt về Seoul tôi cũng không biết. Cái lý do chính đáng nào cho phép anh đến gần tôi? Vào phòng làm việc của tôi? Đụng vào người tôi? Tôi chưa từng nói với anh rằng tôi không cảm thấy thoải mái khi phải nói chuyện lâu với người không cùng địa vị xã hội hay sao? – Mark nói từ từ, chậm rãi nhả từng chút một, không quá nhanh hay quá chậm, đủ để từng chữ cứa lấy những vết thương nhỏ nhưng quá sắc bén vào tâm can của người đứng đối diện.

Jackson trân trân nhìn Mark, đôi mắt mờ đục vì không thể hiểu nổi những điều mà cậu vừa nói.

Mark nuốt khan.

– Anh đã từng nói yêu tôi, nhưng tôi chưa bao giờ có câu trả lời cho điều đó... Jackson, anh rất tốt... nhưng tiếc rằng từ ban đầu tôi đã đi cùng Jae Bum. Anh cho rằng tôi im lặng là vì tôi chấp thuận những gì anh nói ư? Thật sự không phải, chỉ là tôi không biết phải từ chối anh như thế nào. Thực sự quá cố chấp. Từ ban đầu cũng vì tôi giống người bạn của anh mà anh tiếp cận tôi....

– Mark, anh đã nói với em...

– Thì sao chứ? Rồi chuyện đó cũng chỉ là một phần... Anh, anh đến từ đâu? Anh có thể đem đến cho tôi những thứ mà anh ấy có thể đem đến? Anh đã từng bên cạnh tôi đủ lâu như anh ấy? Hay thậm chí, anh cũng sẽ không bao giờ có cuộc sống như gia đình của tôi... Anh, chỉ có kẻ khờ dại mới yêu anh...

Jackson chợt cúi mặt xuống rồi mỉm cười.

– Không phải em...

– Jackson Wang, tôi chưa từng nói tôi yêu anh. Tất cả mọi thứ chỉ là ngộ nhận, hoặc giả... đó là sự hiểu lầm của cả hai chúng ta... Là hiểu lầm...

– Không phải em....

– Jackson Wang! – Mark la lên, đôi bàn tay run rẩy vô thức nắm lấy gấu áo, cả thân hình tựa hồ như không thể đứng vững thêm được nữa, đôi môi khô khốc mấp máy như định nói thêm điều gì đó... Nhưng lại im lặng. Sự im lặng thật đáng sợ. Nó bao trùm cả hai con người cô đơn cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vũng bùn mà họ vốn dĩ cố tình sa lầy vào trong đó. Lặng lẽ nuốt chửng, lặng lẽ nhấn chìm.

Jackson vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi. Trong ánh nắng nhàn nhạt buổi sớm, mọi thứ tưởng như đang dần được sưởi ấm khỏi cái không khí lạnh lẽo nhưng hóa ra chỉ là màn đánh lừa ngoạn mục của tạo hóa để dọn đường cho những thứ gay gắt đến bỏng rát theo sau. Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt hàm chứa điều gì đó, anh cũng không biết được, nhưng chắc chắn là cậu biết. Vì cậu đối diện anh, nhìn vào mắt anh...

– Thật sự không phải em...

Em đang cố gắng nói điều gì vậy, Mark?

Nếu em thật sự muốn tôi rời đi, thì tôi sẽ không hề do dự mà bước xa khỏi em một ngàn bước ngay bây giờ.

Nhưng đôi mắt đỏ au đó, tôi biết em không hề muốn điều đó xảy ra, cớ sao em vẫn xua đuổi tôi?

Em luôn xua đuổi tôi. Trước nay đều như thế.

Em nói đúng, em chưa từng nói yêu tôi,

Nhưng tôi biết rằng mình chưa từng suy diễn

Mà nếu có suy diễn, thì bây giờ tôi cũng sẽ tiếp tục huyễn hoặc bản thân mình như thế, cố chấp nói rằng người trước mặt tôi bây giờ...

...Thật sự không phải em...

Anh nhìn cậu mỉm cười, quay lưng bước đi về phía cánh cửa.

Còn lại một mình Mark trong căn phòng rộng. Cậu đang nghĩ gì? Cậu không biết. Mọi thứ xung quanh chỉ đơn giản là nhòe đi một chút, mờ hơn một chút, khó nắm bắt hơn một chút nữa. Chẳng có thứ chất lỏng trong suốt nào tuôn ra từ khóe mắt của con trai nhà họ Tuan, chỉ có điều vị mặn chát vẫn còn ứ nghẹn trong cổ họng, gay gắt bóp nghẹt từng hơi thở vốn đã khó nhọc của cậu.

Này Mark Tuan, mày vừa nói gì vậy?

Nếu thật sự chỉ có kẻ khờ dại mới yêu anh.

Và dù đã biết rằng yêu anh là khờ dại,

Vậy mà vẫn cố chấp biến mình thành kẻ ngốc, dứt khoát vì người mà chấp nhận tất cả, chỉ để hình ảnh cuối cùng của ta trong người là hình ảnh trọn vẹn nhất, cho dù từ nay về sau mãi mãi không thể thuộc về nơi mình tình nguyện trở thành kẻ khờ dại, ôm lấy bí mật trong đau đớn đến vãn hồi.

Nhưng mà, có thể làm khác được chăng?

Bây giờ anh buồn khổ, mai này anh sẽ quên. Còn ta chỉ một khắc khờ dại, ôm mối ngây ngô đến trọn đời.

Ừ thì làm gì có cái quyền hối hận đâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top