Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 | Quái lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thừa nhận tính hướng tình dục của tôi không được bình thường lắm, cơ thể tôi mẫn cảm và rất dễ phát tình. Mỗi ngày đi dạy đều là cực hình, vì tôi phải thường xuyên tiếp xúc nhiều với sinh viên nên càng phải cảnh giác hơn cả. Lũ học trò- bất kỳ một ai cũng có thể khiến tôi trở nên mất kiểm soát.

"Nào các em."

Tôi ổn định trật tự lớp học, chuẩn bị giới thiệu sinh viên mới đến của lớp tôi, tên là Shim Changmin.

Thằng bé đơn giản đưa mắt nhìn lũ học trò nhốn nháo của tôi một chớp rồi đi thẳng đến hàng ghế trống nào đó ở tận cuối góc phòng, ngồi xuống ngay ngắn như thể chẳng có gì xảy ra. Thanh âm ồn ào thường ngày của lớp học bỗng dưng im bặt, chúng nó đều đổ dồn ánh nhìn lên người Shim Changmin- cậu học sinh cao chừng mét tám, vẻ mặt nghiêm chỉnh, lại không hề có một bài phát biểu chính thức nào trước mặt cả lớp.

Vài ba tiếng xì xầm, tiếng rè rè của micro, tiếng dịch chuyển ghế, và rất nhiều thứ tạp âm khác vẫn như cũ làm ảnh hưởng đến bài giảng của tôi- không ít cũng nhiều, thế nhưng hôm nay lại khác. Sao lại thế nhỉ? Do tôi suy nghĩ quá nhiều hay là do không khí ngột ngạt trong phòng học làm tôi khó chịu? Không ổn rồi, tôi lại cảm thấy đầu có chút choáng váng. Vẫn là tôi kết thúc bài, cho sinh viên ra về sớm hơn 15 phút.

Rời lớp, đứng thất thần ở góc hành lang một lúc, day nhẹ thái dương, tôi lập tức đến thư viện ở tòa nhà B để tham khảo chút tài liệu. Chắc có lẽ tôi chỉ say nắng một tí thôi.

Tôi cần phải chuẩn bị chu đáo cho buổi hướng nghiệp sắp tới hợp tác cùng trường của Jung Yunho, tôi lần này là đại diện cho trường mà. Quả thật không nhắc đến anh ta thì thôi, nhưng mỗi lần nghĩ đến thì khuôn mặt khiến tôi lưu tâm suốt ngần ấy thời gian đó lại hiện về rõ mồn một, vẫn còn một chút gì đó ẩn ẩn đau trong lòng, nhưng dù sao, sau chuyện này, tôi sẽ không phải gặp anh ta thêm một lần nào nữa.

Tôi mỉm cười chào cô thủ thư rồi nhanh chóng đến lựa một vài quyển sách theo tên mà tôi đã soạn sẵn ra ở đêm trước. Tôi tìm được khoảng ba, bốn quyển giống tên, tầm kha khá, sau đó mới yên tâm đặt sách ngồi xuống ở góc khuất trong thư viện.

Tiếng quạt trần kiểu cũ nghe cũng thật khó chịu, tiếng lật sách của đám sinh viên ngồi cùng bàn cũng rõ mồn một, thậm chí còn có cả tiếng chân ghế cạ vào sàn gạch, vẫn là những thứ âm thanh thường ngày trong thư viện, nhưng tâm trạng tôi lại trở nên bứt rứt vô cùng.

Quái lạ.

Tôi lại quay lưng nhìn xung quanh, đây là lần thứ sáu tôi phải dời mắt khỏi quyển sách rồi đấy. Khả năng tập trung của tôi không được tốt lắm, nên ngoài nhà ra, tôi luôn chọn thư viện là nơi để làm việc. Chẳng hiểu vì sao tôi lại có cái cảm giác khó chịu y như trong tiết học ban nãy vậy, nó làm tôi không thể không đảo mắt kiểm tra xem một lượt. Kết quả lại chẳng có cái gì khác lạ, không có ai đang nhìn chằm chằm tôi.

***

Shim Changmin rõ ràng là đang bị cả lớp cô lập. Ở cái thế kỉ này, trong môi trường đại học này, vẫn còn tồn tại những cái hàng rào vô hình do sinh viên dựng nên. Cô lập một người, xa lánh người mà bọn nó cảm thấy không vừa mắt hoặc chán ghét. Mà đám học sinh bị cô lập, chúng nó cũng chẳng để bụng mấy, chỉ cần sống không đụng chạm đến ai, thì chẳng ai dám ra mặt gây chuyện làm khó dễ với bọn nó.

Thằng bé đích thị là tự tách ra hoàn toàn khỏi lớp tôi- không nói chuyện với một ai, ngay cả con bé xinh nhất lớp tôi đến bắt chuyện cũng chẳng buồn nhìn mặt người ta một cái. Đến lớp trễ nhất nhưng lại tỏ vẻ không hề gì, lẳng lặng ngồi vào chỗ, rồi cũng lẳng lặng rời đi, không cho giáo viên một lời giải thích nào, cũng mặc kệ bọn sinh viên to nhỏ về cậu ta, như thể cậu ta không thật sự tồn tại trong lớp vậy.

Sinh viên mới đến tuy không có vẻ khoa trương ồn ào nhưng lại gây được sự chú ý lớn không tưởng. Không sớm cũng không muộn, hầu hết tất cả các giảng viên phụ trách môn học của Shim Changmin đều đã thuộc tên thằng bé, hay chí ít cũng đã nhớ mặt. Dù tôi là chủ nhiệm lớp, ai cũng biết ở cái cấp độ học này tự giác là chủ yếu, sinh viên đã đủ lớn để nhận thức việc làm của mình, bọn nó làm gì liên quan đến việc học đều không phải việc cần quản của giáo viên, nhưng tôi lại cảm thấy tôi cần phải gặp mặt Shim Changmin một chút, thằng bé dường như đã quá cá biệt rồi.

Nghĩ là làm, tôi hất nước lên mặt cho tỉnh táo, từ nhà vệ sinh rẽ trái, đi thẳng một mạch là có thể đến được lớp học của Shim Changmin.

Tôi đứng đợi ở cửa lớp tầm năm phút, ngoài nghĩ những gì mình sắp phải nói với Shim Changmin ra, tôi lại trở nên lơ đễnh lần nữa. Không phải chứ, vì sao cái cảm giác quẫy nhiễu vô hình này lại xuất hiện nữa, nó đã đeo bám tôi suốt hai tuần liền mà không rõ nguyên do, cứ như thể có một người đang theo dõi tôi, với một cái nhìn chăm chú, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi sởn hết cả gai ốc rồi. Chẳng lẽ tôi lại làm việc quá sức, nên sinh ra ảo giác hay sao? Không xong, tôi cần phải trấn tĩnh lại trước khi gặp Shim Changmin.

"Shim Changmin, đợi đã."

Lớp vừa tan, trông thấy bóng dáng cao gầy của thằng bé đứng lên chuẩn bị ôm cặp ra về, tôi liền bước đến chặn lại.

Shim Changmin có chút không nghĩ đến lại có một ông thầy già mồm như tôi đến tìm mình, nhưng việc này lại chẳng làm ảnh hưởng chút gì đến vẻ điềm tĩnh thường ngày của nó cả, thằng bé ngẩng mặt nhìn tôi một lần để xác nhận rồi cứ thế ngoan ngoãn theo tôi đến giữa hành lang trống ở kế bên phòng học.

Xung quanh đều không có lớp học, yên tĩnh vô cùng, chỉ còn nghe tiếng lá xào xạc quyện vào nhau.

Buổi trưa nắng gắt, hắt cả vào dãy hành lang, tôi đứng ở phía ngược sáng, còn Shim Changmin thì đứng đối diện với tôi.

Nắng chói, tôi chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của thằng bé.

Gió trưa nóng hổi, thổi vào tóc tôi làm nó rối bù xù, trông chẳng ra làm sao!

Shim Changmin cúi đầu nhìn đôi giày đang đung đưa của nó, tay đút túi, lưng tựa vào tường. Không biết có tiếp thu được lời nào của tôi không, nhưng cả buổi nó vẫn không thèm trả lời tôi một câu đầy đủ, chỉ là tiếng ậm ờ khá trầm.

"Lần này là tôi nhắc nhở, lần sau nếu còn đi trễ, thật sự, em sẽ bị hủy tư cách thi."

Nói nốt câu kết, thằng bé bất ngờ ngẩng đầu khiến tôi có chút trở tay không kịp, đôi mắt híp lại vì chói nắng của nó nhìn xoáy vào tôi. Tôi lơ đễnh nhìn về một phía. Cái bóng dài và đen của Shim Changmin phủ lên cả chân tôi, che lấp đi cả khuôn mặt của thằng bé. Trong đầu tôi lúc này chỉ duy nhất đọng lại phản ứng kì quặc của Shim Changmin, rồi tôi lại miên man suy nghĩ, nó có nhìn ai như thế bao giờ đâu?

Cuộc đối thoại lại rơi vào trầm mặc, nếu như ban đầu chỉ là tôi nói và Shim Changmin im lặng, thì lần này, cả hai bọn tôi đều không ai lên tiếng. Vẫn như cũ không hề có một lời đáp nào, thằng bé cứ thế vác ba lô lên vai rồi đi thẳng xuống cầu thang.

Việc Shim Changmin bỏ đi cũng nằm trong dự đoán của tôi, cư xử như thế cũng phải lắm mà, dù sao thì lần này nó chịu ra gặp mặt riêng với tôi cũng là nể tình lắm rồi. Chắc nó nghĩ tôi già còn lắm chuyện, nhất định sẽ ném lời tôi nói ra sau đầu nhanh thôi. Có điều, tại sao nó lại nhìn tôi như thế nhỉ, đe dọa à? Tôi có chút sợ rồi đấy.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top