Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[MarkSon]Modern Fairytale [Chap.5+6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5:

Cả phòng tiệc trở nên hỗn loạn.

YuGyeom lúc này đang đứng gần chỗ lão Nicolas liền nhảy như bay lên chỗ lão đang nằm, nâng đầu lên hết sức cẩn thận. Jae Bum hốt hoảng lao lên khán đài còn Mark thì như không tin vào mắt mình, tay chân trở nên luống cuống.

– Đừng đụng vào ông ấy! – YuGyeom hét lên khi Jae Bum vừa động vào người lão tài phiệt khiến hắn giật mình thụt tay lại. Cả khán phòng dần trở nên mất kiểm soát, có những người quá sợ hãi liền lao ra khỏi cửa, nhân viên an ninh được điều động phong tỏa ngay tầng xảy ra cuộc mưu sát. Jackson lúc này đã chạy đến chỗ Mark, lôi ngay điện thoại ra để gọi cho xe cứu thương và cả cảnh sát.

Mark lúc này vẫn còn luống cuống. Cậu không biết phải làm gì trong trường hợp khủng khiếp này, một cơn đau đầu nữa lại tới khiến Mark ôm chặt lấy hai bên tai. Hình ảnh lão tài phiệt nằm la liệt trên vũng máu khiến cậu choáng váng, mọi thứ cứ xoay vần hỗn độn. Một thứ ảo ảnh mơ hồ màu đỏ khủng khiếp ập tới, cả người Mark đột nhiên buốt lên, cảm giác như vừa bị hàng ngàn vật nhọn đâm vào thân mình vậy.

– Jae Bum! Xe cứu thương tới rồi! – Jackson la lên.

YuGyeom và nhân viên y tế đỡ lão tài phiệt nằm lên cáng, Jae Bum và Jackson theo lão ra tới xe cứu thương đang nằm dưới cổng khách sạn. Jae Bum quay sang nói với Jackson:

– Cậu theo cậu YuGyeom vào bệnh viện xem thế nào đi, tôi và Mark ở lại khai báo với cảnh sát...

– Không được! – YuGyeom gắt lên – Anh phải đi với chúng tôi!

Jae Bum tức thời bị bất ngờ bởi phản ứng gay gắt của YuGyeom, chưa kịp định hình thì đã bị YuGyeom đẩy thẳng lên xe cứu thương. Hắn chỉ kịp quay lại Jackson la lên một tiếng: Mark!

Jackson không cần Jae Bum nhắc, khi hắn vừa bị đẩy lên xe cứu thương đã nhón chân quay lại tìm Mark. Lúc này Mark vẫn chưa hoàn hồn trở lại, cậu đứng yên một chỗ, hai tay vẫn nắm chặt vào đầu. Jackson lao đến túm lấy 2 vai của cậu la lớn:

– Mark! Mark! Cậu ổn chứ?

Mark từ từ ngẩng đầu lên nhìn Jackson:

– Jackson... buổi tiệc... khách...

Jackson lập tức hiểu ngay ý Mark, anh nhảy lên phía khán đàn, cầm lấy micro xin lỗi quan khách và đề nghị họ ổn định trật tự vì cảnh sát sắp đến để làm rõ vụ việc rồi.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát cũng đã tới nơi.

Jackson đỡ Mark ra ngồi một góc khán đài. Các viên cảnh sát lần lượt lấy lời khai của khách khứa nhưng hầu hết đều chỉ có một kết quả duy nhất: Họ chẳng trông thấy gì cả! Đèn lúc đó đã tắt ngúm, không có một thứ ánh sáng nào dù le lói trong phòng trong thời khắc khủng khiếp đó nên chẳng có vị khách nào nhìn thấy gì. Hơn nữa, vì toàn bộ tòa nhà đều cúp điện nên mọi camera toàn toà nhà đồng loạt ngừng hoạt động, không thể ghi lại bất cứ hình ảnh nào. Sau khi thu thập được tất cả lời khai thì các khách khứa mới được cho về.

Một viên thanh tra tiến đến hiện trường, cậu ta còn rất trẻ nhưng tác phong lại trông vô cùng cẩn thận. Quan sát quanh khán đài, viên thanh tra đó quả thực không nhận ra bất cứ một dấu hiệu khác lạ nào cả. Tất cả cuộc mưu sát đó từ đầu đến cuối dường như không lọt ra bất cứ khe hở nào, tất cả chỉ còn lại duy nhất vũng máu bê bết nằm chính giữa sân khấu.

Viên thanh tra tiến đến chỗ Mark và Jackson đang ngồi, lúc này cả hai vẫn ngồi im lặng mà không nói gì cả.

– Xin chào, tôi là thanh tra Bam Bam, là người tạm thời phụ trách điều tra cuộc mưu sát ngày hôm nay. Xin hỏi trong hai anh ai là Mark Tuan, chủ nhân của bữa tiệc hôm nay?

– Là tôi – Mark đáp, đầu vẫn cúi xuống trân trân nhìn sàn nhà.

– Vậy anh đây chắc là Jackson Wang rồi. Chúng tôi cần hỏi các anh một số vấn đề liên quan đến nạn nhân. Bây giờ đã gần 1 giờ sáng rồi, các anh vui lòng theo tôi về trụ sở chứ? Chúng ta nhường hiện trường lại cho bên pháp y vì sớm hôm sau có lẽ những nhà tài phiệt sẽ muốn làm sạch cả khán phòng này nhanh hơn chúng ta mong đợi đấy.

Jackson và Mark đi theo sau thanh tra Bam Bam, lên một chiếc xe cảnh sát đi về hướng trụ sở chính của cảnh sát Seoul. Trên suốt quãng đường, Jackson nhận ra rằng Mark tuy không nói gì nhưng hai bàn tay lại đan rất chặt vào nhau, gần như bấu lấy nhau và anh nghĩ là nếu cứ tiếp tục bấu vào tay như thế thì kiểu gì tay Mark cũng sẽ bật máu. Nhưng mặt cậu ấy lại chẳng biểu hiện gì cả, tất cả dấu hiệu của sự hoảng hốt vừa rồi nhường chỗ cho sự im lặng, đôi mắt bần thần, đôi tay đan chặt. Sự việc xảy ra quả thật đối với Jackson cũng chẳng khác gì một cơn kinh thiên động địa nhưng ngẫm lại, người đáng lo nhất bây giờ chính là Mark, người đã tạo ra buổi tiệc này. Ngày mai kiểu gì cũng sẽ có bài báo về việc này, tập đoàn nhà họ Im đương nhiên muốn mọi việc không liên quan tới quý tử của họ, tức Im Jae Bum, thì người còn lại và nguy hiểm hơn cả, chính là Mark!

Jackson và Mark ngồi đối diện với thanh tra Bam Bam trong một phòng hỏi cung. Điều này vốn không phải là thường lệ tuy nhiên viên thanh tra dường như lại lờ đi chuyện đưa hai nhân chứng, hoặc có thể là tình nghi, vào phòng hỏi cung này. Việc bị điều về trụ sở cảnh sát lại vào ngay phòng hỏi cung thoạt tiên làm Jackson cảm thấy lo sợ nhưng ngẫm lại, dường như sự lo sợ ấy chính là một đòn đánh vào tâm lý người bị hỏi, khiến họ trở nên thành thật hơn nếu không muốn bị đẩy vào một loại phòng khác đáng sợ hơn.

– Anh Mark Tuan, có phải chính anh là người đã đưa ra ý tưởng cho buổi tiệc hôm nay?

– Vâng, chính tôi – Mark đáp, hai tay lại bắt đầu bấu vào nhau dưới gầm bàn.

– Vậy anh có biết trước việc tòa nhà bị mất điện không?

– Tôi không biết...

– Tôi nghe nói rằng, ngài Nicolas rất khó khăn trong việc giao dịch, và thường đặt điều kiện rất cao, có đúng không?

– Vâng... – Mark đáp, hai tay lại bấu nhau chặt hơn.

– Tôi xin phép quay lại câu hỏi cũ, anh là người bao quát hết buổi tiệc, lên ý tưởng về nội dung, âm thanh, ánh sáng, và đảm bảo rằng mọi việc đều thuận lợi, phải chứ?

– ...Vâng... – Mark hơi bất ngờ vì bị hỏi vòng lại câu hỏi, dường như lặp lại nguyên câu nói của viên thanh tra – Tôi chính là người lên ý tưởng, nội dung, ánh sáng...

– Vậy anh có biết, toàn bộ camera quan sát của khán phòng hôm nay, từ đầu buổi tiệc đến lúc có sự cố, tức là kể cả ngay trước khi cúp điện đều không dùng được không?

Mark và Jackson, cả hai đều điếng người.

– Anh có biết không? -Viên thanh tra tiếp tục hỏi, người hướng về phía Mark, ánh mắt nhìn xoáy vào cậu khiến cậu trở nên cứng đơ cả cổ họng, nuốt khan vài lần. Hai tay cậu lúc này bấu rất chặt vào nhau khiến Jackson phát hoảng, tay anh vốn dĩ đặt dưới gầm bàn bây giờ liền nắm lấy tay Mark, gỡ từng ngón tay đang cứng đơ ra và nhanh chóng nắm lấy một bàn tay của cậu. Mark lúc này vô thức nắm chặt lấy tay Jackson, và thay vì hai tay bấu chặt vào nhau, cậu lại dùng hai tay bấu chặt lấy bàn tay của Jackson.

Mark hít một hơi thật sâu, cậu đưa ánh mắt đi nơi khác để tránh ánh nhìn đối diện đang xoáy vào bản thân như mũi tên nhọn kia. Bình tĩnh hơn một chút, Mark đáp:

– Đúng là tôi đã lên kế hoạch cho buổi tiệc, đã bố trí cả ánh sáng, âm thanh. Nhưng tôi không hề biết đến việc tòa nhà sẽ mất điện, và cũng không hề nghe từ phía khách sạn thông báo rằng camera không hoạt động. Tôi cho rằng việc mất điện của tòa nhà và camera không hoạt động không phải lỗi của tôi, mà thuộc về chủ của khách sạn đó. Đây là khách sạn năm sao uy tín, không lẽ ngài cho rằng tôi tổ chức tiệc ở đây nhưng lại đi hỏi quản lý khách sạn camera có hoạt động không, đúng chứ?

Jackson bất ngờ trước câu trả lời của Mark, thật sự trơn tru và bớt ngập ngừng hơn nhiều. Viên thanh tra trẻ tuổi kia nhận xong câu trả lời vẫn giữ nguyên ánh mắt như đâm xoáy vào ý nghĩ của người đối diện, nhưng đã thả lỏng cơ thể, ngả người về phía sau. Sau đó cả hai tiếp nhận nhiều câu hỏi nữa, tất cả đều được Mark và Jackson trả lời gọn gàng, tuy vậy, đôi lúc Jackson phải mím môi và nghiến răng một chút, bởi lẽ lực siết tay ở dưới gầm bàn quả thực không hề dễ chịu một lúc nào.

Cả hai bước ra khỏi trụ sở cảnh sát, lúc này dã hơn 4 giờ sáng. Jackson thở hắt ra một tiếng. Những giây phút vừa qua đúng là một loại cực hình mà cuộc đời anh chưa bao giờ nếm trải, kiểu như một đòn cân não dài hàng tiếng đồng hồ. Mark vẫn im lặng từ lúc bước ra khỏi phòng hỏi cung đến giờ, mặt mũi lúc này đã trở nên xanh xao vì quá căng thẳng, cúi gằm xuống. Bàn tay cậu vẫn còn nằm trong bàn tay Jackson mà bấu chặt.

– Để tôi đưa cậu về nhà – Jackson quay sang phía Mark.

Mark vẫn im lặng. Cậu không nói gì nhưng cũng không tỏ vẻ phản đối nên Jackson ngầm hiểu là cậu đã đồng ý. Nhưng anh chưa kịp gọi taxi thì lúc này bỗng nhiên Mark ôm chầm lấy đầu.

– Này, cậu làm sao thế?! – Biểu cảm nhăn nhó đau đớn của Mark làm anh phát hoảng.

– Tôi đau đầu quá...

– Đau đầu ư? Sao lại thế? Này, cậu có thuốc không?

Mark lúc nãy đi theo viên thanh tra về trụ sở trong trạng thái mất hồn, nào có nghĩ đến việc đem theo lọ thuốc! Cậu dần cảm thấy cơn đau ngày càng dữ dội hơn, những tiếng vo ve bắt đầu xuất hiện.

– Thuốc...làm ơn cho tôi thuốc...đau quá..

Cậu rên rĩ, ngồi thụp xuống ven đường. Jackson lần đầu tiên nhìn thấy cơn đau đầu khủng khiếp của Mark liền phát hoảng. Anh luống cuống:

– Cậu ngồi chờ yên ở đó chờ tôi, tôi đi mua thuốc! Đừng đi đâu hết, tôi sẽ trở lại ngay!

Jackson nói xong liền lao như bay ra đường. Anh liên tục tìm kiếm nhưng giờ này kiếm được một nhà thuốc còn đang mở cửa quả thật rất khó khăn. Chạy được một đoạn, anh xoay lòng vòng định hướng để tìm đường thì trời lại đổ mưa!

– Gì thế này?! – Anh lầm bầm vuốt những hạt mưa đang trôi trên đôi mắt, tiếp tục tìm kiếm một nhà thuốc còn sáng đèn. Jackson cứ mãi miết chạy mà không hề nghĩ đến bản thân đang dầm mưa ướt sũng, những giọt mưa va vào khuôn mặt rát buốt. Anh không hề nghĩ tới việc dừng lại đâu đó trú mưa, bởi lẽ lúc này chắc hẳn Mark đang đau lắm. Anh đang lo cho Mark ư? Tại sao anh lại lo cho cậu ta, trong khi cậu ta xem ra chẳng có tí thiện cảm nào với Jackson cả! Tất cả những gì có liên quan giữa hai người chỉ là những cuộc nói chuyện ngắn ngủi quái dị, và vừa rồi là vào đồn chung với nhau! Hết! Anh thậm chí đến công ty còn chủ động tránh mặt cậu, cố ý không ngắm nhìn cậu, sao bây giờ lại lo cho cậu thế này?!

Jackson lao về phía Mark đang ngồi, trên tay cầm gói thuốc anh mua được từ cách đó rất xa. Mark vẫn còn ngồi y nguyên tại vị trí cũ, cơ thể không hề xê dịch, cả người ướt đẫm, hai bàn tay ôm lấy đầu với mái tóc ướt sũng. Từ khi Jackson rời đi cậu không hề cảm nhận được gì nữa, chỉ ngồi yên tại đó mà thôi.

– Cậu điên à! – Jackson quát – Sao không vào trú mưa? Sao lại để cả người ướt đẫm thế này?!

Mark vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Bất lực trước kiểu phản ứng trăm lần như một của Mark, Jackson bế thốc cậu vào dưới mái hiên của một ngôi nhà gần đó. Vì người Mark vốn dĩ nhẹ tênh nên Jackson bế cậu mà chẳng cần tốn sức gì, anh nhanh chóng đặt cậu ngồi xuống, tay mở nhanh viên thuốc và cho ngay vào miệng Mark.

Bây giờ còn không có phản ứng uống thuốc nữa cơ à? Jackson phát hoảng lần này là lần thứ bao nhiêu trong ngày anh cũng chẳng nhớ nữa. Cũng may lúc mua thuốc anh đã mua luôn cả nước nên bây giờ, để đối phó với bệnh nhân mặt liệt đang ngồi trước mặt, chỉ còn một cách...

Jackson ngậm một ngụm nước, hít một hơi thật sâu rồi kề môi anh vào môi của cậu.

-----------

CHAP 6:

Đèn báo trước cửa phòng phẫu thuật phụt tắt, Jae Bum lao đến trước cửa phòng còn YuGyeom thì vẫn ngồi trước băng ghế đối diện, hai tay xoa nắn vào nhau, ngẩng đầu lên nhìn vào cánh cửa.

– Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.

Lời bác sĩ thông báo làm cho Jae Bum thở hắt ra. Từ lúc đưa lão vào phòng phẫu thuật đến giờ đối với hắn mà nói giống như ngồi trên đống lửa. Nếu lão có mệnh hệ gì thì có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra với cánh cửa của tập đoàn nhà họ Im! Và dù bây giờ tính mạng của tên tài phiệt đó đã an toàn thì Jae Bum chắc chắn rằng, đón tiếp hắn ngay trước cổng công ty và nhà riêng sẽ là một tập đoàn các kênh truyền thông báo chí, những kẻ khao khát đưa được một cái tít thật giật gân lên trang nhất, bám vào sự tò mò ác độc của người khác mà sống qua ngày.

Kim YuGyeom vẫn ngồi yên tại chỗ. Anh ta nghe xong câu nói của bác sĩ khuôn mặt vẫn không hề có chút thay đổi, vẫn lãnh đạm, im lặng đến kì lạ. Lúc này Jae Bum mới bắt đầu để ý đến YuGyeom. Cậu ta có cái tên của người Hàn Quốc, từ lúc gặp cậu ta đến giờ không hề mở miệng nói bất cứ câu nào ngoại trừ tên của chính cậu ta. Nhìn qua chắc chắn không phải là vệ sĩ, cũng không có dáng vẻ của trợ lý, không biết cậu ta có vai trò gì đối với lão tài phiệt người Pháp kia?

Suzy lúc này vừa mới tới bệnh viện. Cô đã phải lấy lời khai và tiễn khách rất lâu nên lúc này mới tới được.

– Mọi việc thế nào rồi ạ?

– Tình hình đã ổn định hơn – Jae Bum đáp – Ông ấy đã ổn và đã được chuyển vào phòng hồi sức rồi.

– Vậy sao... Nếu vậy hay là anh về nghỉ trước đi, em ở lại bệnh viện thay anh.

Jae Bum liếc nhìn YuGyeom:

– Như vậy được chứ, cậu Kim?

YuGyeom đứng dậy, dáng người cao lớn của cậu khi tiến đến gần người khác dễ gây ra một vẻ choáng ngợp nhất định. Vẫn với đôi mắt hơi rũ và chiếc cằm chếch lên một chút, cậu đáp:

– Hy vọng anh sớm có mặt lại ở đây.

Jae Bum không hiểu vì sao cậu ta lại muốn hắn có mặt ở đây như vậy, bởi vì tất cả những gì hắn làm chỉ là ngồi chờ trước cửa phòng phẫu thuật. Nhưng bây giờ chuyện đó không quan trọng, điều cần làm hơn là giải quyết mớ hỗ độn của cuộc đón tiếp bất thành này. Hắn đi nhanh ra khỏi cổng bệnh viện và đón ngay một chiếc taxi về công ty. Vừa mới lên taxi, hắn liền rút điện thoại ra gọi cho Mark.

Chết tiệt! Sao lại không liên lạc được cơ chứ! Hắn nhăn nhó quăng bộp điện thoại vào chỗ ngồi kế bên. Giờ hắn phải nghĩ cách để đối phó với báo chí, với những cổ đông đang nhìn vào hắn và cả những tên đang nhìn vào chiếc ghế của hắn nữa.

Hẳn nhiên là vừa bước xuống taxi, hắn lập tức bị vây kín bởi một đám các tay săn ảnh, kí giả, phóng viên truyền hình. Mọi người lao vào hắn như cá đớp mồi, liên tục đưa ra hàng loạt những câu hỏi loạn xạ:

– Xin anh cho biết chính xác những gì đã xảy ra hôm qua ạ?

– Nghe nói tập đoàn nhà họ Im vừa mới rớt giá cổ phiếu một cách khủng khiếp, chưa từng có trong lịch sử, xin anh cho biết...

– Anh Im, anh có cảm tưởng gì... Anh nghĩ ai là chủ mưu trong cuộc mưu sát vừa xảy ra...? Anh Im..???

Từng câu hỏi, từng chiếc máy ảnh cứ liên tục bắn flash vào mặt hắn. Hắn tuyệt nhiên chỉ trả lời là mọi sự đã có cảnh sát điều tra rồi nhanh chóng tìm đường thoát khỏi đám người phiền hà đó. Không được rồi! Hắn phải nhanh nhanh tìm cách dẹp bớt mớ bong bóng thông tin này lại và tìm ra kẻ điên rồ nào đã gây ra cái mớ lùm xùm này cho hắn!

Jae Bum mở cửa phòng làm việc. Hắn ngạc nhiên hết sức khi thấy trong phòng, ngay trên chiếc ghế Tổng Giám Đốc dành riêng cho hắn, có một người đang ngồi vào đó, xoay lưng vào hắn, ngón tay từ từ đảo nhẹ cây bút của hắn trong không khí. Nghe tiếng có người bước vào gã đó liền xoay người lại, nhìn hắn nở nụ cười nhẹ nhàng:

– Chào anh, anh họ.

———...———

Jackson chợt nhớ ra là, anh không hề biết địa chỉ nhà Mark.

Vậy nên khi bế Mark lên taxi, anh ngập ngừng một lát rồi đọc địa chỉ nhà mình cho tài xế. Mark từ lúc uống thuốc xong đã đỡ nhức đầu hơn nhưng dù sao loại thuốc Jackson mua cũng chỉ giúp cậu đỡ hơn một lúc, cậu bây giờ cơ thể rã rời, toàn thân mềm nhũn ra sau hai đợt tra tấn, một của viên thanh tra kia và một của trận đau đầu kinh khủng lúc nãy. Do đó, vừa mới lên taxi chưa được bao lâu thì Mark đã đỡ đau hơn nhưng gần như ngất. Cậu tựa đầu vào vai Jackson, nước mưa trôi từng giọt theo mái tóc đen rơi xuống áo, đôi mắt rũ xuống như đang nhắm lại. Jackson ôm chặt lấy Mark, anh biết cậu đang rất, rất lạnh nhưng quan trọng hơn là hôm nay cậu đã bị kích động rất nhiều.

– Tôi thật vô dụng, phải không...

Jackson giật mình vì câu nói của Mark. Giọng nói nhỏ thều thào như mất hết sức lực, quả thật nghe rất đau lòng.

– Mark...

– Đó là của mẹ tôi, người mẹ đã mất của tôi... Bố tôi chắc chắn sẽ rất thất vọng... vì sinh ra đứa con vô dụng như thế này...

– Không phải, đó không phải là lỗi của cậu... – Jackson không biết phải an ủi Mark thế nào, lúng túng chỉ nói ra được từng đó chữ.

– Chấm dứt rồi... chấm dứt... – Mark nói rất nhỏ khiến Jackson phải cố gắng lắm mới nghe được. Vừa định nói gì đó để an ủi Mark thì cậu đã khép hẳn mắt lại, khiến Jackson cứ ậm ừ trong cổ họng, nghẹn cứng không thể nói ra được gì.

Anh ôm cậu chặt hơn. Dẫu là trong lúc mọi việc đang dần trở nên rắc rối như thế này, người chỉ là một nhân chứng bình thường như Jackson hoàn toàn có thể thoát ra khỏi mớ bòng bong lộn xộn của cậu ấm nhà họ Tuan, nhưng khi nghe thấy những điều mà Mark nói thì anh lại không nỡ bỏ cậu một mình như vậy. Rõ ràng ẩn sau vẻ đẹp và sự thẳng thắng tưởng chừng như mạnh mẽ của Mark là một sự hoang mang khó có thể điều khiển. Như hôm nay, nếu anh không có ở bên cậu thì không biết cậu sẽ rơi vào tình huống tồi tệ như thế nào nữa! Nghĩ đến đó, Jackson lại siết chặt vòng tay mình.

Mark nhắm nghiền mắt. Anh không biết là cậu đang ngủ hay thực sự đã ngất rồi nữa, chỉ là cậu trở nên bất động, không hề cựa quậy nhúc nhích. Những giọt nước mưa rơi xuống từ mái tóc đen tuyền, đôi mắt còn vương những hạt li ti khiến cho Mark càng trở nên đẹp một cách lạ thường. Jackson rất muốn lau những giọt nước đang lăn trên gò má mềm mịn của cậu, nhưng anh sợ chỉ khẽ cựa mình thôi cũng đủ làm cậu tỉnh giấc. Mark giờ đây đối với anh mà nói, là người khơi dậy trong anh niềm mong muốn bảo vệ mãnh liệt, mặc kệ mọi thứ đang dần trở nên rối loạn vẫn khiến anh ngu ngốc không muốn rời đi.

Về đến cổng nhà, Jackson bế Mark ra khỏi xe taxi. Anh chẳng quan tâm lắm đến vẻ mặt ngạc nhiên của tài xế suốt đoạn đường khi trông thấy một mỹ nam nhấc bổng một mỹ nam khác, chẳng biết đang ngủ hay đang ngất, vào xe rồi ra khỏi xe. Anh mở cửa nhà, bế thẳng Mark lên giường. Dù cậu khá nhẹ nhưng bế cả một đoạn dài cũng khiến Jackson thở mạnh.

– Mark... Mark...

Gọi hoài mà không nhúc nhích gì. Ngất thật rồi sao? Hay là quá mệt nên như vậy? Dù sao thì việc đầu tiên cần làm là... thay đồ cho cậu. Không thể để cậu ấy trong tình trạng ướt mèm như thế này được. Jackson vớ đại một chiếc áo đan len dài tay của anh rồi quay lại giường, nắm gấu áo Mark. Anh bỗng nhiên nuốt khan vài lần.

Sao thế nhỉ? Chỉ là thay áo thôi mà! Anh cứ nắm lấy gấu áo của Mark, lúng túng không biết nên làm như thế nào vì dù sao đây cũng là lần đầu phải thay đồ cho nam nhân như vậy, lại là một nam mỹ nhân. Đằng nào thì cũng phải thay áo cho cậu nên anh lấy hết can đảm có thể, hít một hơi thật sâu, nhắm tịt mắt, lúng túng một hồi rồi cũng vạch áo cậu lên!

Chả có nhẽ thay đồ cho người ta mà không nhìn? Thật quan ngại cho Jackson! Lúc nhận ra là thay đồ cũng cần tới thị giác thì anh phải học cách điềm nhiên như không nếu không muốn việc này kéo dài mãi. Jackson hít thêm một hơi nữa rồi lôi luôn cả chiếc áo ướt mèm ra khỏi người Mark. Cả một thân thể trắng như tuyết từ từ hiện ra khiến anh không thể cưỡng lại cái mong muốn được ngắm nhìn làn da của cậu, từ xương quai xanh dọc xuống nhũ hoa mềm mại, trượt xuống vòng eo nhỏ của Mark. Jackson đưa ngón tay ra rất muốn chạm vào làn da láng mịn của cậu, nhưng bất chợt anh phát hiện ra, trên tay của cậu có khá nhiều vết sẹo nhỏ.

Các vết sẹo đó khá nhỏ, nằm rải rác hai bên cánh tay của Mark. Jackson tự hỏi những vết sẹo này do cái gì gây nên, bởi chúng khá nông, nếu nhìn thoáng qua sẽ không phát hiện được. Sực nhớ là anh vẫn chưa mang áo cho Mark, Jackson liền nhẹ nhàng giúp cậu thay chiếc áo len màu đen. Rồi một sự hiếu kì không hề nhỏ nỗi dậy trong Jackson: Anh muốn biết liệu chân cậu có bị những vết sẹo nhỏ như trên cánh tay hay không! Dù sao thì đằng nào anh cũng phải lột luôn cả cái quần còn đang ướt mèm của cậu.

Mặc dù việc thay quần cho con trai anh vẫn chưa làm bao giờ, nhưng dù sao cũng phải thay cho tới cùng nên Jackson đánh liều kéo khóa quần rồi cậu rồi lôi tuột hai ống quần xuống. Đúng như anh đoán, trên đôi chân trắng toát của Mark cũng có một số vết sẹo nhỏ, rải rác từ dưới bắp chân, lên phía trên đầu gối, một hai vết sẹo rất nhỏ ở trên đùi và trên nữa là...

Thôi!! Tới đó được rồi!

Jackson lắc lắc đầu, với tay lấy chăn đắp cho Mark, bản thân cũng đi thay một bộ đồ khác. Những chuyện xảy ra khiến anh cảm thấy cơ thể rã rời ra từng mảnh, chỉ muốn nằm dài ngủ một giấc không biết trời đất là gì. Anh ngẩng mặt, để cho làn nước nóng ấm đang tỏa hơi nghi ngút ở vòi sen trong phòng tắm tấp thẳng vào đôi mắt đang nhắm nghiền của mình. Anh có đôi mắt hai mí rất đẹp, chiếc mũi cao như tạc tượng và giọng nói trầm ổn khiến người đối diện lập tức có ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chắc hẳn Mark là ngoại lệ duy nhất từ trước tới nay không có ấn tượng tốt ngay lần đầu gặp mặt vì quả thật lần gặp đầu tiên của hai người chẳng tốt đẹp gì!

Lúc này sau mọi chuyện, anh mới nhận ra bàn tay đang buốt đau của mình. Lúc hỏi cung với thanh tra, Mark đã bấu vào tay anh chặt đến nỗi mỗi ngón tay cậu gây ra một vết thương trên bàn tay anh, máu chảy ra lúc nào mà anh không hề hay biết. Kiểu bị thương rải khắp cả bàn tay như vậy, chắc chỉ có nước băng bó lại chứ cũng không thể dùng băng cá nhân được rồi.

Quá mệt, Jackson để nguyên tấm lưng trần tiến về phía giưởng ngủ, nơi Mark đang nằm. Cả nhà chỉ có một chiếc giường nên muốn hay không thì cả hai cũng phải ngủ cùng nhau. Anh vừa nằm xuống liền quay qua ngắm nhìn Mark. Mark lúc này mắt nhắm nghiền, đầu ngửa ra trên một chiếc gối trắng, chăn đắp tới ngực và hơi thở đều đều. Vẻ đẹp đầy ma mị của cậu khiến anh không cầm lòng nỗi mà đắm chìm vào đó, không còn nhớ là từ lúc nào anh cho phép mình cái quyền được ngắm cậu lâu như thế, ngây dại như thế nữa. Từ mái tóc đen tuyền phảng phất mùi u hương đặc biệt, xuống đến hàng mi dài rợp, khẽ lim dim chứa đựng một đôi mắt thẳng thắng nhưng cũng rất cần sự chở che; đến cánh mũi phập phồng với chóp mũi cao thẳng. Chiếc mũi đẹp như thế này quả thật rất hiếm thấy. Xuống tới đôi môi căng mọng, khẽ cong lên. Làn môi này, đã từng lạnh lùng hỏi anh là ai, đã từng mím chặt khi ngồi bên cạnh anh giữa những biến cố bất ngờ ập tới, đã từng yếu ớt mà dựa hoàn toàn vào anh. Anh rê ngón tay khẽ mân mê làn môi của cậu. Làn môi thật mềm.

Mark khẽ chớp làn mi khiến bàn tay anh dừng lại.

Jackson khẽ di chuyển tay sang má của Mark, anh nhanh chóng vươn người, hôn lên đôi môi của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top