Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 70: "Fake It" - Bài hát của Ryan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Sao thế ? Đang hát tốt mà... ? – Shinsadong nhìn Ryan, khó hiểu hỏi.

- Không sao ! – nó vờ dùng tay đưa lên quệt vội dòng nước mắt – Làm lại đi.

Giả vờ như không sao cả

Cũng vờ như mọi thứ đều ổn

Nhưng sao lại khó khăn đến thế

Lúc này đây, tôi muốn buông xuôi tất cả...

***

IU đang tất bật chuẩn bị cho sự trở lại của mình vào tháng sau. Lúc rảnh rỗi sẽ cùng Hyo Min và Luna đi ăn.

- Alo, tôi nghe !

Lại điện thoại. Cả hai người còn lại đều thở dài, ngày nào cũng nghe điện thoại suốt như vậy sao ?

- A, tôi là đạo diễn Park Yun Hoon đây.

- Chào ông, ông gọi tôi mời đóng phim nữa sao ? – thái độ của IU có vẻ không hài lòng.

- Không phải, tôi muốn tìm cô bạn của cô. Nghĩ cô ấy rất phù hợp.

Chợt cảm nhận được ánh mắt của IU nhìn, lòng Hyo Min có chút không ổn. Còn có nụ cười đầy gian tà hiện lên trên mặt cô ấy, cô càng lo lắng hơn.

- Được, tôi sẽ cho ông số điện thoại của cậu ấy !

...

- Yah, sao lại làm như vậy chứ ? Cậu điên sao, đã được mình đồng ý chưa hả ?

Hyo Min như phát tiết lên người IU, cô biết ngay mà. Kiểu gì cũng bị con người này chơi một vố.

- Luna, cậu còn đứng đó được sao ? Mau phụ mình đè Ji Eun lại !

- Yah Luna, cậu thử bước tới xem... ! Tớ thề sẽ giết chết cậu. – IU trừng mắt, Luna chỉ còn biết lắc đầu cười với hai người này.

- Hyo Min này...

Đang đùa giỡn vô cùng vui vẻ, đột nhiên IU nghiêm mặt, làm cho Hyo Min cũng không còn hứng thú.

- Làm gì mà nghiêm trọng thế ? – cô thản nhiên uống li nước trước mắt. Hoàn toàn không nhìn ra nỗi lo lắng của IU.

- Vậy nếu cậu casting thành công, được ông ấy chọn thì cậu có đồng ý nhận phim đó không ?

Câu hỏi khiến Hyo Min khựng lại.

- Mình...mình không biết nữa. Tới đâu hay tới đó thôi ! Nếu đạt thì tốt, còn không thì xem như biết được môi trường làm việc mới vậy. – nụ cười lại nở trên môi Hyo Min.

Mà điều này lại làm cho IU có phần lo lắng, bởi vì chính cô là người biết rõ hơn ai hết...

Sẽ ổn cả chứ... ?

***

Lời bài hát ''Fake it'' của Shinsadong sáng tác như từng con dao đâm vào tim Ryan. Nó không hiểu vì sao mình lại khóc. Vì đau thương chăng ?

Không, không phải thế.

Rõ ràng là mấy năm qua vẫn sống rất tốt khi không có người kia bên cạnh, vậy mà bài hát này lại làm nó đau lòng đến không thôi. Lời bài hát như một thước phim quay chậm, từng chút, từng chút một giày xé con tim nó.

Giả vờ như mình đã dùng xong bữa

Như chẳng hề đau đớn chút nào

Cũng vờ như sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa

Nhưng hiện giờ tôi vẫn rất đau...

- Ryan, cô ổn chứ ? – Shinsadong nhìn nó một lúc, cảm thấy có vẻ Ryan hơi mệt – Được rồi, nghỉ một chút đi !

- Cảm ơn anh.

Ryan bước ra khỏi phòng thu âm, mỉm cười với mọi người. Anh quản lí cũng dán mắt vào nó.

- Làm gì nhìn em dữ vậy ? – Ryan ngồi phịch xuống ghế, thở dài một cái. Lần đầu tiên thu âm, trở thành ca sĩ, thật là mệt mỏi đến không nói nên lời.

- Trông em mệt mỏi quá, có ổn không ? Nếu không thì ngày mai quay lại vẫn được.

- Xì, em không sao mà. Chỉ là bài hát này buồn quá thôi, làm tâm trạng em có chút đi xuống. – nó lại tỏ vẻ rằng mình rất ổn, tiếp tục nói – Mình đi ăn thôi, em đói lắm rồi...

Mình khùng rồi sao ? Chỉ là một bài hát rất bình thường thôi mà, tại sao lại đau đến như vậy chứ...Không được, Park Ji Yeon, nhất định không được nhớ về chị ấy nữa !

Park Hyo Min...chị ấy đã thuộc về người khác mất rồi...

Hơn ai hết, nó hiểu được mình cần thứ gì. Một hát hất vốn dĩ rất bình thường, nhưng dường như nó được sáng tác hoàn toàn là dành cho Ryan. Từng lời, từng lời một ngày càng thắm sâu vào trái tim đã có vài vết sẹo tinh thần của nó.

Có lẽ đây cũng chính là lí do mà nước mắt nó không tự chủ mà rơi xuống khi đang thu âm. Cho dù không phải một nghệ sĩ thực thụ nhưng nó có thể cảm nhận được hết bài hát qua nỗi đau năm xưa mà chính Ryan tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ vượt qua được.

Vết sẹo trong lòng đã thật sự quá sâu rồi

Tôi chìm trong cơn say và những kí ức để xoa dịu vết thương này

Nhưng không sao, tôi có thể chịu đựng được (bởi vì tôi là đàn ông)

Những lời nói dối vô nghĩa đó

Tôi đã tự hỏi chính mình rằng đã có chuyện gì xảy ra với em... ?

...

- Alo, em nghe đây Hyo Joon ?

Ryan vừa bước ra khỏi phòng thu âm liền nhận được điện thoại.

- Ji Yeon, vừa có vụ án mới, nghe nói rất quan trọng. Mau về liền đi ! – giọng của Hyo Joon vô cùng rất khẩn trương.

- Được rồi ! – rồi nó quay sang anh quản lí đang gom hết đồ đạc – Oppa, em có việc gấp phả về trước. Anh dọn đồ giúp em nhé, tạm biệt !

Và rồi, Ryan mất dạng mà chẳng để cho Se Hun oppa kịp ú ớ câu nào.

- Yah yah... Aish, cái con nhóc này, lúc nào cũng làm mình tức chết mà.

Miệng thì lầm bầm nhưng tay vẫn phải gom hết đống đồ đạc của nhà thiết kế trẻ ra xe với vẻ mặt tức tối trông đáng thương vô cùng.

***

Ryan nhanh chóng lái chiếc xe thể thao của mình về trụ sở của T6. Khoảng một tháng nay, nó không gặp ai ngoài anh quản lí đẹp trai kia cả. Bận rộn để chuẩn bị cho việc thu âm, đã vậy sắp tới còn có lịch đóng phim nữa. Vì thế mà Ryan làm việc quần quật cả ngày, hôm nào rảnh một chút thì gọi điện cho Jessica.

Ryan bước vào căn cứ, nó nhìn xung quanh một vòng, cũng khác lâu rồi nhỉ ?

Vừa gặp được ba con người thân thuộc kia, trên môi Ryan hiện lên một nụ cười thật tươi.

- Thật tội nghiệp cho Dong Chan của em nha, thằng nhỏ suốt ngày phải làm bóng đèn.

Mặc kệ Ji Yeon buông lời trêu chọc, Hyo Joon vẫn không quan tâm mà nói thẳng vào vấn đề.

- Lần này là một tội phạm nguy hiểm hơn cả Kim Kwang Soo. – mặt anh nghiêm lại – Nghe nói giết người không gớm tay. Nếu anh nhớ không nhầm thì bác Seul nói đã giết khoảng 4 người rồi. Cảnh sát tìm mọi cách vẫn không có dấu vết của hung thủ.

- Không có một manh mối luôn sao ? – Ryan hỏi lại. Mặt nó không còn nở nụ cười nữa, thay vào đó là một chút suy tư.

- Đúng vậy ! – lần này lại là Jessica. – Giết 2 nam, 2 nữ. Độ tuổi trung khoảng từ 25-33 tuổi.

Vừa nghe Jessica nói xong, Ji Yeon nhanh chóng đáp lại.

- Như vậy chẳng phải là những người đang ở khoảng thời gian yêu nhau và chuẩn bị kết hôn ? – Ji Yeon bình thản nói ra suy nghĩ.

---end chap 70---

Tui nhớ người con gái này quá đi... ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top