Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 67: Tôi thấy mình thật hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày bắt đầu: 21/1/2019

Ngày kết thúc: 1/2/2019

Ngày đăng: 29/3/2019
Happy birthday Bae Irene! 🙏🙏🌹♈️❤️🤘💗🐰🐰
______________

"Cô ấy sẽ sớm tỉnh phải không bác sĩ?"

Eunjung đo nhịp tim trên người Byul và giọng trầm đi: "Có thể! Nhưng tôi sẽ không nói trước điều gì."

_____________

"Coi nào! Giai đoạn nguy hiểm nhất cũng đã vượt qua, chẳng lẽ Byul không thể tỉnh lại sao?" Taeyeon lên tiếng động viên mọi người.

_______________

Chiều hôm sau

"Ôi......! Unnie....Chị TỈNH RỒI......, BÁC SĨ!!! BÁC SĨ!! EUNJUNG UNNIE......, CHỊ CỦA EM TỈNH RỒI."

Ngay khi nhìn thấy hàng chân mày của Byul khẽ động đậy và đôi mắt từ từ hé mở, Hwasa đang ngồi cạnh giường không khỏi Phấn khích, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài gọi tìm bác sĩ. Sau khi ca phẫu thuật rút tủy kết thúc, Byul đã nằm hôn mê suốt một ngày trong sự lo lắng và thấp thỏm của gia đình và bạn bè. Lần đó các bác sĩ nghĩ rằng họ không thể cứu được cô ấy, nhưng may mắn làm sao, ngay lúc  định ra ngoài thông báo tin dữ cho những người bên ngoài thì bất ngờ điện tim đồ của Byul bắt đầu có tín hiệu trở lại. Và có lẽ, người vui nhất không phải Yong Sun hay Hwasa mà chính là Eunjung vì cuối cùng tên khốn họ Moon đã vượt qua nguy kịch. Tuy nhiên sau thời gian đó, Byul chìm vào hôn mê sâu một ngày và họ cũng hoang mang không biết rằng khi nào cô ấy mới tỉnh dậy. Và một vấn đề khác cũng khiến bác sĩ bận tâm đó là sẽ có trường hợp Byul bị mất ký ức tạm thời vì tác dụng phụ của thuốc gây mê.


Thế nhưng, tiếng gọi thất thanh của Hwasa đã mang lại cho họ hy vọng. Hơn ai hết, Eunjung chỉ mong rằng tên Moon chết tiệt này sẽ không trở thành người thực vật trong suốt quãng đời còn lại.


Sau khi kiểm tra sơ bộ vùng mặt và tay chân, bây giờ Eunjung, Qri và Hyomin mới có thể thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng đã trút được gánh nặng bấy lâu. MoonByul đã tỉnh lại, tuy sức còn yếu nhưng có thể cử động cơ thể, nói chuyện bình thường và quan trọng là không bị mất trí nhớ.


"Tôi bình thường mà. Cậu không cần phải khám kỹ vậy đâu."


MoonByul có vẻ khó chịu khi bị ép cởi đồ và mặc tấm áo mỏng để Eunjung khám cơ thể tổng quát cho mình. Cô ta hết săm soi mặt cô, ngực cô, bụng của cô, thậm chí bàn tọa cũng không bỏ qua, điều đó khiến hai má Byul bất giác nóng bừng. Thật ra cô cũng không ngại lắm khi show hết cảnh xuân mơn mởn trước Eunjung, nhưng vấn đề là cô ta soi cũng ba mươi phút rồi còn gì.


"Tôi mặc đồ vào được chưa?" Byul cằn nhằn.


"Ồ! Giờ tôi mới biết giám đốc Moon đây cũng biết xấu hổ." Eunjung châm chọc.



"Yah yah...! Đừng nhìn, tôi chỉ cho vợ tôi được xem thôi." Byul dùng tay che ngực.



"Làm như ngực khủng lắm vậy, cúp A mà bày đặt."


"Hừm!" Byul xấu hổ, hậm hực đáp. "Ngực to hay nhỏ thì cũng có khối người mê đấy. Tôi mặc đồ lại được chưa?"

Eunjung giơ ngón tay cái lên. "Được rồi, mặc lại đi. Nhưng năm ngày nữa thì mới được xuất viện nhé."


Byul chau mày khó hiểu: "Tại sao phải năm ngày? Tôi khỏe mạnh bình thường mà."


Bác sĩ Ham liền tặng cho họ Moon một ánh nhìn khinh bỉ: "Khỏe mạnh? Chỉ số BMI của cậu cho thấy cậu đang bị suy dinh dưỡng, chưa kể là còn bị suy nhược khá nặng. Và nhìn đi, thậm chí bây giờ cậu đi đứng cũng không vững, phải nhờ đến xe lăn thì sao mà tôi để cậu về được. Ráng ở đây bồi dưỡng, sau năm ngày tôi sẽ thả cậu về rừng."



"Aisss! Tôi không thích nằm viện. Nhưng cậu nói thế thì đành nghe vậy."

MoonByul lại càm ràm khi đang cố chui người vào cái quần lưng của bệnh viện. Cô chẳng thích cái quần trắng này chút nào. Rồi bỗng chợt nhớ đến giấc mơ kỳ lạ lúc hôn mê, Byul phân vân có nên kể với Eunjung về việc cô đã gặp Park Gyuri trong mơ hay không nhưng rồi suy đi nghĩ lại, cô nghĩ tốt nhất là không nên nói vì một người như Eunjung chắc sẽ không tin vào những điều tâm linh. Vả lại, Byul không chắc liệu cô chỉ mơ hay thật sự là hồn ma của Gyuri đã liên lạc với cô qua giấc mơ ấy? Ừ! Suy cho cùng thì mơ cũng chỉ là mơ, chính Byul còn cảm thấy khó tin thì sao Eunjung có thể tin được.

Não bộ con người là một cấu trúc chứa đựng nhiều chức năng phức tạp đến cả robot cũng không thể bắt chước hoàn toàn. Thỉnh thoảng có xem một vài tạp chí khoa học nên Byul cũng có chút kiến thức về cơ thể người, nên cô có thể tạm kết luận rằng giấc mơ đó có thể là hậu quả của việc căng thẳng chồng chất và những mặc cảm tội lỗi trong quá khứ gây ra mà thôi.

Nhưng mà,...... giấc mơ đó thật quá. Hoặc có thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nào đó. Tuy vậy cô cũng thử đánh bạo hỏi một phen:


"Eunjung! Cậu thích loài hoa nào nhất?"

Eunjung đang viết kết quả lên giấy thì dừng bút lại, ánh mắt thoáng qua vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng trả lời:

"Hoa anh túc."

(*Hoa anh túc = hoa thuốc phiện)


"Hả?" Byul ngớ người.


Eunjung cười chế giễu vẻ mặt ngố của họ Moon. "Nói vậy cũng tin. Tôi thích hoa hướng dương."


"Thì ra là thế." Byul gật đầu. "Hèn gì tôi thấy cậu trồng nhiều hoa hướng dương xung quanh mộ của Gyuri. Nhưng.......,  nếu thêm vài khóm hoa thạch thảo thì chắc sẽ đẹp hơn đấy."

"Hoa thạch thảo?...." Eunjung lặp lại từ đó trong miệng, vầng trán nhướng lên như đang nhớ một điều gì đó. "Hoa thạch thảo....... Giờ tôi mới nhớ, Gyuri hồi xưa rất hay mua hoa thạch thảo về trưng. Mà..... sao cậu biết Gyuri thích hoa thạch thảo?"



Byul liền nhanh nhạy trả lời: "Tôi chỉ nhớ mang máng hồi xưa cô ấy từng đề cập về loài hoa đó."


"Ừ! Gyuri thích hoa thạch thảo lắm." Eunjung gật gù. "Có lẽ tôi sẽ trồng thêm thạch thảo cho cô ấy."


_________________

"Thôi, không uống nữa đâu. Thuốc gì mà đắng thế này."

Byul ngúng nga ngúng nguẩy chẳng khác gì một đứa trẻ khi cố gắng tránh xa chén thuốc đắng ngét mà Eunjung đã kê toa và dặn Yong Sun pha cho Byul uống sau mỗi bữa ăn. Cô thầm nguyền rủa tên bác sĩ Ham vì chén thuốc ghê rợn kia. Mà cũng kì, giờ đã là thế kỷ 21, các bệnh viện thường hay sử dụng thuốc viên hoặc nhanh hơn là tiêm thuốc, vậy hà cớ gì Eunjung lại kê toa thành cái đơn thuốc đông y chết tiệt này, bây giờ có phải thời đại Chosun nữa đâu. Nhưng cô ta vẫn cố tình chọn cho cô loại thuốc đó và giải thích rằng thuốc này uống sẽ dễ tiêu và nhanh tác dụng hơn so với thuốc viên, nhất là đối với những người đang bị suy nhược. Nghe có vẻ khá hợp lý, nhưng vấn đề là Byul ghét uống thuốc.

Đứng bên cạnh, Yong Sun cũng phát mệt với cái chứng mè nheo bất ngờ của Byul mà lần đầu tiên cô được chứng kiến. Ah! Cô không hề biết là giám đốc Moon soái khí, băng lãnh hóa ra cũng có tính cách trời ơi đất hỡi này. Thật bất ngờ! Tuy nhiên, bác sĩ đã dặn dò kỹ lưỡng nên cô phải thúc ép cái tên giám đốc cứng đầu của mình uống cho xong chén thuốc.


"Uống đi Byul, buổi trưa uống được mà sao bây giờ lại không?"



Byul chun mũi vì mùi hương gây nôn mửa kia và nhăn nhó: "Nhờ uống nó nên tôi mới biết nó kinh khủng đến thế. Thôi, một ngày uống một chén cũng được mà."


"Đừng nhõng nhẽo nữa. Uống nhanh đi." Giọng điệu Yong Sun vô cùng kiên quyết.

"Không không không!"


"Giờ có uống không? Không thì đừng chạm vào tôi nhé." Yong Sun bất ngờ gằn giọng.


"Em...." Byul trố mắt.



"Cô ấy nói đúng mà. Nếu trong năm ngày cậu không uống thì sau này có ham muốn cũng chưa chắc còn sức mà hành sự."


Eunjung từ bên ngoài đi thẳng vào trong và ung dung thốt ra câu hết sức tỉnh. Lúc nãy cô đã chứng kiến hết và chỉ muốn buông một tràng cười nhạo với cái tính trẻ con của Byul. Cô nhớ con gái mình đâu đến nỗi thế nhưng họ Moon thì đang cư xử chẳng khác gì trẻ mẫu giáo.

Không hiểu hàm ý của Eunjung, Byul chau mày: "Ý cậu là sao? Tôi không hiểu."

Eunjung nhếch môi thành một nụ cười vô cùng đểu, nụ cười mà trong phút chốc Byul đã nghĩ nó thật giống với nụ cười thường ngày của Hwasa.


"Như tôi từng nói, sau cuộc phẫu thuật rút tủy, cơ thể cậu đang bị suy dinh dưỡng khá nặng nên cần phải bồi bổ để phục hồi. Hơn nữa, còn một vấn đề khác mà tôi chưa đề cập.... Nói sao nhỉ?" Eunjung tinh quái nhìn Byul. "Kiểu như sinh lý sẽ bị ảnh hưởng, ừm...., giảm ham muốn, chất lượng đời sống vợ chồng cũng từ đó mà đi xuống, ảnh hưởng hạnh phúc lứa đôi. Với một người lúc nào cũng tràn trề sinh lực như cậu thì cậu có chịu nổi không khi một ngày kia cậu không còn sức để đáp ứng..... Là thế đó, tôi nói vậy vì tôi quan tâm đến Yong Sun của cậu thôi."



Byul đơ một cục và Yong Sun phút chốc đỏ mặt. Bác sĩ Ham có cần thẳng thắn quá lố vậy không.


"Được rồi được rồi! Tôi sẽ uống. Nhưng sau năm ngày thì không cần uống nữa hả?"



"Ừ! Phải uống năm ngày liên tục thì mới công hiệu."


"Hừm! Tôi uống đây."

Nói xong, Byul nhận lấy chén thuốc trên tay Yong Sun và tu một hơi hết sạch cái thứ chất lỏng đen sì như than và đắng như khổ qua ấy xuống cổ họng. Thật đắng! Có thể còn đắng hơn khổ qua, chưa kể còn có vị chát gây khó chịu. Byul nhăn mặt trước khi trả lại chén thuốc kinh dị cho Yong Sun. "Ừm! Công nhận bác sĩ Ham không những giỏi chuyên ngành mà còn quan tâm chăm sóc đến cả tâm sinh lý của bệnh nhân nữa."


Không cần biết đó là một lời khen hay chỉ là hàm ý mỉa mai, Eunjung ung dung đáp: "Cậu đã trả tiền cho một dịch vụ lớn thì chúng tôi phải quan tâm hết mình chứ."


"Mà này! Cậu không còn thuốc nào khác à?"


"Không!" Eunjung đáp gọn ghẽ. "Giờ nghỉ ngơi đi, mai chị của tôi sẽ qua khám tiếp cho cậu."


Đợi cho Eunjung đi khỏi tầm mắt, Byul lập tức chớp ngay cơ hội, nhanh chóng ngả vào lòng vợ mình mà giở trò nũng nịu, bàn tay cũng được dịp chạy lung tung khắp cơ thể Yong Sun. Cô nhớ mùi hương của nàng và cơ thể ấm áp ngọt ngào mà chỉ dành riêng cho mình. Cô đã từng thấp thỏm sợ rằng mình sẽ không thể gặp lại nàng sau ca rút tủy tử thần ấy, thế nên khi biết mình còn sống, Byul nghĩ cô chính là người may mắn nhất thế gian.

Còn Yong Sun, cô không mấy ngạc nhiên và cũng không phàn nàn gì trước những cái vuốt ve có phần cuồng nhiệt của Byul, trái lại còn dung túng cho sự hư hỏng ấy bằng cách cố tình nhích sát hơn vào cơ thể cô ấy. Hơn nữa, Byul đã liều tính mạng để tham gia hiến tủy cho con gái cô thì chiều chuộng cô ấy một chút cũng chẳng bõ công.


"Byul! Em đã rất lo." Yong Sun nâng gương mặt của Byul lên và nói. "Mọi người ai cũng lo cả."


"Nhưng giờ tôi đã về rồi. Mọi thứ đã qua hết, giờ chúng ta chỉ cần tập trung cho Ji Eun nữa thôi."


"Em đã rất sợ đấy."


"Em thương tôi vậy ư?" Byul nhéo mũi nàng. "Ôi! Tôi thấy mình thật hạnh phúc mà. Sau khi xuất viện, chúng ta ăn gà rán cùng Hwasa nhé."


"Á!"

Yong Sun la lên vì bất ngờ bị cắn ngay cổ, cô đánh nhẹ vào tay Byul. "Kiềm chế lại, đây là bệnh viện chứ không phải nhà."


"Uầy! Phòng đóng cửa rồi thì lo gì nữa." Giám đốc Moon không mảy may chú ý đến lời nói của Yong Sun, bàn tay đã cố dấu hiệu đi quá xa khi men theo vào chiếc bra bên trong.

Lo lắng sợ bị ai đó bất ngờ xông vào, Yong Sun liền chặn tay lại trước khi mọi chuyện đi quá xa. "Thôi thôi! Không được làm ở đây. Lỡ có ai đó vào thì mất mặt lắm. Byul đã quên Eunjung dặn gì rồi sao? Khoảng thời gian này không nên làm việc quá sức."


"Chỉ hôn thôi thì sao quá sức được."


Byul vẫn tiếp tục rải dọc nụ hôn xuống cổ Yong Sun bất chấp vợ mình đang cố gắng đẩy mình ra. Cũng nên thông cảm cho Byul, đã lâu rồi không được gần gũi vợ nên mới thành ra thế này. Yong Sun cũng đành lắc đầu bất lực nhưng dặn lòng cứ để cô ấy vui vẻ một chút, miễn là không vượt quá giới hạn cho phép. Dù sao đây cũng là nơi công cộng và các bác sĩ và y tá sẽ thường lui tới phòng họ thường xuyên.










"Ummaaaa....!"


Yong Sun và Byul giật mình lập tức buông nhau ra vì Ji Eun bất ngờ mở cửa xông vào, nhưng con bé không đi một mình vì đi đằng sau nó chính là đứa em gái yêu dấu của Byul. Nhìn tình trạng hiện tại của chị gái và chị dâu, Hwasa bèn nở một nụ cười nhếch khinh khỉnh vì biết mình và Ji Eun vừa mới phá đám cuộc vui của họ. Khỏi cần suy đoán, chỉ cần nhìn vẻ mặt như cục than của bà chị là đủ hiểu rồi.


Còn Ji Eun, con bé ngơ ngác nhìn umma và cô Byul lúng túng chỉnh lại quần áo, có lẽ nó chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người. Theo như lịch trình của bác sĩ, ba ngày nữa họ sẽ tiến hành ghép tủy cho Ji Eun và ca mổ dự định sẽ kéo dài trong ba tiếng. Dĩ nhiên chính Ji Eun cũng nhận thức được điều đó, dù vậy nó không hề lo lắng mà còn vui mừng vì hiểu rằng được ghép tủy thì sẽ hết bệnh và sớm được về nhà.


"Có vẻ tụi em đến không đúng lúc nhỉ." Hwasa mỉa mai.

"Ơ.... ừm...., ăn cơm chưa Hwasa?" Byul chữa gượng bằng một câu hỏi vu vơ.



"Em ăn rồi, Ji Eun bữa nay cũng chịu ăn lắm."


Yong Sun kéo áo Ji Eun lên và vuốt vuốt phần bụng của con bé. "Ăn rồi mà sao bụng lép vậy? Chắc ăn có hai muỗng cơm thôi phải không?"


"Đâu có, con ăn rồi." Ji Eun phụng phịu đáp.



RINGGNGGGG

RINGGGGGGGG

"Hửm? Là Wendy unnie. Chị ấy gọi em này."

Hwasa đưa máy lên tai mình. Byul và Yong Sun không biết Wendy đang nói gì trong điện thoại nhưng những biểu cảm kì lạ trên gương mặt của con bé không qua nổi ánh nhìn của họ. Trong lòng cả hai bỗng dấy lên tia ngờ vực về một điều gì đó chẳng lành nhưng chẳng ai muốn nghĩ đến bất kì điều tồi tệ nào cả.



"Byul, Yong Sun!" Sau khi cúp máy cuộc gọi, Hwasa hướng ánh mắt có phần nghiêm túc về phía họ. "Có chuyện này em cần phải thông báo với mọi người."

_____________

End Chap 67

Au: Jullian

P/S: Chúc mừng Moon Tổng đã tai qua nạn khỏi. Mọi người đoán chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.😂😂

Nhân tiện xin lỗi vì up trễ, tối qua Au say quá!

Happy birthday Bae Irene🌹🌸❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top