Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Markson] Modern Fairytale [Chap.27]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jackson, tôi cần anh giúp tôi việc này"

———...———

Jackson đỗ chiếc Benz xám dưới tầng hầm của một lounge bar lớn của trung tâm thành phố. Anh nhanh chóng di chuyển lên phía trên, lách người qua từng mảng tường xanh đỏ trong một không gian ngập tràn tiếng nhạc xập xình, những ly vang thơm lừng từ thành phố Sondrio miền Bắc nước Ý và cả những hàng ghế trạm trổ tinh xảo hẳn phải rất tốn công.

– Em đến sớm hơn anh nghĩ đấy! – Jackson thả chiếc áo măng tô dáng dài màu xám tro xuống mặt ghế.

– Trông em giống người hay đi trễ lắm à?

– Lúc trước thì tất nhiên là ngược lại, nhưng bây giờ vì em đã chịu đi chậm hơn nên... Biết đâu đấy! – Jackson ngoẻn miệng cười.

– Em bị bất ngờ vì cuộc hẹn hôm nay đấy! – Jin Young bĩu môi – Dạo này anh cứ bỏ lơ mấy cuộc điện thoại của em nên em nghĩ là anh đã quên luôn em rồi cơ!

– A không đâu, em biết dạo này công ty có rất nhiều việc mà.

– Chứ không phải vì Mark sao? – Jin Young cười mỉm.

Jackson hơi giật mình vì Jin Young đột nhiên nhắc tới Mark, ít nhất cũng là sớm hơn so với anh nghĩ.

– Hm... Sao lại vì em ấy chứ?!

– Biết đâu đấy. Em thấy rằng anh hay hỏi về cậu ấy mà. Với cả nghe mọi người trong công ty bảo rằng anh và cậu ấy rất hay đi cùng nhau.

– Anh không biết Jimin đã nhanh nhảu kể cái gì với em, nhưng mà không đến mức ấy đâu – Jackson mỉm cười trong khi bồi bàn đã kịp dọn lên 1 li cocktail Negroni thượng hạng – Em biết đấy, Mark...

– Em nghĩ là em đoán được cậu ấy và anh họ em đến Mỹ để làm gì vào dịp Giáng Sinh đấy!

– Em thân với Mark từ nhỏ nhỉ? – Jackson ngả người vào thành ghế, chuyển hẳn chủ đề nói chuyện về hướng thiếu gia nhà họ Tuan.

– Vâng, cho tới khi em 15 tuổi, bố mẹ em tống em sang Anh và sau này là Mỹ, và một số nước châu Âu khác nếu tính luôn cả những lần em lấy học phí mua vé máy bay đi chơi ở nước ngoài!

Jackson bật cười:

– Em thú vị thật đấy!

– Giờ anh mới biết điều đó sao? – Jin Young nheo mắt lườm Jackson.

– Ý anh không phải thế. Chậc, đừng nhìn anh như vậy, nhóc con! – Jackson vừa nói vừa lấy tay xoa nhẹ vào đầu Jin Young.

– Anh lại thế! – Cậu gạt tay anh ra nhanh chóng – Em đã bảo em không phải em trai anh rồi mà!

– Thế em không coi anh là anh trai sao? – Jackson ngạc nhiên hỏi.

– Hứ! – Jin Young không trả lời mà chỉ khịt mũi – Anh chỉ được có vậy thôi!

– Mà ta nói tới đâu rồi nhỉ... À, việc em thân với Mark... Tới năm 15 tuổi nhỉ. Anh nghe rằng em ấy bị thương, và quên sạch những kí ức có trước đó. Có một bác sĩ đã ở cùng với gia đình em ấy từ đó đến nay đấy, chắc em cũng biết bác sĩ Choi nhỉ?

– Em có nghe nói.... Em chưa gặp. Thậm chí em chẳng nhớ nỗi tên anh ta. Tên vị bác sĩ ấy là gì nhỉ? Chậc...

– Choi Young Jae – Jackson tiếp lời – Trước đây em từng nói về khu nghiên cứu nhà họ Tuan với anh mà, vậy mà không nhớ nỗi tên vị bác sĩ đó sao?

Jin Young vớ lấy li cocktail ở trên bàn:

– Khu nghiên cứu đó có từ lâu rồi mà anh, trước cả khi em đi nước ngoài nữa.

– Vậy sao...

– Vâng, ngoài cái đó ra thì em chẳng biết gì về công việc của bố cậu ấy hay bác sĩ này nọ cả. Cậu ấy thậm chí còn chẳng theo nghiệp của bố mình. Cậu ấy thích kinh doanh như mẹ hơn, từ nhỏ cậu ấy bám mẹ suốt, giờ thì bám lấy anh họ em.

– À Im Jae Bum... – Jackson lẩm bẩm.

Jin Young mỉm cười:

– Đám cưới vào mùa đông chắc đẹp lắm, anh nhỉ?!

Vừa nghe đến từ "đám cưới", bất giác máu trong người Jackson ngừng chuyển động.

Jin Young chuyển hướng quá nhanh làm anh chưa kịp định hình, chỉ còn đọng lại 2 từ "đám cưới". Phải rồi, đám cưới vào mùa Giáng Sinh sẽ được đắm mình trong những bông tuyết tinh khiết, ánh đèn lấp ló nhấp nháy từ dãy phố này qua con phố nọ, sẽ được nghe từ xa vọng lại tiếng chuông nhà thờ trầm tĩnh và âm vang. Mùa Giáng Sinh tuy lạnh lẽo, nhưng lại càng khiến tâm hồn muốn tìm một nơi ấm áp để nương tựa, và không gì tuyệt hơn là trong những phím đàn thánh thót của chiếc dương cầm cổ, một đôi tình nhân say tình chìm trong mắt nhau đong đưa theo nhịp nhạc, hòa mình vào diệu vũ nhẹ nhàng. Và cuối cùng, phải rồi, nụ hôn dưới nhành cây tầm gửi, thứ phước lành mà Chúa hứa ban cho những ai yêu say đắm vào mùa đông sẽ được hạnh phúc mãi mãi.

Đám cưới, vào Giáng Sinh, có màu tuyết, có món quà trong đôi vớ, có ngôi sao trên đỉnh thông xanh mướt, có lời chúc phúc bởi các Thiên Thần...

– Anh...?

– Hở? – Jackson thoáng giật mình.

– Anh đang nghĩ gì à? Tự nhiên lại thần người ra...

– À không... – Jackson mỉm cười nhàn nhạt – Ta đang nói tới đâu rồi nhỉ... À, chuyện đi Mỹ của Mark và Jae Bum. Có lẽ sẽ vui lắm...

– Cậu ấy chẳng nói gì với em cả – Jin Young bĩu môi – Ngay cả ngày tổ chức hôn lễ cũng không có!

– Có lẽ là ngày mai...

– Hở? – Lần này đến lượt Jin Young giật mình – Ngày mai? Không phải ư? Sao lại sớm đến mức đó được?

– Ừ... Anh tưởng họ sẽ chuẩn bị trước rồi mới sang Mỹ... Nhưng có vẻ là ngày mai họ sẽ sang đó và tiến hành luôn.

– Bất ngờ thật đấy... – Jin Young chép miệng.

– Em sẽ đến chứ...? Đám cưới...

– À, chắc chắn rồi. Nếu họ có ý định mời em! – Jin Young cười phá lên – Thực ra anh họ em luôn cho rằng em là một thằng nhóc lấc cấc nhà không có gì ngoài đống tiền ba đời để lại, nên anh ấy chẳng có ý định đối xử với em như một thằng em họ thân tình chính hiệu đâu!

– Không phải chứ! – Jackson nhấc li cocktail Negroni thơm lựng lên – Vậy là chúng ta có vẻ cùng một chiến tuyến đấy, vì anh họ em và anh đã từng xém chút tẩn nhau một lần rồi!

– A ha!!! – Jin Young giơ li cocktail lên cao – Cạn li vì Im Tổng đáng mến của chúng ta nào!!!

Những câu chuyện sau đó, không đầu không đuôi chốc chốc đã khiến Jackson cảm thấy không nên để Jin Young uống thêm chất cồn vào người nữa nên nhanh chóng dìu cậu vào một chiếc taxi đậu gần đó. Anh cũng đã uống không ít, nhưng tất nhiên vẫn còn đủ tỉnh táo để tự mình lái xe về nhà mà không phải sợ máy đo nồng độ cồn của cánh cảnh sát giao thông.

Quay trở về hầm đỗ xe, đóng sập cửa lại và quăng chiếc áo khoác vào băng ghế phía sau.

– Đáng lẽ tôi nên cài nó vào túi quần anh chứ không phải vào túi áo khoác như vậy mới phải! Anh ném nó không dưới hai lần đâu nhỉ?!

– Ngài thanh tra nghe tốt chứ? – Jackson quay nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh. Bam Bam đã yên vị ở đó từ khá lâu. Cậu với người ra băng ghế sau và nhẹ nhàng lôi ra một chiếc máy ghi âm rất nhỏ từ túi áo của Jackson, đủ để những người tinh ý nhất cũng khó có thể phát hiện ra.

– Không sót một chữ nào!

– Đồ của cảnh sát quả nhiên không thể đùa được.

– Một cựu CIA đã tặng nó nhân ngày sinh nhật của tôi đấy, anh Wang. Dù sao thì, rất cám ơn anh đã giúp tôi ngày hôm nay.

Jackson mỉm cười:

– Ngài thanh tra, ngài biết rằng thông tin của tôi không đổi lại lời cám ơn của ngài mà!

– Vâng – Bam Bam đặt tay lên chốt mở cửa – Tôi chỉ có điều này, YuGyeom trước khi chết đã nói rằng, anh ấy biết phương thức giáo sư Raymond đánh tráo Mark, tức là con trai của ông ta.

– Đánh tráo? – Jackson ngạc nhiên tột độ.

– Đúng chính xác là từ đó... Tôi không chắc điều đó có giúp ích cho anh không, anh Wang, nhưng thực lòng tôi cũng không biết gì hơn. Cám ơn anh vì hôm nay. Chào anh.

Viên thanh tra lẳng lặng bước ra khỏi xe và tiến về phía cửa hầm đỗ xe, chỉ còn một mình Jackson ngồi thừ người bất động. Đánh tráo? Là đánh tráo Mark? Nếu là đánh tráo thì tráo với ai? Phải có một người nào đó giống Mark mới đánh tráo được!!!

Anh nắm chặt lấy vô lăng.

Đánh tráo.

Mark mất trí nhớ. Muốn tráo không khó.

Nhưng em ấy bảo rằng, em ấy có chút nhớ ra mẹ mình.

Vậy thì làm sao đánh tráo được???

Jackson nhíu chặt đôi lông mày lại với nhau rồi nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe Benz xám lao vút ra khỏi hầm rồi chạy vụt qua viên thanh tra trẻ, lúc này đang đi chậm rãi bên vệ đường, bàn tay không ngừng đóng mở nắp của chiếc đồng hồ quả quýt kiểu cổ tinh xảo có một không hai.

———...———

Buổi sáng, cả Mark và Jae bum đều không đến công ty.

Có vẻ như hôm nay Jackson cũng đang bận tâm đến một chuyện gì đó khá đặc biệt. Anh hớp vội ly cà phê trên bàn làm việc và khẽ mở ngăn khéo ngay bên dưới, nơi đựng đôi găng tay bằng da màu nâu sậm vẫn chưa có dịp được chủ nhân sử dụng lần nào.

Điện thoại trên mặt bàn khẽ rung lên.

– Jackson, hắn đến rồi!

———...———

Một chiếc Audi A8 màu trắng lăn bánh ra khỏi con hẻm nhà họ Tuan. Chiếc xe mang biển hiệu thuộc quyền sở hữu của Im Jae Bum, có vẻ như vừa ghé qua Tuan Gia để đón người. Trong màn tuyết khá dày, chiếc xe cẩn thận lặn bánh hòa mình vào dòng đường lớn, hướng về phía sân bay. Chính là hôm nay, ngày mà Jackson đã nói Mark và Jae Bum sẽ cùng sang Mỹ.

Có một chiếc xe đen khác cẩn thận từng chút một bám theo chiếc Audi của thiếu gia nhà họ Im. Chiếc xe này vốn đã đi theo chiếc xe màu trắng kia khá lâu trước đó, nay lại đi sau nó với một khoảng cách rất an toàn, đủ để bám theo chiếc Audi của Im thiếu gia mà không làm người ngồi trong xe đằng trước mảy may nghi ngờ.

Đường phố Seoul lúc này tuyết phủ một lớp không quá dày, nhưng cũng đủ làm cho các phương tiện phải di chuyển hết sức cẩn thận. Đường trơn trượt và lòng đường lúc nào cũng ươn ướt, cộng thêm những bông tuyết bị gió thổi bay rơi loạn xạ như trêu ngươi những tay lái cự phách trên đường. Cảnh vật nhờ nhợ vì lúc này cũng đã nhá nhem tối.

Đang di chuyển bình thường trên đường thì đột nhiên chiếc Audi A8 rẽ sang hướng phải rồi chạy thẳng một mạch sang phía cung đường khác, vắng vẻ hơn và xa hơn so với đường chính đã đi lúc đầu để đến sân bay. Có vẻ như tài xế đã bắt đầu phát hiện ra một kẻ bám đuôi dai nhách như chú đỉa tới giờ đói bụng, bám theo họ từ căn hộ của tập đoàn nhà họ Im tới con hẻm nhà họ Tuan và sắp tới nữa có lẽ là sân bay Incheon, nơi mà Mark và Jae Bum sẽ lên đường sang Mỹ. Chiếc xe màu trắng lướt nhanh hơn trong lớp tuyết càng ngày càng dày, khiến cho chiếc xe đằng sau buộc lòng phải lái tăng tốc để không mất dấu kẻ mà nó đang theo dõi.

Cung đường ven sông. Tại sao lại rẽ qua hướng này? Đây không phải là hướng đến sân bay, hoặc khả dĩ quá rắc rối và vòng vèo để đến đó.

Chỉ có kẻ nắm chặt vô lăng là biết được mình đang làm gì.

Jackson nhấn chân ga mạnh hơn. Chiếc Audi A8 bắt đầu lăn bánh nhanh hơn như muốn xé ngang lớp không khí trước mặt, tiếng gầm gừ của chiếc xe màu trắng quả thật làm nó giống như một con gấu bắc cực phi nước đại giữa những bông tuyết rơi lã tả từ trên cao.

Người ngồi trong chiếc Audi A8 màu trắng, không phải là Jae Bum hay Mark, mà là Jackson.

Anh mang đôi găng tay da màu sậm, thứ chưa từng được sử dụng bao giờ, để lái chiếc xe mang biển số giả nhà họ Im. Đằng sau kẻ bám đuôi bí ẩn vẫn cứ dai nhách bám đuổi không ngừng, và hẳn là mọi chuyện sẽ không là một bữa tiệc vui nếu chiếc xe màu đen ấy không bám riết anh như thế.

Anh có thể lái chiếc xe này, điên cuồng rượt đuổi nhau trên đường thế này, tất cả là nhờ BamBam.

Cậu ta hẳn phải rất có tài.

———...———

– Jackson, tôi cần anh giúp tôi việc này

– Là việc gì vậy, ngài thanh tra?

– Đầu tiên, mong anh hãy khoan thắc mắc. Tôi cần kiểm tra một thứ. Kiểm tra được rồi, tôi lại cần nhử một thứ. Anh giúp tôi có được không? À không, chúng ta trao đổi... Vậy được chứ?

– Anh muốn thử gì? Muốn nhử gì? Và trao đổi thứ gì?

– Tôi sẽ cho anh thông tin về Mark. Cậu Tuan có lẽ là nỗi quan tâm lớn nhất của anh, đúng không? Nếu anh chịu giúp tôi, tôi sẽ cho anh biết điều mà chỉ khi lùng sục nơi k chết anh mới có thể biết được. Bù lại, tôi cần anh giúp tôi thử một người.

– Ai?

– Park Jin Young.

– Nyeong? Anh đang nghi ngờ Nyeong? Thanh tra à, anh đang nghĩ gì vậy? Cậu ấy suýt bị YuGyeom bắn chết đấy!

– Và anh điềm nhiên bỏ qua cậu ta trong mọi giả thiết nghi ngờ, đúng chứ?

– ...

– Anh ta quá khôn ngoan, tinh ranh y hệt như loài cá sấu giả chết để dụ con mồi đưa thây vào tận mõm mình. Anh Wang, anh nghi ngờ giả thiết của tôi? Cũng đúng thôi, đến tôi còn đang cảm thấy nghi ngờ chính suy nghĩ của mình mà! Làm sao có thể nghĩ ra được cái khổ nhục kế thuê người bắn chính mình để tránh né mọi sự nghi ngờ được? Chỉ cần sượt một chút... và là lá la, anh ta sẽ bị ăn đạn chì ngay tức khắc. Con bài đã chia, dù có không muốn ra quân thì trước sau cũng sẽ thua cuộc vì ôm một mớ quân bài không thể nào xài được, vậy nên bất chấp tất cả phải chơi tới cùng, đánh giết tới cùng thôi.

– Vậy anh muốn thử bằng cách nào?

– Choi Young Jae. Hãy nhắc cái tên này trước mặt anh ta, để xem anh ta phản ứng như thế nào!

– Được. Còn nhử? Thanh tra muốn tôi nhử bằng cách nào?

– Thông báo cho cậu ta ngày mà Jae Bum và Mark sang Mỹ. Tốt nhất là vào chính hôm sau!

– Ngài thanh tra, ngài lấy gì bảo đảm rằng thông tin của ngài xứng với công sức tôi bỏ ra đây? Đành rằng tôi không chút nghi ngờ cậu ấy, nhưng nếu tôi thử cậu ấy, thì tôi cũng đang đánh cược với niềm tin của tôi cho cậu ấy. Như vậy thì điều tôi làm, và thông tin của ngài, liệu có tương xứng với nhau không?

– Xứng, tất cả đều xứng! Lấy một mạng rồi, trả lại bao nhiêu âu cũng là điều cân xứng. Anh Wang, nếu tất cả đều là nghi ngờ hão huyền, tôi nhất định không để anh phải khó xử với bạn mình. Còn nếu nghi ngờ của tôi đúng, anh nhất định không phải khó xử với chính mình. Anh nghĩ sao, anh Wang?!

– Nếu đúng...? Nếu đúng, thanh tra, anh tính làm gì đây?

– Làm tất cả!

– Anh không sợ ư? Nếu đúng, thì chắc hẳn mọi thứ sẽ rất khó khăn...

– Nỗi sợ lớn nhất của tôi, tôi đã chôn cất nó vào ngày tuyết rơi đầu mùa mất rồi.

———...———

Nỗi sợ lớn nhất của anh.

Anh đã tự tay ôm lấy, hôm ấy tuyết không rơi, chỉ có máu của Ân rơi lã chã qua từng kẽ tay của anh rồi về với đất mẹ.

Hôm ấy, anh tạm biệt tuổi xuân của chính mình. Hôm nay, anh nhất định phải tìm ra cho bằng được!

Chỉ cần tóm được kẻ đứng sau chuyện này, và moi móc từng thứ một những điều hắn biết về Choi Young Jae, về căn hầm bí mật của Tuan Gia, về cái động cơ điên dại hắn đang theo đuổi, anh sẽ có câu trả lời cho 5 năm dằn vặt khổ đau.

Chỉ cần một lời nói vu vơ rằng, hôm sau Mark và Jae Bum sẽ khởi hành, quả nhiên hôm sau có con cá đã mắc câu.

Jackson lái chiếc Audi phóng nhanh qua khu đại lộ rồi chạy vòng xuống dưới chân cầu. Đây là một chiếc cầu nhỏ, phía dưới còn một khoảng trống ít ai lui tới.

Nhận thấy có vẻ đã bị phát hiện, chiếc xe màu đen đột nhiên giảm tốc độ. Gã tài xế chưa kịp xoay chiếc xe thì từ đằng sau, một chiếc xe khác đâm sầm tới!

Đó là Bam Bam.

Cậu chặn phía sau chiếc xe màu đen, ý chừng không cho kẻ bám đuôi nhai nhách đó tẩu thoát. Bị kẹp giữa Jackson và Bam Bam, gã tài xế có gương mặt xé đôi vì vết sẹo dài ngang mũi vội rẽ sang một con đường dốc ở gần đấy. Bam Bam nhanh chóng bám theo còn Jackson thì vụt chạy về phía khác. Con đường dốc này anh đã thông thạo từ nhỏ nên chẳng lạ gì điểm kết thúc của nó. Lúc anh vừa chạy đến điểm kết thúc của con dốc thì chiếc xe đen của gã mặt sẹo cũng vừa trờ tới, tông thẳng vào chiếc Audi của Jackson tạo thành một tiếng động hết sức chói tai.

Bam Bam đạp mạnh thắng khiến chiếc xe cậu đang lái mất đà kêu lên ken két. Cậu vụt lao ra khỏi chiếc xe, tiến tới cửa chiếc màu đen rồi lôi gã tài xế lúc này đang vật lộn với những dòng máu đỏ tươi nhỏ từ trên đỉnh đầu xuống, kéo hắn ra giữa lòng đường.

Jackson cũng đã ra khỏi xe, đầu có chút choáng vì cú va chạm vừa rồi nên có phần loạng choạng. Anh bổ nhào tới gã tài xế lúc này đang lồm cồm bò dậy giữa lòng đường và túm lấy cổ áo của gã:

– Ai ra lệnh cho mi?!

Gã mặt sẹo cười khẩy:

– Hỏi thừa.

Bam Bam vung một nắm đấm vào thắt lưng gã khiến gã ngã nhào xuống lòng đường. Vết thương hở trên đầu khiến máu văng vương vãi hòa vào tuyết và lớp nước ươn ướt dưới lòng đường vào ban đêm tạo thành một màu đỏ nhờ nhợ, loang lỗ dưới bóng chân của Jackon. Anh lấy chân đạp trên ngực gã, nói trong làn hơi khô khốc:

– Muốn chết vì lạnh hay chết vì đói? Muốn chết vì mất máu hay chết vì đạn chì? Xem ra cũng có nhiều cách để lựa chọn đấy Crocodile* ạ!

– Ta không bán đứng chủ của mình – Gã thều thào.

– Thế thì mi bán đứng mạng mi! – Jackson rút trong người một khẩu súng và "Tách" – tiếng mở khóa an toàn nhanh như cắt vang lên – Biết gì không? Những người mất tất cả không đáng sợ, những người có tất cả mới đáng sợ. Mất tất cả thì dễ dẫn đến những hành động điên khùng lẫn buông xuôi, nhưng có tất cả thì dẫn đến những hành động bất chấp để bảo vệ nó. Mi có lẽ cũng giống bạn của viên thanh tra đây, mất tất cả nên buông xuôi bản thân và điên khùng nghe theo gã được gọi là cậu chủ kia. Còn ta, ta có tất cả, không, ta đang tìm lại tất cả, nên ta có thể bất chấp mọi thứ, kể cả mạng mi. Ta đang cho mi cơ hội giảm án trước tòa đấy, Crocodile. Nào, nói! Hắn là ai?!

– Đại bàng... – Tên mặt sẹo cười nham nhở, máu túa ra ngày càng nhiều. Từ xa Jackson đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hướng về phía chỗ anh và Bam Bam đang đứng.

– Vậy sao? – Jackson cúi người xuống sát tên mặt sẹo – Ta không phải đại bàng, ta là kền kền. Một con kền kền sống lay lắt đậu trên lưỡi hái của Thần Chết. Ta không sợ một con đại bàng nào cả, chủ mi cũng vậy thôi!

Nhanh như cắt, Jackson lôi ra từ túi áo trong của gã một chiếc điện thoại rồi ném chúng về phía Bam Bam.

– Ta đã cho mi cơ hội, nhưng mi không biết tận dụng nó! Hãy cầu cho lúc cảnh sát tới đây thì đầu mi vẫn còn máu để chảy. Đêm nay mi chỉ mới là kẻ đầu tiên bị kền kền rỉa xác thôi. Tốt nhất là đừng cố sức để lết làm gì, máu sẽ chảy nhiều hơn đấy! Giờ thì chào mi nhé, Mặt Sẹo!

Jackson và Bam Bam phóng lên chiếc xe duy nhất vẫn còn nguyên vẹn ở đó – tức là chiếc Bam Bam đã lái từ trước – lao ra khỏi con hẻm rồi hòa vào lòng đường lớn.

Chiếc điện thoại lấy được từ gã mặt sẹo rung lên. Hẳn là có người đang gọi tới.

Bam Bam nắm chặt lấy khẩu súng trong túi áo, mím môi đưa điện thoại lên sát tai.

– Thế nào rồi?

Viên thanh tra chỉ cần nghe có thế.

Cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc vì chẳng nghe thấy tiếng trả lời nào từ phía cậu cả. Nhưng chỉ như vậy thôi đã là quá đủ rồi!

Bam Bam lẩm bẩm nói với Jackson, lúc này đang nắm lấy vô lăng nhìn về phía cậu:

– Jackson, anh lái về khu Gangnam nhé. Jin Young đang đợi đấy.

———

Crocodile: nhân vt có gương mt so trong One Piece

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top