Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[MarkSon] Modern Fairytale [Chap.3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jae Bum lúc này đang đứng chắn giữa Jackson và Mark, đôi mắt hằn lên sự khó chịu đặc biệt hướng về phía Jackson. Jackson như người mê đang chìm vào mộng, anh không đáp trả lại ánh nhìn hằn học của Jae Bum mà cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai mang áo vest màu trắng phía đối diện. Anh không có vẻ gì là nghe thấy câu hỏi của Jae Bum, mặc dù đối tượng được hỏi là Mark nhưng thực sự người bị chất vấn lại là Jackson. Rút cục thì Mark, lúc này đang ở phía sau lưng Jae Bum, lạnh lùng hỏi:

– Jae Bum, đây là ai thế?

Jackson như vừa nhận được một cú giáng mạnh vào đầu. Anh cứng đơ người, vẫn im lặng trân trân nhìn cậu.

– Là Jackson Wang, Trưởng Phòng PR của công ty – Jae Bum đáp, trong giọng nói vẫn còn kèm theo sự khó chịu, đan xen một ít ngạc nhiên về thái độ kì quặc của Jackson.

Mark đưa bàn tay về phía Jackson:

– Xin chào, tôi là Mark Tuan, Phó Giám Đốc mới bổ nhiệm.

Jackson bần thần đưa bàn tay phải ra nắm lại tay của Mark theo một cách hết sức máy móc. Lúc này anh đã thôi nhìn Mark, đôi mắt rơi vào trạng thái hờ hững và buông xuôi kì lạ.

Ừ thì thế quái nào mà đó là Nghi Ân được!

– Tôi là Jackson – Anh đáp.

– Đến giờ vào họp rồi! – Jae Bum cắt ngang màn chào hỏi vô cùng quái đản của hai con người trước mặt. Hắn không hiểu nguyên nhân vì sao Jackson lại có thái độ lạ lùng như thế khi gặp Mark nhưng hiện tại thì việc thông báo bổ nhiệm vị trí mới của Mark quan trọng hơn nhiều. Không thể chậm trễ trong ngày đầu tiên được, Jae Bum trong công việc là một con người cầu toàn đến mức cực đoan, hắn muốn mọi việc phải hoàn hảo hết mức có thể, phải ăn rơ triệt để, đến khi nào không làm được mới thôi. Hắn buông một câu "Đi thôi" cụt ngủn nơi cửa họng, tiến về phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới, theo sau hắn là Mark và cuối cùng là Jackson, lúc này trông như người mất hồn, bước đi như quán tính theo hai người phía trước.

Cả buổi họp Jackson không tài nào tập trung được. Anh không nhớ nổi mọi người nói cái gì, vấn đề gì, họ vỗ tay, anh cũng hờ hững vỗ tay. Cứ chốc chốc, anh lại hướng đôi mắt về phía Mark, chăm chú nhìn cậu như thế muốn nuốt luôn từng đường nét trên khuôn mặt. Phải, cậu giống hệt Nghi Ân, từ đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi mọng đến cả từng ngón tay cũng giống. Mỗi lần Mark phát biểu gì đó, làn da của Jackson lại có cả giác như hàng nghìn dòng điện đang chạy xẹt qua, khiến anh phải nuốt khan vài lần, hai bàn tay nắm chặt. Nhìn chằm chằm Mark một lúc, Jackson lại phải tự đem tư tưởng mình quăng về thực tại! Cậu ấy đã đi rồi, đi xa lắm rồi, có muốn nhìn thấy cũng không thể nào thấy được bóng cậu, người ngồi trước mặt chẳng qua là rất giống Nghi Ân mà thôi! Chỉ là quá giống mà thôi! Nghĩ tới đó, Jackson lại khẽ lắc đầu và hướng ánh nhìn về phía khác. Nhưng rồi anh lại không thể cưỡng được gương mặt thân quen đó, gương mặt anh ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại, nay lại đứng sừng sững trước mặt anh, cách anh có vài bước chân. Rồi anh lại thần người ra nhìn cậu. Cứ thế, suốt cuộc họp, anh không thể sử dụng thính giác của mình một cách bình thường được, mọi sự chú ý chỉ dồn về thị giác mà thôi.

Lúc mọi người đứng dậy ra về gần hết cũng là lúc Jackson chầm chậm đứng lên, chưa hết bần thần sắp xếp qua loa đống giấy tờ trước mặt mình. Jae Bum đã ra khỏi phòng họp để tiễn các vị cổ đông ra ngoài, khuôn mặt hắn tuy được huấn luyện với việc giữ cơ mặt luôn ở trạng thái nghiêm nghị tuy nhiên khi cần, hắn cũng có thể nở nụ cười hết sức thảo mai, ít ra là đối với những người có thể sinh lời cho hắn.

Jackson uể oải đứng dậy, anh cúi đầu thở dài thườn thượt, có vẻ những dòng suy nghĩ xung đột dữ dội vừa rồi đã làm anh mệt mỏi hơn anh tưởng. Bất chợt một giọng nói vang lên từ phía đối diện, quen thuộc và rất gần:

– Anh Wang này!

Jackson ngẩng mặt lên, bất giác giật khẽ mình khi nhìn thấy Mark. Mark đang đứng rất gần, chỉ cách anh có tầm một mét.

Quả thực rất giống...

Jackson vội gạt đi những suy nghĩ vẫn vơ lẩn quẩn trong đầu! Quả thực trong tâm trí anh luôn có Nghi Ân nhưng đây không phải lúc để anh thơ thẩn về chuyện đó. Lúc này Jackson chợt nhận ra trong phòng họp giờ chỉ còn mình anh và Mark.

– Vâng, có chuyện gì vậy Phó Giám Đốc?

– Anh có vấn đề gì với khuôn mặt của tôi chăng? – Mark nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Jackson, câu hỏi cũng thẳng như ánh nhìn của cậu.

Jackson bị tóm trúng tim đen, tức thời giật mình thêm lần nữa. Anh nuốt khan trong cổ họng, trả lời lấp lửng:

– Vâng...

– Lúc nãy anh gọi tôi bằng một cái tên khác, chắc hẳn là anh có biết một người rất giống tôi.

– Đúng vậy...

– Giống đến mức có thể khiến anh nhận nhầm như vậy, quả thực tôi rất tò mò. Hy vọng một ngày gần đây anh có nhã hứng giới thiệu người đó với tôi.

– Người đó chết rồi.

Mark khựng lại, đột nhiên có cảm giác gai người.

– Tôi xin lỗi, tôi có việc gấp cần giải quyết – Jackson nhanh chóng cáo từ rồi bước ra khỏi phòng họp. Anh không muốn nhìn Mark thêm lần nữa như cách anh đã nhìn từ sáng đến giờ. Câu trả lời đột ngột lúc nãy giống như một con dao sắc bén cắt đứt những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu anh. Phải, Nghi Ân đã đi rồi, ánh nhìn dịu dàng khắc khoải đó anh chỉ được phép trao cho Nghi Ân, ngoài ra không thể hướng về ai như vậy nữa! Mark là Mark, Nghi Ân là Nghi Ân, anh không thể dùng ánh mắt đặc biệt đó nhìn Mark như cách anh nhìn Nghi Ân được, tuyệt đối không!

———...———

Young Jae khẽ bước nhẹ trên hành lang bao quanh giảng đường đại học, nơi anh sắp tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu của Khoa Ngoại Thần kinh. Chiếc áo blouse trắng của anh khẽ bay nhẹ ra phía sau, bàn tay phải cầm bệnh án của bệnh nhân vừa mới được chuyển tới, lúc này quả thật nhìn anh sáng ngời như hình tượng của các vị bác sĩ mẫu mực tràn đầy y đức trong tương lai. Những đàn em khóa dưới mỗi khi đi ngang qua Young Jae đều cúi chào thật sâu, vừa tỏ ra lễ độ vừa là sự ngưỡng mộ với bảng điểm cao không tưởng của anh. Từ trước đến nay, chưa có ai đạt được số điểm trung bình cao hơn thế ở khoa Ngoại Thần kinh cả.

Young Jae lững thững tiến tới bãi đỗ xe, đánh xe ra ngoài và hướng về phía căn nhà của vị Trưởng khoa thần kinh, giáo sư Raymond Tuan. Giáo sư Tuan chính là chuyên gia đầu ngành, là người đã nhìn ra khả năng phát triển vô cùng lớn của Young Jae, từng bước hướng dẫn anh trong quá trình học tập nên đối với Young Jae mà nói, giáo sư giống như cha của anh vậy. Thậm chí, những năm gần đây anh còn chuyển hẳn vào nhà giáo sư sống để tiện cho việc nghiên cứu y học cùng giáo sư, bởi ngay trong nhà giáo sư đã có một phòng thí nghiệm với đủ loại máy móc, thiết bị được vận chuyển từ nước ngoài về, không có thứ gì giáo sư cần cho việc nghiên cứu mà lại không có trong nhà ông cả.

Lại nói một chút về nhà của giáo sư Raymond Tuan. Gọi là nhà chứ thực ra tên chính xác phải là một khu biệt thự cỡ bự nằm một góc của thành phố Seoul. Cả khu nhà tràn ngập sự hoa lệ từ ngoài vườn đến những chi tiết nhỏ nhất ở trong phòng tiếp khách. Có được cơ ngơi như vậy một phần là do danh tiếng của giáo sư Raymond, một phần khác là do chính phu nhân của ông – được thừa kế một gia sản lớn từ phía nhà ngoại – tạo nên. Phu nhân cũng là một nhà kinh doanh giỏi có đầu óc chiến lược tốt nên bà đã từng bước phát triển thêm số gia tài vốn có mà phi vụ lớn nhất chính là nắm giữ một số cổ phần trong hề nhỏ trong tập đoàn nhà họ Im. Với cương vị cổ đông lớn, hằng năm phu nhân nhận được một số lợi tức khổng lồ từ việc kinh doanh của nhà họ Im, cho tới khi bà mất, toàn bộ số cổ phần này được chuyển sang hết cho con trai độc nhất của bà và giáo sư Raymond, tức Mark Tuan!

Giáo sư vốn đã rất nổi tiếng trong ngành Y và cũng một mực chú tâm đến đam mê của mình nên ông điềm nhiên giao lại số cổ phần của phu nhân cho Mark. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là ông hoàn toàn lờ đi công việc kinh doanh. Young Jae biết giáo sư đang toan tính gì đó với khoản tiền to bự này bởi những lúc anh vô tình nghe thấy giáo sư nói chuyện với ai đó, giọng gắt gao đề cập tới số cổ phần kia. Dù sao thì công việc của anh cũng chỉ phần nhiều liên quan tới các thông số y tế nên đối với lĩnh vực kinh doanh mà nói, anh không có hứng thú mà cũng không hiểu được nó vận hành và chảy từ túi người này sang túi người kia như thế nào.

Young Jae cơ bản không chỉ giúp giáo sư trong việc nghiên cứu y học, anh đến sống với Tuan Gia cũng vì một mục đích khác, một cơ hội được nâng đỡ về tri thức y học đổi lại với một điều kiện hết sức kì cục và mơ hồ.

Điều kiện đó do giáo sư đặt ra, không hề liên quan tới ông nhưng lại cực kì liên quan tới con trai ông, Mark.

Young Jae lái xe vào garage, lững thững cầm tập hồ sơ bệnh án bước vào phòng khách. Vừa vào tới nhà, anh đã gặp Mark đứng ngay trong phòng, đầu gục xuống có vẻ rất mệt mỏi, tay không ngừng xoa nắn trên trán.

– Cậu lại đau đầu à? – Young Jae nhẹ nhàng hỏi.

– Ừ, lại tái phát rồi.

Mark trả lời có vẻ khó nhọc, đôi lông mày nhíu lại, anh khẽ lắc mái đầu đang ong lên của mình. Young Jae đối với loại đau đầu này đã biết quá rõ, liền gõ nhẹ vào vai Mark:

– Nào, lên phòng tớ, tớ đưa thuốc cho cậu. Uống xong chúng ta cùng bàytrò chơi để thư giãn nhé!    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top