Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 41: Sao Gió Hoa Trời🌼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày bắt đầu chap 41: 19/6/2018

Ngày kết thúc chap 41: 25/6/2018

Ngày đăng: 28/8/2018

______________

Sau khi chơi thỏa thích hết các trò chơi ở công viên, năm người (bốn lớn một nhỏ) cùng nắm tay đi dạo xung quanh khu vực lân cận, và Yong Sun chính là người hào hứng nhất vì cô rất thích dạo phố. Gần đây có một ngôi chùa nên mọi người quyết định đến tham quan. Đó là một ngôi chùa nhỏ nằm trên một đồi thông xanh rì mà từ đây nhìn xuống có thể thấy bao quát quang cảnh bờ biển xinh đẹp bên dưới. So với bãi tắm náo nhiệt thì không khí ở đây yên tĩnh hơn hẳn và khách vào viếng chùa chủ yếu là những người thập phương và vài du khách ngoại quốc lẻ tẻ khác.

Ji Eun đã mỏi chân từ lâu nên con bé được Byul cõng trên lưng, còn cặp đôi Hwasa và Wheein vẫn là những nhân vật "tiên phong" đi đằng trước. Byul ngán ngẩm nhìn cặp đôi và thắc mắc hai đứa lấy đâu ra nhiều năng lượng thế, chẳng lẽ Giám đốc Moon đã "già yếu" rồi chăng. Cô nhìn em gái và người yêu của nó sải những bước dài nhanh nhẹn mà trong lòng không khỏi dâng trào nỗi ghen tị với tuổi xuân phơi phới của bọn chúng.


Khi vào bên trong khuôn viên chùa, Yong Sun không vội chụp hình mà lặng lẽ đi đến chỗ bức tượng lớn của Phật Bà Quan Âm và nàng chắp tay cầu nguyện. Bóng lưng nàng nhìn từ đằng sau trông thật nhỏ bé. Nhà họ Moon không ai theo đạo nên khi nhìn nàng khẩn cầu thành kính trước bức tượng, Byul cũng có chút tò mò không biết nàng đang cầu nguyện điều gì. Nếu đoán chung chung thì chắc là cầu cho sức khỏe, tài lộc, cho công việc thuận lợi..., có lẽ thế, Byul ước gì cô có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì hay biết mấy.


"Ji Eun à! Con mệt chưa?" Byul hỏi đứa bé đang gối đầu trên đùi mình. Mà không cần hỏi, đi chơi liên tục thế này không mệt mới lạ, sức khỏe của trẻ con làm sao bằng hai thanh niên tuổi xuân phơi phới đang đứng selfie ở đằng kia được.


"Dạ không mệt!" Ji Eun nghịch ngợm những ngón tay của Byul.

"Ji Eun này! Con thích có em không?"


Ji Eun chợt nhìn họ Moon với một vẻ ngạc nhiên, ý cô ấy là gì?


Byul véo gò má của đứa bé và ôn tồn nói: "Cô và mẹ Yong Sun muốn sinh em để chơi đùa với con. Con nghĩ sao?"


"Vậy unma sẽ có em bé trong bụng giống như chị Irene, phải không cô?"

"Đúng rồi! Em bé sẽ ở trong bụng một thời gian, rồi sau đó sẽ được sinh ra."

"Con có thể nghe tiếng em bé trong bụng không?"

"Được chứ!"

"Vậy......Yong Sun umma mau có em bé đi." Ji Eun đáp lại vui vẻ. "Con thích nghe tiếng em bé trong bụng lắm. Mà chị Irene có đến hai em bé, chắc sẽ vui lắm nhỉ."


"Ừ...., cô nhìn chị ấy cũng đủ biết chị ấy vui cỡ nào."


Byul gật đầu và chợt nhớ đến Irene với dáng đi hai hàng tếu lâm mấy ngày nay, vừa buồn cười nhưng cũng cảm thấy xót xa. Mang hai bé trong bụng chẳng khác gì nhét bốn quyển sách loại lớn, đó là lý do mấy ngày nay chị ấy than phiền là rất hay đau lưng. Tội nghiệp Irene!

Sau khi chụp hình xong, năm người lại cất bước đi tiếp trên các góc phố nhỏ. Vì nơi này thuộc miền quê nên không quá sôi động như thành thị Seoul sầm uất và dĩ nhiên không khí nơi đây cũng trong lành hơn hẳn. Lâu lâu mới được đi chơi nên tất cả đều đi chậm để tận hưởng từng góc không gian và khoảnh khắc tươi đẹp mà thiên nhiên mang lại, điều mà họ khó lòng tìm thấy được ở nơi phố phường nhộn nhịp.


"Món bánh này ngon quá mọi người."

Hwasa và Wheein dừng lại ở một xe bánh hàng rong và mua một ít. Yong Sun cũng tò mò nếm thử và tấm tắc khen bánh này rất ngon. Byul vốn không chuộng đồ ngọt lắm nhưng vẫn ăn để chiều lòng người đẹp.


"Yong Sun! Để Byul chụp em vài tấm ảnh nhé."

Lý do Byul đề nghị vì hôm nay sắc diện của Yong Sun thật rạng rỡ, đặc biệt ánh chiều tà càng làm nổi bật lên nét thu hút ở nàng. Yong Sun chưa kịp trả lời thì Byul đã nhanh tay bấm "tick tick" để bắt lấy những khoảnh khắc tươi xinh nhất. Ngắm nghía "tác phẩm" của mình, Byul tấm tắc khen bản thân cũng có khiếu nhiếp ảnh chứ nhỉ.

Xinh quá! Làm sao tôi có thể hết yêu em được đây, Rùa Con!?

Nhưng..., cũng vì xinh đẹp thế này nên Yong Sun mới trở thành tầm ngắm của nhiều người mà trong đó đa phần là những gã biến thái hoặc háo sắc. Thế nên, cô càng phải biến nàng thành của mình sớm (ý là kết hôn với nàng) để không một ai dám động đến bảo bối của cô nữa. Yong Sun chỉ được là của riêng MoonByul thôi.

Sau khi dạo qua những con phố nhỏ thì năm người tiếp tục đi xuống bãi biển hóng mát trước giờ cơm chiều.

"Bầu trời chiều thật êm ả."

Thả đôi dép lê và xách nó trên tay, Yong Sun chậm rãi nhón từng ngón chân xuống mặt nước và cuối cùng để những con sóng nhỏ phủ ướt nguyên bàn chân mình. Thở ra một hơi khoan khoái, cô nhíu mắt nhìn mặt trời màu hồng đỏ đang lặn dần tít đằng xa. Không biết đã bao lâu rồi Yong Sun mới được yên bình lặng ngắm ánh dương thế này, có lẽ từ khi mẹ mất cùng với những lo toan cuộc sống cứ dồn dập bủa vây khiến cô gần như quên mất những điều thú vị xung quanh mình.


Sóng biển, mặt trời lặn, bờ cát trắng, hàng cây dừa xanh mát, mọi thứ thật đơn giản đến bình yên, và Yong Sun thật sự yêu những giây phút như thế này vì điều đó giúp cô sống chậm hơn để tận hưởng bầu không khí mà khó lòng tìm được trong cuộc sống thường nhật. Bên cạnh cô, Byul và Ji Eun cũng đang dùng chân nghịch những con sóng vỗ và cười đùa hạnh phúc, thật giống kỉ niệm mà Yong Sun và mẹ đã từng trải qua trong quá khứ; nghĩ về điều đó, phút chốc khóe môi cong lên thành nụ cười rạng rỡ. Cách họ vài bước chân, Hwasa và Wheein đang cùng "song kiếm hợp bích" với vũ điệu tự sáng tạo, hai đứa cũng chìm đắm vào không gian riêng như cô vậy.




"Hwasa! Wheein...!" Byul gọi. "Hai em có nhớ bài hát Star Wind Flower Sun không?"


"Dĩ nhiên!" Hwasa hứng khởi. "Em nghe nó mỗi ngày mà."

"Em cũng biết bài đó." Yong Sun đáp. "Của nhóm Mamamoo phải không?"


"Đúng rồi unnie!" Wheein cũng hào hứng không kém. "Dạo này bài đó nổi lắm. Bốn chúng ta cùng hát đi."


Và thế là bốn người cùng cất cao giọng hát. Vì bãi biển cũng không đông lắm nên họ không lo là sẽ làm phiền những người xung quanh. Dù không phải ca sĩ chuyên nghiệp nhưng theo nhận xét của Byul, giọng của bốn người hòa âm vào nhau nghe cũng không tệ chút nào, ít ra họ cũng hát đúng nốt và không bị lạc giọng, nghe hay ra phết chứ nhỉ.

(Note: Readers hãy bật nhạc lên để cùng phiêu nhé 😉)

Naleul bwajwo nega iss-eoya bich-ina
Deo kkwag an-ajwo saeeonagaji anhge
Nun-eul gam-ajwo
Onjeonhi neoman-ui hyang-gileul neukkil su issdolog

Geu jalie geudaelo iss-eo jwo
Ijen neoman-eul wihaeseo nan bichulge
Eonje eodiseodeun hamkkehal teni
Neo malhaejullae

Nado geuleol geolago neo neowa na na
I know I'm gonna be with you oh


Chorus:

Byeol balam kkoch taeyang geuligo neoya eum....



"AAAAAAAHHHH...AAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHH........"


Byeol balam kkoch taeyang geuligo neoya
Geulaeseo da neoya


"AHHH..... OH NO............. AHHHHHHHH......ARHHHHHHHHHHHH........."



Gat-eun haneul alae oneul gat-eun nal-e
Majuhal su issdaneun geosman-eulodo gamsahae
Igeon ojig neol wihan naui ma-eum-iya
Nananana- nananana-



"AAAAHHHHHHHH............... AHH..........AH.................AHHHHHHHH......"



Listen to me

deureobwa amureohji anhge

usneun neoui moseube

manhi geokjeongdwae

nae apeseon da gwaenchanhayo

ulgo sipeum ureodo dwae

naega neol eolmana johahaneunji

neon moreul geoya

uriga hamkkehaessdeon sigandeul

uriga ssahaon jinan gieokdeul

naega manhi yakhaejyeo isseul ttae geuttae

geuttaereul tteoollyeo miso jisgo isseo

na gomapdago malhagidoijen neomu mianhaeseomoshagesseoeodiseonga i noraereul bureumyeonrararararara

nae mami jeonhaejilkka............




"AHHHHHH.......AHHHH...... OH MY GOD............ SEGAEOJG$*#LSSG^%qSGGOPW &&##@@..............."

Chorus:
byeol baram kkot taeyang geurigo neoya eum

byeol baram kkot taeyang geurigo neoya

geuraeseo da neoya

gateun haneul arae oneul gateun nare

majuhal su issdaneun geosmaneurodo gamsahae




"AAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH .....  NO .NO  .....@*~%#*!OhhhhNoooo...NO.. NO... NO.... Aaagghhhh....."



igeon ojik neol wihan naui maeumiya

naui maeumiya

naui maeumiya

naui maeumiya

igeon ojik neol wihan naui noraeya


"Aaghh... AAAhhh.. AHHHHH..... OH ... GOD!!! NO...!!!!!! Ahhhhhhhhh......"


Lần này Byul, Yong Sun, Hwasa và Wheein phải ngưng hát bởi tiếng thét kinh thiên động địa chốc chốc lại vang lên từ đâu đó trên trời cao. Âm vực không hẳn là quá chói tai nhưng cũng đủ làm bốn người đứng tim một vài giây rồi mới tiếp tục bài hát dang dở. Lúc này cũng đã 5 giờ chiều, bốn người lớn và một người nhỏ ngước nhìn lên trời và phát hiện âm thanh khi nãy là từ những người chơi trò dù lượn trên không.



"AHHHHHHHHHHHHH.....................AH.......................AHHHH........OH MY GOD ...PLEASE.....!"



Hwasa bĩu môi khinh bỉ: "Aisss...... Chơi trò dù lượn mà cũng la! Làm đang hát cũng mất hứng."


"Nhìn kìa, có hai người trên dù lận. Như vậy cũng đâu phải đáng sợ." Đến phiên Byul cũng hùa theo em gái mà chế giễu. "Năm ngoái chị em mình chơi trò này đến tận bốn lần."



"Có lẽ họ sợ độ cao." Wheein nói.


"Umma! Con cũng muốn chơi nữa!" Ji Eun vòi vĩnh.


"Không được, trò đó dành cho người lớn, Ji Eun chưa đủ lớn để chơi đâu."



Yong Sun lắc đầu và tiếp tục ngước nhìn hai thân ảnh trên chiếc dù lớn đung đưa trong gió như những con hình nhân bằng giấy mà cô thường gặp ở phố ChinaTown. Dù không thấy rõ nhưng cô có thể đoán là người đằng sau ôm người đằng trước rất chặt. Hình như họ là người ngoại quốc vì có nghe loáng thoáng vài câu tiếng Anh xen lẫn tiếng Hàn.






"AHHHH.....AHH....AHH...... I BELIEVE I CAN FLY...... I BELIEVE I CAN TOUCH THE SKY..... I think about it every night and day (Night and day) Spread my wings and fly away.."

"Trời đất ơi! Còn hát nữa ư?"

Byul ngán ngẩm trước cặp đôi trên trời cao đang phiêu quá mức như thể vừa hít cần. Không cần biết họ là người ngoại quốc hay người địa phương, nhưng tiếng thét chói tai kia thật có sức công phá kinh khủng, Byul nghĩ rằng người này bình thường chắc cũng thuộc dạng đanh đá và cục súc lắm đây. Quan sát cơ thể đung đưa của họ trên không, ừm......, nhìn họ xem ra không cao mấy.... ừm..... vậy chắc là người Châu Á rồi. Và nhìn cái cách mà người đằng sau ôm người đằng trước thì ắt rằng họ phải là một cặp đôi, hoặc chị em, hay có thể là một sugar mama và baby cũng nên.

Byul phì cười, sao tự nhiên cô lại nghĩ đó là Sugar Mama vậy? Chắc là do đọc báo quá nhiều và dạo này tình trạng Sugar Mama bao nuôi baby khá phổ biến trên thế giới nên đã làm Byul phải luôn đặt dấu nghi ngờ mỗi khi thấy cặp đôi nào đó chăng. Không không! Hwasa đã từng dặn cô tuyệt đối không được nghĩ xấu cho người ta, lỡ họ không phải vậy thì sao. Đúng rồi! Tuyệt đối không được "phán xét".

Chiếc dù lượn đang dần thấp xuống nghĩa là trò chơi sắp kết thúc. Năm người hình như cũng hơi tò mò chủ nhân của tiếng thét chói tai và giọng hát gây thương nhớ kia nên bước đến để xem dung nhan cho rõ. Hwasa khẳng định đó là người nước ngoài vì chỉ có ngoại quốc mới la hét như phim kinh dị. Thế nhưng khi đã tới được chỗ đáp, ai ai cũng sững sờ vì quá khó tin trước hai người chơi dù lượn ấy.


"Bae....Irene..." Byul lắp bắp.


"Wendy Bum unnie.... Chị là cái người mới vừa hát đấy hả?" Hwasa trợn mắt vì không tin được người mà mình vừa chế giễu cách đây ít phút chính là vợ chồng bà chị họ yêu dấu.


Tình hình là sau khi massage bấm huyệt đủ kiểu cho đã đời thì Irene và Wendy cùng dắt tay đi dạo biển hóng chút không khí trong lành. Mà nếu chỉ đi dạo thôi thì đâu nói gì, đằng này khi Irene thấy một số bạn trẻ chơi dù lượn rất vui nên phấn khích đòi đi cho bằng được. Irene thật ra có hơi sợ độ cao, nhưng trò dù lượn này nghĩ lại cũng không đáng sợ bằng tàu lượn siêu tốc. Hơn nữa, trước khi Sooyoung và Yerim ra đời thì Irene đã hứa với bản thân là cô phải tự làm mới mình để sau này có cái để khoe với bọn trẻ rằng mẹ của chúng rất dũng cảm và biết đối mặt với sợ hãi.


Dĩ nhiên, an toàn vẫn là trên hết, đặc biệt với phụ nữ mang thai thì càng phải cẩn thận hơi gấp bội. Wendy cũng thích thú với trò dù lượn nhưng cô cũng lo cho Irene, sợ chị ấy gặp tai nạn. Cho nên đó là lý do tại sao Wendy đã được nhân viên buộc chặt đằng sau với Irene để bảo vệ vợ mình. Nói gì thì nói, Wendy không thích Irene chơi trò này nhưng vì chị ấy cứ đòi LEVEL UP cho bằng được nên đành miễn cưỡng chấp thuận.

Tuy nhiên, có vẻ như chiếc dù của họ đã bay quá cao và tốc độ của ca nô bên dưới cũng quá nhanh nên khiến cặp đôi không khỏi lo âu khi đang lơ lửng giữa không trung mà không có gì bấu víu ngoại trừ chiếc dù ở trên. Và rồi nỗi sợ độ cao lại đột ngột ập đến mà Irene đã la hét không kiểm soát và liên tục kêu gào thần thánh, ông bà tổ tiên như người mất trí. Chính vì vậy Wendy mới phải hát to để trấn an cô vợ xinh đẹp đang nhạy cảm của mình. Và cũng chính tiếng thét kinh hoàng của Bae tiểu thư xen lẫn giọng ca "bão tố" của Son Hamster đã tạo ra âm thanh làm đứt mạch cảm xúc trong bài hát Sao Gió Hoa Trời của bộ tứ bên dưới.

(Note: Thực tế, phụ nữ mang thai thường không được phép chơi trò dù lượn, cái này chỉ có trong fic của Au =)))))))

"Đại Tẩu tuyệt quá!"


Hai chị em nhà Moon thốt lên rồi vỗ tay tán thưởng trước sự dũng cảm khó tin của Irene vì ai cũng biết chị ấy rất sợ độ cao nhưng vẫn liều mình đón nhận thử thách. Lần này chính Byul còn phải tự nhận dũng khí của cô không bằng một góc của bà chị mình. Thật đáng ngưỡng mộ! Irene fighting....!

"Irene à! Hôm nay chị tuyệt lắm đó." Wheein thán phục.

"Bà xã! Em không ngờ chị làm tốt đến thế."

Đến phiên cô gái Hàn Kiều giơ ngón tay cái và mọi người xúm lại khen lấy khen để cô vợ mang thai dũng cảm mà không để ý là phải mất khoảng vài phút sau, ba hồn bảy vía của cô Bae mới trở lại thân xác.Khi đã dần dần tỉnh táo, Irene chỉ biết cười méo mặt trước những lời khen ngợi. Kể cả Ji Eun, con bé cũng ôm lấy cái bụng tròn tròn của cô và liến thoắng "Chị đẹp ơi! Chị can đảm quá."


"Chị hơi chóng mặt." Irene than thở. "Nằm xuống cát nghỉ một chút được không?"

"Được chứ được chứ!"

Wendy đồng ý ngay và nhanh chóng tìm một vị trí thoải mái nhất để trải tấm bạt nhỏ trên nền cát. Byul cũng xông xáo lại gần để đỡ Irene ngồi xuống vì cô cảm thấy rất xót mỗi khi nhìn chị họ chật vật lắm mới ngồi xuống được. Do mang thai nên Irene cũng bị chứng đau lưng hành hạ mấy ngày, bàn chân cũng mau nhức mỏi hơn bình thường, thậm chí nếu Irene lên cơn "bạo hành", Byul cũng cảm thấy lực đánh của chị cũng đã yếu đi nhiều. Tại sao cô biết rõ? Vì hai chị em đã đánh nhau từ bé nên cô rất hiểu thể lực của chị mình. Đúng là làm mẹ không dễ chút nào, thật sự rất vất vả và đau đớn nên Byul tự hứa nếu Yong Sun mang thai, cô cũng sẽ chu đáo chăm sóc và yêu thương như cách Wendy nâng niu Irene vậy.

"Nhìn này Byul unnie, lúc nãy tụi em có ngồi trên ca-nô và em có nhờ người ta chụp giùm cho mấy tấm ảnh."

Wendy hào hứng khoe những tấm hình mới chụp trong điện thoại, tự hào nói rằng đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ để sau này khoe với cặp sinh đôi rằng umma và mommy đã chơi những trò này khi chúng vẫn còn trong bụng mẹ. Byul ngắm ảnh mà phải bụp miệng lại để đè nén tiếng cười. Ừ, thì chúng rất đẹp, quanh cảnh cũng rất đẹp nhưng biểu cảm của Wendy và Irene thì trái ngược một trời một vực. Irene năm nay đúng là chơi lớn thật.


Wheein và Hwasa vẫn chưa thấy mệt nên vẫn muốn chạy xung quanh chơi đùa tiếp trong khi những người còn lại nằm trên cát nghỉ ngơi. Byul nhìn đồng hồ và đự tính sau khi ngắm mặt trời lặn thì sẽ cùng cả nhà ăn tối, hoạt động nhiều thế này khiến ai cũng mệt cả (trừ Hwasa và người yêu của nó). Nhìn hai đứa nô đùa chạy giỡn trên cát dưới ánh hoàng hôn khiến lòng cô cũng vui lây. Hwasa năm nay mới 19 nhưng đã tìm được một cô bạn gái tốt bụng, như vậy Byul cũng an tâm phần nào. Mong rằng hai đứa biết giữ gìn mối quan hệ này vì bây giờ tìm người tốt thật sự rất khó.


"Ê Ji Eun, con đang làm gì thế?"

Yong Sun giật mình vì thấy bé con đợi Irene nằm xuống là mon men lại gần rồi bỗng nhiên áp tai lên phần bụng tròn tròn của chị ấy. Sợ con sẽ làm phiền người ta nên Yong Sun định kéo con lại nhưng Irene nói rằng cứ để con bé chơi đi, không sao hết.

"Unnie! Có phải em bé của chị ở trong này hết ư?" Ji Eun tò mò hỏi.

"Đúng rồi, hai đứa ở trong đó hoài mà chưa chịu ra nữa."

Irene lém lỉnh đáp và nhớ cách đây ít giờ cô đã ăn rất nhiều trái cây nhiệt đới nên hình dung Sooyoung và Yerim chắc cũng đang cũng có một bữa party trái cây lê tê phê và đang nhảy Red Flavor trong bụng mình. Thật đáng yêu mà.

Ji Eun ngơ mặt: "Tại sao em bé chưa chịu ra vậy unnie?"

"Vì tụi nó đang tiệc tùng bên trong nên vẫn không chịu ra."

"Tiệc tùng ư?"

Ji Eun không hiểu. Nó tự hỏi chẳng lẽ hai em bé đang mở tiệc nên lại úp tai vào bụng để nghe ngóng tình hình, hy vọng sẽ nghe được tiếng nhạc nào đó được phát ra bên trong vì đã "ăn chơi" thì phải có nhạc mới vui. Còn Irene và Wendy thì không khỏi bật cười trước hành động và biểu cảm ngô nghê đáng yêu của Ji Eun. Đúng là trẻ mẫu giáo suy nghĩ vẫn còn ngây thơ lắm.


"Em không nghe tiếng nhạc nào cả." Ji Eun tiu nghỉu nhìn Wendy và Irene khiến cả hai bật cười.

Irene ôn tồn giải thích: "Em ở ngoài này nên sao nghe được. Chỉ có bọn trẻ bên trong là biết thôi."

"Nhưng chị cũng ở ngoài mà."

"Vì hai bé đang ở trong bụng chị nên chị cảm nhận được. Wendy cũng đâu nghe được. Byul càng không."

Irene vừa nói vừa tia mắt về phía họ Moon, tặc lưỡi nghĩ đứa em họ của mình toàn bu lấy Yong Sun thì sao mà để tâm đến hai đứa cháu gái chưa ra đời chứ. Nhưng nói thật, cô chưa từng thấy MoonByul quan tâm sốt sắng cho ai như Yong Sun trước đây. Xem ra em họ của cô đã có duyên nợ với cô gái ấy rồi.

"Chị xinh đẹp!" Ji Eun nói và chỉ tay vào bụng Irene. "Em không nghe tiếng nhạc nhưng em nghe giống tiếng nước chảy bên trong."

"Tiếng nước chảy?" Irene khó hiểu.

Ji Eun rất hồn nhiên trả lời ngay: "Chắc hai em ấy đang bơi lội."

Wendy thì thầm: "Bà xã! Chị đang đói bụng phải không?"

"Ừm.... ờ....., chị không đói, nhưng có thể Yerim và Sooyoung đang đói."

"Vậy thôi chúng ta đi ăn. Nằm nghỉ nãy giờ đủ rồi."

Lời đề nghị của Wendy lập tức được ủng hộ, đặc biệt là cặp đôi Wheein và Hwasa vì đã hoạt động liên tục suốt ngày nên nghe đến chữ "ăn" liền lập tức ngừng chạy giỡn trên cát và nhập hội với gia đình mình.




AAAAAAAAHHHHHH.......AHHHH.......AHHHHHHHHHHHHH...... ...UMMMMAAA.........




"Gì nữa đây?!"

Hwasa nhăn nhó và bịt tai lại khi tiếng thét kinh hoàng một lần nữa lại vang lên từ những du khách đang chơi dù lượn trên cao. Cô lắc đầu tặc lưỡi khinh bỉ với mấy con người thỏ đế ấy, chỉ bay lên cao tý xíu thôi mà hét như bị khủng bố ấy. Irene thì cô không nói vì chị ấy đang mang thai nhưng còn mấy người này..... Aigoo! Thật nhát gan quá đi.


"Hwasa! Nhanh lên, chúng ta đi ăn nào!"

Giọng của Wendy cất lên làm Hwasa sực tỉnh, đúng rồi, mình phải đi ăn chứ. Rồi cô quay đi và không còn để ý đến tiếng thét kia nữa.

---------------------------

Trong khi đó trên trời cao.

AHHH.....AHHHHHHHHHHHHH...........AAAHHHHHHH.......AHHHHH......



"Hani! Mày làm ơn bình tĩnh một chút được không?"

LE gắt lên vì không chịu nổi tiếng thét kinh khủng của đứa cháu này. Trời ơi! Hét gì mà ghê thế. Họ chỉ cách mặt nước có hơn 30 mét chứ nhiêu mà nó làm như bị ai chọc tiết không bằng.

"Dì ơi! ........! Đừng buông con ra...! Con sợ độ cao." Hani khóc lóc ôm chặt lấy tấm lưng rộng và ngực của LE.

"Mày siết chặt dì đến nghẹt thở rồi nè! Ngực dì là tấm nệm hả? Đừng hét nữa được không? Junghwa đang cười bên dưới kìa."

"I don't care! Con sợ...." Hani lại mếu.

"Rồi rồi! Ráng một vòng nữa là xong."

LE cảm thán không tin được đứa cháu hằng ngày phá phách lắm trò như con trai lại có những giây phút yếu đuối thế này. Chẳng biết nên cười hay nên khóc đây. Hani trời đánh mà cũng "bánh bèo vô dụng" thế ư, còn thua cả Hyerin nữa. Nhớ lúc nãy Hyerin và Solji chơi dù lượn mà hai người cứ đùa giỡn với nhau suốt. Đúng là không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được.

Trong khi đó ở bên dưới, có ba con người vừa ăn kem vừa nhìn hai dì cháu chơi dù lượn ở trên.

"Xem Hani kìa. Tay chân chị ấy cứ đung đưa mãi như con diều ấy." Junghwa nhận xét.

"Nghe hét to thế, chắc hai dì cháu vui dữ lắm."

Solji gật gù, liếm sạch hết que kem chỉ trong vài phút. Lâu lâu mới được đi chơi đầy đủ thành viên nên khẩu vị cũng ngon hơn hẳn. Cô quay qua nhìn thấy Hyerin đã ăn hết nhưng kem dính tùm lum trên mặt và tay nên giúp con bé lau sạch.

"Cô Solji mà làm mẹ là quá tuyệt!" Hyerin nói.


"Thật không, baby?"

"Cô mau về mới dì LE nhé." Hyerin nói một cách hồ hởi. "Có cô mới vui."

"Cục cưng à! Con thích cô vậy ư?"

Solji cười đáp, cúi người thấp xuống để Hyerin có thể dễ dàng choàng tay qua ôm mình. Những đứa trẻ nhà Ahn Tổng lúc nào cũng đáng yêu mà sao LE cứ gọi chúng là hai đứa cháu trời đánh nhỉ.

End chap 41

Au: Jullian

P/S: Nhớ nghe nhạc để cảm nhận nhé. Au xem Siêu Mẫu Mỹ để ôn tuổi thơ trẻ nghé của Au đây 😂

Wanna be on top!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top